236: Người ta cực kỳ thích anh nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không được rời khỏi phòng, Tư Hạ bi phẫn đan xen ngồi bên cạnh xem kịch, quyết định gây chuyện, vừa nghe đến lời nói của Diệp Oản Oản, liên tục phụ họa gật đầu nói, “Đúng đúng đúng! Cô thấy rồi đó! Hắn chính là kẻ đáng ghét như vậy đó! Cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm! Không có kẻ nào so với hắn ta đáng ghét hơn rồi!”

Con ngươi của Tư Dạ Hàn lạnh giá như bên dưới Cửu U hướng về phía của Tư Hạ nhìn một cái.

“Vốn chính là...”, Tư Hạ đỡ lấy ánh mắt kia muốn tiếp tục nói, chẳng qua là âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Tư Dạ Hàn không có lại để ý tới cậu, ánh mắt xéo qua liếc nhìn trên mu bàn tay mình bị Oản Oản cắn, sau đó nâng con ngươi lên, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người của Diệp Oản Oản.

Không khí một trận quỷ dị tĩnh mịch.

Không biết qua bao lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc mở miệng nói, “Anh có thể để cho em đi, cũng có thể bắt đầu từ hôm nay cho em làm chuyện em muốn làm, anh sẽ không hạn chế bất kỳ sự tự do nào của em, anh cũng sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của em cả, trừ khi gặp phải hai trường hợp.”

Diệp Oản Oản càng nghe càng không cách nào tin tưởng, nghe được hai chữ cuối cùng kia khẩn trương mà siết chặt ngón tay hỏi lại: “Hai trường hợp nào cơ ạ?”

Tư Dạ Hàn: “Thứ nhất là chuyện em chủ động tới cầu anh.”

Diệp Oản Oản cẩn thận suy nghĩ trầm ngâm nói, “Vậy anh có thể bảo đảm không làm ngáng chân em sao?”

Tư Dạ Hàn liếc cô một cái biểu tình kia rõ ràng cho thấy anh căn bản khinh thường việc mình ngáng chân cô: “Anh bảo đảm.”

Diệp Oản Oản nghi ngờ không thôi mà nhìn Tư Dạ Hàn, Tư Dạ Hàn nếu đã đáp ứng chắc là sẽ không lừa cô đâu ha.

Nhưng anh nói như vậy là có ý gì chứ?

Xem thường cô sao? Anh cảm thấy cô dựa vào thực lực của chính mình nhất định sẽ đụng phải chướng ngại sẽ quay đầu trở về cầu xin anh giúp đỡ sao?

“Điều kiện thứ 2 thì sao ạ?” Diệp Oản Oản ngừng thở tiếp tục hỏi.

Tư Dạ Hàn: “Thứ hai, bị thương.”

Nghe được câu trả lời này, Diệp Oản Oản ngừng lại sửng sốt một chút, “Cái này bị thương tính theo mức độ như thế nào?”

Đối với Tư Dạ Hàn mà nói, dù sao cô cũng là vật sở hữu anh để ý nhất cho nên anh không cho phép cô có bất kỳ tổn thương gì.

Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi mà mở miệng: “Dựa theo phán đoán của anh.”

Diệp Oản Oản có chút không biết nói gì “Cái này cũng quá chủ quan rồi. Nếu dựa hoàn toàn vào sự định đoạt của anh, chẳng lẽ em trầy da một chút hay bị côn trùng cắn một cái cũng có thể tính là bị thương sao?”

Tư Dạ Hàn: “Nhìn tâm tình anh.”

Được rồi được rồi, anh là đại gia, anh có quyền quyết định.

Cũng còn may là cô có khả năng nịnh hót, ách–– không, phải nói là kỹ năng vuốt lông của cô cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp.

Diệp Oản Oản đè nén tâm tình kích động, hít sâu một hơi mở miệng nói, “Có phải chỉ cần em chứng minh được chuyện em có năng lực xử lý xong hết thảy mọi chuyện, hơn nữa em còn có năng lực ra sức bảo vệ che chở chính mình thì em có thể làm những điều mình muốn hay không ạ?”

Tư Dạ Hàn ánh mắt u lãnh mà nhìn chằm chằm cô: “Nếu em không làm được, như thế hết thảy trở về nguyên điểm, em sẽ không có cơ hội lần thứ hai.”

Diệp Oản Oản cắn cắn răng, “Được! Một lời đã định!”

Một ngày nào đó, cô muốn xoay mình làm chủ nhân!

Tư Dạ Hàn nhìn lấy cô gái nhỏ đáy mắt xán lạn như sao ánh sáng, “Đừng nóng vội anh còn có thêm mấy cái yêu cầu nữa.”

“Còn có cái yêu cầu gì nữa vậy ạ?” Diệp Oản Oản cảnh giác hỏi lại.

Cô cũng biết không có dễ dàng như vậy mà!

Tư Dạ Hàn vừa nói liền đưa ra một sấp văn kiện tới trước mặt cô: “Làm được những yêu cầu quy định này của anh, nếu có phạm quy, những lời anh mới nói tới toàn bộ hủy bỏ.”

Diệp Oản Oản nhận lấy tập văn kiện hơi nhìn lướt qua, chỉ thấy bên trong tập hiệp nghị văn kiện kia viết: Cấm hút thuốc, cấm uống rượu, cấm đánh nhau, cấm về muộn, cấm cùng người xa lạ nói chuyện, cấm gửi tin nhắn không trả lời, cấm gọi điện thoại không nhận, cấm ăn thực phẩm rác rưởi, cấm nhìn chăm chú người khác giới, cấm đứng núi này trông núi nọ…

Cái này mà gọi là có mấy cái yêu cầu thôi sao, cái này ít nhất cũng có mấy trăm cái đi anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào mà lại có nhiều yêu cầu như vậy chứ.

Hơn nữa để cho cô tương đối lưu ý chính là “Cấm chỉ uống rượu”, bốn chữ này chẳng biết tại sao cố ý phóng đại to thêm.

Là văn kiện nay in sai rồi sao tại sao phải cố ý đem bốn chữ này phóng đại to lên chứ.

Nên phóng đại to lên không phải là “Đứng núi này trông núi nọ” sao?

Còn có cấm đánh nhau là cái quỷ gì? Cô là một cô gái nhu nhược như vậy, có chỗ nào giống như là người biết đánh nhau chứ.

Mặc dù yêu cầu thật sự là rất nhiều, cô nhìn đến hoa cả mắt nhưng so với tất cả, cô rốt cuộc cũng có thể yên tâm lớn mật làm chuyện chính mình muốn làm, cho nên hết thảy đều không có vấn đề gì cả.

Vốn là cô đều đã chuẩn bị một khóc hai náo ba treo cổ tự vẫn, bây giờ không thể nghi ngờ được đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

“Được được được á! Anh nói cái gì cũng được! Cũng biết anh tốt nhất! Người ta cực kỳ thích anh nha!” Con người vừa mới nói ghét người ta – Diệp Oản Oản nhất thời thái độ xoay chuyển một phát hơn 180°.

Tư Hạ ở một bên khiêu khích hoàn toàn thất bại, trợn mắt hốc mồm.

Tại sao? Vì cái gì mà kết quả lại biến thành như vậy chứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro