Chương 1007: Trình độ vuốt lông hổ lại thăng cấp rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Bạn học Diệp, chúng ta thêm WeChat cùng nhau trao đổi học tập đi!
- Bạn học Diệp, mình cũng học khoa quảng cáo đấy! Bạn có hứng thú gia nhập hội đoàn khồng?
- Bạn học Diệp, có thể nói chuyện một chút được chứ?
Các anh em, đừng có lại nói chuyện với tôi! Tánh mạng của tôi cái sắp không chịu được nữa rồi!
Diệp Oản Oản vội mở miệng nói:

- Xin lỗi, ngại quá, bạn trai tôi đang chờ, để lần sau có thời gian chúng ta nói chuyện sau nhé!
- À? Bạn... Bạn trai?
Lại còn có bạn trai rồi???
Mấy nam sinh đầu tiên là sững sờ, sau đó liền tỏ ra thất vọng...
Diệp Oản Oản thật vất vả mới thoát khỏi những người đó, cười hi ha chạy về phía Tư Dạ Hàn.
Hiện tại trên người Diệp Oản Oản mặc một bộ váy đơn giản màu trắng, không có đeo bất kỳ trang sức gì, nhưng bề ngoài của cô quá xuất chúng, da trắng như tuyết, mi mục như họa, đuôi mắt hơi xếch lên một chút giống như hoa đào...
Ánh mắt vừa rồi của mấy nam sinh vây quanh cô, Tư Dạ Hàn đều nhìn rõ ràng.

Ánh mắt mơ tưởng tới việc sở hữu thứ của hắn.
- Đi thôi đi thôi, có phải là chờ em lâu lắm rồi không?

Diệp Oản Oản vừa quan sát sắc mặt Tư Dạ Hàn vừa hỏi.
- Mới tới.

Tư Dạ Hàn mở cửa xe, trên mặt không biểu lộ chút tâm tình nào hết.
Lên xe, Tư Dạ Hàn nói với Hứa Dịch ở ghế lái:

- Đi tới trung tâm thương mại.
- Vâng, Cửu gia.

Hứa Dịch lái xe, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bi kịch mà, sớm biết thế này thì hắn sẽ lái xe chậm một chút rồi, ai biết được lại có thể vừa vặn đụng đúng lúc tiểu thư Oản Oản bị một đám nam sinh vây quanh bắt chuyện cơ chứ.
- Thời gian còn sớm, đi mua quần áo trước, sau đó đi trang điểm.

Tư Dạ Hàn vừa lật xem một quyển tạp chí kinh tế, vừa mở miệng, giống như lúc nãy cũng không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Oản Oản vừa nhích ngón tay, vừa dòm nam nhân mặt không chút biểu cảm, thử thăm dò:

- À, A Cửu, không phải là anh tức giận đó chứ?
Tư Dạ Hàn thờ ơ vuốt ngón tay, thản nhiên mà nhìn cô một cái:

- Tại sao lại tức giận?
Tư Dạ Hàn ra vẻ không biết, cũng làm bộ như chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Nhưng mà, trên thực tế như thế nào, chỉ có trong lòng hắn rõ ràng.
Sợ eằng cô đã đánh giá thấp con dã thú xấu xí trong lòng của hắn.
Cho dù là có người nào nhìn cô lâu thêm một chút, nó đều sẽ coi là muốn tranh đoạt, huống chi lúc nã ở ngay trước mặt hắn, dùng loại ánh mắt đó nhìn cô, nói chuyện với cô.
Hắn dĩ nhiên biết ý nghĩ của mình như vậy khá là tệ, quá ích kỷ, không thể chịu nổi.
Gần như một dạng bệnh hoạn muốn chiếm làm của riêng, từ khi vừa mới bắt đầu đến bây giờ, thật ra chưa bao giờ thay đổi cả.
Chẳng qua là không muốn quấy rối cô, chẳng qua là quá tham lam nụ cười của cô, nên dần dần hắn học được cách ẩn giấu mà thôi.
Vô luận trên mặt phong khinh vân đạm thế nào, bên trong đã sớm thối rữa không chịu nổi...
Diệp Oản Oản nghe vậy len lén quan sát Tư Dạ Hàn một cái, thành thật mà nói, tính cách hiện tại của Tư Dạ Hàn, thật sự là càng ngày càng tốt rồi...
Nếu như không phải là bởi vì sống chung lâu rồi, cô có thể bằng trực giác cảm giác được tâm tình của hắn, có lẽ thật sự bị hắn lừa.
Nghe thấy Tư Dạ Hàn nói vậy, Diệp Oản Oản cũng không nói hai lời, lập tức lòng đầy căm phẫn thốt lên:

- Anh không tức giận? Thật sự không tức giận! Nhưng em tức giận á!
Nói xong chỉ chỉ cổ của mình, nóng nảy nói:

- Mau nhanh lên!
Tư Dạ Hàn nhíu mày, không biết cô muốn làm cái gì:

- Sao cơ?
Diệp Oản Oản nôn nóng nói:

- Nhanh cho em cái dấu hiệu! Luôn có kẻ đánh chủ ý lên người tiểu tâm can nhà anh, làm em tức chết mất!
Tư Dạ Hàn nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, thất thần nhìn cần cổ trắng nõn của cô, sau đó trên mặt tuy phong khinh vân đạm,nhưng trong tâm hồn khô cằn mục nát như phảng phất nở ra một đóa hoa nhỏ.
Hứa Dịch đang lái xe ở phía trước: "..."
Trình độ vuốt lông hổ của tiểu thư Oản Oản lại tăng cấp rồi... Hắn có thể viết thành một quyển lịch sử thăng cấp mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro