Chương 1004: Xinh đẹp thì làm sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi chào mọi người, Diệp Oản Oản liền lên xe, thay quần áo và trang điểm lại.
Buổi thuyết giảng của giáo sư Lý Nhạc tổ chức tại phòng chức năng phía đông của Đại học truyền thông Đế Đô, khi Diệp Oản Oản tới đó, các chỗ ngồi bên trong đã có hơn phân nửa là kín chỗ, đông nghị người.
Trừ học sinh trong trường, cũng có không ít các sinh viên trường ngoài tới, bên trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Khi Diệp Oản Oản đi tới cửa đại sảnh, bên trong đại sảnh đột nhiên yên lặng, một lát sau mới lại tiếp tục huyên náo, không ít ánh mắt đều rơi trên người cô.
- Chậc! Vừa rồi là vị mỹ nữ cái nào vậy ? Sao chưa từng gặp qua nhỉ?
- Trường chúng ta có mỹ nữ bậc này sao? Sao tôi lại không biết nhỉ! Có phải là sinh viên nào đã tốt nghiệp hay không, hay là nghệ sĩ nào đó ít khi tới trường?

- Nếu như là nghệ sĩ, vậy thì không thể không biết được.

...

Diệp Oản Oản đi tới hàng ghế thứ ba nhìn thấy một chỗ trống, liến tiến lên ngồi xuống.
Ánh mắt cùng nghị luận chung quanh, cô tất nhiên cũng biết.
Ban đầu khi mới lên năm hai, đi đến đâu cũng đều bị người ta trào phúng, hiện tại thay đổi bề ngoài, cách nhìn cũng thay đổi trong nháy mắt.
Diệp Oản Oản vừa mới ngồi xuống, liền có nam sinh bên cạnh cố gắng bắt chuyện:

- Hi, mỹ nữ, em học hệ nào vậy? Tại sao chưa từng gặp em nhỉ? Cho anh được chứ?
Lời nam sinh bên này còn chưa dứt, bên cạnh liền truyền tới tiếng nói tức giận của một nữ sinh:

- Từ Xương Đông! Anh muốn chết à!
Nam sinh nhất thời giật mình run một cái:

- Khụ khụ, Dư Á, không phải em bảo là hôm nay không đến sao?

- Cho nên anh liền ở sau lưng em trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không?

Nữ sinh vừa nói chuyện vừa nhìn về hướng Diệp Oản Oản trừng mắt một cái.
Nam sinh lúng túng mở miệng:

- Không có! Anh không phải là nhìn thấy không quen mắt, nên hiếu kì một chút thôi...
- Có cái gì hay mà tò mò, người như vậy trường của chúng ta còn rất nhiều, trường bên cạnh càng nhiều, ỷ có mấy phần sắc đẹp, ngày ngày ra ngoài dựa hơi kẻ giàu có, làm gì có thời gian đi học, anh không biết cũng đúng thôi.

Nữ sinh tức giận mở miệng.

Không có lý do gì bị người ta nói dựa hơi người giàu có, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày:

- Vị mỹ nữ này, tôi hình như không từng đắc tội cô chứ?
Nữ sinh nhất thời cả giận nói:

- Cô câu dẫn bạn trai tôi, còn không có đắc tội?
Nam sinh vội vàng dàn hòa:

- Cục cưng, đừng tức giận đừng tức giận! Ai, anh thích chính là người thông minh thành tích ưu tú như em, chứ loại bình hoa thế này, anh nào để ý tới! Mới vừa rồi thật sự anh cũng chỉ tùy tiện hỏi vài câu thôi....
- Đúng thế, Dư Á, đừng nóng giận!
Bên cạnh có không ít người hùa theo theo khuyên nhủ, vẻ mặt nhìn Diệp Oản Oản đều rất coi thường.

Diệp Oản Oản cũng không nói gì, ngày trước lúc cô xấu xí bị kỳ thị liền coi như xong, hiện tại vẫn là bị kỳ thị.
Bề ngoài xinh đẹp thì sao, xinh đẹp liền liền không thể có thành tích tốt, xinh đẹp liền bị kỳ thị sao?
Cũng may giáo sư Lý cũng vừa lúc tiến vào, hội trường khôi phục an tĩnh, Diệp Oản Oản rốt cuộc có thể chuyên tâm nghe giảng rồi...

- Các bạn sinh viên, chào mọi người! Thật vui vì được mời tới buổi tọa đàm ngày hôm na. Hôm nay tôi muốn giảng về chủ đề giao tiếp, tôi sẽ kết hợp một chút các ví dụ về các doanh nghiệp trong mấy năm gần đây, mọi người mở sách ra nào.
Giáo sư Lý giảng bài rất thú vị, không giống với những người khác thích nói tri thức lí luận, ông giảng tọa sẽ trích dẫn rất nhiều ví dụ thực tế, tất cả sinh viên đều chăm chú lắng nghe, Diệp Oản Oản cũng bổ sung được không ít kiến thức, rất nhanh hơn một tiếng đã trôi qua.

Trên bục giảng, giáo sư Lý quét tầm mắt qua mọi người dưới hội trường:

- Ở đây, còn có một cái ví dụ, tôi rất muốn lấy ra cùng mọi người thảo luận, không biết các bạn học đang ngồi bên dưới có biết tới sự kiện "Hàn Tiện Vũ có hành vi bỉ ổi với bé gái..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro