2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó mở mắt ra thì thấy mình đang ôm " vật thể lạ". Vẫn đang lim dim nên nó bất giác lấy cái tay đang ôm cái "vật thể lạ" sờ soạng. Thấy có cái gì không ổn, mở mắt ra. Là hắn. Không đc mất bình tĩnh, cố lên Ji
-dậy ngay cho tôi_nó đạp hắn
-để anh ngủ_hắn ôm luôn chân nó
-anh mở mắt ra đi. Tôi là J...Nhi đấy không phải gái đâu_nó gằn giọng
-anh biết
-biết thì buông raaaaaa_nó kéo dài

-Nhi, em và anh nói chuyện đi_hắn ngồi dậy, nghiêm túc nói
-buông chân ra rồi nói chuyện nhé?_nó tròn mắt nhìn hắn
-ừ_hắn buông chân nó ra -từ nay em sẽ dọn qua phòng anh ở_hắn xoa đầu nó
-tôi có bị điên đâu?
-không. Em làm vợ anh mà
-vợ anh là ĐINH HOÀNG NHI, k phải tôi_nó đứng dậy bỏ đi thì hắn nắm tay nó lại, đè nó xuống giường,nằm đè lên nó
-anh..làm gì...vậy?_nó đỏ mặt
-anh xin lỗi vì đã nói em mồ côi. Nhưng anh yêu em thì phải?_hắn thì thầm
-anh điên à? Như thế này là gián tiếp giết tôi đấy!_nó cố vùng vẫy khỏi hắn
-gián tiếp?
-ông nội không cho tôi yêu anh. Như thế là sẽ bôi nhọ danh tiếng nhà họ Phạm. Nhận nuôi tôi là nhục nhã của nhà họ Đinh rồi_nó buồn rượi. Vừa nói xong hắn hôn nó
-anh..anh
-Nhi. Em k đc nói như thế_hắn nói hăm dọa
-tôi chính xác là như vậy mà
-anh mặc kệ. Yêu em mới chính là điều quan trọng nhất_hắn mỉm cười
-xin lỗi. Tôi không muốn. Anh thả tôi ra, muộn học rồi_nó
-anh sẽ thả với 1 điều kiện_hắn nhìn nó cực đểu
-nói mau đi
-nghe lời anh
-rồi. Buông đi
-ừ_hắn đứng lên rồi đỡ nó dậy. Nó liền chạy về phòng. "Hắn tỏ tình với mình? Thật sao? Ôi. K đc. Như thế thì ông sẽ giết mình." Kệ đi. Đi học đã. Nó làm VSCN xong thù ăn bánh uống sữa. Uống 2 viên thuốc rồi băng lại vết thương. Tóc hôm nay nó thả ra để che lại vết thương. Não nề bước xuống nhà
-ăn sáng đi rồi đi học_hắn
-ăn rồi
-bánh và sữa?
-ừ
Đột nhiên nó bị bế xốc lên rồi vào phòng ăn, hắn đặt nó lên đùi mình
-ông nội thấy sẽ..._nó chưa nói hết thì
-ta thấy rồi_ông nội đứng trước mặt nó vẻ mặt hung dữ
-ông à. Cháu.._nó bật dậy khỏi đùi hắn
*Chát*
-mày dám gạ gẫm Vương của cháu ta_ông chỉ thẳng vào mặt nó
-cháu không..._nó
-là cháu gạ gẫm Nhi đấy ạ_hắn
-từ hôm nay mày sẽ không là ĐINH HOÀNG NHI nuexa. Biến_ông tát nó 1 phát nữa và cầm cổ ado nó vứt qua 1 bên
-thà không tăng cổ phiếu còn hơn giảm cổ phiếu. Ta nghĩ nên chấm dứt_ông hạ hỏa rồi nói với hắn
-còn Nh.. à không, còn em ấy thì sao ạ?_hắn chỉ tay về phía nó đang vật vã dưới đất
-không sao. Đừng lo cho tôi_nó nói rồi đứng dậy đi lên phòng
-tao sẽ cho mày cái thẻ ATM đấy. Tao nghĩ nó sẽ giúp mày. Giờ thì biến khỏi nhà cháu rể ta_ông nói vọng lên cho nó nghe
-..._nó im lặng
Lên phòng nó lấy cái thẻ ATM kia ra đặt lên bàn, xếp đồ vào vali và bước xuống
-em không cần đi. Nhà này của anh mà, anh có quyền cho em sống ở đây_hắn níu tay nó
-Vương à. Cháu ta mới có quyền thôi_ông
-cháu ông đã chết. Oing không thể ràng buộc cháu với người đã khuất đc. Cháu xin lỗi_hắn xạt lại

-cháu dám nói với ta như vậy sao?_ông mắt long sòng sọc
-cháu không muốn đâu. Nhưng thật sự là như vậy
-anh đừng nói như vậy. Anh đang không tôn trọng người lớn đấy_nó
-mày im. Tất cả chỉ tại mày_nói xong ông lại đánh nó không thương tiếc
-ông à. Dừng lại đi. Ji mới bị thương_hắn nhớ lại tên mà Kevin hay gọi nó rồi cản bàn tay đang liên tu

-ông à. Dừng lại đi. Ji mới bị thương_hắn nhớ lại tên mà Kevin hay gọi nó rồi cản bàn tay đang liên tục giáng vào người nó
-bị thương? Đáng lắm_ông nó dừng tay nhưng vẫn nhìn nó như ăn tươi nuốt sống
-em lên phòng đi_hắn
-thôi. Đến lúc tôi phải đi rồi_nói rồi nó kéo vali đi
-con yêu nó?_ông hỏi hắn khi thấy nó đi khỏi
-rất yêu ạ_hắn thành thật
-tại sao?
-tình yêu mà ông. Khó nói lắm_hắn đang rất đau lòng mhi nghĩ lại cảnh nó bị đánh mà cổ vẫn đang bị thương nặng.
-còn Nhi của ta? Nó thật tội nghiệp
-ông à. Chuyện đó qua lâu lắm rồi. Ông nhận nuôi Ji là điều rất may mắn đấy. Cô ta rất xinh đẹp và cuốn hút và chưa 1 lần nào chi làm ông buồn đúng không? Ngày hôm nay là do con đã bắt cô ấy ngồi lên đùi mình để cô ấy không thể chạy thoát khỏi bữa ăn. Cô ấy rất gầy đấy ông. Từ lúc ông nhận nuôi Ji về ông có để ý Ji đã ăn gì trong vòng 14 năm kia k? Đó chính là bánh ngọt và sữa. Cô ấy chỉ ăn như thế để qua ngày thôi. Và bệnh của cô ấy cũng rất nghiêm trọng mà hôm qua cô ấy lại bị thương nặng, con lo lắm_hắn nói
-cái gì? Nó ăn bánh uống sữa suốt 14 năm. Vậy là kể từ khi nhận nuôi nó. Bệnh? Bệnh gì?_ông hốt hoảng
-ông không biết?_hắn ngạc nhiên
-thật sự ta không biết. Mà nó bệnh gì?_ông bắt đầu lo lắng
-máu không động ạ_hắn
-cái gì cơ? Thật sao? Mà bị thương? Thương cái gì?
-hôm qua do Ji bi đánh nên phòng vệ thù bị tụi nó chém ở cổ. Nếu sâu hơn 1 tý có lẽ đã chạm mạch máu rồi
-vậy làm sao nó cầm đc máu
-uống zikco ạ
-zikvo sao? Ôi trời oei. Ta đã quá vô tâm với 1 con người rồi. Mau đi tìm nó về đây đi con. Nó bị thương rất nặng đấy, vận động nhiều rất hại cho nó_ông đẩy hắn
-vâng con sẽ đi tìm
Còn nó, sau khi bị đuổi thù bắt taxi tới cô nhị viện
-sơ à_nó tíu tít khi thấy sơ đang ăn
-con bé này. Sao không đi học đi?_sơ xoa đầu
-con đi liền nè. Sơ băng vết thương cho con đi_nó tém tóc qua lộ rõ vết băng trắng bị thẫm máu
-con bị sao vậy_sơ lo lắng-sơ cứ băng đi, con sẽ uống thuốc cầm máu_nó lấy thuốc ra uống
-con đợi ta đi lấy hộp y tế_sơ nói rồi chạy thật nhanh đi mất
-alo Kevin, anh tới cô nhi viện đón em đi học nhé_nó lấy đt gọi Kevin. Nói xong chywa kịp bên kia trả lời thì cúp máy
-con kể ta nghe đi, tại sao bị như vậy?_sơ vừa sát trùm vừa hỏi
-@@#$%*#%*#_nó kể từ A-Z câu chuyện cho sơ nghe. Kể cả chuyện hồi sáng nữa
-tội nghiệp. Con cứ ở đây với ta_sơ rơi lệ
-sơ đừng khóc. Con khóc theo đấy. Con sẽ đi làm rồi qua Anh kiếm mẹ_nó gạt nước mắt cho sơ
-rốt cuộc con cũng chịu đi kiếm mẹ_sơ dán miếng băng lên rồi kéo tóc lại chr vết thương cho nó
-hì hì. A, Kevin tới_nó thấy Kevin
-ừ. Sơ, con dẫn Ji đi học_Kevin cười nụ cười tỏa nắng
-con cẩn thẩn nhé Ji. Mà Kevin này, đừng cho em nó hoạt động mạnh, nó bị thương đấy. À đây là sữa cầm theo mà uống nhé 2 đứa_sơ nói rồi đưa 2 đứa nó 2 hộp sữa
-cám ơn siw. Mà sao em bị thương hả Ji?_Kevin
-vừa đi vywfa kể cho. Giờ thì đi học. Chào soe nhé. Hì hì_nó kéo tay Kevin lên xe rồi kể mọi chuyện cho Kevin nghe. Kevin nghe xong tbif ngủ, nó thù hí hoáy chọc mũi anh
-đến rồi kìa. KEVINNNN_nó hét vào tai
-uef
2 anh em nó năm tay đưa qua đưa lại làm mọi người phải trố mắt ra nhìn. 1 tay thù năm, tay thì cầm sữa hút rồn rột. Nhìn như em bé mới lớn vậy. Tới lớp nó và Krvin mới tá hỏa là cả loép đang trên phòng tập nên chạy vù lên phòng thay đồ thay đồ thể dục. Đồ thể dục là 1 cái áo 3 lỗ kín cổ và cái quần short dài tới gối cùng 1 màu caro trawsnv và xanh dương. Học thể dục đành phải cột tóc cao nên lộ rõ ra cái băng trên thương của nó. Kệ. Cứ nói bị xước là đc. Nó đi ra ngoài và ngồi cạnh Kevin
-chào các rm. Hôm nay chúng ta sẽ học võ teakwondo. Và người dạy chúng ta là Tuấn Anh, 1 thẩm vấn viên kiêm cảnh sát quốc gia FBI_thầy giáo nói và giơ tay vè phía cổng thì cổng nở ra bước vào là 1 anh chàng đẹp trai. Còn nó chỉ biết trố mắt ra nhign
-Vin à. Cảnh sát hôm qua bắt nhầm em là ảnh đấy_nó lay lay tay Kevin
-hahaahahahaaa_Kevin bật cười
-đẹp trai quá
-đúng đấy, hotboy cảnh sát mày ạ
-ước gì tao đc làm bạn gái ảnh
-...
-các em trật tư_ông thầy vỗ tay bồm bộp -các em mặc đồ võ teakwondo vào rồi ra tập thôi

Nó lủi thủi bước vào phòng thay đồ mặc bộ đồ võ vào mà lòng nó nặng trĩu. Hức, cầu mong ông thầy công an quỷ sứ kia không mời mình lên. Buồn dễ sợ. Thay đồ xong nó bước ra ngoài thì
-em kia_Anh kêu
-thầy kêu em?_nó
-em không nhớ tôi?_Anh
-nhớ chứ. Lần đầu để ấn tượng tốt thế cơ mà_nó nhìn sâu vào mắt Anh
-em đẹp quá_Anh nói xong thì che mồm kiểu lỡ lời -anh lỡ lời
-không sao. Thầy ra nhận lớp đi_nó nhếch mép
"Trời ơi, mất mặt quá. Đường đường là 1 hotboy lạnh lùng mà lại có thể nói lên những lời như vậy" Anh ngượng đỏ cả mặt
-Hoàng Nhi, em lên đây_thầy kêu nó
-em ạ?_nó trố mắt
-lên đây
Nó ngậm ngùi bước lên, nhìn Anh bằng ánh mắt cầu cứu. Hức, anh ta to con như vậy đá 1 phát chắc bẹp ruột mất. Võ mình cũng đâu có tốt. Muốn khóc quá đi mất
-anh. Nhi bị thương ở cổ, chúng ta miễn em này nhé?_Anh nhìn thầy giáo
-bị thương sao? Nặng không_thầy
-cũng.._Anh nói
-không ạ, trầy xơ xơ thôi_nếu mà nói bị nặng thì đó là điểm yếu của nó cho toàn trường đánh mất. Cả trường có ai ưa nó đâu. Chịu khổ vậy!
-đc, bắt đầu đi. Ai té trước coi như thua_thầy
-NÀY NHI_Anh hét lên
-sao thưa thầy?_nó
-rõ ràng em..em bị.._Anh
-không sao ạ, bắt đầu thôi_nó nói mà sao người nó bủn rủn chân tay
Thế là nó và Anh cúi chào thôi kiểu võ và, Anh bước nó lùi rồi bước sang trái. Anh giơ chân bên phải lên định đá nó theo bản năng sẽ ngồi xuống sẽ né đc, nhưng không, chân phải giơ cao nhưng chỉ để bật người và chân trái đá thấp và dính ngay lưng nó, nó vẫn chưa phục nên quay vòng và bật dậy. Vừa đứng dậy Anh tới nắm cổ áo và cố gạt chân cho nó té nhưng nó lại nắm cổ áo lại và đá lại chân Anh có thể vừa đạp trả vừa có thể gạt Anh té nhưng đâu có dễ chơi với ảnh. Giằng co 1 hồi nó mới thấy trong lúc Anh giật cổ áo nó làm cái áo thắt chặt vào vết thương bật cả máu
-Ji, CHẢY MÁU_Kevin hô to làm Anh buông tay ra và nhìn vết thương nó
-em không sao?_Anh hỏi
-không sao, thưa thầy_nó nói rồi cúi chào 2 người thây "đáng kính" rồi bước vào phòng thay đồ
Nó kéo nhẹ miếng băng thấm máu ra vứt vào thùng rác, máu chảy khá nhiều nên 1 tay nó giữ vết thương 1 tay uống thuốc. Máu đã ngừng chảy nó mới băng lại vết thương. Hôm nay chảy máu khá nhiều nên nó chóng mặt và ngồi phịch xuống đất, đầu óc quay cuồng
-Nhi, em không sao?_Anh định vào giúp nó thì thấy nó ngồi dưới đất, tay ôm đầu
-chóng mặt quá_nó siết chặt tay trên đầu
-để anh gọi cấp cứu
Nó đc Anh và Kevin đưa vào bệnh viện trong tình trạng chết lâm sàng. Người nó như cái xác không hồn vậy, khuôn mặt trắng bệch, người lạnh ngắt, tái tím
*cạch*
-bác sĩ, cô ấy sao rồi_Anh và Kevin đồng thanh
-đã không sao rồi, do thiếu máu thôi. Nghỉ ngơi sẽ khoẻ, còn vết thương trên cổ do vận động mạnh nên đã chạm mạch máu, giờ thì không sao. Tránh vận động mạnh là đc_bác sĩ cười
-cám ơn bác sĩ, chúng tôi vào thăm cô ấy đc chứ_Kevin
-đc thôi, vào đi_bác sĩ đứng nép qua 1 bên
Nó nằm đó bất động
-em tên là kevin à?_Anh hỏi
-sao thầy biết?
-thấy tên em trên áo thể dục
-à vâng
-mà tôi hỏi em 1 điều nhé? Hoàng Nhi chả phải là con gái nhà họ Đinh sao? Nghe nói nhiều năm qua đc ở VN học tại gia đợi đến năm 17t lấy thiếu gia họ Đinh. Vậy sao, trong lúc thẩm vấn lại nói du học Pháp?_Anh nhíu mày
-vì tôi không phải Nhi_nó tỉnh
-em tỉnh rồi à?_Kevin
-em không sao chứ?_Anh hỏi
-không sao, đỡ hơn rồi. Cám ơn thầy đã giúp_nó vẫn nằm im trên giường và không có ý định ngồi dậy
-mà em nói em không phải Nhi là sao?_Anh nhíu mày
-cho anh kể đó Kevin, dù sao cũng kết thúc rồi_nó
-ừ, chuyện là !@#$%^&*()..._Kevin kể lại tất tần tật không thiếu thứ gì
-thế tên thật là gì?_ANh
-em không biết. Lúc chưa nhận về nuôi, mọi người hay gọi em là Ji_nó
-à, vậy anh sẽ gọi em là Ji nhé_Anh
-thầy gọi thế thì em vui chứ sao mà phải hỏi_nó
Bên hắn thì đc ông cho phép đi tìm thì chạy lại cô nhi viện thì đc biết nó đi học rồi nên chạy đến trường thì mọi người nói nó đc chuyển vào bệnh viện vì bị thương, hắn tức tốc chạy đến bệnh viện và ù ù chạy vào phòng nó
-NHIIIII_hắn chạy lại nó
-hả? Cái gì? Sao lại ở đây?_nó nhíu mày
-vợ anh, anh đi tìm
-ông nội đánh em chết mất_nó méo mặt
-ông nội cho phép mà
-nhưng tôi không muốn
-Ji à, ta đồng ý thật. Con về nhà làm cháu, 1 đứa cháu đúng nghĩa của nhà họ Đinh nhé?_ông bước vào
-xin lỗi ông. Cháu nghĩ cháu sắp tìm đc mẹ rồi_nó cười
-Ji, em vừa làm gì thê?_hắn
-làm gì?_nó ngạc nhiên
-em cho người thứ 3 nhìn thấy em cười à?_Kevin trố mắt. Nó như ý thức đc nụ cười đó liền vuốt miệng trở lại bình thường
-đây là hình ảnh con phải sống trong 14 năm sao Ji_ông đau khổ nhìn nó -không cười, không nói, kể cả ăn cơm con cũng chả chịu ăn. Bệnh tật cũng chả chịu nói? Con vẫn chịu đựng đc những lời miệt thị của ta mà sống sao?
-con cũng lừa dối ông mà_nó -con đã trốn ông sang Pháp thay vì con phải ở trọ chờ đên năm 17t
-ta biết điều đó rồi. Ta còn biết chuyện năm 4 tuổi con còn phải vào trại tâm thần chữa bệnh trầm cảm cơ
-ông biết khi nào ạ?_nó
-sau khi nghe Vương kể chuyện ta gọi cho ba con và hỏi mọi chuyện. Ông ta nói cho ta nghe hết

13 năm trước
Sau khi đc nhà họ Đinh nhận nuôi, nó bị ông tách ra nên đc anh 2 và ba trốn sang Pháp. Nó sau khi đc tới Pháp thì anh 2 cũng không quan tâm nó là mấy, nó như nhận thức đc nên nhốt mình trong phòng không ăn không uống suốt 2 tháng, đến khi anh 2 vào thăm nó thì thấy nó đã ngất vì kiệt sức. Lúc nó tỉnh dậy cũng là lúc nó không nói với ai câu nào. Nó im lặng đến kì lạ, nó lại rất thích bóng tối. Nó hay ngồi 1 mình trong bóng tối và ngắm ra chỗ có ánh sáng. Khuôn mặt nó như vô hồn, nhìn nó ai cũng tưởng nó là 1 búp bê sống thực thụ, tóc trắng, mắt xanh và khuôn mặt vô hồn không cảm xúc làm cho người ta rùng mình. Đến khi nó vô tình đạp lên mảnh thuỷ tinh thì máu cứ chảy không ngừng, anh nó thì tìm mọi cách để máu ngừng chảy, còn nó dửng dưng không quan tâm. Thấy có dấu hiệu lạ từ nó thì đem nó đi khám và bác sĩ nói nó bị trầm cảm nặng cần phải đưa đi vào trại gấp. Nó đc điều trị đặc cách suốt 3 năm trời, đến khi nào có thể nói chuyện và bình thường thì lúc đó nó đã trở nên lạnh lùng với mọi thứ xung quanh. Nó đã như thế suốt 14 năm trời
-mà con nói con tìm đc mẹ là sao_ông
-sơ nói mẹ con liên lạc với sơ và mẹ đang ở Anh ạ_nó mỉm cười
-con định làm gì?
-qua Anh với mẹ ạ
Cả phòng im lặng nhìn nó
-sao mọi người nhìn tôi?_ nó khó chịu
-à không có gì_mọi người đồng thanh
-em muốn về_nó
-k đc_lại đồng thanh
-why say no?_nó méo mặt
-em đang bệnh mà_Anh lên tiếng thì cũng là tâm điểm chú ý của hắn
-ai đây Ji?_hắn
-thẩm vấn viên
-sao ở đây?
-nãy dạy tụ tôi võ
-vậy thôi à?
-không. Anh ta còn tưởng tôi chơi hàng trắng và bắt tôi về đồn để thẩm vấn_nó mét lẻo
-nhưng cũng có anh nên mới cứu em đấy nhé_Anh
-cứu em mà đến tận 30p sau thầy mới thấy vết thương cơ đấy
-tại trời tôi_Anh biện minh
-em về với anh nhé?_hắn nắm tay nó
-buông ta đi. Tôi ở với sơ_nó rút tay lại
-ông cho phép mà_hắn nhăn mặt
-nhưng tôi không muốn
-em nhớ điều kiện sáng nay chứ?_hắn nhìn cực gian
-này anh..._nó bật dậy thì lại nằm xuống và nhăn mặt
-em bất cẩn quá đấy_Kevin
1 tuần sau nó đc xuất viện
-Ji, anh cõng em ra nhé?_Kevin nó
-điên sao?_nó
-đúng

-đúng. Điên à_hắn
-Vương nói đúng đấy. Để em tự đi_nó nhìn Kevin
-hả? Anh định nói là vợ anh, anh cõng chứ bộ_hắn
-đc rồi cám ơn. Có chân mà_nó nói rồi đi ra ngoài
*Rầm*
-cột điện dựng giữa đường hức_nó ôm đâu khi bị người nào đó đâm.l
-anh là Anh nè. Cột điện nào?_Anh giơ tay đỡ nó dậy
-ơ thầy. Thầy vào đây làm gì?_nó
-em thôi gọi tôi là thầy đi_Anh nhíu mày
-ơ thế gọi là gì ạ? Chú ạ?_nó ngớ mặt

-anh đâu già đến thế?_Anh
-à, hiểu rồi. Anh and em chứ gì_nó
-nè Nhi, em đi nhanh quá đấy_hắn thở hì hà hì hộc
-sao thở ghê thế?_nó vuốt lưng hắn
-anh kêu thằng Phan đứng ngoài đón tụi mình về. Nhưng em chạy trước, tụi anh báo cho Phan là em ra rồi thì nó bảo em chưa ra làm tụi anh nhốn nháo đi tìm. Mệt chết đc_hắn vừa nói xong thì nó quay sang nhìn Kevin cũng hì hà hì hộc mà thở làm nó bật cười. Nụ cười ptươi roi rói
-Ji à. Em cười chói quá_hắn bụm miệng nó
-buông ra. Tôi không cười là đc chứ gì_nó gạt tay hắn rồi trở về khuôn mặt lạnh lùng không ai bằng
-lanh chanh quá. Ji rất ít khi cười trước mặt ai đâu. Hôm nay cô ấy cười lai che mất. Anh đúng là thần kinh mà_Kevin mặt nhăn như khỉ
-không phải cậu thấy vợ tôi cười nhiều rồi sao?
-đúng là thấy nhưng phải cả tháng đấy. Cơ mà này Ji, dạo này em cười nhiều đấy. Có chuyện gì vui à?_Kevin bá cổ nó
-vui á? Vui mà nằm viện giờ mới ra nè_nó luồn tay qua eo Kevin rồi đi ra khỏi bệnh viện. Làm hắn như nổi đom đóm mắt
-hello baby_Phan thấy nó ra thì nhảy chân sáo tới chỗ nó
-khiếp. Thấy em mà anh vui thế à?_nó trề môi
-tất nhiên. Cả tuần không gặp em rồi con gì_Phan nhéo má nó
-này. Mày đc lòng vợ tao hơn cả tao rồi đấy_hắn thấy Phan nhéo má nó nên tức lồng tức lộn
-ai biểu mày. Ngu thì chịu_Phan nói rồi kéo nó vào trong xe
-giờ mày đi bộ à?_Phan nhìn nó
-tao đi với Anh_hắn nói
-tôi không muốn_Anh nói
-thấy chưa? Mày vào không?_Phan mở cửa xe cho hắn
-không_hắn
-thế tao dẫn Vin và Ji đi chơi đây. Mày biến đi_Phan nói thì đóng cửa xe lại rồi bước đến chỗ lái xe
-đi đâu bây giờ?_Phan hỏi
-đi ăn_Kevin
-đi công viên_nó
-thế giờ đi đâu?_Phan khó xử
-anh với em bồi bổ cho Ji không?_Kevin nháy mắt với Phan
-anh thích em rồi nhé Kevin. Nhà hàng Xoay thẳng tiến_Phan chạy xe đi không để nó phản ứng
Còn ben hắn
-tôi về đây_Anh nói
-anh chở tôi về_hắn
-sao phải nhue vậy?
-tôi mời đi ăn. Đc chưa?
-nhà hàng Xoay nhé?_Anh cười cực gian
-biết chọn đấy. Đc thôi_hắn
thế là 2 người bọn họ cũng Xoay Restaurant
-em ăn gì Ji?_Phan hỏi
-cô ấy chưa bao giờ ăn mặn đâu. Để em chọn_Kevin
-thật à?_Phan ngạc nhiên
-hồi ở cô nhi viện toàn ăn chay. Lúc đc nhận nuôi toàn ăn bánh uống sữa, có ăn cái quái gì nữa đâu_Kevin hậm hực nhắc lại
-cũng hay nhỉ? Thế mà 3 vòng, vòng nào chuẩn vòng đấy mới hay chứ_Pahn lướt người nó
-xì. Ê hình như là_nó chỉ tay về phía cửa có 2 nguowgi bước vào
-hú. Vương_Phan gọi. Còn Kevin đã gọi đồ ăn xong
-mày dẫn vợ tao đi ăn à?
-ừ. Giỏi k_Phan vỗ ngực
-em ăn gì vậy Ji?_Anh hỏi
-bít tết phô mai_Kevin nói
-này. Nặng bụng em lắm_nó thì thầm vào tai Kevin
-đò ăn của quý khách
-cho tôi thêm 2 phần_hắn
-vâng
Nó nhận đc đĩa thịt bò thì mặt tái mét. Ôi trời, tôi ghét thịt bò
-bồi bổ máu đấy. Ăn mau_hắn
-anh cắt ra rồi. Ăn đi_Kevin đẩy dĩa thịt bò về phía nó. Nó châm miếng thịt bò tồi giơ giơ trước mặt. Hắn ngứa mắt với cii Hay ngứa mắt với cô vợ cứ cầm miếng thịt trên tay chả chịu cho vào mồm. Hắn tới giật lấy
-1 là em để anh đút cho ăn. 2 là anh sẽ ăn em ngay lập tức_.hắn cực gian
-tôi tự ăn
-không có lựa chọn thứ 3
-đc rồi. Tùy anh
Thế là hắn phải xiên cho nó từng miếng thịt một. Nó chỉ ngồi không, chả làm gì. Cho đến khi
-lát mày chở Kevin về. Cám ơn Anh để đưa tôi tới đây. Lát nữa sẽ có người đón 2 vợ chồng tôi về
-anh gộp tôi vào với anh. Anh không ngượng mồm à?_nó
-Im và ăn đi_hắn
-anh đút tôi cơ mà_nó chả chịu thua
-nè_hắn đưa miếng bít tết vào mồm nó
-thế ai đưa về?_Phan hỏi hắn
-GVCN lớp vợ tao
-khụ..khụ nước_nó bị sặc rồi rỗ tay bồm bộp vào ngực
-em sao vậy vợ?_hắn đưa nước rồi vuốt lưng nó
-sặc chứ sao? Hỏi thừa_nắm không thèm nhìn hắn -lát chở em về cô nhi viện nhé Phan?_nó
-k đc. E phải về nhà anh_hắn
-anh điên à? Sao tôi phải làm vậy?_nó
-em là vợ tôi. Tôi cũng không muốn hạ số cổ phiếu. Tất cả trang bìa đều có mặt cô. Giờ cô lại lết xác tới cô nhi viện để sống thì công ty ông và tôi sẽ làm sao?_hắn tức giận
-tại sao lại có mặt tôi trên trang bìa? NÓI_nó còn tức 10 lần hắn
-vợ xinh đẹp của tổng tài_hắn tỉnh bơ
-ai làm?_nó
-tôi và ông thông đồng để bắt em phải về với anh_hắn
-á xì. Thật là_nó
-vậy nhờ người tới cô nhi viện lấy dồ về hộ tôi_nó nhẫn nhịn vì nó cũng rất thương ông mặc dù nhiều năm qua ông không xem nó ra gì
-thế mới ngoan. Há mồm ra_hắn xoa đầu nó rồi đưa miếng thịt vào mồm
-lát tôi đi xe Phan về_nó
-sao?_hắn
-tình nhân cái anh đi với nhau. Tôi chen vào làm gì?_nó
-ĐINH HOÀNG NHI. LIÊN LÀ BẠN TÔI. EM LÀ VỢ TÔI. EM MỚI LÀ TÌNH NHÂN CỦA TÔI_hắn hét lên thì ngay lập tức bị nó bịt mồm ngồi xuống
-anh làm gì vậy? Người ta nhìn kìa_nó
-em chọc giận tôi thôi?
-tôi á? Tôi nói gì không đúng. Rõ ràng tôi thấy anh dắt Liên về nhà rồi còn đút cho nhau ăn. Tình tứ hơn tôi và anh bây giờ nữa_nó
-em ghen à?_hawdn
-còn lâu_nó trề môi
-Ji à. Mất hình tượng quá. Có bao giờ em lại cãi tay đôi đâu_Kevin nhìn cực gian
-nghi vấn của yêu đây mà_Phan nói. Nó như nhận ra có sự thay đổi liền lạnh lùng như băng
-im và ăn đ_nó nói nhỏ nhưng đi sâu vào lòng người, lạnh cả sống lưng. Cả đám nháo nhào vào ăn. Nó thì dửng dưng nuốt đồ ăn xuống sẽ có người đưa đồ ăn vô
-A. No quá_Phan vỗ bụng bình bịch sau khi bước ra quán
-Ji. Đi chơi không? Giờ mới 3h à_Anh khoác vai nó
-đc ạ. Em nói Đàm Sen vui lắm. Chưa bao giờ em đi cả_nó cười tít cả mắt
-hức. Em cười làm tim anh đập nhanh quá_Anh ôm tim
-thầy này. Thầy đang gạ gẫm học trò đấy, thầy thể dục ạ_nó
-đã nói là kêu là anh đi mà_Anh nhăn mặt
-gì đấy? Ăn hiếp vợ tôi à?_hắn bước tới
-vọe anh ăn hiếp người ta, giờ nằm ôm tim kia kìa_Kevin chỉ về phía Anh đang còn giả vờ đau tim
-sao thế Ji?_hắn
-tôi cười rồi cái anh ý nói đau tim_nó
-em cười làm sao?_hắn
-vậy nè..._nó cười y như thật
-đến cả anh còn đau tim huống hồ gì là hắn hả em_hắn khổ sở
-mà sao em cười_Phan
-a ấy bảo dẫn em đi đàm sen ạ_nó
-em chưa đi bao giờ_hắn và Phan đồng thanh
-ừ. Chưa bao giờ_nó tỉnh ruồi
-mai đi. Liên tới rồi_hắn
-tôi không đi với Liên và anh đâu. Tôi đi với Vin, Phan và Anh thôi_nó chạy lại ôm Kevin như con nít
-đi thôi anh_Liên từ trong xe bước ra
-Ji, em buông Kevin ra đi. Anh đi với em, đc chưa?_hắn nói. Nó cũng nghe rồi buoobg Kevin ra
-Ji là ai anh?_Liên
-tên cún cơm của Hoàng Nhi, vợ anh_hắn nói
-vậy ta về nhà nhé?_ Liên nghiến răng nói mà nhìn nó
-anh xin lỗi. Em về đi. Anh dắt vợ anh đi chơi_hắn ngoắc nó lại, 5s lượng lự nó cũng bước bên hắn -vợ_hắn nói rồi xoa đầu nó
-đi đâu thế?_Liên
-Đàm Sen đấy cô_nó
-cô đi với mọi người nhé? Đc k anh?_Liên nhìn nó rồi cầm tay hắn
-bẩn tưởi_nó làu bàu

-cái gì bẩn hả vơ?_hắn
-tay anh ấy. Bẩn rồi kìa_nó chỉ vào cái tay mà hắn bị Liên nắm
-em buông ra đi Liên. Vợ anh ghen kìa_hắn rút tay ra
-em ghen á? Điên à? E đi đây_nói rồi nó chạy lại Kevin
-e đi với_Liên nũng nịu
-ừ đi_hắn bấm bụng cho đi
Đầm Sen
-đây là Đầm Sen ạ?_nó chỉ tay vào trong
-ừ_Anh xoa đầu nó
-chả muốn vào nữa_nó định vào thì thấy Liên khoác tay hắn đi vào
-sao?_Phan, Anh, Kevin đồng thanh
-ngứa mắt ạ_nó
-kệ đi. Anh muốn đưa em đi chơi_Phan nhỏ nhẹ
-đc thôi. Đi_nó kéo mọi người đi vào
Ôi. Lần đầu tiên nó cảm thấy vui như vậy. Nó cứ chạy lon ton làm mọi người đi theo đến chóng mặt. Nào là thác nước, tàu lượn, mê cung... Hắn thì cũng khó chịu vì Liên nói Liên mệt nên phải cõng nhưng hắn vẫn nhìn theo nó, nó cười thật đẹp. Bây giờ hắn mới sực nhớ. Nó còn chưa 18t. Ở nó vẫn còn sự hồn nhiên, hoạt bát, có lẽ sự lạnh lùng chỉ là vỏ bọc của nó.
-mình đi công viên nước đi_Liên
-em đang mệt mà, bắt anh cõng muốn sụi lưng_hắn
-anh không muốn cõng em?
-ừ_hắn tỉnh bơ
-thả xuống đi
-phù...may quá_hắn buông tay
Lien tức tối chạy lại kéo tay nó suýt thì nó chúi mũi ra đằng sau may nà Anh đỡ kịp
-cô làm gì vậy hả_Phan mặc dù không có tình cảm đặc biệt với nó nhưng khi nhìn thấy nó thì chỉ muốn nó làm em gái cưng số 1 của mình thôi
-ơ, xin lỗi em. Em ổn chứ_Liên sờ soạng nó
-buông tay cô xuống đi_Kevin
-ờ. Mọi người đi bơi không?_Liên
-không_cả lũ đồng thanh có cả hắn
-sao? Em thích bơi_Liên nhìn như bà già làm nũng em bé vậy. Nhìn tởm cực
-Ji vết thương chưa lành hẳn nên tránh nước_Phan
-thế Ji ngồi trên bờ, mọi người đi chơi cùng em_Liên
-tôi dãn Ji đi chơi chứ không phải cô. Muốn đi thì đi 1 mình đi_Anh nói rồi quay đi. Nó, Phan và Kevin cũng bước theo
-suy nghĩ đi_hắn vỗ vai Liên rồi cũng đi theo tụi nó
-ăm kem k Ji?_Anh
-có ạ_nó
-mọi người ngồi ở đây đi, tôi đi mua kem_Anh
-ok_đồng thanh
-mua em nữa_Liên
-biết rồi_Anh cười cực đểu rồi nháy mắt với no. Làm nó cứ đơ ra 15p sau Anh trở lại trên tay cầm 6 cây kem. Chia cho từng người. Nó ngồi ăn mà cứ luyên thuyên là liếm nó hay là nhai nó. Vâng! 1 câu hỏi làm cả đám ngớ ra chả biết nói gì. Tại nó toàn mua kem hộp về ăn thôi, cầm cây kem nó không thấy muỗng nên chả biết xử lí ra sao, ngồi nhìn mọi người ăn sao nó bắt chước y như vậy

-a sao em đau bụng quá_Liên ôm bụng

-thế mau đi đi_Anh hớn ha hớn hở

-anh dắt em đi đc k?_Liên nhìn hắn

-ĐỂ EM Ạ_nó hét

-sao vậy?_Liên nhăn mặt

-CHỒNG CỦA EM là con trai ạ, làm sao mà dắt cô đi vào khi vệ sinh nữ_nó nhấn mạnh từ ' CHỒNG CỦA EM''

Nó dắt Liên đi, Liên cứ víu lấy cái vết thương của nó, cũng may lúc nãy nó có uống thuốc nên cái sát thương của bã không sao nếu không chắc nó điên lên mà giết bã mất. Sau khi bà cô an toạ trong vệ sinh thì nó chạy ù ra ngoài

-ANH BÀY TRÒ À???_nó hét vào mặt Anh

-ừ, anh cho thuốc xổ giun vào kem_Anh ôm bụng nói rồi cười ha hả

-hay nhỉ?_nó nhăn mặt -bã sát thương em rồi đây này_nó chỉ tay lên cổ, đẫm 1 tý máu

-JI, EM LÀM SAO_cả đám thốt lên khi nhìn máu

-thì em đỡ bạn gái của chồng em đi Willam Cường (WC) thì cô ấy cứ víu lấy cái vết thương_nó tường thuật

-đến khi nào em mới hiểu anh hả? Anh yêu em cơ mà, không yêu giáo viên của vợ đâu_hắn chạy lại nó hôn lên má nó

-anh thôi ngay đi_nó quẹt quẹt tay lên má như muốn vứt nụ hôn đấy xuống thì bị hắn chụp tay lại

-muốn anh hôn lại?_hắn

-biến thái_nó lèm bèm

Hức. Sao đc hắn tỏ tình mà mình vui quá vậy? Mình rất thích đc hắn tỏ tình như thế này, rất muốn đồng ý nhưng... hức, anh tỏ tình chỗ nào hơn hộ em cái đi. Đang mân mê suy nghĩ thì Liên đi ra nói

-chắc em về trước, mọi người vui vẻ đi nhé_Liên nói

-ừ

Thế là Liên đi về cả đám reo lên sung sướng. Ai biểu chị giành chồng em? Em không mang axit tạt cho chết là may mà ở đó sát thương tôi. Lên lớp ta đây sẽ bày trò. Haha, nhìn thế thôi chứ ta và Kevin lúc ở trại mồ côi cũng đã từng đánh suýt chết cái đứa nói ta bị bạch tạng đấy.
Còn về phía Liên. Cô ấy bỏ đi trong hậm hực "Nhi... Đinh Hoàng NHi cô nghĩ cô sẽ thắng tôi sao? Lên lớp, tôi sẽ để em bị nhục mặt. Em đụng đến tôi là không yên đâu. Để em nhục mặt trên trường là còn may cho em đấy. Chờ đi, nhóc con"
Nó biết ả rất bực, nó sẽ cảnh giác sau giờ thì chơi đã. Hôm nay vui thật, nó lần đầu đc đi chơi như thế này, thoải mái vô cùng. Giờ cũng chập tối cả đám đi về nhà, Kevin có xe tới đón, Anh và Phan tự đi xe về. Nó và hắn ngậm ngùi bắt taxi.

Vì hôm nay chơi rất mệt nên rất buồn ngủ, gật gà gật gù 1 hồi cũng gục đi, gục đâu không gục lại gục ngay vai hắn. Hắn đang ngồi lướt về cổ phiếu thì thấy nó đang an toạ trên vai hắn, hắn mỉm cười

-vợ của thiếu gia thật đẹo_tài xế

-cám ơn_hắn rất tự hào về cô vợ này

Về đến nhà thấy nó vẫn ngủ ngon nên hắn không nỡ kêu dậy nên bế nó vào nhà và đi thẳng lên phòng của hắn. Đặt nó xuống giường nó khẽ nghiêng người. Hắn thì đắm đuối nhìn nó, đúng là nó có gì đó nhìn rất Tây, lông vi dày, dài và cong, mũi nhỏ nhắn, cao và thẳng, miệng chúm chím có màu hồng tự nhiên, khuôn mặt V-line đúng chuẩn, tóc trắng có tý màu vàng, dài và xoăn nhẹ nhìn hút mắt cực, không thể bỏ qua chi tiết là nó có nước da trắng ngần, trắng không tì vết. Hắn bị lỗi 1 nhịp tim khi nhìn nó, đôi môi kia làm hắn rất muốn hôn nó, nghĩ là làm hắn hôn nhẹ lên môi nó nhưng khi hôn rồi lại không muốn rời ra chút nào nên thừa cơ hội lúc nó mở miệng để thở thì xâm nhập vào khoang miệng, truy tìm lưỡi của nó để khiêu vũ lưỡi cũng hắn

-ưm... ra_nó khó thở

-không_hắn xa môi nó ra 1 tý trả lời rồi lại tiếp tục hôn nó

Nó như bị kích động bởi nụ hôn của hắn. Lúc đầu nó chống cự vả đẩy hắn, thậm chí nó đã cắn hắn nhưng hắn chỉ nhíu mày nhưng không bỏ cuộc. Nó đành chịu đựng rồi đáp trả hắn. Nó và hắn dây dưa đến khi

-em nhớ lúc ở nhà hàng anh nói gì không?_hắn

-nói gì?

-tuỳ anh!!_hắn cực đểu nhìn nó. Nó như hiểu ra mọi chuyện thì tay hăn đang mân mê đường cong hoàn mỹ của nó

-anh làm gì?_nó né bàn tay kia

-ăn em_hắn -em hút hồn quá, em chịu k đc_hắn gian khổ

-nhưng...nhưng...ưm_nó chưa kịp chối thì hắn hôn nó, tay thì đang tháo bỏ đồ nó vào. Nó cũng hoà nhập vào cuộc chơi mà gỡ nút áo cho hắn. Hắn hôn hít tất cả mọi thứ trên người nó, đến khi chạm tay vào chỗ thầm kín nhất. Hắn hít 1 hơi rồi từ từ đưa cá của hắn vào

-ây, đau_nó vịn vai hắn nhăn nhó

-của em nó nhỏ quá, anh cũng khó chịu_hắn không dám nhúc nhích vì thấy nó nhắm tịt cả mắt vì đâu -anh sẽ nhẹ nhàng nhé?

-ừ ừ_nó

Hắn từ từ đưa ra đưa vào làm nó phải rên lên vì đau đớn nhưng chi 1 lúc sau nó đã dịu đi hắn và bị hắn bày cho mọi tư thế khó coi. Đêm đấy nó và hắn cuốn lấy nhau như không muốn rời, nhưng vì kiệt sức nó lăn ra ngủ. Hắn mỉm cười nhìn nó thì thầm

-em là của anh rồi đó, vợ yêu!!! Sáng hôm sau dậy, nó thấy chỗ đấy rất đau "chết tiệt! Anh thật là cái đồ biến thái mà." Nó tức giận bước xuống giường thì đứng không vững nên bị té 1 cái uỳnh đầy đau đớn

-vợ. Em sao thế?_hắn nghe tiếng động mạnh nên thức giấc thì thấy nó đang cuốn cái khăn tắm mà ngồi dưới đất

-anh còn hỏi sao?_nó nhăn nhó, khổ sở

-vợ đau lắm à?

-anh hỏi thừa quá đi mất_nó đau đến mức bật khóc

-vợ đừng khóc mà, anh xin lỗi_hắn thấy nó khóc nên rối rắm rồi chạy lại ôm nó

-cái tên chồng biến thái này? Anh còn ngồi đó ôm em? Đi ra coi, trễ giờ học rồi_nó đc hắn ôm nên nín khóc ngay

-ừ_hắn bế nó vào toilet rồi đi qua phòng nó làm VSCN đỡ vậy

Nó cảm thấy vui vô cùng. Rốt cuộc thì nó đã có thể ở bên cạnh hắn, đc sống đúng như cái tên cao quý Đinh Hoàng Nhi " chị Nhi à, chị không trách em chứ?" Nó làm VSCN xong thì lấy cái áo sơ mi rộng thùng thình kia đi qua phòng nó lấy đồng phục

-vợ. Lát chồng chở vợ đi học. Rồi chồng nhờ người đem đồ vợ qua phòng chồng nhé?_hắn biết nó thế nào cũng qua phòng lấy đồ nên đưa ngay cho nó bộ đồng phục

-cám ơn. Anh ra ngoài đi, em thay đồ_nó cười

-vợ mặc đồ của anh nhìn quyến rũ quá_hắn đảo mắt trên người nó

-anh muốn chết à?_nó giơ nắm đấm đe dọa

-tay vợ nhỏ xíu à. Không làm đau đc anh đâu. Thay đồ đi *chụt*_hắn nói rồi 3 chân 4 cẳng chạy mất tiêu

Nó mỉm cười, không biết phải nói thế nào nữa, chỉ biết nó đang rất hạnh phúc. Hắn đã thay đổi nó, nó cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, làm ông nó thay đổi cách nhìn về nó. Nghĩ đến điều này nó muốn nhảy xuống ôm hắn quá. Nó vui vẻ thay đồ, cột tóc xong thì phi phân xuống nhà mồm.luôn kêu "chồng ơi, chồng đâu?"

-vợ sao thế? Mới rời nhau đc 15p thôi mà nhớ à?_hắn cười rất ấm áp. Nó không nói gì chỉ gật đầu lia lịa mà nhảy vào lòng hắn, ôm chặt cứng

-đi ăn cơm rồi đi học. Hôm nay anh cũng phải lên trường em đấy_hắn nhéo mũi nó

-đau, mà anh lên làm gì?_nó ngóc đầu ra hỏi hắn mà tay vẫn ôm hắn

-party. Lát em sẽ biết thôi_hắn hôn nhẹ môi nó -ăn sáng thôi

-ờ ok_nó vui vẻ nắm tay hắn bước vào phòng ăn. Kéo ghế ra ngồi, nó đang định ngồi xuống thì hắn nhảy tót vào chỗ ngồi đấy, nó không kịp phản ứng thì đã ngồi trên đùi hắn và bị hắn ôm chặt

-không thoát đc_hắn nói làm mặt nó đỏ bừng bừng thấy rõ

-mặt vợ đỏ nhìn đáng yêu phết_hắn nhéo má nó

-anh thích bạo lực vũ khí à?_nó cầm đôi đũa

-không đánh lại bằng tay nên chơi bằng vũ khí à? Chơi luôn, cho em dùng vũ khí, anh chơi tay không_hắn

-không chơi nữa. Em ăn cơm_nó bỏ luôn miếng thịt vào mồm.

Ăn cơm cũng ngon quá trời vậy mà bao lâu nay mình chả ăn, mình đúng là đại ngố mà. Thế là nó ngồi ăn nhồm nhoàm, còn tranh luôn phần ăn của hắn. Hắn cũng thấy vui vì nó chịu ăn, ngồi thiên vị trên đùi hắn mà ăn ngon vậy sao? Đc, từ giờ cứ ngồi trên đùi anh để ăn nhé, em yêu!

-xong rồi, anh ăn no chưa chồng?_nó xoa bụng rồi quay lại nhìn hắn đang uống nước trái cây

-em ăn hơn 1 nửa phần ăn của anh rồi_hắn lấy giấy lau mồm.cho nó rồi đưa li nước của hắn cho nó

-thế ai biểu cứ chìa đồ ăn ra cho em

-thôi, a dẫn em.đi học_hắn đỡ nó đứng dậy rồi kéo nó đi "con nhỏ này, người bé tý vậy sao? Ngồi trên đùi 30p mà chả hề hấn gì. Để anh bồi bổ cưng vậy?" Hắn lấy xe rồi 2 vợ chồng ngồi chí chóe nhau, nó chả chịu nhường hắn còn hắn nhường nó hết lần này đến lần nọ, nhưng vì cái chuyện em thích sữa, anh thích nước trái cây nên suýt đánh nhau vì hắn ghét sữa nên không nhịn nó. Nó thì đc hắn cưng quá nên là có chịu chịu thua đâu. Tới trường hắn thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cái cô vợ kia cũng vào trường, ngồi đây 1 lát nó mà khóc chắc hắn phải uống sữa mất. Nó hậm hực bước vào trường "đồ không biết nhịn vợ. Nước trái cây mà ngon gì chứ? Đã chịu cho uống sữa trái cây rồi mà, nhịn nhau đến như thế rồi mà còn" nó dậm chân ầm ầm

-Ji, đi lên hội trường thôi_Kevin kéo tay nó

-làm gì hả anh?_nó

-có thông báo mà em

-ờ

Nó bước vào khán phòng rồi yên vị cùng Kevin ở góc khiaast bên trái của hội trường. 2 anh em cầm hộp sữa hút chả để ý đến ai, theo thói quen nên tay nắm tay nên nó còn bị mấy đứa fan để ý tới nữa. Nó cũng nhột nhưng vẫn muốn chọc tức tụi fan kia nó mặt vẫn cứ bơ rồi còn tựa hẳn vào vai Kevin. Kevin đoán đc ý đồ nó nên cũng cười thần trong bụng

-xin chào học sinh trường MilanStart. Ngày hôm nay thầy muốn mời các em lên đây là vì đích thân chủ tịch Thiên Vương sẽ có đôi lời phát biểu_thầy hoeeju trưởng nói

Lập tiwsc lời bàn tán bắt đầu

-nghe nói chủ tijxh đẹp trai lắm

-lại còn trẻ nữa

-em muốn 1 vé quá cơ

...

Nó bực mình thật. Làm ở công ty chưa mệt sao mà vác xác tới đây cho thiên hạ nó thèm vậy trời? Anh về nhà anh chết với emmmm

-xin chào các bạn của MilanStart_hắn cười

"Anh dẹp nụ cười ấy đi" nó nghĩ

-đẹp trai quá

-không chịu nỗi quá

...

-hôm nay tôi muốn nói với các bạn rằng, 2 hôm nữa tôi sẽ đính hôn nên muốn mời toàn tjeer học sinh trong trường tới dự_hắn

"Anh điên à? Xuống mau" nó tức thầm

-ai mà có phước quá vậy?

-ừ đúng đấy

-để tao_con nhỏ đấy đứng dậy hô to -người đính hôn với anh chủ tịch là ai ạ?_nhỏ nói mà chảy cả nước

-Đinh Hoàng Nhi 12AVip em lên đây_hắn nhìn về phía nó, lập tức cả hội trường "ồ" rồi nhìn về phía nó

-chả phải nó với Kevin?

-nó tình tay 3?

-phải dạy bài học mới đc

-dám lấy đi anh chủ tịch còn cướp mất Thiên Vương_nhỏ õng ẹo tên Ân lúc nãy nhìn nó đầy ân hận

"Anh điên sao? Tôi chưa muốn chết, anh tự giải quyết đi, mông tôi dính trên ghế rồi" mặt nó méo xaajch mà chả dám lên tiếng

-em không lên tôi đi xuống kéo em lên đấy_hắn

Nó ngậm ngùi rời khỏi vòng tay Kevinroofi bước đi thật chậm lên sân khấu

-đây sẽ là vợ tôi. Cô ấy đi Pháp mới về nên chưa biết gì nhiều mong mọi người giúp đỡ vợ tôi_hắn choàng vai nó
Đọc tiếp: Cô Vợ Nhí - Phần 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro