Chương101-105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn:ddlqd
Chương 101: Bối cảnh không đơn giản

Đúng lúc này, cánh cửa nhỏ của hội trường đột nhiên truyền tới một thét tiếng kinh hãi: "Cô giáo Lương đến rồi!"

Quả nhiên ngoài cửa, Lương Lệ Hoa đi vào, đi trước là cô hầu nhỏ của Trình Tuyết đưa thư tẩy chay cho Lương Lệ Hoa, xem bộ dáng chắc là vừa rồi thấy tình huống không đúng liền bị Trình Tuyết phái đi tìm viện binh.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Diệp Oản Oản cũng vội vàng nhân cơ hội bò dậy.

Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, trong nháy mắt khi cô đứng dậy, dường như thấy trên mặt Tư Hạ có một tia bất mãn giống như bị người khác quấy rầy vậy.

Trong tay Lương Lệ Hoa cầm thư tẩy chay kia, vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn hướng phía Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, "Diệp Oản Oản, thế nào mỗi lần đều là cô! Rốt cuộc cô còn phải làm ra bao nhiêu phiền toái mới cam tâm?"

Nói xong liền hướng mọi người mở miệng nói, "Ý của mọi người cô cũng đã thấy, vốn là vì công bằng mới dùng rút thăm quyết định, nhưng bây giờ cái kết quả này lại tạo thành vấn đề lớn, cô nghe nói gần đây tập diễn rất không thuận lợi, cộng thêm xem xét đến vấn đề hình tượng của lớp học, cô quyết định lựa chọn thí sinh diễn vai công chúa Bạch Tuyết lần nữa, mọi người có ý kiến gì không?"

Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đều là tinh thần phấn chấn, nói đại khái là lòng người cũng không quá đáng, tất cả mọi người đều cùng đồng thanh trả lời: "Không có!"

Diệp Oản Oản cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng chờ đến giờ phút này.

Nhưng đang lúc này, bên người cô lại truyền đến một âm thanh đột ngột: "Em không đồng ý."

Người nói chuyện, là Tư Hạ.

Cách đó không xa, Trình Tuyết nhất thời nóng nảy, lật đật chạy đến trước mặt của Tư Hạ kéo cái góc áo của cậu, thấp giọng nhắc nhở, "Tư Hạ, cậu đang nói gì thế! Cô giáo đều đã đồng ý, cậu còn sợ cái gì sao?"

Diệp Oản Oản cũng cau mày nhìn Tư Hạ, người này lại muốn làm cái gì...

Nam sinh ánh mắt lạnh như băng liếc qua tất cả mọi người, "Nếu như quy tắc có thể thay đổi, như thế lần kế tiếp chọn thí sinh có phải lại nửa đường thay đổi người hay không? Hơn nữa khoảng cách diễn xuất không còn bao nhiêu thời gian, lại đổi người thì phải bắt đầu lại từ đầu. Chúng ta tập diễn rất thuận lợi, chỉ có một tuồng kịch cuối cùng, mà tuồng này có vấn đề, đều từ trên người tôi mà ra, tôi đã điều chỉnh xong trạng thái, bảo đảm tập diễn có thể tiến hành thuận lợi."

Không chỉ các học sinh tại đây bối rối, Lương Lệ Hoa cũng hoàn toàn không nghĩ tới Tư Hạ lại phản đối, hơi nhíu mày nói, "Nhưng là, coi như em có thể thuận lợi diễn, nhưng hình tượng của Diệp Oản Oản là vấn đề lớn."

Tư Hạ mặt không đổi sắc mở miệng: "Sân khấu kịch vốn nhất định sẽ có nghệ thuật biến hóa cùng thành phần khoa trương ở bên trong, hình tượng của Diệp Oản Oản căn bản không phải vấn đề, huống chi thời điểm trước khi lên sân khấu, hoàn toàn có thể dùng các loại phương thức để giải quyết hình dáng và mặt nạ che chắn, những thứ này em sẽ cùng lớp trưởng bàn bạc, cho cô một bản kế hoạch cặn kẽ khả thi."

Tư Hạ đã nói tới mức này rồi, Lương Lệ Hoa mặc dù bất mãn, cũng không tiện nói gì nữa, "Nếu như em kiên trì, cô đương nhiên cũng không thể phản đối, nhưng nếu như xảy ra vấn đề..."

Thật ra thì Diệp Oản Oản vẫn là thứ yếu, chuyện này vấn đề lớn nhất là trên người Tư Hạ, cô cho là Tư Hạ đối với việc Diệp Oản Oản diễn vai công chúa Bạch Tuyết thật sự vô cùng bất mãn, cho nên mới coi trọng.

Nhưng nào có biết, sau khi đến đây thì thấy thái độ của Tư Hạ cùng với lời nói từ miệng của các học sinh kia lại hoàn toàn khác nhau.

Vị chủ này cũng không phải là nhân vật mà cô có thể đắc tội nổi.

Những người khác có lẽ không biết bối cảnh cụ thể của Tư Hạ, nhưng cô thì rất rõ ràng, người đó không phải là đại gia bình thường đâu!

Nếu không phải chính miệng tình nhân của cô từng nói, đánh chết cô cũng không nghĩ tới lai lịch của Tư Hạ lại lớn như vậy.

Chương 102: Không tiếc bán đứng nhan sắc

"Thí sinh diễn vai công chúa Bạch Tuyết là em rút ra, em sẽ phụ trách tới cùng." Tư Hạ mở miệng.

Tư Hạ dứt lời, trong nháy mắt bên trong hội trường nhỏ yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều bởi vì chuyện này phát triển bất ngờ ngoài dự liệu mà trợn tròn mắt.

"Nếu bạn học Tư Hạ đã nói thế, vậy tạm thời cứ như vậy đi, có vấn đề gì em tùy thời có thể đến liên lạc với cô."

Nói cái gì là thư tẩy chay cả lớp, đến cuối cùng Lương Lệ Hoa vẫn là lấy ý kiến của Tư Hạ làm chủ, vì vậy thái độ ôn hòa nói xong câu này liền rời đi.

Sau khi Lương Lệ Hoa rời đi, Trình Tuyết không thể nhịn được nữa hướng về phía Tư Hạ hô lên, "Tư Hạ, tại sao cậu phải giúp cái con ma kia nói chuyện!"

Tư Hạ không trả lời, thậm chí có khả năng đều không nghe được lời nói của Trình Tuyết, giờ phút này, sự chú ý cùng ánh mắt của cậu đều rơi vào trên người của Diệp Oản Oản.

Trong ánh mắt chăm chú kia, lại làm cho người ta có một loại ôn nhu tình thâm, ảo giác đã chờ đợi qua nhiều năm...

Ánh mắt như vậy thật là hoàn toàn đốt lên lửa giận của Trình Tuyết, cô ta xoay người liền hướng phía Diệp Oản Oản tiến lên, chợt giơ lên tay, "Diệp Oản Oản! cô là cái loại tiện nhân không biết xấu hổ, rốt cuộc cô đã làm gì với Tư Hạ!"

Còn không đợi Diệp Oản Oản bên này phản ứng, đột nhiên một bóng người cực nhanh mà vọt đến trước mặt của cô.

Sau đó chính là "Chát" một tiếng giòn tan.

Cái bàn tay kia của Trình Tuyết không có đánh trên mặt của cô, lại đánh trên người Tư Hạ.

Bởi vì thân hình chênh lệch, bàn tay của Trình Tuyết tát đến gần cằm của Tư Hạ, móng tay bén nhọn trong nháy mắt tại da thịt trắng nõn của cậu để lại vết máu chói mắt.

Trình Tuyết thấy mình không cẩn thận đánh vào Tư Hạ, cả người đều bị hù dọa bối rối, "Tư Hạ... Cậu... Tớ... Tớ không phải cố ý... Xin lỗi....."

Đáy mắt Tư Hạ không có một tí nhiệt độ, một tia sát ý rét lạnh chợt thoáng qua, "Thu hồi lời nói vừa rồi của cô, nếu có lần sau, đừng trách tôi không nhắc nhở cô."

Thời khắc này nội tâm của Diệp Oản Oản tan vỡ: "....."

Người này rốt cuộc có thù oán gì với cô! Trong mấy giây ngắn ngủi, ít nhất hắn đã kéo đến cho cô cả tấn hận thù! Các cô gái oán niệm đều sắp định hướng phía cô nhào tới!

Nhưng mà cái này cũng còn chưa tính, thời điểm Tư Hạ chuyển hướng qua cô, ánh mắt lạnh lẽo nhất thời hòa tan, thậm chí mang theo một tia cẩn thận từng li từng tí cùng lấy lòng, "Không có sao chứ? Hù dọa cậu sao?"

Diệp Oản Oản: "....."

Đúng rồi! Hù dọa! Tôi sắp bị cậu hù chết rồi đấy, đại ca à!

Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?

Coi như cô có ngu ngốc đến mấy cũng đã nhìn ra, cả ngày hôm nay Tư Hạ là đang tận lực trêu cô.

Nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra mình rốt cuộc đã đắc tội hắn ở chỗ nào, để cho hắn phải trả thù mình như thế.

Trình Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn cô, sau đó khóc lóc bỏ chạy.

Bên trong hội trường nhỏ, những người khác cũng nghi ngờ không thôi mà lần lượt rời đi.

Chờ lúc chỉ còn lại hai người Diệp Oản Oản cùng Tư Hạ, Diệp Oản Oản rốt cuộc không nhịn được mở miệng:

"Cái đó, xin hỏi Hot Boy đại nhân tôn kính, rốt cuộc là tôi đã chọc tới chỗ nào của cậu? Chẳng lẽ cũng là bởi vì trước đó tôi nói bạn trai của tôi đẹp trai hơn cậu, cho nên ghi hận trong lòng? Ách, vì vậy liền không tiếc bán đứng nhan sắc, cái này hy sinh cũng quá lớn rồi?"

"Nhan sắc..." Tư Hạ chậm rãi lau khuôn mặt mình bởi vì có vết máu đã thêm mấy phần diêm dúa, "Gương mặt này, cậu thích không? Thật vinh hạnh cho nó."

Diệp Oản Oản: "....." Người này chú ý chỗ này cũng thật là quá quỷ dị đi!

Ánh mắt Tư Hạ phức tạp mà sâu thẳm nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt im lặng, thất thần lẩm bẩm mở miệng, "Thật... Không nhớ tớ sao..."

Thanh âm của cậu quá thấp, Diệp Oản Oản không có nghe rõ, "À? Cậu nói cái gì?"

"Không có gì." Thiếu niên hơi rũ mặt mày, đáy mắt dường như xẹt qua một tia cô đơn không dễ dàng phát hiện.

Diệp Oản Oản đang định tiếp tục hỏi rõ, lại thấy đối phương đột nhiên hướng phía cô đến gần.

Diệp Oản Oản theo bản năng lui về sau một bước, đối phương lại đột nhiên ở trước mặt của cô ngồi chồm hổm xuống, nửa quỳ ở nơi đó, bắt đầu đưa tay ra giúp cô cột lại dây giày mà cô không cẩn thận làm tuột ra...

Tiểu thiếu gia cao quý lại ngạo mạn như thế, nhưng giờ phút này tư thế vô cùng thành kính, thậm chí có phần hèn mọn...

Chương 103: Thiên địa hợp là dám cùng quân tuyệt

Diệp Oản Oản vội rút chân về phía sau.

Chỉ thấy cái dây giày bị tuột ra dưới cánh tay thon dài của thiếu niên được cột thành một cái nơ con bướm hoàn mỹ.

"Đừng khẩn trương, tớ không có ác ý đối với cậu, chẳng qua là..." Tư Hạ nói tới chỗ này lại chậm chạp không tiếp tục mở miệng.

Diệp Oản Oản dấu đi ánh mắt nghi ngờ, "Chẳng qua là cái gì?"

"Chẳng qua là... Muốn ở lại bên cạnh cậu..."

Diệp Oản Oản: "....."

Đang yên đang lành, cậu lại muốn gây họa? Hay là cậu bị đột biến nữa vậy thiếu niên!

Nếu như lấy năng lực lý giải của cô không gặp trở ngại mà nói, lời này của Tư Hạ được coi là tỏ tình gián tiếp sao?

Diệp Oản Oản bất ngờ đứng tại chỗ, trong đầu hiện lên một ca khúc: Ở nơi đó hoa đào đang nở rộ...

Cô sống lại trên thế giới này rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì...

Nếu như nói trước khi sống lại là kiểu khó khăn, sau khi sống lại đơn giản là thăng cấp thành kiểu địa ngục!

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, hoa đào một đóa nối tiếp một đóa, còn một đóa so với một đóa kia đáng sợ hơn! Đóa trước mắt này thật là có thể nói bá vương hoa cấp độ sử thi!

Chẳng lẽ Tư Hạ giống như Lăng Đông, cũng thấy qua diện mạo thật sự của cô?

Dù sao gương mặt này của cô nhất định chính là hiểm họa không lường được!

Nhưng là, cô chắc chắn mấy ngày nay rất cẩn thận, tuyệt đối không có từ nhà trọ đi ra ngoài lộ ra bộ dáng không hóa trang, huống chi Tư Hạ cùng Lăng Đông khác nhau, lấy thân phận cùng mắt nhìn của cậu ta, cũng không vì vậy mà thái độ đột nhiên đối với cô phát sinh biến hóa lớn như vậy.

Trừ cái đó ra, Diệp Oản Oản đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng khác, kiếp trước mặc dù cô đối với Tư Hạ không hiểu nhiều, nhưng cũng biết quan hệ của Tư Hạ với Tư Dạ Hàn vô cùng tệ hại, cơ hồ đến mức độ đối đầu gay gắt, chẳng lẽ là Tư Hạ phát hiện cô có quan hệ với Tư Dạ Hàn, sau đó chơi cái trò gì mà cướp nữ nhân của kẻ thù?

Suy nghĩ kỹ một chút, chính là tối hôm qua Tư Dạ Hàn mới tới trường học, sau đó ngày thứ hai thái độ của Tư Hạ đối với cô liền phát sinh biến hóa.

Nếu quả thật là như vậy, người này rốt cuộc có nhiều hận thù với Tư Dạ Hàn, ngay cả đối với cô cũng muốn xuống tay!

Vẻ mặt Diệp Oản Oản chân thành mà mở miệng nói, "Bạn học Tư Hạ, bất luận rốt cuộc là cậu xuất phát từ loại mục đích nào, không cần phải đối xử ác với chính bản thân mình như vậy chứ? Xin cậu hãy nhìn kỹ mặt của tôi, lại suy nghĩ xem xét thật kỹ! Tôi đã nói với cậu, đây là bộ dáng hóa trang, tẩy trang ra đó chính là linh hồn sóng trùng kích!"

Tư Hạ nhìn chằm chằm mặt của cô, khóe miệng giật một cái, dường như cũng là trải qua kịch liệt giãy giụa, sau đó kiên cường hít sâu một hơi, khôi phục thần sắc nhu hòa, mở miệng nói, "Không việc gì, xem quen liền có thể."

Diệp Oản Oản thật là muốn quỳ, nhức đầu không thôi mà nặn nặn mi tâm, nghiêm túc cẩn thận gằn từng chữ mở miệng nói:

"Tình cảm của tôi đối với bạn trai của tôi so với kim loại còn kiên cố hơn, yêu như bàn thạch, núi không mòn, sông không cạn, sấm sét từng trận, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt! Cho nên, hay là cậu buông tha tôi đi!"

Nếu như người mà Tư Hạ gặp không phải là cô, lấy thân phận cùng bối cảnh, giá trị nhan sắc cộng thêm kỹ thuật diễn xuất thế này, đoán chừng thật đúng là không có cô gái nào có thể từ chối được.

Nhưng bây giờ, không cần biết Tư Hạ rốt cuộc là ôm mục đích gì, chỉ sợ là làm cậu ta phải thất vọng, trên đầu chữ sắc có cây đao, cô cũng sẽ không cầm cái mạng nhỏ của mình ra đùa.

Nói xong cũng không để ý Tư Hạ rốt cuộc có phản ứng gì, vội vàng bỏ chạy.

Giữ khoảng cách sẽ tốt hơn!

Mãi đến lúc chạy đi thật xa, Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ ngẩng đầu một cái liền thấy một người so với Tư Hạ còn không muốn thấy hơn.

Dáng vẻ Thẩm Mộng Kỳ vội vã hướng phía cô chạy tới, "Oản Oản! Cuối cùng tớ cũng tìm được cậu!"

"Tìm tôi có việc gì sao?"

Thẩm Mộng Kỳ kinh ngạc nói, "Cậu còn không biết sao? Mau nhìn forum của trường đi! Chuyện của cậu cùng Tư Hạ đều đã truyền khắp nơi rồi.

Chương 105: Bát quái công nhân bốc vác

"Chỉ là, Oản Oản, lúc nào thì quan hệ giữa cậu với Tư Hạ tốt như vậy? Tớ nghe nói cậu ấy hôm nay không chỉ có giúp cậu ở trước mặt chủ nhiệm lớp nói chuyện, còn giúp cậu ngăn cản một cái tát của Trình Tuyết nữa!" Thẩm Mộng Kỳ dò hỏi.

Lúc trước chuyện của Lăng Đông huyên náo lớn như vậy cũng không tạo được chút tác dụng nào, cho nên cho dù thái độ của Tư Hạ đối với Diệp Oản Oản không bình thường, cô ta cũng không nắm chắc chuyện này vọt đến tai Tư Dạ Hàn rốt cuộc sẽ có tác dụng hay không.

Cô ta quả thực không nghĩ tới Tư Dạ Hàn sẽ đối với Diệp Oản Oản càng ngày càng dung túng, cũng có lẽ là, những người khác Tư Dạ Hàn căn bản là không coi vào đâu, chỉ có Cố Việt Trạch mới có thể làm cho anh để ý?

Thật ra thì...

Thẩm Mộng Kỳ hoàn toàn chính là muốn xóa, người khác coi như vua của Đông Á, đừng nói là Lăng Đông một người lớn sống sờ sờ, coi như là một con chó, Diệp Oản Oản dù thả có nhiều bả, sợ rằng người khác cũng phải sử dụng gậy đánh chó.

"Đó là đương nhiên, bởi vì Tư Hạ là người tốt nha!" Diệp Oản Oản trực tiếp dùng nguyên câu văn trong bài post trả lại.

Thẩm Mộng Kỳ nhất thời bị nghẹn đến không phản đối được, nhắc nhở, "Tóm lại cậu vẫn nên cẩn thận một chút đi, nhiều nữ sinh thích Tư Hạ như vậy, nhất định sẽ ghim cậu, nhất là Trình Tuyết đó! Cái bài post này tám phần mười chính là Trình Tuyết vì trả thù cậu mà đăng lên!"

Diệp Oản Oản trong lòng cười lạnh, một bên giả bộ làm người tốt còn không quên đem nước dơ hướng trên người người khác giội, cũng là đủ chạy.

"Biết rồi, tôi sẽ cẩn thận, trở về nhà trọ đây, bye~"

Thẩm Mộng Kỳ nhìn bóng lưng của Diệp Oản Oản rời đi, khuôn mặt tức giận.

Trước đó cô ta còn đang cao hứng cho rằng Diệp Oản Oản có thể là bị thất sủng nên mới không còn tư cách ở lại Cẩm Viên, nhưng bây giờ đều khổ não là dù cho Diệp Oản Oản không ở tại Cẩm Viên, cô ta cũng không có cơ hội đến gần Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn đoán chừng là quá bận rộn không có thời gian, chưa từng nhận điện thoại của cô ta, cô ta đã từng thử thăm dò gửi tin nhắn muốn hẹn anh đi ra, nhưng là tất cả tin tức đều giống như đá chìm đáy biển, có lúc cô ta thậm chí cảm giác mình chính là một cái máy truyền đạt tin tức của Diệp Oản Oản, chỉ có tin tức liên quan tới Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn mới có phản ứng.

Loại cảm giác này thật sự là quá tệ!

. . .

Sau khi đối phó Thẩm Mộng Kỳ xong, Diệp Oản Oản từ cửa sau đi ra ngoài, tiến vào một tiệm Internet gần trường học.

Tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đăng nhập vào forum trường Thanh Hòa.
Đang muốn đăng nhập, cô nhớ lại ID cũ của mình tên gọi so với ID của Thẩm Mộng Kỳ "Thích Dạ Hàn nhất" còn buồn nôn hơn chính là "Yêu Trạch một vạn năm"...

Vì vậy Diệp Oản Oản nhanh chóng tạo một cái tài khoản mới, sau đó lần nữa suy nghĩ cái tên: Bát quái công nhân bốc vác.

Sau khi tạo tài khoản xong, Diệp Oản Oản soạn một bài post.

Bài post tựa đề: Tin tức hot! Hoa khôi Thanh Hòa Thẩm Mộng Kỳ cuối cùng lại là một tiểu tam cướp đàn ông của người khác!!!

Nội dung cùng tựa đề là một dạng, chỉ có một câu nói đơn giản này, sau khi soạn xong, Diệp Oản Oản liền tiện tay đăng lên.

Không ngoài dự đoán, cái tựa đề này cực kỳ bắt mắt nên chỉ trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số người xem.

Mỹ nam đáng yêu nhất hệ: "Cmn! Thẩm Mộng Kỳ, đây không phải là nữ thần của tôi sao? Tiểu tam là tình huống gì?"

Bút chì mới không có tiểu: "Chủ tus tung tin vịt như vậy nhưng là phải được phong tước hiệu a!"

Gia đẹp trai nhất: "Thế đạo này làm sao, Thẩm Mộng Kỳ là nữ sinh hiền lành đơn thuần như vậy cũng có người bôi đen?"

Thích Dạ Hàn nhất: "Tôi xem chắc là chủ tus bị bệnh đau mắt nên ghen tị rồi!"

Ngây ngô nhỏ bé đáng yêu: "Chủ tus nói có đúng không, là chuyện Thẩm Mộng Kỳ cùng Giang Yên Nhiên còn có Tống Tử Hàng? Hình như là tôi đã có nghe qua..."

Thích Dạ Hàn nhất: "Người comment phía trên, cậu từ đâu nghe được tin nhảm thế, cậu là tận mắt thấy sao?"

Ngây ngô nhỏ bé đáng yêu: "Híc, cái này ngược lại không có, tôi cũng là nghe người khác nói!"

Tán z không 尐誋 ức: "Đã có người tận lực muốn bôi đen Thẩm Mộng Kỳ, dĩ nhiên là khắp nơi tạo dao cho cậu ấy! Thứ tin đồn nhảm này chưa đủ tin được!"

Bút chì mới không có tiểu: "Chủ tus có bản lĩnh thì cầm ra chứng ra đi, núp ở phía sau ăn nói lung tung có gì tài giỏi? Muốn coi chúng tôi là con cờ, không khỏi cũng mơ mộng quá rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro