chap 1 Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào buổi chiều tối lúc mà tôi thích nhất có thể làm điều mình thích, không phải mang vẻ mặt của một nữ chủ tịch nhã nhặn ai ai cũng mến mộ và cả dố kị, đến vẻ đẹp và tài sản mà cô đang nằm giữa.
Cô gái đẹp tự thiên thần đang ngồi trong phòng là việc với pha mà đen trắng, làm cô giá thêm nổi bật. Tiếng điện thoại làm phá vỡ không giang yên lặng đến đáng sợ "rennnn".
"Anh Anh có chuyện gì" giọng bên kìa là một cô gái trẻ thanh thoát " An à, câu vừa mới đáp máy bay mà đã đi đến công ty roi à","uk" tiếng trầm lặng kiếm cho người nghe phải rùng minh. "An minh với cậu đi ăn tốt đi, được không An An ", "cũng được, chỗ cũ", Tử Anh cứ tưởng rằng cô bạn thân này sẽ không đi như mọi lần cô rũ đi chơi chứ, cứ mãi mê với công viết.
Chiếc xe màu đen dừng trước một nhà hàng dứng đầu Thành Phố A, đâu ai cũng vào được.
Tử Anh vào Bảo An bước xuống làm cho mọi người xuống quang nhìn Theo bóng hào quang của cô. Bỗng dưng tiếng nói vang lên " Cô chủ " một hàng người mặt đồ     
vét sang trọng dứng nghiên trang, cúi người chào cô chủ. " Nui xuống hết đi " vẽ mặt lạnh lùng , quay sang nhin cô bạn thân nhỏ của minh lại dũi xuống chút
"Tử Anh đi ", Mộc Tử Anh chưa từng đến đây, cô cứ tưởng xẽ đến một nhà hàng thôi chứ đâu nghĩ bạn minh lai đến nơi dáng sở vậy.
"Anh" cô bỗng nhảy thoát lên," kêu minh" cô nhin Anh "uk, đi vào không thì về mình còn viết quan trọng,"
"Đi An nhanh lên" , hai người bước vào trong chọn vị trí gần cửa sổ cảnh đẹp lung linh, Tử Anh thảm nhiên chọn món mà cô Bảo An thích nhưng da số là món cô thích.
Dang ngồi thì bổng dưng tiếng ỏng ẹo " Dương Tử,e muốn ngồi chỗ này". Vẻ mặt Dương Tử vẫn lạnh lùng "được". Ải ỏng ẹo nói " Hai cô nhườm chỗ này lại cho tôi, hay là ra khỏi nhà hàng ", Tử Anh nhìn An vẫn không để ý gì , Cô cứ tưởng rằng lúc gặp là Cố Dương Tử làm cô nềm lòng. "Hai người đến sau mà còn kêu tôi nhường chỗ nữa thật quá đáng" , " Cô " ải nói " tôi nói lại cô có đi ko"
"Tôi ko đi cô làm gì tôi hả , đại tiểu thư lưu" Tử Anh không một chút hài lòng .
Lưu Ny cầm lý nước trên bàn chuẩn bị hất vào người Tử Anh thì  bàn tay của An đã bắt được vào hất ngược là vào người ải.
Nói tiếng lớn " Cô là ai mai làm vậy với tôi , cô biết tôi là ai không mà làm vậy",Cô dừng ánh mắt sắc bén nhìn Lưu Ny " tôi không biết cô là ai , những cô không được làm vậy với bạn của tôi, chỗ này bị cô làm giơ bận khiếm tôi ăn không nổi nữa ", ải trước giờ chưa bị ai nói như vậy quay sang nhin Dương Tử " Dương Tử à có người làm tồn thương em , Anh phải làm chủ cho người ta nữa", Dương Tử không chịu nổi người khác trước mặt mình hống hách " Cô phải xin lỗi Ny. Ny cho tôi", " sin lỗi cô ta tôi không làm "
Tử Anh thấy mọi chuyện trở nên tổi tệ niên kéo An An rồi đi" chúng ta về nhà ko nói chuyện với người ko biết điều ", " được Anh Anh " cô nói thêm một câu" Cố Dương Tử , Anh tưởng rằng trên thế giới này ko có người ko sợ anh thì sai rồi " ,
" Người tôi từng yêu"
Giọng nói lanhi khốc bỗng trở nên ngọt ngào " Anh Anh chúng ta về nhà thôi chổ này toàn chó mèo, minh sở bận lắm" Tử Anh cười " Về" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro