Chương 61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Làm sao còn không đến bồi trẫm

Cái này cái này giống như giọng làm nũng là chuyện gì đang xảy ra!? Trong cổ truyền tới nhiệt độ nóng bỏng cùng bên tai âm thanh lười biếng mà mang theo buồn ngủ, để cho Diệp Oản Oản cả người đều ngây ra. Tư Dạ Hàn lại sẽ làm nũng? Không biết là bởi vì bị sợ bối rối, hay là cái bộ dáng này của Tư Dạ Hàn làm cho người ta nói không ra lời cự tuyệt, Diệp Oản Oản theo bản năng liền gật đầu. Chờ thời điểm phản ứng lại, Tư Dạ Hàn đã đứng dậy đi về.

Sau khi trở về, liền lập tức có người giúp việc thân thiết mà tiến lên đón, "Cửu thiếu gia, Diệp tiểu thư! Lão phu nhân đã cố ý lệnh chúng tôi giúp Diệp tiểu thư chuẩn bị xong phòng ở, Diệp tiểu thư bây giờ cần nghỉ ngơi không? Tôi dẫn cô đi qua!"

Không có cách nào mới vừa rồi nhất thời vì mê sắc đẹp, đã đáp ứng Tư Dạ Hàn phải bồi anh, Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tư Dạ Hàn nói, "Em trước tiên đem đồ của mình lên lầu trước, sau đó tắm, chờ chút đi qua tìm anh".

Do thiếu ngủ nên tâm tình Tư Dạ Hàn hơi có chút không tốt lắm, bất quá, vẫn đồng ý, " Ừ"
Vì vậy, Diệp Oản Oản ở dưới sự chỉ dẫn tiến của người hầu nữ tiến vào một gian phòng hướng nam ở lầu hai.
"Diệp tiểu thư mời vào, chính là chỗ này" người hầu nữ đẩy cửa nói.

Cánh cửa vừa mới bị đẩy ra, Diệp Oản Oản liền ngây ngẩn. Cả phòng tất cả đều là màu hồng, ga trải giường vỏ chăn màu hồng, rèm cửa sổ thảm màu hồng, đầu giường còn thiết kế thành hình dáng tiểu Hoàng mũ, đỉnh đầu màn là như mộng ảo, thật là quá ảo mộng làm sao xuyến trái tim nữ nhân. Kiếp trước cô đối với lão thái thái hiểu lầm khá sâu, bởi vì cô là trợ Trụ vi nghiệt, lại không nghĩ rằng, lão thái thái là thật tâm coi cô là trở thành cháu dâu tương lai, mà không phải bên ngoài những nữ nhân bừa bộn kia, bởi vì cô cùng Tư Dạ Hàn tạm thời vẫn chỉ là quan hệ bạn bè trai gái, liền một mình chuẩn bị cho cô căn phòng, còn hao tốn nhiều tâm tư như vậy, nói là làm thành cháu gái ruột đối đãi cũng không quá đáng. Chỉ tiếc, những thứ này cô kiếp trước cũng không kịp thấy, cũng đã huyên náo tan rã trong không vui.
"Tiểu thư, căn phòng này tiểu thư có hài lòng không? Nếu như có chỗ nào không thích, chúng tôi có thể lập tức đổi" người hầu nữ hết sức lo sợ mở miệng nói.
Diệp Oản Oản mang theo sợ sệt, phục hồi tinh thần lại, "Không cần làm phiền, tôi rất thích, giúp tôi cảm ơn bà nội!"

Người hầu nữ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Diệp tiểu thư, cô mau sớm nghỉ ngơi, nếu như có cái gì cần, tùy thời nhấn chuông gọi tôi ".
" Được, cảm ơn" Diệp Oản Oản gật đầu.

Trong căn phòng quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng là đầy đủ mọi thứ. Diệp Oản Oản từ trong tủ quần áo cầm lấy một bộ quần áo ngủ khả ái, sau đó đi vào phòng tắm tắm. Đối với chuyện tắm rửa của con gái tương đối lâu, đợi cô tắm xong đã là hơn nửa canh giờ. Diệp Oản Oản một bên lau tóc một bên đẩy cửa phòng tắm ra, ngay sau đó liền thấy, Tư Dạ Hàn đang ngồi trên giường công chúa siêu cấp ảo mộng kia, cũng không biết đã đợi rồi bao lâu.

Diệp Oản Oản sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói, "Em đang sấy tóc, rất nhanh sẽ khô, anh đợi tí nha".

Thấy Tư Dạ Hàn không nói gì, Diệp Oản Oản liền ngồi vào trước bàn trang điểm bắt đầu sấy tóc. Trong lúc đó, Tư Dạ Hàn vẫn luôn an tĩnh ngồi ở mép giường chờ cô, nhìn cô cầm máy sấy tóc sấy tóc, nhìn vài giọt nước còn đọng lại trên mặt cô, nhìn cô lau tóc ánh mắt một khắc đều không rời khỏi người cô một khắc nào. Diệp Oản Oản theo trong gương len lén hướng phía anh nhìn một cái, thần sắc hơi có chút bất đắc dĩ. Cô không khỏi cảm thấy vào lúc này trên mặt của Tư Dạ Hàn viết vài cái chữ to: Làm sao còn không tới bồi trẫm.

Diệp Oản Oản tăng thêm tốc độ, đem một ít đồ dưỡng da mặt thoa một chút, thu thập xong liền nói, "Được rồi, đi thôi!"

🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶

Chương 62: Lợi hại

Nếu như nói phong cách căn phòng của Diệp Oản Oản có thể so với ảo mộng thần tượng, như vậy thì căn phòng của Tư Dạ Hàn đại khái chính là hiện trường phim kinh dị, thật giống như đúc căn phòng của anh ở Cẩm Viên phong cách phòng ngủ hắc ám. Lúc Diệp Oản Oản đi qua, trong phòng đã có người đang chờ. Là bác sĩ tư nhân của Tư Dạ Hàn – Mặc Huyền.

Thấy hai người đi vào, Mặc Huyền đứng lên, "Cửu gia, Diệp tiểu thư ".
Tư Dạ Hàn đối với Mặc Huyền xuất hiện vào lúc lúc này ở trong phòng của anh dường như đã sớm thành thói quen, mặt không thay đổi hướng phía mép giường đi tới.

Diệp Oản Oản theo phía sau Tư Dạ Hàn, bước chân hơi có chút do dự, "Cái đó, tôi ở chỗ này, có thể hay không quấy rầy các anh?"

Cô biết Tư Dạ Hàn trong lúc thời điểm thôi miên là không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Mặc Huyền liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái, trên lý thuyết mà nói nhất định là sẽ quấy rầy, thôi miên phải tiến hành dưới tình huống tuyệt đối không có người ngoài và an tĩnh.

Nhưng là, nghĩ tới suy đoán buổi tối hôm nay của bọn họ, cộng thêm Diệp Oản Oản là Tư Dạ Hàn tự mình mang tới, hắn tự nhiên không dám đuổi người, vì vậy liền mở miệng nói, "Thử trước một chút đi ".
"Ồ" Diệp Oản Oản lúc này mới gật đầu một cái.

Tư Dạ Hàn nằm ở trên giường, thấy cô còn đứng yên, chân mày nhất thời hơi hơi nhíu lên. Diệp Oản Oản có chút lung túng, dù sao Tư Dạ Hàn chỉ nói là để cho cô cùng anh, cô lại không hiểu cái này "Bồi" rốt cuộc là bồi thế nào, lại nói còn có Mặc Huyền ở đây, cô cũng không tiện trực tiếp nằm dài trên giường cùng anh a?

"Tới đây". Ngay tại lúc Diệp Oản Oản còn đang do dự không biết nên làm thế nào, đại ma đầu rốt cuộc mất hết kiên nhẫn nói. Nhận ra được khí tức nguy hiểm, Diệp Oản Oản nhất thời bất chấp nhiều mọi thứ, mà chạy tới, đặt mông ở mép trên giường ngồi xuống. Một giây kế tiếp, bên hông liền lập tức là căng thẳng, anh duỗi cánh tay dài  một cái đưa cô mang qua, đầu thuận thế dính vào vị trí bụng của cô. Diệp Oản Oản tựa vào đầu giường, phần eo bị trở thành gối ôm, không dám làm một cử động nhỏ nào. Mặc Huyền chính là đang bận bịu làm trước công tác chuẩn bị thôi miên, thấy vậy có hơi chút kinh ngạc thay đổi thái độ nhìn Diệp Oản Oản. Ngày trước Diệp Oản Oản biết rõ Tư Dạ Hàn có bao nhiêu đáng sợ, chưa bao giờ có thời điểm nhượng bộ.

Chỉ mong cô gái này là thật sự nghĩ thông suốt, mà không phải có ý nghĩ không nên có, nếu không chịu khổ chịu tội đến đầu tới chỉ có thể là chính cô. Theo góc độ của một người đứng xem, hắn cũng biết Tư Dạ Hàn không để ý  người ta có ý nguyện hay không chỉ muốn lưu cô ở bên người, nhưng vị này trong Địa ngục đi ra không có tình cảm loài người luôn mang sát ý, giờ lại muốn lý luận không phải là không hợp lý sao? Bản thân này chính là một sai lầm.

Một lát sau, rốt cuộc hết thảy chuẩn bị ổn thỏa. Mặc Huyền đi tới mép giường: "Cửu gia, có thể bắt đầu ".
Trên giường Tư Dạ Hàn không có đáp lại bất kỳ điều gì.
"Cửu gia?" Mặc Huyền lại kêu một tiếng
Tư Dạ Hàn vẫn không có trả lời.

Cuối cùng, là Diệp Oản Oản liếc nhìn Tư Dạ Hàn nhắm mắt lại ngủ say, nhắc nhở, "Cái đó Cửu gia thật giống như đã ngủ rồi, bác sĩ Mặc thật lợi hại!".

Mặc Huyền trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt cùng đèn kéo quân một dạng vòng vo một lần, hoàn toàn không nói ra lời. Lợi hại cái gì? Hắn rõ ràng cái gì đều không có làm có được không? !
Mặc Huyền trơ mắt nhìn lấy Tư Dạ Hàn không chỉ có ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ được vô cùng an ổn, ngay cả bên cạnh có người nói chuyện Tư Dạ Hàn đều không bị đánh thức, tâm tình phức tạp dị thường. Chẳng lẽ mấy lần trước Tư Dạ Hàn tự nhiên chìm vào giấc ngủ, thật cùng cô gái này có quan hệ? Vậy tại sao lúc trước không phát hiện ra? Hơn nữa Diệp Oản Oản rõ ràng cũng chỉ là ngồi ở đó không hề làm gì cả chứ ?

🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶

Chương 63: Xé rách ngụy trang?

Mặc Huyền thật sâu mà hướng phía Diệp Oản Oản nhìn một cái, "Nếu Cửu gia đã chìm vào giấc ngủ, như thế, tôi liền rời đi trước "
Diệp Oản Oản cũng không nhận ra được Mặc Huyền khác thường, gật đầu nói, "Được rồi "
Mặc Huyền sau khi đi, Diệp Oản Oản tiếp tục nhìn Tư Dạ Hàn ước chừng nửa giờ, chắc chắn anh đã ngủ say sau đó mới trở lại gian phòng của mình.

Ngày thứ hai.
Trong sân dưới trồng giàn hoa, Tư Dạ Hàn ngồi ở đó xử lý công việc, Diệp Oản Oản liền nằm úp sấp bên cạnh anh làm tác nghiệp, hai người ai làm việc nấy , nhìn qua cũng không có gì bất hòa. Đại khái là bởi vì ngủ không tệ, Tư Dạ Hàn cả ngày tâm tình đều rất tốt, ngay cả có người giúp việc không cẩn thận đem nước đổ trên văn kiện anh cũng không có nổi giận, chẳng qua là hơi nhíu mày, liền phất tay một cái để cho một phần. Cái người giúp việc gây họa kia tưởng như đang nằm mơ một dạng lảo đảo bước đi.

Hứa Dịch cầm tài liệu được in cẩn thận lần nữa đưa tới trước mặt Tư Dạ Hàn, sau đó tiếp tục an tĩnh ở một bên phía sau. Hai ngày này, trái tim của Hứa Dịch tương đối phức tạp, Diệp Oản Oản ngoan ngoãn đến thật là muốn cho hắn hoài nghi cô là không phải là bị thứ gì bám vào người chứ.

Không chỉ có như thế, thậm chí ngay cả lão thái thái đều đối với cô tương đối hài lòng, nguyên bản những thứ hắn lo lắng hết thảy đều không có phát sinh. Có lẽ thật sự là hắn suy nghĩ nhiều quá?

Đang lúc này, một trận tiếng chuông điện thoại di động reo lên. Hứa Dịch theo bản năng hướng phía trên bàn nhìn lại, chỉ thấy vang lên là điện thoại trên tay của Diệp Oản Oản, điện thoại gọi đến hiện tên người gọi bên trên là Thẩm Mộng Kỳ.

Thấy tên này, Hứa Dịch trong lòng nhất thời dâng lên một cổ linh cảm không lành. Diệp Oản Oản rất nhanh làm xong bài tập khoa học khác, chính đang suy nghĩ có muốn hay không đi khiêu chiến số học một chút, liền bị một cuộc điện thoại gọi đến đứt đoạn suy nghĩ.

Thấy tên người gọi điện thoại đến, Diệp Oản Oản ánh mắt lóe lên.Thẩm Mộng Kỳ

Nếu như cô nhớ không lầm, kiếp trước Thẩm Mộng Kỳ cũng là vào lúc này gọi điện thoại đến cho cô, thông báo cho cô tin tức Cố Việt Trạch xảy ra tai nạn xe cộ.

Bây giờ Thẩm Mộng Kỳ cũng không biết cô đến nhà cũ, nhưng vẫn là ở cái thời gian này gọi điện thoại cho cô.

Bất quá cũng có thể hiểu, dù sao cô có thể thay đổi chuyện xảy ra bên nhà cũ này, nhưng chuyện Cố Việt Trạch ra gặp tai nạn xe cộ là không thể thay đổi. Cơ hội khiêu khích tốt như vậy, Thẩm Mộng Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho, cho nên cùng kiếp trước một dạng gọi điện thoại cho cô.

"Em đi nhận cú điện thoại này đã!" Diệp Oản Oản nói với Tư Dạ Hàn một tiếng, sau đó hướng phía bóng cây xa xa đi tới.

Tư Dạ Hàn hướng phía hình bóng Diệp Oản Oản nhìn một cái, ánh mắt u ám.

Diệp Oản Oản mới vừa đi mở máy không mấy giây, điện thoại di động của Hứa Dịch cũng vang lên.

Cũng không biết người đầu bên kia điện thoại di động rốt cuộc nói cái gì, sắc mặt Hứa Dịch liếc một chút, quả thật giống như là ngày tận thế.

Một hồi lâu sau, Hứa Dịch cúp điện thoại, tâm thần bất định hướng phía Tư Dạ Hàn nhìn lại, khuôn mặt muốn nói lại thôi.

Tư Dạ Hàn tự nhiên phát giác Hứa Dịch khác thường, ánh mắt mang theo cảm giác đáng sợ áp bách tập kích mà nói: "Nói đi".

Thân thể của Hứa Dịch run lên, nơm nớp lo sợ mở miệng, "Thuộc hạ mới vừa mới vừa nhận được tin tức, nói là Cố Việt Trạch xảy ra tai nạn xe cộ, thật giống như rất nghiêm trọng, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu ".

Nói tới chỗ này, Hứa Dịch đã hoàn toàn không dám tiếp tục nói nữa rồi. Sự tình hắn lo lắng đã lâu, rốt cục vẫn phải xảy ra, hơn nữa tình huống so với trong tưởng tượng của hắn còn bết bát hơn!

Mới vừa rồi Diệp Oản Oản đi nhận cuộc điện thoại kia tám phần mười chính là Thẩm Mộng Kỳ thông báo cô chuyện này. Cố Việt Trạch bị thương nghiêm trọng như thế, Diệp Oản Oản làm sao có thể không nhìn tới hắn? Sợ rằng vừa nghe đến tin tức này,  ngụy trang đều phải xé rách!

🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶

Chương 64: Theo cô ta vui đùa thật tốt một chút

Diệp Oản Oản cũng không cuống cuồng, chờ điện thoại di động reo một lúc lâu mới chậm rãi ung dung mà kết nối, "Alo?"

"Oản Oản! Cậu thế nào bây giờ mới nghe điện thoại a! Cậu bây giờ người đang ở nơi nào? Trường học sao? Bất kể cậu ở đâu, nhanh chóng đến bệnh viện Nhân Ái một chuyến! Cố thiếu xảy ra chuyện!" Điện thoại di động đầu kia truyền tới âm thanh hết sức khẩn cấp của Thẩm Mộng Kỳ . Quả nhiên, nội dung cuộc điện thoại của Thẩm Mộng Kỳ cũng giống như cô dự đoán.

Diệp Oản Oản nhẹ nhàng vuốt gò má của mình, ra vẻ kinh ngạc nhíu mày nói, "Xảy ra chuyện?"

"Đúng, tin tức mới tớ vừa nhận được, Cố thiếu xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa bị thương vô cùng nghiêm trọng, chính đang phòng cấp cứu cấp cứu, bác sĩ nói rất có thể có nguy hiểm đến tính mạng! Nếu cậu không muốn hối hận cả đời, liền nhanh chóng đi qua một chuyến đi!" Thẩm Mộng Kỳ giọng vô cùng chắc chắn, dường như đoán chắc rằng Diệp Oản Oản nghe được tin tức này nhất định sẽ liều lĩnh chạy tới.

Thái độ Diệp Oản Oản đối với Cố Việt Trạch đột nhiên trở nên lạnh lãnh đạm, một mực để cho cô ta thấy rất bất an, lần này thật sự là cơ hội tốt trời ban. Ngày trước Oản Oản coi Cố Việt Trạch như là châu là ngọc, cô ta cũng không tin Diệp Oản Oản đều nhịn được. Tựa như rất sợ Diệp Oản Oản không mắc câu, Thẩm Mộng Kỳ lại tăng thêm một câu, "Oản Oản, lần này Cố thiếu tai nạn xe cộ thật sự là quá kỳ quoặc, ban ngày, chiếc xe kia liền đụng trên người hắn, thật là giống như cố ý sắp đặt, chẳng lẽ là Cố thiếu đắc tội người nào? Nhưng người nào có lá gan lớn như vậy, ngay cả gia đình Đại thiếu gia cũng dám động?"

Lời này rõ ràng là đang ám chỉ, tai nạn xe của Cố Việt Trạch là có liên quan tới Tư Dạ Hàn. Nếu là nhân tiện có thể để cho Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn hiểu lầm sâu hơn, dĩ nhiên là tốt hơn.

Diệp Oản Oản nghe trong lòng liên tục cười lạnh, mặc dù đời này có một số việc không giống nhau, nhưng Thẩm Mộng Kỳ ngược lại không thay đổi, kiếp trước cô cùng Tư Dạ Hàn huyên náo lợi hại như vậy, cũng là bởi vì câu khiêu khích này của Thẩm Mộng Kỳ. Trên thực tế, Cố Việt Trạch lần tai nạn xe cộ này chính là đơn thuần tai nạn giao thông mà thôi. Sau đó mặc dù đã điều tra xong, nhưng là Thẩm Mộng Kỳ lúc ấy chẳng qua là lập lờ nước đôi ám chỉ, căn bản cũng không có chỉ đích danh là Tư Dạ Hàn, cô căn bản cũng sẽ không hoài nghi Thẩm Mộng Kỳ nói những lời đó là vì cố ý để cho cô hiểu lầm, ngược lại từ đầu đến cuối cho rằng Cố Việt Trạch xảy ra chuyện cùng Tư Dạ Hàn không thoát khỏi có liên quan.

Thẩm Mộng Kỳ liên tục nói nửa ngày, cuối cùng Diệp Oản Oản chỉ lười biếng trả lời một câu, "Biết "

Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại. Treo điện thoại di động, Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười mà nhìn chằm chằm điện thoại di động nhìn một cái. Bây giờ Thẩm Mộng Kỳ khẳng định ngồi ngay tại cửa bệnh viện, giương mắt chờ tóm cô chứng cớ lạc lối, sau đó len lén cùng Tư Dạ Hàn mật báo, để cho anh đi bắt gian, đây là cách làm trước kia của cô ta. A, nếu Thẩm Mộng Kỳ tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, có thể đem cô đùa bỡn với ở trong lòng bàn tay, không ngại liền theo cô ta vui đùa thật tốt một chút nha. Tiếp xong điện thoại của Thẩm Mộng Kỳ, Diệp Oản Oản liền trở lại dưới giàn hoa.

Thu thập bài thi một chút trên mặt bàn, Diệp Oản Oản mỉm cười nhìn về phía Tư Dạ Hàn mở miệng nói, " Cục cưng, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi học, em trước hết trở về trường học á!"

Thấy Diệp Oản Oản nói chuyện điện thoại xong, liền lập tức muốn rời đi, sắc mặt Tư Dạ Hàn nhìn qua cũng không có bất kỳ biến hóa nào, ánh mắt u ám yên lặng nhìn cô gái trước mắt, con ngươi kia sâu không thấy đáy giống như một hố đen đáng sợ, có thể nuốt mất tất cả ánh sáng.

"Thật sao?" Anh nhàn nhạt mở miệng.
Nếu như là kiếp trước Diệp Oản Oản, khả năng còn không cách nào phát hiện Tư Dạ Hàn dị thường, nhưng là giờ phút này, Diệp Oản Oản tự nhiên phát hiện thái độ của Tư Dạ Hàn không đúng, phán đoán Tư Dạ Hàn tám phần mười là đã biết hết thảy, cho là cô muốn chạy đi bệnh viện thăm Cố Việt Trạch. Bất quá, cô lại giống như hoàn toàn không có nhận ra được Tư Dạ Hàn khác thường, cầm lên bọc sách, thần sắc tự nhiên mở miệng nói, "Anh còn làm việc phải làm, cũng không cần đưa em đi đâu, em tự mình trở về là được!"

🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶🎶

Chương 65: Sự yên tĩnh trước cơn bão táp

Lúc Diệp Oản Oản nói muốn chính mình đi về, anh mắt của Tư Dạ Hàn giống như hố đen nhất thời càng them u ám, đáy mắt gợn sóng dường như một giây kế tiếp liền muốn tràn mi mà ra, bất quá hết thảy các thứ này chẳng qua là thoáng qua rồi biến mất, làm cho người ta nghĩ chẳng qua đó chỉ là ảo giác.

Mà Diệp Oản Oản thấy anh không nói lời nào, liền chỉ coi là anh ngầm cho phép, một bộ dáng không biết gì cả, đi tới trước mặt Tư Dạ Hàn, Ở trên gò má của anh hôn một cái, " Em đi đây! Em đến nói lời tạm biệt cùng bà nội đã!"

Nói xong liền vui sướng hướng phía trong phòng đi tới. Cơ hồ ngay trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản rời khỏi sân, Trên người Tư Dạ Hàn rét lạnh cực kỳ đáng sợ cùng ác khí đột nhiên bộc phát, vườn hoa nhỏ đang an tĩnh an lành trong nháy mắt như hóa thành nơi luyện ngục, âm phong từng trận, sát ý tàn phá. Vào giờ phút này, lòng Hứa Dịch đã như tro nguội. Hắn một mực cầu nguyện, cầu nguyện Diệp Oản Oản đừng phạm phải ngu xuẩn đừng phạm phải ngu xuẩn, nhưng cuối cùng, nhưng vẫn là mắt thấy cô đang muốn tìm chết con đường chạy như điên. Cô gái ngu xuẩn này, quả nhiên vẫn là đi tìm Cố Việt Trạch, còn tự cho là thông minh làm thành một bộ dạng cái gì cũng không biết, đem dỗ ông chủ giống như một kẻ ngu si!

Hứa Dịch trên trán mồ hôi lạnh nhễ nhại, nơm nớp lo sợ mở miệng, "Cửu Cửu gia muốn ngăn cản sao "

Tư Dạ Hàn ánh mắt theo trên bóng lưng của cô thu hồi lại, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khí tức xung quanh kinh người nhất thời tại thời điểm anh chợp mắt trong nháy mắt bị cưỡng ép ngăn chặn lại. Chung quanh yên tĩnh giống như chết. Tư Dạ Hàn không có hạ lệnh, Hứa Dịch liền không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cùng lúc đó, trong phòng khách.
Lão thái thái biết Diệp Oản Oản phải đi, khuôn mặt không muốn, bà vốn rất thích nha đầu này, hai ngày nay cháu trai thay đổi bà cũng nhìn thấy ở trong mắt, tự nhiên liền đối với Diệp Oản Oản cũng càng thêm hài lòng.
"Oản Oản a, bà biết, tính tình của tiểu Cửu luôn muốn cô tịch, tính khí cũng không tốt, nhưng kỳ thật chính cháu bà cũng không muốn như vậy, cháu phỏng chừng cũng biết, tiểu Cửu khi ngủ có chút vấn đề, cháu suy nghĩ một chút a, một người bình thường nếu là thường xuyên ngủ không yên giấc, có bao nhiêu khó chịu chứ, cho nên tính tình khó tránh khỏi cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút .

Nhưng là, nếu tiểu Cửu với cháu có quan hệ yêu đương, bà lại thấy tình trạng của cháu bà ngược lại khá hơn nhiều, ngay cả tính tình đều ôn hòa nhiều hơn. Oản Oản, bà nội thật vô cùng cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đối với tiểu Cửu bao dung cùng kiên nhẫn, về sau tiểu tử thúi này nếu là khinh suất khi dễ cháu, cháu bất kì thời điểm nào đều có thể nói cho bà nội biết, bà nội nhất định cho cháu chỗ dựa!"

"Cảm ơn bà nội!"

Nghe lời nói thành thật của lão thái thái, Diệp Oản Oản trong lòng tràn đầy cảm khái. Vô luận trước mắt vị này đang mang thân phận của nhân vật truyền kỳ biết bao tôn quý, nhưng giờ phút này cũng chỉ là một bà nội bình thường mà thôi. Chỉ tiếc, lão thái thái một lòng cho là cô cùng Tư Dạ Hàn thật sự là một đôi tình nhân ân ái , cũng không biết, quan hệ của cô với Tư Dạ Hàn tựa như bọt biển, vừa chạm vào liền bể.

Bởi vì Diệp Oản Oản cố ý không muốn phiền toái, cuối cùng vẫn là chính mình kêu xe đi. Biểu hiện như vậy ở trong mắt lão thái thái là một cô gái tốt hiểu chuyện, còn ở trong mắt Hứa Dịch dĩ nhiên chính là không kịp chờ đợi muốn hất bọn họ chạy đi bệnh viện tìm Cố Việt Trạch. Nếu là ngày trước, Tư Dạ Hàn không có khả năng để cho cô một thân một mình trở về trường, nhưng lần này, nhưng là hoàn toàn dung túng cô hết thảy. Mà Tư Dạ Hàn càng dung túng như vậy , Hứa Dịch liền càng kinh hồn bạt vía. Bây giờ Tư Dạ Hàn hoàn toàn là yên tĩnh trước cơn bão táp.

Nếu ông chủ bây giờ hạ lệnh đem người bắt trói trở lại, còn tốt hơn là bây giờ chờ đợi muốn đem người cùng tang vật bắt lấy.
Lần này Diệp Oản Oản sợ là thật muốn xong rồi!

Nói thật, những ngày qua yên ổn thật để cho anh hoài niệm, chỉ tiếc, quả nhiên chẳng qua là hoa trong gương, trăng trong nước. Bên kia, Diệp Oản Oản ngồi trên xe đã lái ra khỏi một khoảng cách

Đi đến một cái lối rẽ, Diệp Oản Oản đột nhiên mở miệng, "Bác tài, không cần đi đến trường trung học Thanh Hòa nữa, đổi đường đi bệnh viện Nhân Ái !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro