Chương 47: Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo tỉnh dậy cảm thấy sau gáy mình ê ẩm một khoảng, cô bây giờ muốn biết ngay tình hình của anh thế nào rồi? Anh đã tỉnh hay chưa? Có bị đau đầu hay gì không?

Cô đi đến mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa lại, không thể mở ra được.

- "Jinyoung, anh làm gì vậy? Mau mở cửa cho em." Cô đập cửa.

Nhưng bên ngoài không có ai, cô lo lắng đi về phía điện thoại. Cô cầm sợi dây đã bị cắt đứt, tại sao anh lại làm như vậy.

Cô không thể nào liên lạc với mọi người để hỏi tình hình của anh, hai mắt cô nóng dần lên, tại sao Park Jinyoung ngày càng ích kỉ như thế. Cô biết mình thật sự có lỗi với anh vì vẫn còn tình cảm với Kim Taehyung, nhưng anh không thể đối xử với cô như vậy được.

Jisoo tuyệt vọng ngồi thụp xuống mặt đất, cô phải làm sao đây? Làm sao mới có thể biết được anh đã tỉnh và sức khỏe anh như thế nào rồi.

Bên kia, Wang Nam và Park Jinyoung đnag ngồi cùng nhau trong một căn phòng.- "Tôi muốn chuyện này nhanh lên, tôi không thể chờ đợi được nữa rồi. Con đàn bà bên cạnh cậu đến lúc có tác dụng rồi."

Park Jinyoung đập tay xuống bàn:"Ngay từ đầu nguyên tắc hợp tác của chúng ta không liên quan đến cô ấy, nếu anh dám làm hại đến cô ấy thì đừng trách Park Jinyoung tôi."

- "Vì một người đàn bà mà mềm lòng, hèn hạ."

Park Jinyoung cười khinh miệt:"Không phải anh cũng vì người đàn bà Kim Tzuyu mà trả thù hay sao? Hèn hạ là anh đấy."

Nói rồi Park Jinyoung đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Anh ta lái xe về khách sạn, mở cửa ra nhìn thấy Jisoo đang ngồi dưới đất ôm mặt khóc mà anh thương xót.

- "Jisoo, em sao vậy?"

Jisoo nhìn anh:"Jinyoung, Tae....em muốn biết anh ấy thế nào rồi."

- "Jisoo, em bỏ qua cho hắn ta rồi sao?"

Jisoo gật đầu:"Em không hận anh ấy nữa, em không muốn hận nữa."

- "Vạy em sẽ quay về bên cạnh hắn ta sao? Còn anh thì sao? Em bỏ mặc anh thật sao?"

Jisoo khóc nấc lên:"Em...em không biết, em chỉ muốn gặp anh ấy..."

- "Rất muốn gặp..." Cô nói.

Park Jinyoung đi đến:"Jisoo, sau ngày mai chúng ta sẽ trở lại Pháp, em bỏ ngay suy nghĩ vừa rồi đi."

- "Em không có ý định quay trở về bên cạnh anh ấy, chỉ là em không còn hận anh ấy nữa thôi. Em muốn gặp anh ấy ngay bây giờ."

Park Jinyoung vuốt tóc cô:"Nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai sẽ vất vả cho tất cả chúng ta."

Anh dùng lực làm cô ngất đi lần nữa. Anh nhẹ nhàng bế cô lên giường.

Kim Taehyung đứng bên cửa sổ, ngày mai sẽ là một ngày quyết định Jisoo có còn là của anh hay không?

Phía sau Park Jimin đang nhìn vào máy tính:"Mọi thứ đã bố trí sẵn sàng, chỉ là trên du thuyền của Park Jinyoung, người của chúng ta không thể trà trộn vào được."

- "Mọi chuyện còn lại tôi lo được, yên tâm."

Một đêm trôi qua thật lâu đối với mỗi người.

Sáng ngày hôm sau, một chiếc du thuyền to lớn được đỗ lại ở cạnh biển. Maison tổ chức một buổi tiệc ra mắt sản phẩm và giao lưu giữa các công ty.

Từ sáng đã có cả ngần nhân viên bày trí nơi này, du thuyền rất lớn và sang trọng, phục vụ cho tất cả các nhu cầu như nơi khiêu vũ, phòng riêng dành cho khách, và các hoạt động giải trí khác.

Tất nhiên Maison đầu tư rất lớn vào buổi tiệc ngày hôm nay.

Jisoo tỉnh dậy, Park Jinyoung đã âu phục chỉnh tề đứng ở cửa sổ, anh hôm nay có vẻ khác mọi ngày.

- "Em tỉnh rồi?" Park Jinyoung hỏi.

Jisoo cau mày:"Anh?"

Park Jinyoung nhìn cô:"Em muốn gặp Kim Taehyung?"

Jisoo cắn môi, cô biết mình có lỗi với anh, phụ lại chân tình anh dành cho mình.

Park Jinyoung nói:"Em thay bộ này ra đi rồi chúng ta đi trang điểm, hôm nay là ngày tổ chức buổi tiệc trên du thuyền, đến đó em sẽ được gặp Kim Taehyung."

Jisoo quên mất ngày hôm nay là ngày tổ chức buổi lễ, cô đáng lí ra phải có mặt để giúp đỡ anh vài chuyện.

Nhưng khi nghe đến có mặt của Kim Taehyung thì cô lại bỏ qua suy nghĩ đó, cô khẽ hỏi:"Em sẽ được gặp anh ấy sao?"

- "Phải."

Jisoo nhanh chóng xuống giường thay bộ váy này vào.

Bên kia, Kim Taehyung một thân âu phục màu đen đi đến, Park Jimin nói:"Mọi chuyện tôi đã giúp hết sức, còn lại phụ thuộc vào cậu."

Kim Taehyung nói:"Việc thu mua công ty của tôi, bên đó làm thế nào rồi?"

- "Rất nhanh gọn, đúng là có kế hoạch từ trước nên mới có thể nhanh như vậy."

Kim Taehyung cười lạnh rồi đi ra ngoài.

Bến cảng, cả trăm chiếc xe sang trọng đỗ lại, những người có máu mặt bước lên du thuyền. Hàn Thiên lãnh lạnh lùng bước vào.

- "Xin tiên sính bỏ lại những vật có thể liên lạc được."

Kim Taehyung đặt chiếc điện thoại xuống, một nhân viên nam cầm chiếc máy kiểm tra người anh từ trên xuống dưới.

Đến giờ, chiếc du thuyền dần dần di chuyển, cánh cửa đóng sầm lại, bắt đầu cho một trận chiến đấu đá ngầm. Mỗi người mỗi tâm trạng, mỗi người mỗi âm mưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro