Chương 17+18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17 Thì ra đây mới là em

Nhìn thấy bà Cố hiện tại đã hoàn toàn không còn quan tâm đến chuyện của Cố Chân Chân, mẹ chồng của Cố Chân Chân liền nổi giận đùng đùng lôi kéo con trai rời khỏi, còn ngồi xổm xuống vơ lại đống sính lễ trị giá ba mươi ngàn của bà ta. Tuy nhiên lúc bước ra chiếc xe Santana 2000 vừa khoe mẽ khi nãy, thì bà ta và con trai của mình cũng thật cẩn thận khép nép không để va quẹt vào đoàn xe của Doãn gia. 
Họ làm sao dám đụng vào đoàn xe của Doãn gia, bởi dù chỉ là cọ cọ tróc một miếng sơn nhỏ cũng đủ làm họ phải nhịn ăn nhịn uống cả đời cũng chưa chắc đền nổi. 
Cố Chân Chân nhìn thấy việc đính hôn của cô ta bị Cố Hề Hề huỷ hoạt, tức khắc xen lẫn cảm giác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ mà hận đến thấu xương. Nếu ở đây không phải có quá nhiều người, cô ta hẳn phải chạy đến mà giành lấy người nam thần này từ tay Cố Hề Hề!
Khi Doãn lão phu nhân và bà Cố đã thương lượng xong mọi việc, thì quay đầu nhìn mẹ Cố. 
“Mẹ Cố còn muốn bổ sung gì không?” Doãn lão phu nhân từ tốn hỏi. 
Không để mẹ Cố kịp mở miệng thì bà Cố đã nói chen vào: “Cô ta thì có thể có ý kiến gì? Trong nhà do tôi làm định đoạt!”
Mẹ Cố ở bên cạnh phảng phất như không tồn tại, không ai hỏi đến ý bà. Cố Hề Hề nhìn về phía mẹ mình mà bi thương, ở trong nhà này thì cô và mẹ vĩnh viễn là người thừa, không có được cảm giác tồn tại. Bất kỳ ai cũng có thể kinh thường coi rẻ hai mà tự tiện quyết định vận mệnh của hai người. 
Con gái đi lấy chồng, bà thân là mẹ mà một chút quyền lên tiếng cũng không có, thử hỏi làm sao không đau lòng?
Doãn Tư Thần theo bản năng nhìn về hướng Cố Hề Hề, thời điểm anh thấy nét mặt cô hơi tái nhợt, trong lòng lại bỗng dưng dấy lên cảm giác trắc ẩn. 
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi nói: “Tư… Tư Thần, đây là lần đầu anh đến thôn này đúng không? Để tôi dẫn anh đi dạo một chút?”
Doãn Tư Thần liền đáp: “Được.”
“Đúng rồi, Tư Thần, con dẫn Hề Hề ra ngoài đi dạo đi, chuyện khác không cần quan tâm.” Doãn lão phu cũng nói: “Nơi này có chúng ta là được rồi.”
“Vâng ạ.” Cố Hề Hề lúc này mới đứng lên, chào một tiếng rồi đi. 
Hai người cùng rời khỏi phòng khách, một trước một sau bước đi. Dù đi đến đâu thì phía sau họ là luôn là một nhóm người tuỳ tùng. 
“Em có chuyện gì muốn nói với tôi?” Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi hơi nhíu lại: “Có gì nói ở đây là được.”
Cố Hề Hề quay đầu nhìn thấy rất nhiều người theo sau, liền nói: “Anh đến phòng của tôi một chút đi…”
Cô chỉ đơn thuần thấy ở đâu quá nhiều người không tiện nói chuyện, nhưng lời này vào tai Doãn Tư Thần tựa như còn mang theo hàm ý khác. 
Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười: “Được.”
Cố Hề Hề dẫn Doãn Tư Thần vào phòng của mình. Vừa bước vào thì ánh mắt anh liền sáng lên, căn phòng tuy cũ và nhỏ, nhưng gọn gàng sạch sẽ, không có đến một hạt bụi. 
Một cái bàn vuông được bao trùm bằn khăn trải bàn nho nhỏ, phía trên là một tủ kính, bên trong có một khung ảnh. Cô bé trong ảnh cười tươi như hoa, tay ôm một con thú nhồi bông nhỏ, bộ dáng tựa như rất hạnh phúc. 
Tầm mắt Doãn Tư Thần dừng ở tấm ảnh này rất lâu rồi mới dời mắt đi. 
Cố Hề Hề rót cho anh một ly nước mang đến, thấy anh đang xem ảnh của mình liền tiến tới lập úp khung ảnh lại để trên bàn, giọng nói có phần bất an: “Doãn gia thật sự không cần cho tôi nhiều tiền như vậy, dù có cho thì một phân tiền tôi cũng không lấy được.”
Doãn Tư Thần nở nụ cười tà mị: “Tiền của Doãn gia cũng không phải dễ dàng lấy như vậy. Chỉ sau khi em kết hôn và sinh ra đứa bé, thì số tiền này mới chuyển vào tài khoản của em. Đương nhiên khi nó đã thuộc về em, thì em cho ai, đó chuyện của em.”
Cố Hề Hề nghe vậy, tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn bà Cố rình rập số tiền này, nếu tiền vào tay bà Cố thì đừng trông mong lấy ra được một xu!
Doãn Tư Thần xoay người nhìn vào vách tường kế bên kệ sách, phía bên trên bày một khung ảnh Cố Hề Hề chụp ảnh tốt nghiệp đại học. Cô gái trong hình mặc lễ phục cử nhân, nở nụ cười sáng lạn trong vắt dưới ánh mặt trời, anh theo bản năng duỗi tay muốn lấy khung hình để xem kỹ hơn. 
Cố Hề Hề lập tức đoạt lấy, ôm khung hình vào lồng ngực, gương mặt tức giận thở phì phò: “Không được đụng đến hình này!”
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề, đây lại là biểu tình thứ tư của cô mà anh nhìn thấy, ngoại trừ vô cảm, khóc thút thít và mỉm cười. Chân mày ngài hơi nhăn, mũi và miệng nhỏ xinh chun lại, trông như con mèo nhỏ đang xù lông. 
Anh không nghĩ là bộ dáng lúc tức giận của cô trong cũng khá xinh đẹp! À không, phải là rất thú vị!
Đây là lần đầu anh thấy một người phụ nữ có nhiều biểu tình sinh động đến vậy. Trước đây phụ nữ điển hình mà anh thấy là Dina, ngoại trừ nụ cười công nghiệp thì vẫn là chỉ là nụ cười công nghiệp, hoàn toàn không thề có cảm xúc. 
Người phụ nữ trước mặt lúc này đã làm anh thay đổi nhận thức rất nhiều về nữ giới. 
“Ảnh này với em rất quan trọng?” Doãn Tư Thần thuận miệng hỏi: “Mỗi người khi tốt nghiệp đều có một tấm ảnh như vậy, là vì người chụp ảnh rất đặc biệt sao?”

---------------------------------------------

Chương 18 Lâm Tiểu Nhã trở lại

Lời nói Doãn Tư Thần vừa thốt ra thì ánh mắt Cố Hề Hề trong nháy mắt đã trở nên rất cô đơn. Đúng vậy, ý nghĩa của tấm ảnh này là ở người chụp - Triệu Trạch Cương… 
Nhưng tất cả đều không thể quay lại nữa rồi. 
Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần hơi hơi trầm xuống, đúng lúc nhìn thấy được gương mặt đượm buồn của Cố Hề Hề, không biết vì sao mà trong lòng anh lạ thấy có một cảm xúc khác thường. 
Doãn lão phu nhân và bà Cố đã nhanh chóng thương lượng xong mọi việc, bởi vì hôn lễ chuẩn bị khá gấp nên hai gia đình cũng không muốn tổ chức lớn, chỉ là cùng nhau dùng bữa cơm, bí mật cử hành nghi lễ tại một nhà thờ nhỏ là được. 
Bà Cố hoàn toàn không thèm để ý đến hôn lễ này long trọng hay không, cái bà ta quan tâm chính là Cố Hề Hề phải mau chóng gả vào Doãn gia, rồi sinh ra đứa bé này, để bà ta chiếm được khoản tài sản kếch xù kia từ món lễ hỏi của cô. 
Người lớn hai gia đình an bài tính toán ổn thoả rồi đã chọn được một ngày thích hợp, Doãn gia quả nhiên là gia đình giàu có, muốn gì có đó, dù chuẩn bị vội vã nhưng những quy tắc thủ tục phức tạp đều không thiếu. 
Trong ngày kết hôn… 
Cố Hề Hề hít thở một hơi thật sâu, một thân váy cưới trắng tinh ngồi ở phòng nghỉ trong nhà thờ. 
Phòng nghỉ của cô dâu rất lớn nhưng cũng chỉ có một mình cô. 
Cố Hề Hề nhìn khuôn mặt ngây ngốc của bản thân trong gương, sao lại xa lạ đến như vậy… Trang điểm tinh xảo, thân mang đủ món nữ trang lấp lánh sang trọng, đây thật sự là cô sao?
Ngày hôm nay cô sẽ chính thức gả cho Doãn Tư Thần, phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ trước đây. Không biết vì cái gì mà trong lòng cô lại thấp thỏm, phảng phất như thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì… 
Trong một phòng nghỉ khác, Doãn Tư Thần đang đứng trước gương thắt cà vạt. Ngày hôm nay anh trong lễ phục của chú rể càng tuấn mỹ đến mức người trang điểm cũng không thể rời mắt. 
Trợ lý Tiểu A từ bên ngoài bước vào, liềm bẩm báo: “Tổng giám đốc, tiểu thư Dina đột nhiên trở về nước, hiện tại đang tới nhà thờ này, xem ra là không mời mà tới.”
“Cô ta rốt cuộc đã về? Lúc trước nói đi là đi, còn làm trò nực cười tặng lễ vật cho tôi. Quà mà Doãn Tư Thần này đã nhận thì tuyệt đối không trả lại.” Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên mạt cười châm chọc. 
Anh vốn dĩ cho rằng Dina đặc biệt so với những người phụ nữ khác, nhưng bây giờ nhìn lại cô ta cũng không có gì khác.
“Vậy… chúng tôi có cần ngăn cản không?” Tiểu A lại hỏi tiếp: “Dù sao tiểu thư Dina cũng không nhận được thiệp mời.”
“Không cần, cứ để cô ta tới, cũng có việc cần phải giải quyết, tiếp tục dây dưa cũng không ích gì.” Doãn Tư Thần điều chỉnh lại lễ phục, xoay người nhìn Tiểu A: “Truyền ý của tôi, để người đó xuất hiện.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu A lập tức nhận lệnh. 
Lâm Tiểu Nhã đứng ở bên ngoài nhà thờ, nhìn khung cảnh hoa lệ trước mắt mà cắn răng tức tối, nơi này vốn dĩ là thuộc về cô ta!
Cô ta chỉ định đem lần đầu tiên của Cố Hề Hề trở thành món quà giải khuây cho Doãn Tư Thần, không hề có ý muốn dâng tặng cả con người Cố Hề Hề cho anh! Sao anh lại có thể kết hôn với Cố Hề Hề?
Không, tuyệt đối không thể! Chỉ có Lâm Tiểu Nhã cô ta mới có thể bỏ rơi đàn ông, tuyệt đối không thể đàn ông dám bỏ cô ta!
Lâm Tiểu Nhã muốn đi tìm Doãn Tư Thần, nhưng anh là ai? Anh không phải người muốn gặp là gặp, nếu không có sự cho phép của anh thì không ai có thể đến gần anh. 
Nếu phải tốn công đi tìm Doãn Tư Thần, chi bằng nên chủ động khiến Cố Hề Hề chịu rời khỏi đây! Nghĩ vậy nên Lâm Tiểu Nhã liền xoay người hướng về phòng nghỉ của cô dâu. 
Cốc cốc cốc ——
Tiếng gõ cửa chưa dứt thì đã có tiếng chân bước vào. 
Cố Hề Hề vừa quay đầu nhìn thì đôi mắt cô đã trợn to. Trước mắt cô là một người mà chắc trên thế giới cô không dám tin mình sẽ gặp - Lâm Tiểu Nhã. 
Vóc dáng của Lâm Tiểu Nhã rất cao, đến 178cm, vượt trội so với thân hình nhỏ bé của Cố Hề Hề. Cô ta hung hăng bước tới, không đợi Cố Hề Hề mở miệng thì đã vung tay tát thật mạnh!
BANG ——
Cái tát dứt khoát vang dội làm Cố Hề Hề không kịp phản ứng, thân thể cô lảo đảo thiếu chút nữa té vào mặt, nếu không phải cô nhanh tay chống được cái ghế thì bụng của cô đã đâm vào cạnh bàn vuông vức. 
Cố Hề Hề ngẩng đầu trong gương liền nhìn thấy được gương mặt dữ tợn của Lâm Tiểu Nhã, cô giật mình thảng thốt… 
Lâm Tiểu Nhã sao lại ở đây?
Không đợi Cố Hề Hề mở miệng thì Lâm Tiểu Nhã đã chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng mỏ: “Cố Hề Hề, cậu sao lại có thể bỏ rơi Triệu Trạch Cương mà lấy Doãn Tư Thần? Lương tâm của cậu để đâu? Bị chó ăn rồi sao? Cậu sao lại có thể kết hôn với Doãn Tư Thần, anh ấy là bạn trai của tôi, cậu vậy mà lại muốn cướp bạn trai của tôi?!”
Thanh âm Lâm Tiểu Nhã bén nhọn hung hăng đâm vào lòng Cố Hề Hề.
Lúc này Cố Hề Hề rốt cuộc đã hồi phục tinh thần, bỗng nhiên xoay người nhìn đối phương, cả thân thể đều run rẩy: “Tiểu Nhã, cậu trở về rất đúng lúc, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, người trong phòng 1216 ở khách sạn Hilton vì sao không phải Trạch Cương mà lại là Doãn Tư Thần? Trạch Cương ở đâu?”
Lâm Tiểu Nhã bị hỏi một câu liền cứng họng, tròng mắt đảo một vòng, lập tức lấp liếm: “Làm sao tôi biết được cậu lại ở trong phòng bạn trai của tôi! Rõ ràng tôi đã đưa thẻ phòng 1210, cậu lại hồ đồ cầm nhầm thẻ phòng của tôi và Doãn Tư Thần! Tại sao tôi lại đem thẻ phòng bạn trai của mình đưa cho cậu chứ? Cố Hề Hề, cậu tự hỏi lương tâm của mình đi, nhiều năm qua tôi đối với cậu như thế nào? Sao cậu lại có thể làm chuyện này với tôi?!”

270421

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kathykyo