Chương 219: Cảm giác bị bỏ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thuận lợi học trong hai giờ liền, Diệp Oản Oản cảm thấy mỹ mãn, sau đó về phòng mình tiếp tục làm bài luyện tập. Thời gian thoảng qua, Diệp Oản Oản si mê say đắm chìm ở trong biển tri thức toán học, nháy mắt đã đến nữa đêm.

A, cô nên trả học phí thôi…

Tuy rằng thời điểm mới vừa nói “Thành giao” xong khí thế của cô vững chắc như núi, nhưng thật ra tới rồi lúc này vẫn có chút sợ hãi.

Đặc biệt lần này Tư Dạ Hàn còn nói anh chỉ là nam nhân bình thường mà thôi…

Cọ tới cọ lui tắm rửa xong, Tư Dạ Hàn cũng không có tới thúc giục việc cô trả thù lao, Diệp Oản Oản chờ đến sốt ruột lại không nghĩ muốn tự mình đi tìm anh, vì thế liền gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Cùng lúc đó, trong thư phòng.

Hứa Dịch đang ở bên trong đứng một bên báo cáo công tác của mình.

Một lát sau, Mặc Huyền cũng đi đến, “Cửu gia, ngài gọi thuộc hạ sao!”

Hình như còn chưa tới thời gian Cửu gia đi ngủ, mới sớm như vậy như thế nào lại kêu hắn tới đây chứ?

Tư Dạ Hàn nâng mắt lên, nhìn về Mặc Huyền phía đối diện nói một câu: “Bắt đầu từ hôm nay ông tạm thời không cần tới nữa.”

Mặc Huyền vừa nghe, tức khắc ngây ngẩn cả người, “Ách – không cần tới? Bệnh của Cửu gia ngài…”

Bên cạnh một đống văn kiện, Hứa Dịch cũng là mặt đầy kinh ngạc.

Ông chủ trong khoảng thời gian này trạng thái cũng không đến mức lý tưởng lắm, nhưng tại sao đang êm đẹp lại đột nhiên không cần tới Mặc Huyền nữa?

“Ông chủ, đã tìm được bác sĩ thích hợp rồi sao?” Hứa Dịch hỏi.

Mặc Huyền nhíu mày, không phải hắn khoe khoang nhưng về phương diện thuật thôi miên này, hắn dám xưng đệ nhất, không ai dám xưng đệ nhị, vì vậy hắn tự tin là ông chủ của hắn không có khả năng tìm được bác sĩ nào tốt hơn hắn cả.

Lúc này, di động của Tư Dạ Hàn đột nhiên vang lên. Hai người nhìn đến màn hình điện thoại, chính là tên của Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản đang ở nhà mà còn muốn gọi điện thoại làm gì chứ?

Đang lúc bọn hắn hồ nghi, liền mơ hồ nghe được đầu kia di động truyền đến thanh âm của Diệp Oản Oản ——

“Ây…Cái kia…Tư Dạ Hàn, em muốn hỏi một chút…Anh chừng nào thì đi ngủ? Là em đi qua chỗ anh hay là anh lại chỗ em?”

Bởi vì trong thư phòng cực kỳ an tĩnh cho nên lời Diệp Oản Oản nói rất rõ ràng, hai người bọn họ nghe xong đều sửng sốt.

“Anh xử lý xong một chút chuyện ở đây liền tới liền.”

Tư Dạ Hàn treo điện thoại, ngay sau đó nhìn về phía Mặc Huyền tiếp tục mở miệng nói, “Tiền lương vẫn như cũ mà trả, thời điểm yêu cầu ông trở về, ta sẽ bảo Hứa Dịch gọi điện thoại cho ông.”

Nói xong anh liền bảo hai người đều đi ra ngoài.

Mặc Huyền dù đã ra khỏi thư phòng nhưng vẫn còn có chút phản ứng không kịp, “Đây là tình huống như thế nào vậy?”

Hứa Dịch đồng tình, lại sợ hãi chụp lấy bả vai của hắn, “Còn không rõ sao? Diệp tiểu thư hiện tại học ngoại trú, không có người dạy học, ý tứ của ông chủ chính là hiện tại ngài ấy đã có người bồi ngủ, ông tạm thời không cần tới nữa!”

Mặc Huyền sắc mặt tối sầm, “Lời này của cậu sao lại nghe quái quái thế nào ấy nhỉ?”

Khiến cho hắn cảm thấy mình giống như bị bỏ rơi mà...

Mặc Huyền trầm ngâm nói, “Thật ra tôi đã ngoài ý muốn suy nghĩ từ lâu rồi, không nghĩ tới Diệp Oản Oản lần này lại an phận lâu như vậy, hơn nữa đột nhiên thức thời như thế, đây thật sự không giống tính tình cũng như cách làm việc mà cô ta có thể làm được. Tôi còn tưởng rằng lần trước Cửu gia mất khống chế chạm vào cô ta, sau đó nữ nhân kia tuyệt đối sẽ nháo đến thiên hạ đại loạn, kết quả thế nhưng lại vô cùng bình tĩnh làm cho người khác vô pháp tin tưởng…”

Chỉ sợ có điều gì khác thường.

Hứa Dịch tự nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, “Mặc kệ cô ấy có thật sự nghĩ thông suốt, hay vẫn như cũ muốn trốn đi hay không thì cũng có cái gì khác nhau đâu, Cửu gia nhất định không có khả năng giải thoát cho cô ấy đâu. Nếu cô ấy muốn làm tổn thương Cửu gia, chỉ bằng cô ấy sao? Điều này càng không có khả năng!”

Mặc Huyền thở dài, “Ai, tạm thời không tới cũng tốt, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi rồi, thời điểm tôi không ở đây, anh chú ý tình huống của Cửu gia nhiều hơn một chút nhé, có gì thì báo với tôi, nói không chừng nữ nhân kia thật sự có thể giải được khúc mắc của Cửu gia đấy…”

“Tôi đã biết rồi.” Hứa Dịch đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro