Chương 160: Thật sự yêu anh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Ngưng nhìn anh nói: "Cái gì?"

"Không sao." Anh cười cười.

Tại sao lại sinh Tiểu Hân? Nếu muốn cùng

Quan Thừa Diễm thì tại sao lại sinh đứa bé?

Dù không ở bên Quan Thừa Diễm thì độc

thân không tốt hơn sao? Tại sao muốn làm

bà mẹ đơn thân? Chẳng lẽ chỉ vì không

muốn bỏ đứa bé sao?

Muốn hỏi, lại sợ vấn đề không thích hợp này

đánh vỡ không khí ấm áp hiếm hoi.

Cho đến khi được ôm cô trong lòng một lần

nữa, anh mới biết, nếu muốn quên cô, anh

không làm được.

Xem xong hình, anh ôm cô nằm, cô tựa vào

vai anh.

"Em vẫn cho rằng người có quan hệ với anh

là Vu Nhược Sương."

"Anh biết. Không hiểu anh và cô ấy có chỗ

nào nhìn giống như có quan hệ vậy." Ngôn

Lạc Quân không nhịn được cười.

"Cho nên, thực ra người có quan hệ với anh

là em gái cô ấy - Vu Nhược Tình sao?" Cô

hỏi.

"Anh đã bảo bọn anh không có gì rồi mà."

"Không có gì mà cô ấy kết hôn năm, sáu

năm rồi còn muốn anh đưa cô ấy bỏ trốn

à?"

Ngôn Lạc Quân lật người, nằm nghiêng nhìn

cô.

"Cho nên em tức giận là vì cô ấy sao?" Anh

chỉ muốn biết, có phải cô thật sự vì anh mà

ghen với người khác.

Bạch Ngưng rũ mắt xuống, bĩu môi nói:

"Không phải anh đã biết rồi sao."

"Cô ấy yêu anh, cũng cho rằng anh yêu cô

ấy, nhưng anh chỉ quan tâm cô ấy giống

như em gái mà thôi, không hêg yêu cô ấy."

Ngôn Lạc Quân lập tức giải thích.

Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nói: "Vậy sao

anh không nói rõ ràng với cô ấy?" .

"Anh cũng muốn nói rõ ràng, nhưng mẹ cô

ấy xin anh đừng nói, để tránh cô ấy bị kích

động. Cho nên, anh vẫn không dám nói. Vốn

tưởng rằng qua một thời gian cô ấy sẽ khá

hơn, không ngờ đã nhiều năm như vậy, cô

ấy vẫn không thay đổi."

"Anh và cô ấy trước kia là người yêu sao?

Nếu cô ấy thích anh, tại sao lại lấy người

khác?" Bạch Ngưng lại hỏi.

"Không phải. Mấy người bọn anh trước kia

đều là bạn tốt. Vu gia và Phương gia đã

đính hôn từ rất sớm, cũng chính là kết hôn

vì lợi ích công ty. Sau đó, khi Phương Tuyền

hai bảy tuổi Nhược Tình kết hôn với

Phương Tuyền."

Bạch Ngưng suy nghĩ một chút, hỏi: "Không

phải Vu Nhược Tình thích anh sao? Tại sao

lại đồng ý lấy Phương Tuyền?"

Ngôn Lạc Quân khẽ nói: "Nhược Tình nhu

nhược, chuyện gì cũng nghe cha mẹ, mà

cha mẹ của cô ấy lại cố chấp, Nhược Tình

muốn phản kháng cũng không phản kháng

được. Trước khi kết hôn cô ấy tới tìm anh,

muốn anh đưa cô ấy đi, anh đương nhiên

cự tuyệt. Sau đó, có lẽ vì quá tuyệt vọng, quá

đau lòng, nên cô ấy ngoan ngoãn kết hôn.

Khi ấy, vì chuyện này, quan hệ giữa ba nhà

cũng căng thẳng, anh và Phương Tuyền

cũng vì chuyện này mà bất hòa."

"Nói như vậy, khiến người ta cảm thấy như

mọi người cùng nhau ép cô ấy kết hôn."

Bạch Ngưng không khỏi có chút đồng tình

với Vu Nhược Tình. Nghe anh nói cô mới

thấy làm người bình thường vẫn tốt hơn,

mẹ cô sẽ không bao giờ ép cô kết hôn!

"Hôn sự của cô ấy, người ngoài như chúng

ta không nên quan tâm nhiều làm gì. Bởi vì

bị kéo vào vòng tranh chấp này mà anh bị

mẹ càm ràm suốt ngày!"

Nhớ tới Vu Nhược Tình ngồi ở hành lang

khóc, Bạch Ngưng thổn thức không thôi.

Ngôn Lạc Quân nhìn cô, nói: "Bởi vì chuyện

này, tình nghĩa giữa anh và Phương Tuyền

tan vỡ, cũng bị coi là tiểu nhân cướp vợ

bạn, anh lại không thể với Vu Nhược Tình

rằng mình chẳng có chút tình cảm nào với

cô ấy. Cuối cùng, trong lúc vội vàng, anh kết

hôn với em."

Bạch Ngưng ngạc nhiên nhìn anh. Sau đó

nhớ ra, mình là Hứa Tĩnh Hàm.

Ngôn Lạc Quân bởi vì vô tình thành "người

thứ ba" mà sầu não không thôi, Hứa Tĩnh

Hàm vừa khéo tìm tới anh, nói mang thai

con anh, cho nên anh lập tức đồng ý cưới

cô ấy. Cũng bởi vì thế mà ban đầu anh mới

không điều tra rõ ràng đứa bé có phải con

mình không? Cho nên mới có những

chuyện sau này.

Không ngờ những người những việc, tình

cảm và hôn nhân bên người, lại khác xa tiểu

thuyết như vậy.

Vu Nhược Tình yêu Ngôn Lạc Quân, lại bị ép

gả cho Phương Tuyền; Phương Tuyền yêu

vợ mình, mà vợ anh trong lòng lại hoàn

toàn không có anh; Hứa Tĩnh Hàm yêu Quan

Thừa Diễm năm năm, cuối cùng cũng gả

cho người khác sau đó tự sát; Quan Thừa

Diễm, có lẽ. . . . . . người anh thực sự yêu là

cô - Bạch Ngưng, mà trong lòng cô. . . . . .

Trong lòng cô yêu ai?

Thật ra cô hiểu rõ, rất rõ ràng , cô yêu

chồng cô – người đàn ông trước mắt ngủ ở

bên cạnh cô. Cho dù giữa bọn họ, thật sự có

rất nhiều trở ngại. Nhưng bọn họ vẫn ở bên

nhau, còn ngủ chung trên một chiếc

giường, còn có hai đứa bé đáng yêu, tất cả

những điều này, có phải đã quá may mắn

rồi hay không? Nếu như bỏ lỡ một lần nữa,

cô không biết ông trời còn có thể cho bọn

họ bao nhiêu may mắn nữa.

Không tự chủ được, cô chậm rãi tới gần

anh, áp vào môi anh.

Rất nóng, cảm giác rất quen thuộc. Bao gồm

hình môi của anh, bao gồm hơi thở của anh

đang len lỏi vào trong cô. Cô khẽ liếm môi

anh, sau đó từ từ đưa lưỡi vào trong miệng

anh, lại bị hàm răng anh ngăn trở.

Anh nhìn cô, đột nhiên ôm lấy cô, đè chặt

gáy cô phản công.

"Lạc Quân, Lạc Quân, em yêu anh."

Khi anh ôm cô, hôn lên ngực cô, cô nói.

Anh đột nhiên dừng lại, từ trước ngực cô

ngẩng đầu lên, hỏi: "Em vừa nói gì?"

Cô thở khẽ, đôi mắt mê ly nhìn trước anh:

"Lạc Quân, em yêu anh."

"Em nói thật chứ?" Anh tiến lên nâng mặt

cô, nhìn cô chằm chằm hỏi.

Bạch Ngưng gật đầu.

"Vậy Quan Thừa Diễm thì sao?"

Bạch Ngưng có buồn bực nhìn anh: "Cái này

có liên quan gì đến anh ta?"

"Không phải em yêu hắn sao?"

"Em yêu anh ta làm gì?"

"Vậy, em yêu anh, chỉ yêu một mình anh?"

Bạch Ngưng bị anh nhìn chăm chú có chút

ngượng ngùng, gật đầu một cái.

Ngôn Lạc Quân cười một tiếng, ôm lấy cô

dùng sức hôn.

. . . . . .

"Hôm nay công ty bận không?" Lúc ăn sáng,

Bạch Ngưng hỏi.

"Cũng bình thường, có chuyện gì sao?"

Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu nhìn cô, cô vẫn

rất bình thường không khác gì mọi hôm,

điều này làm cho lòng anh cực kỳ không

thoải mái.

Bạch Ngưng nói: "Không có việc gì thì về

sớm một chút."

Ngôn Lạc Quân còn đang chờ cô, cô lại

không nói hết. Mặc dù anh vốn định về sớm,

nhưng cô cố ý dặn như vậy khiến anh rất

muốn hỏi rõ lý do.

"Có chuyện gì sao?" Anh hỏi.

Bạch Ngưng nhìn anh một cái, cúi đầu, nói:

"Dù sao anh cứ về sớm một chút là được."

Ngôn Lạc Quân quay đầu sang Tiểu Hân, lại

thấy thằng bé làm như không có việc gì ăn

đồ ăn của mình.

Nghi ngờ này ở nhà không biết được đáp

án, anh cũng không cố chấp muốn biết,

ngược lại là nghĩ một vấn đề khác.

Đến công ty, mở hòm mail thì nhận được

một bức mail từ Mĩ gửi sang, thì ra là tin bà

ngoại chúc mừng. Thấy bốn chữ "Sinh nhật

vui vẻ", anh mới đột nhiên nhớ ra hôm nay

là sinh nhật anh.

Sinh nhật, cô bảo anh về sớm là để chúc

mừng sinh nhật anh sao?

Ngôn Lạc Quân đột nhiên vô cùng vui vẻ.

Nhất định là vậy, cô muốn cùng con chúc

mừng sinh nhật anh, không ngờ cô lại nhớ!

Ngôn Lạc Quân đứng lên, nhìn ra ngoài cửa

sổ, lại xoay người lại, không biết nên làm

sao, vui mừng đến nỗi suýt chút nữa chạy ra

ngoài hô to với thư ký một tiếng "Hôm nay

sinh nhật tôi, bà xã đang chuẩn bị chúc

mừng sinh nhật cho tôi!"

Vì hình tượng tổng giám đốc, anh chỉ đành

một mình đi tới đi lui trong phòng làm việc,

cười ngây ngô ước chừng năm phút mới hít

sâu mấy cái. Khống chế xong cảm xúc, anh

ngồi xuống bàn làm việc, ép buộc mình

bình tĩnh lại, chuyển lực chú ý sang công

việc. Nhưng làm thế nào cũng không tập

trung nổi, bất đắc dĩ, anh gọi điện thoại

cho thư ký.

"Thông báo cho các ban, cuộc họp lúc mười

giờ chuyển lên chín giờ, bây giờ cuộc họp

lập tức bắt đầu."

Không có cách nào khác, chỉ đành làm như

vậy. Để giúp mình lấy lại sự tập trung, anh

chỉ có thể mở cuộc họp, ai không chuẩn bị

tốt thì coi như người đó xui xẻo.

Buổi trưa, điện thoại di động vang lên tiếng

chuông báo tin nhắn, Bạch Ngưng đang

chuẩn bị bánh ngọt tiếp tục công việc trên

tay, chờ sau khi làm xong mới lau tay, lấy

qua di động ra nhìn lại.

Là Ngôn Lạc Quân, một lần nữa được nhận

tin nhắn của anh, cô có cảm giác đã lâu

không thấy - khẩn trương lại kích động.

"Em cảm thấy, những lời đàn ông nói trên

giường có tin được không?"

Không ngờ anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, càng

không ngờ, anh cũng sẽ nói những lời chỉ

có phụ nữ mới nói như thế này.

Bên trong nhà ăn, Ngôn Lạc Quân lo lắng

nhìn điện thoại di động. Trong lúc nhàm

chán, trong lúc không kìm chế được, trong

lúc xúc động, anh lại gửi tin nhắn cho cô.

Cực kỳ lâu, lâu đến nỗi tất cả các món anh

gọi đều đã được đưa lên rồi, điện thoại di

động vẫn không có động tĩnh.

Anh nghĩ, nhất định là cô đoán được anh sẽ

hỏi cái gì, sau đó luôn nghĩ xem phải trả lời

thế nào, nghĩ tới tận bây giờ.

Suy nghĩ này, khiến anh cực kỳ uể oải.

Đang lúc anh để điện thoại di động xuống,

quyết định ăn cơm trước thì tin nhắn lại

đến.

Anh cuống cuồng không kịp cầm điện

thoại di động lên, mở tin nhắn ra, thấy ba

chữ: Không tin được.

Bày trước mặt anh là hai con đường, một là

hỏi, một là không hỏi.

Hỏi, là mạo hiểm; không hỏi, buổi tối anh

cũng phải hỏi, mà buổi tối hỏi, anh sẽ lại

không tin.

Cuối cùng, anh ấn mấy chữ: Phụ nữ thì sao?

Bạch Ngưng nhìn bốn chữ trên điện thoại di

động, lật lại rin nhắn trước, biết câu hỏi của

anh: những lời phụ nữ nói trên giường có

tin được không?

Cô hình như đã đoán được anh muốn hỏi

cái gì, mặc dù có chút ngoài ý muốn. Cô vốn

cho rằng anh không phải người thích

quanh co như vậy.

Cười cười, cô nhắn lại đáp án phát ra từ nội

tâm: em cảm thấy có thể tin được.

Qua một lúc lâu, điện thoại di động mới

vang lên, quả nhiên giống như cô đoán: vậy

còn em?

Thật là, vấn đề để hỏi thật mơ hồ không rõ,

cô làm sao chứ? Bạch Ngưng cười trả lời:

em làm sao?

Một lát sau, tin nhắn đến: những lời em nói

trên giường có tin được không?

Cô nhắn lại: cái này thì còn phải xem em nói

gì đã, em có nói cái gì sao?

Đợi năm phút đồng hồ, điện thoại di động

không có phản ứng.

Đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, điện thoại

di động vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô không biết, anh vội đi đâu, cũng không

biết sẽ trở về lúc nào. Cô vốn cho rằng, anh

là người không gì không thể nói, không gì

không thể hỏi. Cô nghĩ, nếu như anh hỏi,

nếu như anh hỏi ấy câu đó, cô nhất định sẽ

cực kỳ chịu trách nhiệm nói cho anh biết,

những lời cô nói là có thể tin.

Nhưng tin nhắn vẫn không tới.

Trở lại công ty, Ngôn Lạc Quân đặt điện

thoại di động ở trên bàn làm việc, sau đó

chống đầu nhìn nó.

Từ nhỏ đến lớn, anh xem thường nhất là

loại đàn ông không có dũng khí, cái loại yêu

mà không dám nói, anh từng cho rằng

không xứng làm đàn ông. Nhưng bây giờ,

anh không hiểu anh đang làm cái gì.

Anh không dám, đúng là không dám. Là anh

muốn biết sự thật, kết quả biết rồi lại sợ .

Anh nhét điện thoại di động vào ngăn kéo,

nhắm mắt làm ngơ, dựa vào bàn.

Điện thoại trong ngăn kéo lại đột nhiên

vang lên tiếng chuông có tin nhắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro