Chương 91-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: ddlqd

Chương 91: Thả cô ấy ra

Nhà hàng đã sắp đến thời gian đóng cửa, dần dần chỉ còn lại bọn người Diệp Oản Oản.

Gần đây giấc ngủ của Diệp Oản Oản thật quy luật, bình thường vào giờ này cô cũng đã sớm ngủ thiếp đi, cho nên vào lúc này một mực đang mệt rã rời.

Lại chờ trong chốc lát mà người còn chưa tới, mí mắt Diệp Oản Oản càng ngày càng nặng, theo cằm nâng lên biến thành nằm ở trên bàn, sau đó không cẩn thận liền trực tiếp nằm ở chỗ này ngủ thiếp đi.

Lăng Đông lúc đầu đang xem thời gian, vừa nhấc mắt liền phát hiện Diệp Oản Oản đang ngủ say.

Hắn nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, nhất thời lỗ tai có chút nóng lên.

Cô nói dứt khoát như vậy nhưng nếu như là lừa hắn thì sẽ đáp ứng làm bạn gái của hắn, đây là có hàm ý rằng, thật ra thì cô ấy cũng thích mình, cho nên mới đáp ứng đây?

Nghĩ tới đây, ánh mắt lại nhìn thời gian càng ngày càng tới gần, Lăng Đông khó tránh khỏi có chút kích động, kìm lòng không được hướng phía gò má cô gái đưa tay ra, "Oản Oản..."

Lúc này, "Rào" một tiếng, cửa kính phòng ăn mang theo một trận gió đêm bị một ngón tay thon dài trắng nõn trong suốt đẩy ra.

"Cái đó, xin lỗi, chúng tôi đã sắp đóng cửa... Ách..." Ông chủ đang nói đến một nửa đột nhiên tiếng nói tiêu tan trong gió đêm.

Tiếng bước chân lộc cộc rõ ràng từ xa đến gần truyền tới.

Lăng Đông chẳng biết tại sao tự nhiên sống lưng run lên, ngay sau đó theo bản năng hướng phía cửa chính nhìn lại.

Một giây kế tiếp, con ngươi kịch liệt co rút lại.

Trong tầm mắt, một người đàn ông đang chậm rãi hướng phía bọn hắn đi tới.

Người đàn ông mặc tây trang cổ điển màu đen, con ngươi tựa như có thể đem linh hồn của người khác đóng băng.

Khi anh từng bước từng bước đi tới, không giống như người bình thường mà giống như ma vương đạp gió đêm cùng ánh trăng đi tới nhân gian, nhà hàng lớn như vậy nhất thời lộ ra cảm giác chật hẹp.

Nhìn thấy người đàn ông vừa tới kia, cả người cùng khuôn mặt mang vẻ kiêu ngạo cùng loại yêu nghiệt hoàn mỹ đến nhật nguyệt thất sắc, trong đầu Lăng Đông không khỏi hiện lên lời Diệp Oản Oản đã nói với chính mình...

Còn đẹp trai hơn Tư Hạ 1800 lần...

Trên cái thế giới này lại thật sự có người như vậy, còn vừa vặn bị hắn gặp được!

Ngay tại thời điểm Lăng Đông kịp phản ứng chính mình lại nhìn chằm chằm một người nam nhân đến ngẩn người, người kia đã đi thẳng tới trước mặt của hắn.

"Ây... Ngài... Xin hỏi ngài có chuyện gì không?" Lăng Đông theo bản năng hỏi.

Người đàn ông không nói gì, ánh mắt trên cao nhìn xuống trên người hắn, cổ họng Lăng Đông có loại cảm giác chính mình trở thành con mồi bị giữ lại.

Ngay lúc này toàn thân Lăng Đông cứng ngắc, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, Diệp Oản oản đối diện ngủ không có cảm giác bởi vì ngủ quá quen, cơ thể bắt đầu vô tri giác mà ngã xuống bên cạnh.

Mắt thấy Diệp Oản Oản sắp ngã xuống đất, Lăng Đông cả kinh, vội vàng định đỡ lấy.

Nhưng mà, người đàn ông đối diện nhìn như không nhanh không chậm, lại dùng tốc độ cực nhanh hơi nghiêng thân thể một chút, cô gái liền chuẩn xác rơi vào trong ngực của anh.

Lúc Lăng Đông thấy người đàn ông kia tiếp nhận Diệp Oản Oản, ánh mắt nhất thời căng thẳng.

Diệp Oản Oản tựa hồ bị thức tỉnh, mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt, nhìn người trước mắt, đầu tiên là chậm chạm ngây ngô một hồi, sau đó ở trên người của nam nhân cọ xát, giọng nói vô cùng ủy khuất lầu bầu, "Anh như thế nào bây giờ mới đến..."

"Xin lỗi." Ánh mắt người đàn ông chuyên chú nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trầm giọng mở miệng, giọng điệu cùng hình tượng của anh hoàn toàn không tương xứng nhu hòa.

Lăng Đông nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn người đàn ông này một chút, chuyện này... Đây là chuyện gì đang xảy ra?

Ngay tại thời điểm Lăng Đông còn đang ngẩn người, người đàn ông đã bế Diệp Oản Oản lên.

Lăng Đông cuối cùng là phục hồi lại tinh thần, bật thốt lên mà đem người ngăn lại, "Chờ một chút, thả cô ấy ra! Anh là ai?!"

Cơ hồ là ở lúc Lăng Đông dứt lời, trong nháy mắt, khí tức lạnh lẽo xung quanh tản ra.

Người đàn ông hướng phía cô gái trong ngực nhìn một cái, ở lúc tầm mắt đối phương kinh ngạc đến ngây người, chậm rãi cúi đầu xuống, hướng phía đôi môi tô son môi màu sắc khoa trương của cô gái, hôn xuống...

Chương 92: Bí mật của ông chủ

"Loảng xoảng" một thanh âm chói tai vang lên.

Cái ly trong tay Lăng Đông ngã xuống đất, cả người giống như sét đánh ngang tai, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm hai người đối diện, "Anh... Anh anh anh... Anh là..."

Nếu như nói hắn và Diệp Oản Oản đứng chung một chỗ là tươi sáng cùng bất ngờ, như thế cái cảnh người trước mắt này ôm hôn Diệp Oản Oản trong ngực nhất định chính là hình ảnh trong phim khoa học viễn tưởng, thật sự là quá kinh người!

"Anh là bạn trai của Diệp Oản Oản..." Lăng Đông thật lâu mới tìm lại thanh âm của mình.

Cho dù là hắn hướng về phía cái bộ dáng này của Diệp Oản Oản cũng tuyệt đối là hôn không được, Tư Hạ càng là mỗi ngày đều đang kiếm đủ loại cớ trốn tránh, nhưng người đàn ông này lại...

Hắn nhớ tới lúc trước Diệp Oản Oản có nói, sở dĩ cô ấy hóa trang trang điểm da mặt như vậy, là bởi vì bạn trai cô ấy thích cái bộ dáng này.

Toàn bộ lời nói của Diệp Oản Oản đều là thật!

Người đàn ông hờ hững như không có gì, con ngươi không dừng lại chút nào trên người Lăng Đông, trực tiếp ôm lấy cô gái nhỏ rời khỏi nhà hàng vắng tanh.

Diệp Oản Oản từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn nhu thuận mà co rúc ở ngực của anh.

Có lẽ là bởi vì mới vừa tỉnh ngủ có chút chậm chạp, hay là do tối nay trên người Tư Dạ Hàn không có khí tức đáng sợ, Tư Dạ Hàn thân cận để cho cô không bài xích như trong tưởng tượng.

Thời điểm ngửi vào hô hấp lẫn nhau, cô ngửi thấy một mùi hương trái cây nhàn nhạt khác lạ trên người Tư Dạ Hàn, ngày trước khí tức của anh lạnh lùng, dù sao mùi này cũng thật dễ ngửi.

Cũng không biết có phải là cô bị ảo giác hay không, tối nay người này rõ ràng mặc một bộ phong trần màu đen như cũ không thay đổi, nhưng chung quy lại đem đến cho cô một loại cảm giác vô cùng long trọng cùng chính thức.

Thí dụ như chưa bao giờ dùng nước hoa, hôm nay lại dùng nước hoa, cái viên Hắc Diệu Thạch trên ống tay áo nhìn khiêm tốn mà rất xa hoa, bên trên cà vạt kẹp một cái kẹp cà vạt bằng kim loại xa xỉ, bộ đồ tây này kiểu dáng nhìn như cùng những thứ khác giống nhau nhưng xem những chỗ thiết kế nhỏ tỉ mỉ, hẳn là lần đầu tiên thấy anh mặc...

Đáng sợ nhất là, người này tối nay cũng quá... Đẹp trai đi...

Ngay cả cô thường thấy gương mặt đó của Tư Dạ Hàn đều bị chọt mù luôn.

Nghĩ đến biểu tình của Lăng Đông mới vừa rồi, cô không nhịn được có chút buồn cười, nhóc con đáng thương, phỏng chừng tối nay mọi hy vọng đều tan theo mây khói.

Hứa Dịch nãy giờ ở ngoài nhà hàng, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rõ ràng thấy hết bên trong xảy ra chuyện gì, thấy nam sinh kia cho tới bây giờ còn đứng ngơ ngác tại chỗ.

Hứa Dịch lau mồ hôi, không nhịn được trong bụng oán thầm, ông chủ à, ngài có cần thiết như vậy hay không?

Thật ra thì vào lúc này Diệp Oản Oản cũng có suy nghĩ giống như vậy, cô lại để cho Tư Dạ Hàn đi ra ngăn cản loại chuyện hoa đào này, cái này cùng với việc dùng chiêu giết lính quèn, dùng Boss tiêu diệt Tân Thủ thôn có cái gì khác nhau!

"A... Cái đó... Em muốn xuống..." Thấy Tư Dạ Hàn ôm lấy cô, hoàn toàn không có ý muốn thả cô xuống, Diệp Oản Oản mở miệng.

Người đàn ông bước chân hơi ngừng, khí tức trong nháy mắt lạnh đi, một lát sau để cô xuống đất.

Diệp Oản Oản ngay tại chỗ nhảy nhót hai cái, ngước đầu nhỏ nhìn chằm chằm người trước mắt, vẻ mặt mong đợi, "Có thể đổi thành cõng không..."

Nam nhân nghe vậy, thần sắc rõ ràng bất ngờ trong nháy mắt, chợt chậm rãi ở trước người của cô nghiêng thân thể xuống.

Diệp Oản Oản lập tức leo lên lưng người đàn ông, hai tay vòng lấy cổ của anh, buồn ngủ mà ngáp một cái, "Như vậy so với cách kia tương đối thoải mái hơn..."

Một bên Hứa Dịch nhìn thấy hai người đi chung, trái tim giống như đang ngồi cáp treo vậy, liên tục chợt cao chợt thấp.

Hắn đột nhiên phát hiện, chỉ cần Diệp Oản Oản hơi chủ động thân cận một chút, ông chủ nhà hắn dù hung ác đáng sợ thế nào cũng liền ngoan ngoãn làm người ta không dám tin được.

Trên đường yên tĩnh không người, người đàn ông cõng cô gái sau lưng chậm rãi hướng phía trường học đi tới.

Cảm giác cái đầu nhỏ trên lưng từng điểm từng điểm chạm vào mình, anh mở miệng, "Mệt sao?"

Diệp Oản Oản dùng đầu cọ lấy vai anh, gật đầu một cái, " Ừ... Tối nay không phải là anh xảy ra chuyện gì quan trọng hơn sao?"

"Không việc gì."

Diệp Oản Oản nửa tin nửa ngờ, "Thật sao? Nhưng lúc trước ở trong điện thoại, em nghe giọng Hứa quản gia nói thật giống như cũng sắp khóc!"

Cô vừa nói vừa hướng về phía Hứa Dịch đang đi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Sống lưng Hứa Dịch cứng đờ, vội vàng khoát tay nói, "A, Diệp tiểu thư, thật không có chuyện gì lớn, đều đã xử lý thỏa đáng."

Đánh chết hắn cũng không dám nói, ông chủ nhà mình cao quý đẹp lạnh lùng trước khi ra cửa đã ở nhà đổi quần áo ba tiếng, hành hạ mười mấy thợ trang điểm, hù dọa một người giúp việc khóc đến điên rồi...

Chương 93: Bạn trai tôi đẹp trai như vậy

Nghe Hứa Dịch nói như vậy, Diệp Oản Oản liền không hỏi nhiều, chẳng qua là trong miệng lầu bầu, "May mắn là anh tới kịp thời, nếu không thiếu chút nữa thì em sắp biến thành bạn gái của người khác rồi, trước đó Lăng Đông đánh cược với em, nếu em lừa cậu ta, nếu bạn trai em không tới, thì em phải đáp ứng làm bạn gái cậu ta..."

Đáy mắt Tư Dạ Hàn rùng mình còn chưa kịp tràn ngập ra, sau đó liền nghe được cô gái mang một vẻ chiến thắng, giọng điệu đắc ý mở miệng nói:

"Bởi vì anh đồng ý với em là sẽ đến, cho nên em biết anh nhất định sẽ tới, không hề nghĩ ngợi liền cùng cậu ta đánh cược! Xem phản ứng mới vừa rồi của Lăng Đông cũng biết, lúc này khẳng định rất tuyệt vọng, dù sao bạn trai em đẹp trai như vậy! Coi như là mặc cái bao bố tới cũng có thể giết cậu ta trong nháy mắt!"

Tư Dạ Hàn nghe cô gái nói những lời đắc ý, đáy mắt mới vừa đóng băng trong nháy mắt liền hòa tan, nhìn ra được Diệp Oản Oản chém gió nãy giờ là muốn nói tới điểm chủ yếu này.

Hứa Dịch bên cạnh chính là nghe xong lệ rơi đầy mặt.

Mặc cái bao bố tới? Nếu trước đó bà cô ngài nói lời này, tối nay mấy người chúng tôi cũng không cần gặp phải một trận giày vò như thế!

Hắn biết, coi như bọn họ nhiều người như vậy cộng lại khen mười ngàn câu, cũng không chống đỡ được vị này nói một chữ "đẹp trai".

Đường từ nhà hàng tới trường học không dài, rất nhanh liền đến.

Diệp Oản Oản từ trên lưng của anh nhảy xuống, "Em đến rồi!"

Nam nhân xoay người, nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt rõ ràng lại chuyển lạnh.

Diệp Oản Oản hít một hơi thật sâu, cảm thấy tâm tình của người này thật là nắng mưa thất thường, âm tình bất định...

Cùng lúc đó, cách Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn không xa, có hai người đang đứng ở bồn hoa nhỏ gần đó, là hai học sinh một nam một nữ.

Nữ sinh dáng vẻ luôn vui vẻ khả ái, mặc váy ngắn màu hồng, trong tay đang cầm một cái túi chứa hộp giấy nhỏ tuyệt đẹp, thẹn thùng đứng ở trước mặt nam sinh, "Tư... Tư Hạ... Tớ... Tớ thích cậu... Đây là chocolate tớ tự mình làm... Hy vọng cậu có thể thích..."

Nam sinh đối diện nữ sinh mặc trên người bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, tựa hồ là đang chuẩn bị ngủ trong nhà trọ lại bị gọi ra, nhưng cái này không làm mất đi sức quyến rũ của cậu chút nào, ngược lại nhìn cậu so với ngày thường càng thêm mấy phần lười biếng.

Cô gái nhìn thấy cảnh này, nai con trong lòng càng chạy loạn thêm..

Giờ phút này, gương mặt nam sinh kia có thể làm tất cả học sinh nữ đều mê mẩn đến thần hồn điên đảo, vẻ thờ ơ mang theo mấy phần đối với mọi việc đều không cảm thấy hứng thú, chợt lóe lên vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét, "Tôi không thích ăn đồ ngọt."

Sắc mặt của cô gái nhất thời tái nhợt, gắng gượng không thèm để ý, lấy lòng mở miệng nói, "Chuyện này... Như vậy đi... Lần sau tớ sẽ làm cái khác..."

"Cũng không thích cậu."

Nam sinh nói xong, cũng không để ý vẻ mặt cô gái sẽ như thế nào, trực tiếp xoay người rời đi.

Đang hướng phía nhà trọ đi tới, nam sinh đột nhiên nghe được trong không khí an tĩnh truyền tới một thanh âm hơi có chút quen thuộc —— "Em đến rồi!"

Tư Hạ hơi dừng bước chân một chút, theo bản năng hướng phía âm thanh truyền tới nhìn lại.

Diệp Oản Oản?

Nam sinh hơi nhíu mày, cơ thể che giấu ở trong bóng tối, xuyên thấu qua khe hở cành lá thấy cách đó không xa dưới đèn đường, Diệp Oản Oản đang đứng ở nơi đó nói chuyện cùng một người đàn ông.

Người đàn ông kia đưa lưng về phía cậu, chỉ có thể nhìn được một cái bóng lưng mịt mù, nhưng chỉ là một thoáng cũng làm Tư Hạ thay đổi sắc mặt – Tư Dạ Hàn!

Làm sao có thể?

Tư Hạ mặt đầy nghi ngờ không thôi, tiếp tục xem, chỉ thấy Diệp Oản Oản nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên khuôn mặt người đàn ông, "Ngủ ngon!"

Nói xong, một bên rời đi, một bên nghiêng đầu hướng người đàn ông phất phất tay.

Đang lúc này, cái bóng lưng lạnh lùng đó quay lại, cánh tay thon dài trong trẻo duỗi một cái, kéo cô gái còn chưa kịp đi xa lại, ôm vào trong ngực của mình, cúi người hôn một nụ hôn còn sâu hơn khi nãy. (=...=)

Mà Tư Hạ nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, cả người đều đã ngẩn ngơ tại chỗ...

Chương 94: Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn?

Khi thấy cái vị chú Cửu kiêu căng lạnh lùng kia cúi người hôn lên môi Diệp Oản Oản – cái khuôn mặt làm cho Tư Hạ nhiều đêm gặp ác mộng...

Thân hình Tư Hạ thoắt một cái, đại não nổ vang một tiếng.

Chuyện này...

Đây là chuyện gì...

Diệp Oản Oản... Cùng Tư Dạ Hàn?

Hai người này hoàn toàn không phải là cùng một thế giới, không cùng một không gian, là một vị ít khi gặp người khác... giờ phút này lại xuất hiện ở cùng nhau, cậu cảm thấy loại quan hệ này vẫn thật đáng sợ.

Chẳng lẽ trong miệng Diệp Oản Oản một mực nói người bạn trai kia là...

Tư Hạ gắng gượng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại để ổn định thân hình, lần nữa hướng phía dưới đèn đường nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông đã xoay người rời đi, Diệp Oản Oản cũng hướng phía nhà trọ nữ sinh đi tới.

Tư Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, đứng ở chỗ bóng tối một lúc lâu.

Lúc tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động vang lên, mắt cậu mới liếc điện thoại di động, quay đầu hướng phía nhà trọ nam sinh đi tới.

Mới vừa đi tới lầu dưới nhà trọ, liền thấy Trình Tuyết đứng ở nơi đó.

Mặc dù bây giờ đã rất khuya, nhưng Trình Tuyết lại ăn mặc ngay ngắn hoàn chỉnh, trên người mặc một chiếc váy xinh đẹp thục nữ ngay cả một nếp nhăn cũng không có, nhìn kỹ thậm chí có thể phát hiện trên mặt tận lực trang điểm tinh xảo.

"Tại sao cậu lại từ bên ngoài đi vào thế?" Trình Tuyết thấy hướng mà Tư Hạ xuất hiện, đáy mắt nhất thời xẹt qua một tia thần sắc âm u.

Xem ra tin tức không sai, quả nhiên lại có con tiện nhân không biết xấu hổ nửa đêm canh ba len lén cấu kết với anh!

"Tìm tôi có việc?" So với nữ sinh mới vừa rồi kia, lúc đối mặt Trình Tuyết, giọng của Tư Hạ tốt hơn không ít.

"Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao? Cậu gần đây liên tục bị Diệp Oản Oản cái đồ xấu xí kia quấn lấy, ban ngày lại luôn có nữ sinh vây quanh quấy rầy cậu, tớ ngay cả cơ hội cùng cậu nói chuyện cũng không có!" Vẻ mặt Trình Tuyết bất mãn, giọng nói mang theo mấy phần nũng nịu lầu bầu.

"Không có chuyện vậy ngày mai rồi hãy nói, hiện tại tôi có chút việc." Tư Hạ nói xong liền muốn nhanh chóng đi lên lầu ký túc xá.

Trình Tuyết vừa thấy nhất thời nóng nảy, "Đã trễ thế này, cậu phải làm cái gì à? Mới vừa rồi không phải là Hàn Tiểu Như tìm cậu sao?"

"Ừm." Tư Hạ không phủ nhận.

Trình Tuyết gắt gao bấm lòng bàn tay, "Cô ta tìm cậu làm gì?"

Tư Hạ: "Đưa chocolate."

Hàn Tiểu Như con tiện nhân kia!

Trình Tuyết nghe một chút nhất thời cắn răng nghiến lợi, chỉ là một giây kế tiếp, thấy trên tay của Tư Hạ không có thứ gì, rõ ràng là không có nhận lấy, lúc này mới đắc ý, "Nữ sinh của cái trường học này thật sự là quá đáng ghét, mỗi ngày đều muốn quấy rầy cậu! Lại đưa chocolate cho cậu, chẳng lẽ không biết cậu bị dị ứng với bột cô ca sao?"

Nói xong xuất ra một cái túi quà đưa tới, "Đây là món bánh ngọt hạnh nhân mà cậu thích ăn nhất, có thể làm bữa ăn sáng ngày mai!"

"Cảm ơn." Tư Hạ đưa tay nhận.

Thấy Tư Hạ nhận lấy bánh ngọt của cô, tâm tình u buồn của Trình Tuyết nhất thời được quét đi sạch sành sanh, mặt đầy si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt lấp lánh chói mắt kia, e lệ nói, "Khách khí với tớ làm gì, nếu cậu thích, sau này tớ sẽ thường làm cho cậu! Dì Tư đều nói tay nghề của tớ càng ngày càng tốt nữa nha!"

Cô liền biết mình là không giống người khác!

A, những hoa dại cỏ dại trong trường học này, lại muốn cướp người đàn ông của cô !

"Tớ không quấy rầy cậu nữa..., cậu làm xong việc cũng nên đi ngủ sớm một chút đi!"

Biết Tư Hạ không phải là vì Hàn Tiểu Như, Trình Tuyết mới yên tâm, che phù phù phù phù nhịp tim đang đập loạn cào cào, hưng phấn chạy xa.

Nhưng mà, nữ sinh cũng không biết, cô ta vừa mới rời đi, người sau lưng trên mặt mang vẻ mặt lễ phép thân thiện, trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn, lộ ra hình ảnh hoàn toàn ngược lại với vẻ hoàn mỹ trước mặt cô gái lúc nãy, mà thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, thậm chí còn mang theo một tia cao cao tại thượng chán ghét cùng khinh bỉ.

Chậm rãi hướng phía trước đi mấy bước, nam sinh tiện tay đem túi bánh ngọt được gói tỉ mỉ ném vào trong một cái thùng rác.

Sau khi vào cửa, nam sinh không có trở về phòng của mình, mà là đi lên trên lầu, nhà trọ của Lăng Đông.

Chương 95: Đẹp trai cũng có thể bẻ cong lão tử

"Ai vậy?" Một người nam sinh mặc áo lót cùng quần cộc lớn, vẻ mặt buồn ngủ kéo cửa ra.

Sau khi thấy người đứng ở cửa là Tư Hạ, thần sắc nam sinh rõ ràng sửng sốt một chút, "Híc, Tư Hạ..."

Mặc dù đang ở trong nhà trọ nam sinh, thăm phòng là chuyện rất thường gặp, nhưng vị trước mắt này là nam thần của tất cả các nữ sinh toàn trường, là tình địch của nam sinh toàn trường, cộng thêm Tư Hạ cùng với Trình Tuyết hoa khôi của trường là một cặp, nhìn một cái liền biết gia thế không đơn giản, bọn họ hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.

Tư Hạ từ trước đến giờ một thân một mình, bình thường cũng không xuất hiện cùng với bọn họ nhiều, thăm phòng càng là chuyện không thể.

Cho nên, thấy Tư Hạ đêm khuya tới, nam sinh khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn, "Cái đó, cậu có chuyện gì sao?"

"Tôi tìm Lăng Đông." Tư Hạ mở miệng nói.

"Ồ nha, cậu tìm Đông ca à, Đông ca ở đây, vừa trở về, là được..." Nam sinh gãi đầu một cái, vẻ mặt có chút hơi khó xử, "Chính là cậu tới không đúng lúc, tâm trạng của Đông ca bây giờ có khả năng không tốt lắm..."

"Tâm trạng không tốt?"

"Cậu vào trước đi, ngược lại chính cậu tự xem là biết liền!" Nam sinh than thở kéo cửa ra.

Tư Hạ mới vừa vào cửa, đập vào mũi chính là một mùi rượu nồng nặc.

Sau khi Tư Hạ đi vào, nam sinh đóng cửa lại thật nhanh, rất sợ mùi rượu tản ra bị quản lý nhà trọ phát hiện.

Chỉ thấy Lăng Đông đang giống như đống than bùn nát đặt mông ngồi dưới đất, xem bộ dáng kia đã hoàn toàn say đến bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn một mực lầm bầm tên của Diệp Oản Oản.

"Oản Oản... Oản Oản... Tại sao phải đối với tớ như vậy... Tại sao tớ không phát hiện sớm một chút..."

Tình trạng này, người sáng suốt nhìn một cái biết ngay chính là mới vừa thất tình.

"Xảy ra chuyện gì?" Tư Hạ hướng phía ba nam sinh khác trong nhà trọ nhìn một cái.

Ba nam sinh kia trố mắt nhìn nhau, người nam sinh mới vừa mở cửa lúc nãy kia thần thần bí bí xít lại gần Tư Hạ mở miệng nói, "Đông ca tối nay đi gặp bạn trai của Diệp Oản Oản! Diệp Oản Oản lại có bạn trai! Cậu tin không?"

"Thật sao?" Ánh mắt Tư Hạ lóe lên.

"Không phải đúng không! Lúc đầu bọn tớ đều cho là Diệp Oản Oản nói mình có bạn trai là nói qua loa lấy lệ lừa gạt Đông ca, còn nói cái gì bạn trai cô ta cao to đẹp trai vô cùng, còn mặt dày chém gió đến trời cao! Có quỷ mới tin cô ta! Nhưng là, ai biết được rằng sau khi Đông ca đi, thật đúng là gặp được người đó!"

"Nào chỉ là gặp được, theo lời Đông ca nói, dáng dấp người đàn ông kia đẹp trai khủng khiếp, thật so với Tư Hạ cậu còn..." Lời kế tiếp, nam sinh ho nhẹ một tiếng, không có nói ra.

"A, đẹp trai hơn tôi, thật sao?" Tư Hạ nhẹ giọng mở miệng.

Nam sinh sờ mũi một cái lúng túng nói, "Ngược lại chính là Đông ca nói như vậy, chúng tôi cũng hoài nghi là cậu ấy uống rượu đến bị ảo tưởng rồi, nếu không làm sao có thể nói ra loại lời nói tào lao này!"

"Trên thế giới này làm sao có người đàn ông nào đẹp trai như vậy, còn bị mù mắt coi trọng Diệp Oản Oản?"

"Chính là, coi như Diệp Oản Oản có bạn trai thì thế nào, bằng sức của Đông ca chúng ta còn có thể không tranh nổi sao?"

Mấy người đang tôi một câu cậu một câu, Lăng Đông bên cạnh đang say khướt đột nhiên vung chai rượu rống giận một câu, "Mẹ... Đẹp trai... Đẹp trai đến mức cũng có thể bẻ cong lão tử... Lão tử còn cạnh tranh cái rắm..."

Ba nam sinh ở một bên cạn cmn lời: "....."

Đẹp trai đến mức cũng có thể bẻ cong cậu ta là cái quỷ gì!

Đông ca, cậu tỉnh táo một chút đi Đông ca!

Tư Hạ hướng phía Lăng Đông nhìn một cái, một hồi lâu sau, đi tới trước mặt của Lăng Đông ngồi chồm hổm xuống, mở điện thoại di động ra đưa cho hắn, "Tối nay cậu thấy, bạn trai của Diệp Oản Oản, là anh ta sao?"

Lăng Đông mơ mơ màng màng hướng phía điện thoại di động của Tư Hạ nhìn một cái, một giây kế tiếp, vẻ mặt say khướt nhất thời tỉnh táo thêm một chút, giật mình một cái bò dậy, "Cậu... Cậu tại sao có thể có hình bạn trai của Diệp Oản Oản?"

Nghe nói như vậy, Tư Hạ nhất thời nheo cặp mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia ý vị sâu xa khó hiểu.

Tư Dạ Hàn...

Lại thật sự là hắn...

Cô gái trong Cẩm Viên kia, lại là Diệp Oản Oản, bạn học cùng trường cùng lớp gần bên cạnh cậu trong gang tấc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro