Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ."

Cô lên tiếng, cảm thấy cả người như bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Nằm ở trong lòng anh thật sự rất ấm áp, giống như là thiên đường vậy.

Cô trốn ở trong ổ chân, cuộn mình trong ngực anh, dường như cũng đã không còn nghe thấy tiếng sấm chớp ở bên ngoài nữa.

Cô tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ. Bàng Bác Văn không nổi lên một chút ham muốn nào, anh chỉ cảm thấy nếu như bản thân mình có cái loại ý nghĩ này, thì giống như sẽ làm bần sự yêu thích của cô nhóc này đối với mình vậy.

"Thật sự là tự tạo nghiệp mà, một chút ý nghĩ dâm dục với vợ chưa cưới của mình, vậy mà cũng khiến cho bản thân mình cảm thấy phạm tội, vậy về sau lúc thật sự muốn ăn, thì mình làm sao bây giờ đây?"

Bàng Bác Văn bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Ngày hôm sau, Trương Tiểu Ý đi học, tiện thể gọi điện thoại báo cho Khương Đình biết, Bác Văn đã nộp thẻ lương cho cô rồi.

"À đúng rồi, Tiểu Ý, chừng nào thì cậu rảnh vậy? Có rất nhiều đề tớ không làm được, khó lắm..."

Cô học ngành Kinh tế tài chính chuyên nghiệp, bản thân cô thật sự rất yêu thích ngành này, lúc trước vào thời điểm điền nguyện vọng, là Trương Minh Ký đã điền giúp cô,Chắc là vì muốn cô học chút gì đó để trợ giúp cho Trương Định..

Nhưng Trương Tiểu Ý cảm thấy đầu óc của mình về lĩnh vực này, đã bị kỳ thi tuyển sinh đại học mài mòn đến gần như không còn sót lại chút gì rồi.

"Bây giờ tớ có rảnh rỗi đâu, tớ cho rằng làm thực tập sinh chắc chắn sẽ rất nhẹ nhàng, không ngờ việc nhiều muốn chết. Nếu không thì cậu đi hỏi Vương Minh Châu đi, dù sao khi tớ có vấn đề gì không hiểu, thì cũng đi tìm vị trùm học giỏi của trường này."

Vương Minh Châu là bạn cùng bàn cùng lớp của Khương Đình Đình, rất vui vẻ và hay thích giúp đỡ người khác.

Trước đây anh ta là Hội trưởng của Hội học sinh, lúc Tiểu Ý tham gia vào Hội, anh ta đã chiếu cố cho cô không ít.

Tiểu Ý cũng biết, là vì anh ta nể mặt Khương Đình Đình, nên mới đối xử với mình tốt như vậy.

Cô thật sự không làm được, chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ...

Mỗi lần lúc cô làm bảng báo cáo về Kinh tế tài chính, hay đề tính toán thuế vụ, cô đều có một loại xúc động không nói nên lời.

Cô liên hệ với Vương Minh Châu, hẹn anh ta ở phòng tự học.

Vương Minh Châu vừa mới tới, thì lập tức thu hút không ít tầm mắt của nữ sinh.

Vương Minh Châu rất cao to, bởi vì quanh năm đều chơi bóng rổ cho nên vóc dáng rất tốt, hơn nữa lại rất đẹp trai, có một lần được chọn làm người đẹp trai nhất trường.

Chỉ là trạng thái tình cảm của người đẹp trai nhất trường này lại là một dấu chấm hỏi cực lớn, bởi vì anh ta không tới gần bất cứ một nữ sinh nào, với lại lại có không ít người ghen ghét nên đã lan truyền chuyện xấu về anh, mà không có cái nào là thật cả.

"Đàn anh."

Vương Minh Châu thấy cô cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh giảng giải đề cho cô rất kiên nhẫn, nhưng đầu của Trương Tiểu Ý hoàn toàn không đủ chỗ để dùng, thuế suất giữa các ngành nghề đều khác nhau, đề này tính rất phiền phức.

Ước chừng Vương Minh Châu dạy cho cô cả buổi chiều, Trương Tiểu Ý vẫn bị kẹt trong tình trạng nửa bối rối nửa hỗn độn không hiểu như cũ.

"Nếu không thì tối nay tôi call video cho anh nhé? Tiền bối cũng phải được nghỉ ngơi chứ."

"Đồ ngốc này, không phải là ngày mai cô phải nộp bài tập rồi sao? Bây giờ mà còn chậm trễ, không mau chóng đấy nhanh tốc độ thì sẽ trả kịp a?"

Anh ta bất đắc dĩ xoa xoa dầu của cô, vừa cười vừa nói.

"Vậy tôi thật sự cảm ơn tiền bối rất nhiều, nhưng mà tối muộn hôm nay có thể tôi sẽ tìm anh đấy, tôi còn phải đi làm bán thời gian nữa."

"Đình Đình nói cho tôi biết rồi, cô ấy nói đêm nay có việc nên không thể tới được, bảo tôi dưa cô về nhà."

"Vậy thật làm phiền tiền bối quả.".

Trương Tiểu Ý có chút được quan tâm mà đâm ra lo sợ.

Vương Minh Châu chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì khác.

Sau khi tan học, anh ta đưa cô tới quán bar, cứ ngồi trong một góc xó xỉnh nào đó, yên lặng chờ cô tan làm.

Chị Lưu chú ý tới, nhịn không được bèn hỏi: "Bạn trai của em à?"

"Không... Không phải..."

Trương Tiểu Ý vội vàng xua tay, cô sợ chị Lưu hiểu lầm cái gì đó. Chị Lưu cười: "Xem ra là cùng chưa đâm thủng một tấm màng mỏng ngăn cách cuối cùng nhỉ, thời điểm mấy cô cậu trẻ tuổi mới biết yêu, uống hai ly là có thể mở miêng rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pangbowen