Chương 2: Nuốt được đến miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A...

Nhưng mà, thay đổi, cô phải thay đổi như thế nào đây?

Tư Song Tử quyền thế ngút trời, bóp chết cô còn dễ hơn so với bóp chết một con kiến, thứ mà anh ta đã muốn muốn, tuyệt đối không có gì là không thể chiếm được.

Diệp Thiên Bình hít sâu một hơi, bức lui sợ hãi trong thân thể đối với người đàn ông kia.

Nhất định sẽ có biện pháp!

Ít nhất cô đã không phải là thiếu nữ ngu ngốc, ngu xuẩn của bảy năm trước mặc cho người khác định đoạt.

"Trời ơi! Thiên Bình..." Bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng kêu kích động.

Nghe được cái âm thanh quen thuộc này, sống lưng Diệp Thiên Bình nhất thời cứng đờ, ánh mắt lạnh như băng thẳng hướng cửa nhìn.

Ngay sau đó, liền thấy được gương mặt mà cô đến chết cũng không thể nào quên được.

Gương mặt quyến rũ mê người để cho cô không chút nào đề phòng ——

Chính là người bạn thân nhất của cô vào kiếp trước!

"Thiên Bình, Tư thiếu anh ta tại sao có thể đối với cậu làm như vậy!" Trầm Mộng Kỳ xông tới, nắm tay của cô, ánh mắt khiếp sợ rơi vào đệm giường xốc xếch cùng thân thể tràn đầy dấu vết tím bầm của cô.

Đôi mắt của Diệp Thiên Bình, nhìn bàn tay của mình bị bóp đến đau nhức, lần này, cô không có bỏ lỡ đáy mắt của Thẩm Mộng Kỳ lóe lên một tia căm ghét cùng ý cười trên nỗi đau của người khác.

"Thiên Bình, cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ! Oản Oản cậu đừng làm mình sợ nha!" Trầm Mộng Kỳ thấy ánh mắt của Diệp Thiên Bình quỷ dị, cho là cô bị đả kích, nóng nảy không dứt hỏi.

Diệp Thiên Bình thản nhiên mà rút tay mình về, lắc đầu: "Không việc gì."

Năm đó, việc cô bị Tư Song Tử hành hạ đến thảm như vậy, cũng không thể nào bỏ qua công lao của Trầm Mộng Kỳ.

Những chuyện của cô và Tư Song Tử, cô không dám nói cho bất luận kì ai biết, chỉ nói cho một mình Trầm Mộng Kỳ, coi cô ta là người bạn mà bản thân tín nhiệm nhất, cũng không biết...

Trầm Mộng Kỳ lại đối với Tư Song Tử tồn tâm tư như vậy, đã sớm mơ ước tới vị trí Tư thiếu phu nhân, ngoài mặt là đang giúp cô, nhưng thật ra là lợi dụng cô để đến gần Tư Song Tử, hơn nữa khắp nơi khiêu khích quan hệ giữa cô và Tư Song Tử, để cho mỗi ngày cô đều bị Tư Song Tử hành hạ dưới cơn thịnh nộ đến sống không bằng chết.

Mà cô thậm chí không phát giác ra gì cả, mà còn cảm tạ ân đức Trầm Mộng Kỳ vì bản thân " Xuất mưu bày kế".

Nhìn lấy chính mình trong gương, Diệp Thiên Bình không khỏi cười khổ.

Thật ra thì chính Trầm Mộng Kỳ thay cô nghĩ ra cái chủ ý "Giả xấu" này, mà cô lại còn đồng ý.

Bất kể người khác thấy thế nào, chỉ cần có thể để cho Tư Song Tử chán ghét cô liền làm tất cả.

Nhưng mà, cô như thế nào cũng không ngờ tới, ngay cả khi cô trong cái bộ dáng như quỷ này, Tư Song Tử đều đang có thể nuốt được đến miệng.

"Cậu như vậy rồi còn không sao! Thiên Bình, cậu đừng lo lắng, mình nhất định sẽ giúp cho cậu!" Trầm Mộng Kỳ làm bộ dáng tình thâm nghĩa trọng.
Diệp Thiên Bình trong lòng dâng lên một cái nụ cười lạnh, a, quả nhiên lại đến rồi.

Kiếp trước Trầm Mộng Kỳ cũng là như vậy, giả bộ trượng nghĩa mà nghĩ cách giúp cô rời đi, còn cố ý đi tìm Cố Việt Trạch hỗ trợ.

Kết quả cuối cùng là, Trầm Mộng Kỳ đã sớm lúc không có ai bán đứng cô, đem tin tức cô muốn cùng Cố Việt Trạch "Bỏ trốn " nói cho Tư Song Tử.

Chuyện này cũng khiến cho quan hệ giữa cô cùng Tư Song Tử càng thêm gay gắt, khiến cho tính tình của Tư Song Tử càng nóng nảy khó chịu, đối với ham muốn chiếm đoạt làm của riêng càng đáng sợ hơn, mà cô cũng hoàn toàn mất đi tự do...

Lấy năng lực của cô bây giờ, cùng Tư Song Tử cứng đối cứng không khác nào đi tìm chết.

Hết lần này tới lần khác kiếp trước cô lại quật cường đến chín trâu tám hổ đều kéo không trở lại, đối với lời nói của Trầm Mộng Kỳ thì nói gì nghe nấy, một lần lại một lần mà bể đầu chảy máu.

Thù lớn của Diệp gia chưa trả, ba mẹ còn đang chờ cô về nhà, cô còn muốn đem anh trai từ trên kỳ đồ* kéo trở về, chuyện cô cần làm còn rất nhiều.

(*) mình cũng không biết kỳ đồ là gì nữa, ai biết nhớ nói để mình chỉnh sửa nha.

Nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải lấy lại được tự do.

Cô sẽ làm dịu đi quan hệ giữa mình và Tư Song Tử, tuyệt đối không thể làm tiếp bất kỳ chuyện gì có khả năng chọc giận anh ta, tự tạo cho mình một địch nhân đáng sợ.

"Thiên Bình, cậu nhớ đợi mình!" Trầm Mộng Kỳ tự mình nói với cô một đống lời nói hư tình giả ý, liền rời đi.

Sau khi Trầm Mộng Kỳ rời đi, trên vẻ mặt bất lực yếu ớt của Diệp Thiên Bình nhất thời hóa thành lạnh lùng cùng chết lặng.

Mới vừa giựt giây cô chạy trốn một lần không được, lại bắt đầu bày ra lần thứ hai, xem ra là không đưa cô vào chỗ chết là không bỏ qua.

Vậy thì nhìn một chút...

Lần này rốt cuộc mới là ai chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#12chomsao