Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn thấy Nguyễn Mạnh Quỳnh không nói gì, cũng không chuyển động, Phi Nhung sốt ruột, tức giận tới mức giậm chân.

"Tổng giám đốc, anh đừng có quá đáng, mau kéo khóa lên, quay đầu qua chỗ khác, tôi cũng cần phải thay quần áo, chẳng lẽ anh không định tới bệnh viện?"

Phi Nhung nói xong cầm lấy quần áo mới vừa mua tới, mặc dù từ nhỏ mẹ đã giáo dục cô không được phép lấy đồ của người ta. Nhưng mà, bây giờ lại là ngoại lệ, không còn cách nào.

Nguyễn Mạnh Quỳnh mang tới đầy đủ mọi thứ, ngay cả băng vệ sinh cũng có, nhưng khi cô nhìn thấy những chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ kia, cô thẹn thùng, như vậy làm sao mặc? Cái qυầи иɦỏ đến đáng thương không nói, hơn nữa còn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đằng sau chỉ dùng mỗi một sợi dây, tất cả cái mông đều lộ ra bên ngoài, cùng không khác gì không mặc, nhất định người đàn ông này cố ý, nhìn kỹ cũng chỉ có thể che được một ít phía trước, mắc cỡ chết người.

Loại nội y này Phi Nhung đã từng nhìn thấy ở trong cửa hàng, chỉ là bản thân chưa từng mặc qua. Để lộ quá, nhìn thấy vậy có chút tức giận, ánh mắt người đàn ông này quá mức kém cỏi! Mình là loại phụ nữ gì, chẳng lẽ nhìn không ra, bình thường cô đều chính chắn, người đàn ông này là có mưu đồ, đáy lòng đàn ông dơ bẩn.

"Tổng giám đốc, anh cố ý, tại sao lại mua loại này? Tôi không phải những người phụ nữ kia, loại này làm sao mà mặc được!"

Nguyễn Mạnh Quỳnh nghe thấy cô kêu to, ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng có chút buồn cười, hóa ra Lâm Duyệt mua loại nội y khêu gợi như vậy, xem ra cô ta cũng vì nịnh nọt chính mình, thật đúng là người phụ nữ có lòng.

"Bớt nói nhảm đi, cô không mặc, tôi không phản đối, nhưng mà, nhanh lên."

Phi Nhung nhìn thấy Nguyễn Mạnh Quỳnh còn che lấy phía dưới, vì vậy bắt đầu thay quần áo.

"Tổng giám đốc, tôi cảnh cáo trước, anh nghiêng đầu qua chỗ khác, không được phép nhìn lén, ai nhìn ai là con rùa."

Phi Nhung cảm thấy cần thiết nên rủa một câu, tối thiểu như vậy an toàn một chút, vì vậy bắt đầu thay quần áo.

Kỳ thật, ngay khi Phi Nhung đưa lưng về phía qua Nguyễn Mạnh Quỳnh , anh đã xoay đầu lại, anh không phải là chính nhân quân tử, chính mình rõ ràng muốn nhìn, vì sao không nhìn.

Nguyễn Mạnh Quỳnh mắt sáng như đuốc, cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, không nghĩ tới bề ngoài cảm thấy bình thường, bên trong lại mang bóng dáng mị hoặc, mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, đã đầy đủ làm cho anh si mê, da của cô rất trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp, không thô không mảnh, cùng vóc người hết sức xứng đôi.

Nguyễn Mạnh Quỳnh chứng kiến cái mông của cô rất tròn hết sức mập mạp, hình như rất co dãn, nhịn không được nghĩ muốn tiến lên vỗ mạnh một cái, xem thử có thể nẩy lên hay không, đến những người phụ nữ của anh cũng không có được như vậy, cho nên muốn có cái mông khiêu gợi thế này thì phải bắt lấy được cô.

Phi Nhung lấy tốc độ nhanh nhất mặc vào, lại vừa nghiêng đầu nhìn thấy Nguyễn Mạnh Quỳnh đang nhìn mình chằm chằm.

"Anh, lưu manh."

Nói xong cầm lấy cái băng vệ sinh ném qua, dù sao Nguyễn Mạnh Quỳnh đuối lý, không thèm để ý tới cô.

"Còn không mau đi, cô muốn cho tôi trở thành tàn phế."

"Tàn phế càng tốt, để anh bớt đi gieo họa cho nhưng cô gái đàng hoàng."

"Câm miệng, nếu như tôi có việc gì, cô sẽ phải chôn cùng, đến lúc đó tôi sẽ hành hạ cô cả ngày lẫn đêm."

Nguyễn Mạnh Quỳnh nói xong đi xuống lầu, Phi Nhung vội vàng đi theo, ở phía sau làm một cái mặt quỷ, trong miệng lẩm bẩm nói.

"Đến lúc đó anh chính là một thái giám chết bầm, còn muốn hành hạ người nào?"

Phi Nhung cúi đầu đuổi theo Nguyễn Mạnh Quỳnh xuống cầu thang, không nghĩ tới Nguyễn Mạnh Quỳnh nghe được cô nói, đột nhiên quay đầu lại, Phi Nhung không có phòng bị đụng vào người anh.
Biết mình lỡ miệng, vì vậy vội ho một tiếng, chột dạ nhìn về phía Nguyễn Mạnh Quỳnh , không nghĩ tới lỗ tai lại thính như vậy, nhất định là cầm tinh con chó, khó trách thích gặm phụ nữ như vậy. Bởi vì khoảng cách quá gần, nhìn kỹ thì người đàn ông này gợi cảm cùng dã tính như vậy.

Cứ vừa nhìn như vậy, trong nháy mắt, trái tim cô đập bình bịch, giống như trong lòng mình đang gõ trống, vốn còn muốn ngụy biện nhưng mà một chữ cũng không nên lời.

Nguyễn Mạnh Quỳnh nhìn thấy đôi mắt người phụ nữ ngu ngốc này nhìn không chớp, giống như lộ vẻ háo sắc, không chỉ cười châm biếm, thản nhiên nói: "Cô có phải sợ hãi tôi biến thành thái giám hay không? Đến lúc đó cô liền không có cơ hội biến thành người phụ nữ của tôi!"

"Hả, anh nói cái gì vậy?"

Cô hoàn toàn không có ởbình tĩnh, thế cho nên không có nghe được anh nói cái gì?

Nguyễn Mạnh Quỳnh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, đáng chết, cô gái ngu ngốc thế nhưng lại coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai. Anh đã nói qua với cô, chọc giận anh, anh sẽ trừng phạt cô.

"Vốn cho là cô khác với bọn họ, hóa ra cô cũng chỉ là người phụ nữ háo sắc nhìn thấy mĩ nam liền chảy nước miệng. "Nước miếng cũng đã chảy ra, có phải nhìn tôi cực kỳ thèm ăn."

"Tôi thèm ăn anh cái quỷ, anh tự kỷ à, tôi nhìn thấy anh cũng thấy ghê tởm, kính xin anh không cần cảm thấy bản thân tốt đẹp nữa! Tôi còn muốn sống thêm vài năm! Tôi cũng không muốn bị anh làm cho ghê tởm chết."

Nguyễn Mạnh Quỳnh vốn mang vẻ mặt thản nhiên bỗng trở nên âm lãnh, một đôi mắt chim ưng trừng mắt nhìn Phi Nhung, giống như muốn đóng băng cô, lại dám nói anh ghê tởm, xem ra cô gái này điên rồi, nếu không thì sao cô dám nói chuyện với anh như vậy, chẳng lẽ cô không sợ sao?

Đã nhiều năm rồi đây là lần đầu đụng phải cô nàng lỗ mãng không sợ trời không sợ đất, mặc dù cô nói chuyện buông thả lại không biết tốt xấu, còn thỉnh thoảng thích mắng chửi người, nhưng Nguyễn Mạnh Quỳnh chính là bó tay với cô, nếu như đổi thành thư ký khác, sớm cút đi rồi.

Phi Nhung cảm giác được sự khác thường của anh, trong lòng cố gắng ngăn chặn lửa giận, không dám phát tiết, vẻ mặt anh lạnh lẽo khiến cho Phi Nhung hít vào một hơi khí lạnh. Nha, cuồng tự kỷ thực sự tức giận.

Bởi vì cô ở phía sau, đứng ở trên bậc thang cao hơn so với Nguyễn Mạnh Quỳnh , mặt của cô đúng lúc đối mặt với Nguyễn Mạnh Quỳnh . Giờ phút này ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng, còn có tiếng thở dốc cực nhọc truyền vào lỗ tai Phi Nhung, giống như muốn làn thủng màng nhĩ cô.

Kế tiếp, Phi Nhung cho là chính mình sẽ chết vô cùng cực thảm, không nghĩ tới hai tay Nguyễn Mạnh Quỳnh ôm lấy mặt cô hung hăng hôn lên môi cô, cứ như vậy một màn hôn môi tình cm trên cầu thang bị người phía dưới xem rõ tường tận.

Nguyễn Mạnh Quỳnh đã nói qua không nên chọc giận anh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Không nghĩ tới Phi Nhung giãy giụa đem miệng đến bên tai Nguyễn Mạnh Quỳnh nhỏ giọng nói: "Nếu như anh quả thật muốn trở thành thái giám, anh cứ tha hồ mà gặm."

Giọng nói của cô không cao không thấp, nhưng Nguyễn Mạnh Quỳnh nghe được tường tận rõ ràng, hơi thở nóng bỏng truyền vào lỗ tai, khiến cho Nguyễn Mạnh Quỳnh từng đợt ngứa ngáy, lá gan cô thật không nhỏ, dám can đảm uy hiếp anh, có thú vị.

Phi Nhung nói xong bỏ qua cho anh, như con khổng tước kiêu ngạo từ từ đi ra bên ngoài. Nguyễn Mạnh Quỳnh cũng lập tức đi theo sau, vậy mà trước kia mọi người đều đi sau anh, không nghĩ tới hôm nay Nguyễn Mạnh Quỳnh thành người tùy tùng đi sau lưng cô, nhịn xuống từng đợt đau nhức trong đũng quần, đi ra ngoài cửa, lên xe.

"Cô tốt nhất phù hộ tôi không sao, nếu không tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi ."

Nguyễn Mạnh Quỳnh lạnh lùng nói, lái xe đi tới bệnh viện.

Phi Nhung vội vàng đi đăng ký, tất cả thủ tục đều làm tốt, cô đưa phiếu khám cho anh.

"Tổng giám đốc, vào trong đi, tôi ở bên ngoài chờ anh." Phi Nhung nói chuyện mặt cũng rất đỏ.

"Cô theo vào cùng tôi, nhanh lên." Nguyễn Mạnh Quỳnh kiên quyết nhìn Phi Nhung, đều là cô làm hại, còn dám không chịu trách nhiệm.

"Nhưng mà, cái phòng khám này đều là đàn ông đến xem chỗ đó, tôi đi vào hình như bất tiện."

"Hãy bớt nói nhảm đi."

Nguyễn Mạnh Quỳnh nổi giận, cơ hội tốt như vậy có thể trừng phạt cô, cô muốn cự tuyệt, đừng mơ tưởng.

Phi Nhung vừa nhìn thấy vẻ mặt dọa người của Nguyễn Mạnh Quỳnh , không có cách nào, đành phải đỏ mặt theo ở phía sau. Nguyễn Mạnh Quỳnh ngồi ở bên cạnh bác sĩ, Phi Nhung đứng ở phía sau anh, giống như là nàng dâu nhỏ bị ủy khuất, Nguyễn Mạnh Quỳnh nói với bác sĩ rằng bị vật cứng đập vào, cho nên rất đau.
Vẻ mặt bác sĩ rất bất ngờ, nhìn cô gái sau lưng, giống như hiểu ra thế nào, Phi Nhung đoán được nhất định là bác sĩ hiểu lầm, cũng bất chấp thẹn thùng, vội vàng giải thích.

"Bác sĩ, cái kia, cũng không phải như bác sĩ nghĩ, tôi cùng anh ấy không có gì ."

Bác sĩ không để ý đến lời giải thích của Phi Nhung, cái loại vẻ mặt đó là ông hiểu được, ông hiểu được tuổi trẻ mà! Khó tránh khỏi tìm kiếm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rất bình thường.

Trải qua một loạt kiểm tra, bọn họ đi vào phòng làm việc của bác sĩ lần nữa.

"Bác sĩ, đây là giấy tờ kiểm tra, ông xem xem anh ấy không có sao chứ?" Trong lòng Phi Nhung vẫn hết sức đau lòng, cũng sợ hãi anh thật sự có việc gì, mặc dù mình cũng hết sức ghét anh, nhưng cũng không muốn để cho anh mất đi chức năng của đàn ông. Cho nên rất vội vàng không biết bị thương như thế nào?
Nguyễn Mạnh Quỳnh nhìn thấy vẻ mặt của Phi Nhung trong lòng có một tia ấm áp, nhiều năm như vậy mọi người đối với anh một mực cung kính, khuôn mặt tươi cười chào đón, không có người nào dám đắc tội anh, nhưng anh từ không cảm giác được ấm áp, giờ phút này cô lại cho anh một chút ấm áp, mặc dù chỉ là một chút, như vậy cũng đã đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro