Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Là ai cần băng vệ sinh?" Một thanh âm ngọt ngào hỏi, Mộ Hi vừa nghe không phải là các chị em của cô, vừa nghĩ có thể là Ngọc Mỹ quá bận rộn, cho nên nhờ người khác đi.



"Mỹ nữ, là tôi, tôi cần băng vệ sinh."



"Đây." Một bàn tay nhỏ từ phía dưới đưa tới.



"Cám ơn cám ơn."



Chờ Phi Nhung đi ra, cô gái đã đi rồi.



Ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, tổng giám đốc nhất định trở lại sớm, nhất định phải chỉnh sửa kỹ lại biên bản hội nghị, nếu không cuồng tự kỷ lại sẽ kiếm chuyện, Phi Nhung ngồi chỗ kia nghiêm túc chỉnh sửa tài liệu.



"Đến phòng làm việc của tôi." Nguyễn Mạnh Quỳnh từ phòng làm việc dùng điện thoại gọi Phi Nhung vào.



"Thảm rồi, thảm rồi, tài liệu còn chưa chỉnh sửa xong, tổng giám đốc đại nhân muốn nổi đóa rồi, a , đang bận cũng không thể không để cho người ta đi nhà vệ sinh chứ!" Có chút bất an đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.



"Cô đang làm cái gì?"



"Tổng giám đốc, tôi tôi sẽ đi chỉnh sửa lại ngay bây giờ, nó sẽ xong ngay, vừa rồi có chút chuyện nhỏ làm chậm trễ." Phi Nhung cho rằng tổng giám đốc chờ muốn biên bản hội nghị, vì vậy vội vàng giải thích. 



"Nhớ kỹ cho tôi, không có lệnh của tôi, cô cho rằng muốn tới thì tới, muốn làm thì đi."



Nguyễn Mạnh Quỳnh nhìn tên tiểu nhân trước mắt, tức giận đến mặt xanh tái. Nhưng Phi Nhung còn đang khó hiểu, không phải là một biên bản hội nghị thôi sao? Tức giận đến mức đó sao?



Trời mới biết, Phi Nhung vừa rồi gọi điện thoại cầu cứu ai.



Thì ra là, vừa rồi gọi điện thoại cầu cứu không phải là gọi cho Vân Ngọc Mỹ, mà là đần độn u mê gọi tới di động của tổng giám đốc, thật buồn bực chính là, lúc ấy Nguueexn Mạnh Quỳnh đang đợi điện thoại một khách hàng quan trọng, bọn họ mở hội nghị video, cho nên di động của Nguyễn Mạnh Quỳnh chẳng những bày trên bàn hội nghị, hơn nữa còn là giọng nói trên chế độ rảnh tay. [ gòi gòi ai bán quần sỉ lẻ đâu có mối bán nè cung cấp lẹ lẹ lẹ lênnn hahaaaaa]



Nhưng vào lúc này điện thoại củaPhi Nhung gọi đến, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nguyễn  Mạnh Quỳnh.



Nguyễn Mạnh Quỳnh không nói, vẻ mặt u ám nhìn không ra bất cứ thay đổi gì, lúc này tức giận nghiêm mặt có chút lạnh lẽo, chỉ cảm thấy một loại khí thế muốn gϊếŧ người bao phủ trên không, khiến người ta vô cùng sợ hãi.



Hội nghị rất nhanh kết thúc, Nguyễn Mạnh Quỳnh trở lại phòng làm việc, chứng kiến bên trong phòng thư kí không có ai, vì vậy, ma xui quỷ khiến gọi tới một nữ đồng nghiệp, củng không thể khiến thư ký của mình chết thối trong nhà vệ sinh.



Chứng kiến Phi Nhung bày ra vẻ mặt vô tội quá trớn, anh đè nén tất cả tức giận.



"Thay xong quần áo, ra ngoài cùng tôi."



Một câu nói của Nguyễn Mạnh Quỳnh làm cho đầu óc Phi Nhung choáng váng, ra ngoài? Chẳng lẽ không sốt ruột muốn biên bản, thật là một cái người đàn ông kỳ lạ. Phi Nhung vừa đi vừa nghĩ: Rốt cuộc muốn đưa cô đi đâu? 



Đi vào bãi đậu xe Phi Nhung có chút hối hận, người đàn ông này là ma quỷ, một mình chung đụng với anh ta rất nguy hiểm, dù sao mình là con gái, hơn nữa còn chưa bao giờ qua lại với đàn ông, vạn nhất anh ta muốn mạnh bạo, thua thiệt chính là mình, làm sao bây giờ? Nâng mắt kính, suy tính có muốn lên xe hay không.



"Lên xe." Nguyễn Mạnh Quỳnh chứng kiến Phi Nhung đứng đó không nhúc nhích, biết rõ cô đang do dự cái gì.



"Tổng giám đốc, chúng ta muốn đi đâu? Mặc dù tôi là thư ký của anh, nhưng tôi có quyền biết rõ muốn đi đâu."



Phi Nhung sững sờ hỏi một câu không có một chút nội dung kỹ thuật, cô biết rõ hỏi cũng là vô ích, nhưng mình chính là lo lắng.



"Lên xe." Nguyễn Mạnh Quỳnh không vui nói, không có ý muốn nói cho cô biết.



"Nói cho tôi biết, liền lên xe." Phi Nhung thật sự không dám một mình chung đụng với anh, chính mình chính là gái chưa chồng, người đàn ông trước mắt chính là đại sắc quỷ, phụ nữ nhiều như y phục.



Nguyễn Mạnh Quỳnh âm thầm chán nản, lại không đủ bình tĩnh để cô tiếp tục lải nhải, đưa tay ôm lấy Mộ Hi đang trầm tư.



Không nghĩ tới Phi Nhung lơ là, liền như vậy trong chốc lát, người đã ở trong xe, hơn nữa còn là ngồi trên đùi Nguyễn Mạnh Quỳnh, tốc độ nhanh Phi Nhung cũng không có cảm giác được lên xe như thế nào.


"Anh là người hay là quỷ vậy?" Phi Nhung bị hành động của anh hù dọa, trong lòng tràn ngập lửa giận không thể nào phát tiết được, ngồi ở trên đùi anh đến một cử động cũng không dám, hung hăng trừng đôi mắt lạnh lùng kia, hận ánh mắt của mình không thể hóa thành mũi tên bắn kẻ tự cuồng này thành con nhím.



"Cô tỉnh lại đi, cô dùng ánh mắt cũng không gϊếŧ được tôi." Nghênh đón đôi mắt cô, mặc dù vẫn mang cái kính quê mùa, nhưng bây giờ anh đã biết rõ đằng sau mắt kính là một gương mặt xinh đẹp.



"Tổng giám đốc hiểu lầm rồi, tôi là thư ký của anh, nào dám làm loại chuyện đó?" Phi Nhung biết rõ trước mắt phải thật ổn định, tỉnh táo.

Mười năm nay, chưa từng có người nào dám lấy mắt trừng anh như vậy, trong mắt cô gái này không có sợ hãi, khiếp đảm, còn mang theo một loại quật cường, cũng từ khi biết cô, lúc nào Phi Nhung cũng châm chọc anh, nói anh là cuồng tự kỷ! Tổng giám đốc ác ma, còn bóc lột người nghèo, còn dám không biết sống chết mắng anh là lưu manh! Khiến anh đáng giận là, anh vậy mà lần lượt tha thứ cho sự vô lễ của cô, giống như cuộc điện thoại cầu cứu kia, lúc ấy tức giận hận không thể ăn cô. Nhưng sau khi rời khỏi phòng họp, anh lại thấy buồn cười.


Đều nói mỗi người đều có một khắc tinh, chẳng lẽ cô chính là khắc tinh của anh? Khắc tinh bình tĩnh đến chậm.



Phi Nhung thấy anh không trả lời, chính mình cũng không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy bắp đùi co dãn và rắn chắc, làm cho người ta không tự chủ được liên tưởng đến một chữ: Gợi cảm.



Một cái tay Nguyễn Mạnh Quỳnh vòng quanh eo cô, tay kia thao tác tay lái, trong phút chốc đó, xe giống như cung tên lái nhanh ra bãi đậu xe.



"A - - anh muốn tìm cái chết à? lái nhanh như vậy." Phi Nhung bị hù dọa kêu to.



Nguyễn Mạnh Quỳnh không có bất kỳ vẻ mặt gì, anh phiền nhất là người kêu to, nhưng bây giờ cô gái trong lòng, đang thét chói tai, anh không có tức giận, ngược lại cảm thấy hết sức kích thích.[-.-]



"Ngừng xe, ngừng xe, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe, cuồng tự kỷ, dừng lại, dừng lại."
Phi Nhung bị hù dọa kêu to, Nguyễn Mạnh Quỳnh thả chậm tốc độ, tiếng thét chói tai lập tức dừng lại.



"Cô câm miệng." Nguyễn Mạnh Quỳnh làm cho cô câm miệng, không biết còn tưởng rằng ai cưỡng gian cô kia! Kêu lớn tiếng như vậy.



Xe đi chậm lại, giọng Phi Nhung cũng nhỏ lại.



"Tổng giám đốc, làm ơn, để cho tôi ngồi ghế bên cạnh được không? Tôi không muốn bị chú cảnh sát bắt lấy, hết sức mất mặt, anh hiểu chứ?"



"Như vậy cũng tốt." Nguyễn Mạnh Quỳnh nhìn về phía trước lái xe nói.



"Không tốt, thật không tốt, người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi thích anh, rất thích anh kìa, ngay cả lái xe cũng muốn ngồi trong ngực anh, không được, người ta sẽ hiểu lầm, vả lại, anh cũng không phải người đàn ông của tôi, tại sao lại phải gần gũi với anh như vậy. Anh không sợ trở thành trò cười, nhưng tôi sợ."



Nguyễn Mạnh Quỳnh nghe cô nói hết sức mới mẻ, đàn ông của cô? Sức tưởng tượng của cô rất phong phú.



"Cô có thể tạm thời coi tôi thành người đàn ông của cô." Nguyễn Mạnh Quỳnh có chút được voi đòi tiên nói.



"Tổng giám đôc, anh đúng là thần tài của tôi, hơn nữa, anh? Không được, muốn làm người đàn ông của tôi thỉ chỉ có một mình tôi, còn anh? Không đủ tư cách, anh nhiều phụ nữ như quần áo."



Nguyễn Mạnh Quỳnh nghe vậy cực kỳ khó chịu, nhiều người phụ nữ muốn anh cưng chiều, nhưng cái cô gái này, đối với anh không có một chút hứng thú, thậm chí còn lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt anh, cô nàng đáng giận, sớm muộn gì cô cũng là đồ ăn của anh, kể cả tư tưởng tự đại.



"Tổng giám đốc, phiền anh dừng xe được không? Tôi muốn ngồi bên cạnh."



Nguyễn Mạnh Quỳnh  trầm mặc không nói.



"Tôi đã cảnh cáo anh trước nhé, là anh không để cho tôi ngồi sang, đến lúc đó có bất kỳ hậu quả gì, anh tự chịu trách nhiệm, tôi mặc kệ đó!"



Nguyễn Mạnh Quynhg không hiểu có ý gì, vẫn tiếp tục lái xe, kỳ thật Phi Nhung sợ hãi dì cả của mình dính trên đùi anh, vì cô rất khó bảo đảm nó sẽ không rỉ ra ngoài!






à thì dính thì đừng có nhăn nhó e uýnh a thay chị gái nhà em 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro