Chương 116-120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn :ddlqđ

Chương 117: Em là mạng của anh

Tiếng nói Diệp Oản Oản rơi xuống trong nháy mắt, trong con ngươi người đàn ông rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc: "Em vừa mới nói cái gì?"

Diệp Oản Oản cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Không loại bỏ khả năng bỏ học nửa chừng?"

Tư Dạ Hàn: "Không phải là câu này."

Diệp Oản Oản: "Em rất sợ anh?"

Hai tròng mắt của Tư Dạ Hàn nheo lại mang theo nguy hiểm, "Diệp Oản Oản!"

Nhìn dáng vẻ nam nhân hiếm thấy thở hổn hển, Diệp Oản Oản bật cười: "Em nói, em tựa hồ càng ngày càng thích anh rồi."

Tư Dạ Hàn chết lặng nhìn chòng chọc cô, lại còn bất mãn ý: "Loại trừ hai chữ dư thừa đi."

"Được rồi, em càng ngày càng thích anh rồi!" Diệp Oản Oản thức thời mà bỏ đi hai chữ "tựa hồ", ngay sau đó ung dung nhìn đối phương truy vấn.

"Anh thì sao, có giống như em không?"

Thật ra thì cô vẫn luôn không hiểu rõ, người đàn ông này đối với chính mình rốt cuộc là loại cảm tình như thế nào.

Tư Dạ Hàn thần sắc nhỏ san, mang theo nhàn nhạt tự giễu: "Oản Oản, anh làm sao biết mình đối với em như thế nào."

Diệp Oản Oản nghe vậy ngẩn ra, bất quá đối với câu trả lời này ngược lại là trong dự liệu của cô, cổ bất mãn lẩm bẩm: "Thật là không công bằng."

Tư Dạ Hàn bắt tay của cô lại, thả vào trong lòng mình, ánh mắt u ám mang theo tín ngưỡng chuyên chú nói: "Quả thật không công bằng, Oản Oản, em là mạng của anh."

Nhìn Tư Dạ Hàn biểu tình gần như là chuẩn bị đi hành hương, Diệp Oản Oản trong nháy mắt ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới Tư Dạ Hàn lại sẽ trả lời như vậy.

Kiếp trước, cô trao đổi cực ít cùng Tư Dạ Hàn, số câu nói với anh dù có dùng đầu ngón tay cũng có thể đếm được, lặp đi lặp lại chính là mấy câu kia "hận anh" "ghét anh".

Đây là lần đầu tiên cô từ trong miệng Tư Dạ Hàn nghe được lời như vậy.
Kiếp trước, cô chết thật sự là quá đột ngột.

Nhớ đến lúc ấy, sau khi cùng mình một trận đại náo, Tư Dạ Hàn cuối cùng đồng ý cùng cô ly dị.

Cô cầm giấy chứng nhận ly hôn, chuyện thứ nhất muốn làm là đi tìm Cố Việt Trạch.

Do Thẩm Mộng Kỳ tận lực nói dối nên cô từ đầu tới cuối đều cho là mình có hi vọng, cho là Cố Việt Trạch vẫn thích mình, thậm chí một mực đang nghĩ biện pháp cứu cô, chẳng qua chỉ là ngại vì Tư Dạ Hàn có quyền có thế chèn ép người mới không có làm.

Lúc đó làm xong thủ tục ly dị, Tư Dạ Hàn lại thật sự thả cho cô rời đi, không chỉ có như thế, còn đích thân lái xe đưa cô đến nơi mà Cố Việt Trạch đang ở.

Nhưng là, khi cô tràn đầy hy vọng mà tìm đến tòa nhà cha cô vì cô mà mua, trong hôn phòng nguyên bản phải thuộc về cô và Cố Việt Trạch, lại thấy Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y xích lõa thân thể trần truồng nằm ở trên giường.

Cô đứng ngơ ngác ở cửa, từ trong khe cửa nhìn hết thảy các thứ này, lại là từ đối thoại bên trong giữa Cố Việt Trạch cùng Diệp Y Y biết được một sự thật để cho cô đau thấu tim gan.

Cha thất thế từ đầu tới cuối đều là do âm mưu của Diệp Y Y cùng chú hai, thậm chí ngay cả Cố Việt Trạch cũng tham dự trong đó, hắn ngay từ lúc còn cùng với cô lui tới cũng đã cùng Diệp Y Y âm thầm làm với nhau.

Mà cô vì sự ngu xuẩn của mình mới là kẻ cầm đầu hại cả nhà bọn họ!

Cô giống như người điên đẩy cửa ra, đi vào tức giận mắng hai cái cẩu nam nữ kia, cuối cùng nhận lấy được chỉ có sự chán ghét của Cố Việt Trạch, cùng khinh bỉ và giễu cợt của Diệp Y Y, từng chữ từng câu, đem lòng của cô quấn lại máu me đầm đìa.

"Diệp Oản Oản, cô cũng không ngắm nghía trong gương, nhìn một chút bộ dáng của chính cô, Việt Trạch cũng không phải là mù mắt, chỉ có người đàn ông nào điên rồi mới thích cô thôi?"

"Cô biết hay không, năm đó cô một thân béo ú kề cận Việt Trạch, Việt Trạch có bao nhiêu chán ghét? Bây giờ thế nào, càng là người không ra người quỷ không ra quỷ, cô rốt cuộc từ đâu có đủ tự tin cho là Việt Trạch sẽ thích si mê loại người chán ghét như cô?"

Chương 118: Hồi ức thê thảm

"Thiết kế cô! Tôi là thiết kế cô thì thế nào? Chỉ có thể trách cô quá ngu! Hơn nữa, hết thảy các thứ này còn không phải là bởi vì cô không biết xấu hổ ỷ vào cha mình có quyền có thế bức bách Việt Trạch cưới cô sao!"

"Oản Oản, xin lỗi, từ đầu tới cuối người anh thích chỉ có Y Y mà thôi!"

Cô không biết mình rốt cuộc dùng cách nào để rời khỏi nơi đó, cô thật sự là quá thống khổ rồi, hồn bay phách lạc đi tìm Thẩm Mộng Kỳ, cùng giống như trong quá khứ, muốn tìm Mộng Kỳ kể hết thảy mọi chuyện này.

Không nghĩ tới chính là, cô tại cửa biệt thự của Thẩm Mộng Kỳ thấy được Tư Dạ Hàn.

Mà Thẩm Mộng Kỳ lại đang cùng Tư Dạ Hàn tỏ tình!

Cô chính tai nghe được Thẩm Mộng Kỳ nói "Tư tiên sinh, em thích anh, từ lần đầu tiên thấy anh cũng đã thích anh, em thật không hiểu nổi, tại sao anh là nam nhân tốt như vậy, Oản Oản lại không hiểu không quý trọng. Nếu như em là cô ấy, em nhất định sẽ đem hết thảy của mình đều cho anh."

Cô mới vừa cùng Tư Dạ Hàn ly dị, bạn thân tốt nhất của cô trước mặt mình lại giúp cô tố cáo việc ác của Tư Dạ Hàn thật là tốt, sau lung xoay người lại cùng chồng trước cô tỏ tình!

Cô lúc ấy cả người đã mất hết cảm xúc, Tư Dạ Hàn nói cái gì, cô cũng không nghe thấy, chỉ nhớ rõ thần sắc Tư Dạ Hàn lạnh vô cùng, hẳn là cự tuyệt, mà Thẩm Mộng Kỳ thẹn thùng, sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng đi.

Sau khi Tư Dạ Hàn rời khỏi, cô rốt cuộc phục hồi tinh thần, điên cuồng chạy tới cùng Thẩm Mộng Kỳ giằng co, hỏi cô ấy tại sao phải làm như vậy?

Mà Thẩm Mộng Kỳ tựa hồ là bởi vì bị cự tuyệt mà giận cá chém thớt, bộ dạng hết sức ác độc, mặt đầy giễu cợt khinh bỉ nhìn chằm chằm cô, nói ra toàn bộ những điều mà cô chưa biết.

Nói chuyện cô ta mấy năm nay làm thế nào xem cô như kẻ ngu mà đùa bỡn xoay quanh, khoe khoang cô ta là thế nào lợi dụng xong anh trai cô lại một chân đá văng, quay đầu liền cùng cừu nhân lớn nhất của cô là Diệp Y Y kết thành đồng minh, lại điên cuồng nguyền rủa cô đi chết, tức giận mắng cô căn bản là không xứng với Tư Dạ Hàn.

Cô liều chết vùng vẫy chống cự nhiều năm như vậy, lại là vì một cặn bã nam lòng muông dạ thú.

Người cô xem như là chị em tốt, lại từ đầu tới cuối đều muốn hại cô, lợi dụng cô, mơ ước chồng của cô, hận không thể để cô đi chết đi.

Tình yêu của cô, tín nhiệm của cô, tất cả trong vòng một ngày đều mất hết tất cả, thế giới của cô đã bị phá hủy hoàn toàn.

Chuyện sau đó, bởi vì trạng thái tinh thần của cô rất không tốt, toàn bộ mọi chuyện cô đều không nhớ rõ, cho tới khi cô chết đi, đều không biết rốt cuộc là ai hại cô.

Điều duy nhất cô nhớ chỉ có cô ở trong bóng tối, toàn thân cùng linh hồn giống như bị lửa thiêu đốt đau đớn.

Dù sao, trong kiếp này, người muốn cô chết thật sự là quá nhiều, Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Y Y, Tần Nhược Hi...

Nhất là Tần Nhược Hi, dù sao cô ta cũng nên đoạt lại thứ vốn nên thuộc về cô ta – vị trí Tư phu nhân.

Lấy gia thế bối cảnh của Tần Nhược Hi, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, liền để cho cô thành địch nhân của toàn bộ công ty Tư gia, Thị gia Tộc từ lão thái thái, cho tới nguyên lão tộc nhân trực hệ dòng thứ, không một ai không muốn trừ bỏ cô, cái điểm nhơ bên cạnh Tư Dạ Hàn.

Cô thậm chí đã từng hoài nghi tới Tư Dạ Hàn. Nhưng tỉnh táo suy nghĩ lại một chút lại cảm thấy không thể nào.

Nếu là Tư Dạ Hàn muốn cô chết, cô đã sớm chết trăm ngàn lần rồi, ngược lại là những người kia chân chính muốn cô chết, không có chỗ nào mà không muốn cô chết ở trong tay Tư Dạ Hàn.

Giờ phút này, người đàn ông này nói, cô là mạng của anh, cô mặc dù kinh ngạc, lại cũng không có hoài nghi.

Thậm chí, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một loại khả năng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Kiếp trước với cá tính của Tư Dạ Hàn, lại sẽ dứt khoát mà thả cho cô rời đi như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Chương 119: Không phải yêu thích bình thường

Mà tất cả sự việc phát sinh, từ việc Tư Dạ Hàn tự mình đưa cô đi tìm Cố Việt Trạch, đến việc Tư Dạ Hàn tại sao lại xuất hiện ở cửa biệt thự của Thẩm Mộng Kỳ, còn vừa lúc bị cô nghe được Thẩm Mộng Kỳ tỏ tình với anh, để cô thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Mộng Kỳ. Hết thảy các thứ này có quá nhiều việc trùng hợp rồi?

Cũng có khả năng, hết thảy các thứ này đều là Tư Dạ Hàn cố ý thiết kế? Cố ý để cho cô thấy rõ hết thảy, cố tìm đường sống trong chỗ chết? Chẳng qua là sau đó không biết xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cô còn chưa kịp khôi phục lại từ chuỗi đả kích này, liền không giải thích được chết oan uổng.

Nếu như suy đoán của cô đều là thật, không biết sau khi cô chết thì Tư Dạ Hàn sẽ như thế nào. Dù sao cô rời khỏi anh một khoảng thời gian dài thì người đàn ông này cho dù ở chân trời góc biển cũng phải chạy về chỉ vì muốn nhìn thấy mặt cô một chút, sau đó lại vội vã rời đi.

Nghĩ tới đây, trái tim Diệp Oản Oản chợt co rút đau đớn.

Sau khi sống lại, bởi vì sợ hãi và bài xích đối với người đàn ông này vẫn khắc sâu vào linh hồn, nên từ đầu đến cuối đều cho hết thảy tai nạn ngọn nguồn của mình đều là do anh gây ra, cô chưa bao giờ nghĩ tới những vấn đề này.

Mà khoảng thời gian này khi sống chung với anh, sự sợ hãi của cô dần dần biến mất, khi thấy anh càng ngày càng có nhiều điểm bất đồng, cô bắt đầu ý thức được rất nhiều vấn đề cô chưa bao giờ nghĩ tới.

"Oản Oản?" Ý thức được cô thất thần, Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày.

Diệp Oản Oản từ trong ký ức hoảng sợ bình tĩnh lại, mặt đầy biểu tình không chịu thua trừng mắt về phía Tư Dạ Hàn, phản bác nói: "Nơi nào không công bằng hả? Em có yêu thích, cũng là loại yêu thích không bình thường! Là cái loại yêu thích muốn cùng anh ngủ chung."

Nguyên bản cô cho là tối nay Tư Dạ Hàn nhất định sẽ mất khống chế thậm chí giận dữ, sự thật chứng minh việc này với Tư Hạ mà nói quả thật tạo thành ảnh hưởng rất lớn, từ cách cư xử dị thường tối nay của anh, thậm chí gần đến mức có lẽ đã chuẩn bị cấm chỉ cô đi trường học cũng có thể nhìn ra được.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn xuống, nếu không phải cô chủ động nói tới, anh thậm chí chưa từng nghĩ tới việc mở miệng.

Lấy một trả một. Cô sợ nhất không phải là Tư Dạ Hàn, mà là mình làm hết thảy đều là không công, nếu anh nguyện ý thay đổi, cô tự nhiên cũng nguyện ý tiến lên một bước.

Mắt thấy sắc mặt Tư Dạ Hàn trong nháy mắt chuyển thâm, nóng bỏng đến cơ hồ lửa cháy, Diệp Oản Oản linh hoạt đẩy cửa xe ra xuống xe, đứng xa xa cười hì hì phất phất tay, "Ngủ ngon á! Mộng đẹp~"

"Đáng chết!" Chỗ ngồi phía sau, Tư Dạ Hàn nhìn tiểu nha đầu đang liều mạng bỏ chạy, trên mặt tràn đầy ảo não.

Cô nói ra những lời này, còn hi vọng anh có thể ngủ? Muốn cùng anh ngủ chung là cái loại yêu thích này. Những lời này quen thuộc đến mức làm run sợ lòng người, lời nói chợt nổ vang trong đầu, trên mặt nam nhân trở nên thất thần, tựa hồ lâm vào nơi nào đó muốn nhớ lại.

Diệp Oản Oản đã rời đi thật lâu, Hứa Dịch như cũ ngơ ngác ngồi ở ghế cạnh tài xế, thật lâu đều chưa tỉnh hồn lại.

Hắn ban nãy thấy Diệp Oản Oản lại dám uy hiếp Cửu gia, hồn của hắn đều sắp bị hù dọa không còn, kết quả Diệp Oản Oản đánh một gậy lại cho thêm một viên táo ngọt, quấy chọc râu cọp lại vỗ về làm như chuyện gì cũng không có xảy ra? Còn nhân tiện nhét cho hắn một bụng thức ăn cho chó.

"Hứa Dịch." Sau chốc lát yên lặng, Tư Dạ Hàn đột nhiên không có dấu hiệu nào mở miệng.

"Ách! Cửu gia, ngài có gì phân phó?" Xong rồi xong rồi, quả nhiên vẫn là muốn nổi đóa sao. Hứa Dịch nhất thời toàn thân thần kinh đều căng thẳng.

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn đuổi theo bóng dáng nho nhỏ trong bóng đêm, giọng bình tĩnh không lay động nói: "Tháng này, tiền lương của cậu gấp đôi, bao gồm cả người giúp việc ở Cẩm Viên."

Hứa Dịch trong nháy mắt ngẩn ngơ: "Ách."

Xin hỏi xảy ra chuyện gì. Cái này hạnh phúc tới cũng quá kinh sợ đi!

Chẳng lẽ cũng bởi vì Diệp Oản Oản mới vừa nói một câu "Yêu thích anh" Cho nên phải khắp chốn cùng vui mừng sao?

Chương 120: Tôi đồng ý hợp tác với cô

Bên hồ nhỏ trong trường học.

Giang Yên Nhiên đã ở tại nơi đó đợi suốt hơn hai giờ, trong lúc Tống Tử Hàng gọi điện thoại tới, mang cả cảnh cáo cùng uy hiếp với cô đàm phán nhiều lần.

Vừa nghĩ tới biểu tình Tống Tử Hàng thất vọng, chán ghét, tim cô liền như bị đao cắt. Nhưng là muốn để cho cô xóa topic, cô làm sao có thể nuốt được loại uất ức này.

Ngay tại thời điểm cô còn do dự, tiện tay quét một cái, ở phía dưới cái bài post xuất hiện một cái trả lời mới nhất, con ngươi nhất thời co rụt lại.

"Trong mộng tìm nàng trăm ngàn độ." Cái số ID quen thuộc này, rõ ràng là Tống Tử Hàng.

Trong mộng tìm nàng trăm ngàn độ: [Chư vị, tôi là Tống Tử Hàng! Thứ nhất, tôi cùng Giang Yên Nhiên không có bất cứ quan hệ nào, hôn ước chẳng qua chỉ là do các trưởng bối hai bên đùa giỡn. Thứ hai, cũng không phải là Mộng Kỳ chủ động hôn tôi, là tôi nhất thời không kìm lòng được đường đột làm chuyện đó, Mộng Kỳ cũng không có nói sau khi tốt nghiệp muốn ở chung một chỗ, chỉ nói hiện tại phải học tập thật giỏi.Thứ ba, từ đầu tới cuối người tôi yêu chỉ có một người là Thẩm Mộng Kỳ! Các người có cái gì thì hướng về phía tôi, chớ làm tổn thương người vô tội!]

"Tống Tử Hàng! Anh tốt lắm." Nhìn bài post bên trên từng chữ từng câu mang ý bảo vệ, Giang Yên Nhiên đột nhiên cắn bể môi, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh.

Mà phía dưới những câu trả lời nhanh chóng hiện lên càng là giống như đao cắt trên ngực của cô.

[ Wase! Nguyên chủ xuất hiện! Không khỏi cảm thấy Tống đội trưởng thật là đẹp trai a! ]

[ Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy Giang Yên Nhiên rất đáng thương sao? Rõ ràng là cô ấy nhận biết Tống Tử Hàng trước mà? Kết quả là bị đào góc tường như vậy! Hơn nữa lời nói của Tống Tử Hàng cũng không nhất định toàn bộ là thật! ]

[Có thể đây cũng là chuyện không có cách nào khác đi, loại chuyện tình cảm này, vốn chính là hai bên tình nguyện mà! Mọi người đều nói chưa từng yêu thích qua cô ấy, tất cả đều là cô ấy một phía tình nguyện mà thôi! Chính mình không bản lĩnh đuổi kịp người ta, mắc mớ gì đến Thẩm Mộng Kỳ à? ]

[ Tống Tử Hàng lựa chọn cũng dễ hiểu chứ? Nếu như là tôi, tôi cũng chọn hoa khôi lớp a! Ha ha ha ]

Mặc dù đối với với lời nói của Tống Tử Hàng, còn có một số người ôm hoài nghi, cảm thấy hắn có phải vì duy trì Thẩm Mộng Kỳ mới cố ý nói như vậy hay không, nhưng điều Tống Tử Hàng trả lời vẫn là trong nháy mắt thay đổi dư luận, thậm chí còn để cho Thẩm Mộng Kỳ tại Thanh Hòa độ hot lại cao một tầng.

Cùng lúc đó, Diệp Oản Oản mới vừa trở lại ký túc xá.

Cũng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy tối nay chính mình quỷ thần xui khiến mới nói câu kia "Muốn cùng anh ngủ chung là cái loại yêu thích này." có loại cảm giác vô hình quen thuộc, giống như cô đã từng ở lúc nào đó, đã cùng người nào đó nói qua những lời này, nhưng người kia khẳng định không phải là Cố Việt Trạch, dù sao cô đối với Cố Việt Trạch mỗi câu nói qua, cô đều nhớ rất rõ ràng.

Phi phi phi... đối với người ta nói lời như vậy, còn để người ta quên đến không còn một mống, cô làm sao có thể làm ra chuyện cặn bã như vậy!

Diệp Oản Oản bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, điện thoại gọi đến là Giang Yên Nhiên.

Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nhận "Alo?"

Vừa mới kết nối, điện thoại di động đầu kia lập tức truyền tới âm thanh kích động của Giang Yên Nhiên, "Diệp Oản Oản! Không cho phép cô xóa đi topic! Tôi đồng ý hợp tác với cô! Cô muốn hợp tác thế nào đều có thể! Tôi chỉ cần Tống Tử Hàng ân hận lúc đầu đã làm sai! Tôi muốn Thẩm Mộng Kỳ trả giá thật lớn!"

Đột nhiên thái độ biến hóa lớn như vậy? Xem ra Thẩm Mộng Kỳ đã giải quyết Tống Tử Hàng, để cho hắn đích thân ra tay tẩy trắng rồi.

"Không thành vấn đề. " Diệp Oản Oản mở miệng.

"Cô bây giờ ngay lập tức nói cho tôi biết tôi nên làm như thế nào!"

"Đừng nóng, Đại tiểu thư của tôi ơi, cô trước tiên có thể tới gian phòng của tôi, chúng ta từ từ nói chuyện."

Diệp Oản Oản mới vừa nói xong, liền phát hiện lời này là lạ, tựa hồ là có cái gì không đúng. Thật giống như lời kịch kinh điển quy tắc ngầm trong vòng giải trí.

"Được, tôi đến ngay!" Giang Yên Nhiên tự nhiên không có bất kì một lời từ chối nào liền đáp ứng Diệp Oản Oản lái xe đi.

—-Ăn mừng u23 Việt Nam vào chung kết thui-
👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻👏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro