C50 : Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn Thành cau mày:"Rốt cuộc mày là ai?"

Trường Giang cười lớn:"Quả là Huỳnh Trấn Thành, rất thông minh, tao chính là anh trai của Võ Vũ Thiên Minh."

- "Thiên Minh?" Trấn Thành cau mày, tên này nghe rất lạ, anh chưa từng biết bao giờ.

Trường Giang cười lạnh:" Mày có lẽ không biết nó là ai? Nhưng tao và cả Võ gia đều biết mày là ai và rất hận mày."

Lâm Vỹ Dạ cau mày, hóa ra bấy lâu nay Trường Giang luôn sống trong hận thù và anh ta lợi dụng cô để cô luôn hận Trấn Thành và mượn tay cô để hại anh.

- "Ngày trước nhà tao rất nghèo, miếng ăn cũng không đủ. Tao là anh cả, đứa tiếp theo là Thiên Minh, cuối cùng là Tiểu Du, tuy nhà nghèo nhưng cuộc sóng rất thoải mái và hạnh phúc, nhưng nếu không có sự xuất hiện của con đàn bà Lâm Mộc Vân thì mọi chuyện đã không như thế." Trường Giang nhìn ra xa, ánh mắt đầy suy tư.

Tâm trí anh quay về sáu năm trước, cái ngày Thiên Minh được tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, ngày đó cũng giống như mọi năm, gia đình quây quần bên nhau cùng ăn chè do mẹ anh nấu. Nhưng ngày đó khi trên đường về, Thiên Minh đã gặp Mộc Vân.

Rồi cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại đem lòng yêu Mộc Vân, gia đình cậu ta ngăn cản, Trường Giang nhìn ra được Mộc Vân là người như thế nào.

Nhưng mặc mọi người cậu ta vẫn kiên quyết yêu Mộc Vân...

Nhưng....

Một ngày cậu đứng trước trường học đợi Mộc Vân ra về thì đã biết được một chuyện, đó là cô ta có quan hệ mờ ám với Trấn Thành.

Lúc đó nhà anh nghèo lấy đâu ra thế lực chống đối lại Trấn Thành, lấy đâu ra tiền đáp ứng cho Mộc Vân có một cuộc sống tốt đẹp.

Cuối cùng cậu quyết định đứng trước mặt Mộc Vân tỏ tình, cậu mong Mộc Vân sẽ không quan tâm giàu nghèo mà chấp nhận cậu, nhưng khi ấy Trấn Thành lại mù quáng yêu Mộc Vân, nên vì thế bất kì người đàn ông nào ở cạnh cô anh đều sẽ không tha cho hắn, Thiên Minh cũng như vậy.

Hắn bị thuộc hạ của Trấn Thành đánh một trận tơi bời dưới trời mưa, lúc Thiên Minh tỉnh dậy, cậu ta cố gắng về lại căn nhà cũ nát của mình. Vì gia đình không có tiền nên khi đó chỉ biết tuyệt vọng chờ đợi phép màu đến với Thiên Minh, nhưng phép màu đó đã không đến, vài ngày sau cả nhà chìm trong tang thương, đứa con của Võ gia cứ thế ra đi, người em trai duy nhất của anh bỏ mặc tất cả mà đi mãi.

Anh ôm hận, lúc đó anh biết được một chuyện, trong xã hội này không có đồng tiền sẽ rất khó khăn.

Teuowng Giang khi đó gặp một người phụ nữ hơn anh ta cả chục tuổi, nhưng bà ta lại rất giàu, lòng thù hận quá cao, anh đồng ý mọi ý kiến của bà ta chỉ vì đồng tiền.

Năm đó anh kết hôn với bà ấy, dùng thuốc để cho sức khỏe bà ta ngày một yếu đi, trong vòng một năm anh đã chiếm được tất cả tài sản của bà ta.

Từ đó, gia đình anh có một cuộc sống tốt hơn, nhưng thù hận trong lòng anh vẫn còn, anh ghê tởm những lúc người đàn bà đó nằm dưới thân mình rên rỉ, ghê tởm những người phụ nữ hám tiền và danh vọng.

Cha mẹ anh khuyên ngăn anh bỏ qua chuyện này, nhưng anh không thể, hai năm sau anh quyết định về lại Trung Quốc để trả thù, cứ nghĩ Trấn Thành hành tung bí ẩn, khó kiếm nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến vậy, vô tình từ lúc anh gặp Lâm Vỹ Dạ trên máy bay.

Vô tình ở lúc anh không hợp tác cùng công ty của Trấn Thành mà hợp tác cùngLâm Vỹ Dạ, khi đó anh mới biết hóa ra vẫn còn người phụ nữ hiền lành, dịu dàng mà không ham danh lợi, vì thế anh lợi dụng cô rồi từ đó đem lòng yêu cô.

- "Thì ra là như vậy, hèn gì lại trùng hợp đến thế." Lâm Vỹ Dạ tuyệt vọng nói, người cô tin tưởng nhất lại là người lợi dụng cô bao nhiêu năm nay.

Trường Giang lắc đầu:"Không, tuy ban đầu anh định lợi dụng em nhưng thật ra anh lại rất yêu em, Vỹ Dạ, em phải tin anh."

- "Không, em sẽ không tin anh thêm một lần nào nữa."

Trường Giang nhìn Trấn Thành:"Lâm Vỹ Dạ mãi mãi là của tôi, ba năm trước là của tôi, ba năm sau vẫn là của tôi. Anh đừng hòng cướp đi."

- "Hóa ra, đây là lí do anh hận tôi, vì thế anh muốn chiếm tài sản này của tôi?"

Trường Giang gật đầu:"Phải."

- "Anh nghĩ mình sẽ làm được điều đó sao? Anh thật sự xem thường tôi quá rồi, nếu nhìn kĩ lại anh sẽ biết trong chuyện này có sơ hở rất lớn."

Trường Giang cau mày:"Anh có ý gì?"

- "Anh nghĩ Thịnh Hồng sẽ để giá cổ phiếu giảm mạnh như vậy sao? Đó chỉ là một cái bẫy để dụ mày vào, không ngờ mày lại ngu ngốc như vậy. Nhảy vào để mắc cạn, nếu mày vẫn còn sống thì phải dùng nửa đời sau để ngồi tù rồi."

Trường Giang cười lớn:"Vậy thì tao sẽ đi trước, nhưng đi một mình sẽ rất cô đơn, Vỹ Dạ, đi với anh."

Nói rồi anh ta giơ cây súng về phía Trấn Thành, anh cảnh giác nắm lấy tay Lâm Vỹ Dạ kéo ra sau mình.

"Đoàng." Trường Giang bắn gần chỗ anh đứng, sau đó tiến đến gần kéo lấy Vỹ Dạ.

- " Vỹ Dạ." Trấn Thành lo sợ gọi tên cô.

Trường Giang chỉa cây súng ngay thái dương cô:"Không được đến gần."

Vỹ Dạ nhìn Trấn Thành....

Trường Giang lùi về sau, phía dưới đã có sẵn một chiếc canô.

"Bịch" Anh ta ôm theo Vỹ Dạ nhảy xuống.

- "Thành..."  cô gọi tên anh, ánh mắt chứa đầy nước.

"Vù" Chiếc cano dần rời đi, chỉ còn lại tiếng nước. Trấn Thành gọi lớn.

- "Vỹ Dạ.."

- "Thành.." Cô đứng dậy định nhảy xuống nước, nhưng Trường Giang lại dùng lực đánh sau gáy cô, khiến Vỹ Dạ ngất xỉu.

Trấn Thành đập mạnh vào lan can:"Chết tiệt."

Nhìn người phụ nữ mình yêu bị người khác mang đi, cận kề bên nguy hiểm mà anh không thể làm gì. Anh thật vô dụng.

Lúc này trên không trung xuất hiên vài chiếc trực thăng, là Thế Vinh.

Hắn ta thả sợi dây xuống rồi cho anh leo lên:"Chết tiệt, tại sao giờ này cậu mới đến."

- "Không phải đã nói ba tiếng sau mới hành động sao?"

Đây là do Trường Giang giở trò trước, Trấn Thành nói:"Mau cứu những người ở đây đi, tôi cần phải đi cứu Vỹ Dạ, cô ấy bị Trường Giang đưa đi rồi."

- "Được, xong tôi sẽ đến chỗ cậu, nhớ đừng để mất liên lạc."






Tobe continued
Hiluuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro