Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang theo chiếc bụng nhỏ đi làm, mặc dù hơi cực nhưng vì con cô có thể cố gắng.

"Sau này con sinh ra, thì nên biết quý trọng bạn thân mình đấy. Mẹ nuôi con vất vả lắm."

Hôm nay là ngày 8-3, như thế nào mới được gọi là phụ nữ. Khi lấy chồng hay khi có con... thôi dù gì cũng không có dịp đối với cô.

Cô cũng quên đi hôm nay là ngày gì.

Quán ăn có nhiều cặp đôi đi chơi cùng nhau còn dắt theo cả đứa con nhỏ.

"Có chồng là vậy à ? Có ba là như thế đấy con. Cũng sướng nhỉ!"

Tự tủi thân cho mình, cũng muốn lắm chứ nhưng có đâu mà mong.

Hình như anh ta cũng ghé quán này. Bóng dáng thân thuộc ấy, cô đã quen từ lần gặp đầu tiên, anh ta lại đến để sỉ nhục cô sao?

"Là cô gái sao ? Bỏ ngành rồi hả em ?"
À không là bạn anh ta! Hết hắn rồi tới bạn hắn! Chắc là hắn tính kéo cả dòng họ để bôi nhọ cô sao.
Bạn anh ta rất đông.

Giọng thằng bạn anh vang lên. Tất cả những ánh mắt đấy đều hướng vào cô, rồi bật cười thành tiếng, chỉ riêng anh trầm ngâm nhìn cô.

"Xin các anh! Để tôi yên."

Cô cúi gằm mặt xuống, vò tay vào nhau. Sợ hãi tới nỗi ước đẫm bàn tay.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ trước mắt, hình như cô ta không xấu xa như anh nghĩ. Cô cũng ham muốn có một gia đình.

Anh thấy thương xót cho cô. "Đừng làm nữa, theo tôi về!"

Anh trừng mắt lên nhìn mấy đứa bạn.

"Anh đã từng nói trong nhà không nuôi gái. Ừ thì tôi là một con người không được ăn học nhưng tôi cũng không thể để anh sỉ nhục tôi mãi.!"

Nép nép sau phía bếp, bà chủ nhìn cô bối rối với những người kia liền gọi.

"Hoa! Em vào đây giúp chị đi."

"Vâng."

Cô dựt mạnh tay khỏi bàn tay của anh, trong ánh mắt ấy có chút lo sợ. Cô sợ anh ta sẽ nói ra những điều khó nghe, những điều không đúng.

Bước vào trong, có người còn nói vọng "Làm gái mà chảnh! Được đại gia nuôi sướng thế còn gì!"

Chờ mãi, tới cuối giờ làm. Bạn bè anh đã về hết, chỉ còn một mình anh ngồi chờ cô.

"Về cùng tôi."

"Tôi không về. Xin anh đấy, đứa con là của tôi."

"Tôi nuôi cô. Đừng làm ở đây nữa!" Anh ta đang nói sự thật hay trêu đùa cô vậy.

"Tôi thực sự không đủ can đảm đâu. Ba tôi đuổi tôi đi, anh chửi tôi. Tôi với anh cũng không quen biết. Tôi sai khi tìm anh. Để tôi yên đi."

Giàng co mãi, anh nổi nóng lên. "Giờ em có về không? Hay để tôi ném em vào trong xe?"

#còn

Hôm nay mệt quá! Không thể viết hay được. Mong các cậu thông cảm nhé!

8-3 vui vẻ nhé các cô gái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro