"Mẹ. . . . . ."
Khi Bạch Ngưng ôm Tiểu Hân lên giường,
Tiểu Hân mơ mơ màng màng gọi.
"Mẹ ở đây, ngủ ngoan biết không?" Bạch
Ngưng đắp kín chăn cho con.
"Mẹ, vừa rồi ba gọi điện thoại về."
"Cái gì?" Trong lòng Bạch Ngưng còn đang
lo lắng cho anh, chuẩn bị gọi điện thoại cho
anh. Nghe Tiểu Hân nói như vậy, cô vội hỏi:
"Ba nói thế nào? Lúc nào về?"
"Ba hỏi mẹ đi đâu, sau đó, hình như là đi tìm
mẹ. . . . . ."
"Đi đâu tìm?" Bạch Ngưng hỏi tiếp, Tiểu Hân
đã ngủ, mệt mỏi không nói gì nữa.
Xem sấm sét vang dội bên ngoài, Bạch
Ngưng lập tức mở cửa phòng, lao xuống
cầu thang.
. . . . . .
Sau cơn mưa bầu trời trong suốt không
giống như bầu trời trong thành thị ngày
thường. Mặt trời dần dần nhô lên, khiến vạn
vật lấp lánh.
Trong vườn hoa, Mẫu Đơn đẫm nước, lá
xanh làm nền, khi ánh mặt trời chiếu lên
đẹp không gì sánh nổi. Tiếng chim hót líu
ríu bên tay, âm thanh hiếm có quả nhiên
khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Ngôn Lạc Quân mở mắt ra, cách rèm cửa sổ,
thấy được bóng dáng hai con chim đang
nhảy qua nhảy lại.
Là hỉ thước sao? Anh không khỏi nghĩ.
Bên cạnh vẫn không có ai, nhưng lại có một
bộ quần áo được gấp gọn gàng.
Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay sờ
sờ quần áo, ngồi dậy.
Lúc xuống cầu thang, hai đứa bé đang cùng
mẹ ăn điểm tâm. Hiện giờ Tiểu Hân thấy anh
dậy muộn cũng coi như không thấy, nghe
thấy anh xuống cũng không ngẩng đầu lên
nữa.
Thấy anh xuống, Bạch Ngưng đứng dậy nói:
"Anh ăn trước, em lấy sữa đậu nành lên cho
anh."
Một lát sau, Bạch Ngưng bưng một chén sữa
đậu nành đi tới trước mặt anh, nhẹ nhàng
để xuống, nói: "Hôm nay sữa đậu nành bỏ
thêm yến mạch, rất ngậy."
"Ừ, quả thật là rất ngôn."Ngôn Lạc Quân
uống một hớp, nói: "Ngày hôm qua anh về
rất muộn đúng không? Sao anh không có
ấn tượng gì cả?"
"Đúng vậy."Bạch Ngưng nhìn anh bĩu môi,
nói: "Phí công em chuẩn bị sinh nhật cho
anh, kết quả anh lại về muộn."
"Công ty có việc gấp, anh không có cách
nào khác."
"Hừ."Bạch Ngưng nghiêng đầu sang chỗ
khác nói với Cảnh Di: "Cảnh Di, mắc lỗi thì
phải làm gì?"
"Nói xin lỗi."Cảnh Di hồi đáp.
Bạch Ngưng lại hỏi Tiểu Hân: "Tiểu Hân, con
nói xem? Mắc lỗi thì phải làm gì?"
"Đánh đòn!" Tiểu Hân lớn tiếng nói.
Bạch Ngưng che miệng cười một tiếng, nói:
"Tốt, cho phép, Tiểu Hân, cho con thi hành
ngay tại đây."
Tiểu Hân nhìn Ngôn Lạc Quân đang nghiêm
mặt, nhìn thẳng vào cậu, nói: "Con nhớ ra
rồi, bắt ba đi lau nhà."
"Không được, đó không phải là việc của con
sao? Ba con còn có chuyện khác phải làm !"
Bạch Ngưng nói.
Ngôn Lạc Quân nhìn bọn họ, hỏi: "Dọn dẹp
gì, hôm nay muốn dọn dẹp sao?"
"Mẹ bảo hôm nay tổng vệ sinh."Tiểu Hân
cướp lời nói.
"Tổng vệ sinh? Tại sao?" Từ này đối với anh
quả thật rất xa lạ.
Bạch Ngưng liếc anh một cái, nói: "Kể từ sau
khi Bác Thẩm đi, trong nhà đã biến thành
cái gì rồi, đương nhiên là phải tổng vệ sinh."
"Hả, anh cũng phải làm sao?" Ngôn Lạc
Quân hỏi xong, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai
người vừa mới nói đang cùng dùng ánh
mắt không thân thiện nhìn anh.
"Anh chỉ hỏi thôi mà, đâu có nói là không
làm."
Hai người kia nhìn anh một cái, cúi đầu,
trong mắt viết hai chữ 'không tin'.
Nửa ngày quét dọn, mấy người cùng biếng
nhác như nhau. Thật vất vả hạ quyết tâm
làm được hai giờ. Đến buổi trưa, Tiểu Hân
lại kêu đói bụng.
Ngôn Lạc Quân đi vào phòng bếp, chỉ thấy
"Hứa Tĩnh Hàm" mặc tạp dề, đang hết sức
chuyên chú cắt dưa chuột.
Váy hoa màu xanh lam đơn giản, dép ở nhà
màu xanh nhạt, tóc dài bị tùy ý buộc lên. Vài
lọn tóc xõa ra, lại có một loại ý vị khác.
Cô đã sớm không phải mỹ nhân năm đó săn
giết hấp dẫn vô số đàn ông, mà là một
người vợ bình thường, vợ của anh, mẹ của
con anh.
Ngôn Lạc Quân đi tới, nhẹ nhàng từ phía
sau ôm lấy cô.
"A --"
Nghênh đón cử chỉ dịu dàng này lại là tiếng
hét như gặp quỷ của cô.
"Làm em sợ muốn chết! Sao anh đi mà
không phát ra tiếng động thế hả!" Bạch
Ngưng quay đầu nhìn anh một cái, vỗ ngực
nói.
Ngôn Lạc Quân cười nói: "Là em quá chú
tâm thôi, đang suy nghĩ gì đấy?"
"Đi ra ngoài với bọn Tiểu Hân đi..., khó khi
nào được ở nhà cả ngày."Bạch Ngưng vừa
cắt đồ ăn trên tay vừa nói.
"Bọn trẻ chơi xếp gỗ cũng rất vui vẻ, không
cần anh phải chơi cùng."
"Được rồi, vậy đi rửa dưa chuột."Bạch
Ngưng đưa rổ rau cho anh.
Ngôn Lạc Quân ngoan ngoãn nhận lấy, đi
tới bên chậu rửa.
"A, anh làm cái gì đấy..., nước bắn hết lên
người em rồi."Bạch Ngưng kêu to một
tiếng, vội chạy tới gạt nhỏ vòi nước lại.
"Tùy tiện gạt thì nó thế chứ sao."Ngôn Lạc
Quân đưa dưa chuột đã được rửa xong cho
cô.
"Đặt ở bên kia kìa."Bạch Ngưng chỉ chỉ bên
cạnh chậu rửa.
Ngôn Lạc Quân vừa đặt rổ rau vừa rửa xong
xuống, Bạch Ngưng vội nói: "Ai nha, sao
anh lại đặt ở đấy, nước nhỏ hết vào trong
dầu rồi."
"Ai bảo em để dầu ở chỗ này!" Ngôn Lạc
Quân phản bác.
"Anh đi ra ngoài đi ra ngoài, còn không biết
làm bằng Cảnh Di, đi ra ngoài, đừng cản trở
em."Bạch Ngưng vừa nói vừa đẩy anh ra
ngoài cửa.
"Quân tử tránh xa nhà bếp."Ngôn Lạc Quân
vừa nói, vừa khinh thường đi ra khỏi phòng
bếp.
Hai mươi phút sau, Bạch Ngưng ở trong
bếp gọi: "Tiểu Hân dọn đồ chơi, rửa tay ăn
cơm!"
Cảnh Di nghe vậy, lập tức đi vào bếp sắp
xêps.
"Tiểu Hân, có nghe mẹ nói chưa, đi rửa tay
đi."Ngôn Lạc Quân nói xong, kéo con trai đi
về phía bồn rửa tay. Đang rửa tay, lại nghe
"xoảng" một tiếng, là tiếng bắt đĩa vỡ.
Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, thấy Cảnh Di
đứng ở bên cạnh bàn ăn, trước mặt là rất
nhiều mảnh vụn bát đĩa.
Cảnh Di mới ngẩng đầu lên, chạm phải ánh
mắt của anh, mắt đỏ lên, lập tức ngồi xổm
xuống nhặt mảnh vụn.
"Đừng nhặt!" Ngôn Lạc Quân lập tức hô,
chạy tới ôm cô bé sang một bên.
"Để ba làm cho, cẩn thận kẻo đứt tay."Ngôn
Lạc Quân vừa nói, vừa kiểm tra tay cô bé,
nhìn xem có bị thương hay không.
Cảnh Di cúi đầu, len lén nhìn anh, không nói
câu nào.
Bạch Ngưng gấp gáp từ phòng bếp chạy ra,
thấy Ngôn Lạc Quân đang ngồi xổm dưới
đất ôm Cảnh Di vào trong lòng, không khỏi
sửng sốt. Cô dừng bước, sau đó nhẹ nhàng
cười một tiếng. Ngay sau đó nụ cười nhạt
dần, cô nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời rực
rỡ ngoài cửa sổ, trong mắt dần ướt át.
Một buổi tổng vệ sinh làm suốt một ngày,
sau bữa cơm chiều, Bạch Ngưng đề nghị
mấy người cùng ra khỏi biệt thự, đi tản bộ.
Nơi này không phải nơi phố xá sầm uất,
không có gì nhiều xe cộ qua lại. Gió nhẹ hiu
hiu thôi, bên đường tràn ngập mùi hoa
thơm. Cứ đi ở trên đường như vậy, cũng có
mấy phần dễ chịu.
Tiểu Hân chạy trước bắt bươm buớm ven
đường, Cảnh Di hái hoa dại ven đường, sau
đó bó thành bó hoa. Bạch Ngưng cùng
Ngôn Lạc Quân ở phía sau nhìn bọn trẻ,
chậm rãi đi.
"Lạc Quân. . . . . ."
Ngôn Lạc Quân quay đầu nhìn cô.
Bạch Ngưng nhìn phía trước, mỉm cười nói:
"Em rất muốn rất muốn, nhiều năm sau, em
và anh tóc bạc, cũng vẫn có thể cùng nhau
đi trên đường như vậy. Mà chạy ở trước mặt
chính là con của Tiểu Hân và Cảnh Di. Anh
nói xem, như vậy thật là tốt biết bao nhiêu."
Ngôn Lạc Quân cười nói: "Em cũng quá
nóng lòng rồi, bọn trẻ mới lớn như vậy, em
đã muốn có cháu sao?"
Bạch Ngưng cúi đầu cười một tiếng: "Em
chỉ. . . . . Chỉ muốn có thể cùng anh đi mãi
như vậy."
Ngôn Lạc Quân dừng bước nhìn cô, cô cũng
dừng bước.
Bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy hình
ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt
đối phương.
Giờ khắc này, Ngôn Lạc Quân rõ ràng còn
đang suy nghĩ đáp án kia đột nhiên cảm
thấy đáp án này có nói hay không cũng
không sao. Dù sao, anh biết, cô muốn ở bên
anh đến già đến bạc đầu, mà anh cũng
muốn ở cùng cô đến thiên trường địa cửu.
"Ba mẹ, nhanh lên nào!" Tiểu Hân đi trước
quay đầu lại hét lớn.
Ngôn Lạc Quân dắt tay Bạch Ngưng, đi về
phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro