Chương 31:Huy Nam ra tay!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cuộc họp Hội Đồng tập đoàn Hắc Long:
Ông Vinlee ngồi ngay vị trí thường lệ nhưng hôm nay lại khác, cảm giác thấp thỏm cứ mãi lấn át tâm trí ông. Chỉ ít phút nữa thôi, lão cáo già đó sẽ công bố số cổ phần của mình và đề nghị ông trao trả lại chiếc ghế Chủ Tịch.
"Cạch"
Tiếng cửa mở, có người đến. Ông Vinlee lập tức nhìn ra phía ấy, phía sau cánh cửa chính là gương mặt của tên gian xảo đang cười đểu nhìn ông. Sau lưng là tên Jiro thuộc hạ thân cận.
Gương mặt tươi như hoa ấy một làn nữa khiến ông Vinlee thực sự không cam tâm. Đúng là một tên đại gian đại ác!
- Các vị cổ đông đã đến đông đủ rồi sao? Tốt lắm!
Lão ta nhe răng nhe lợi cười đắc ý. Cuộc họp bị triệu tập gấp như vậy thì lời ra tiếng vào là điều không tránh khỏi. Các vị cổ đông được dịp bàn tán, xì xầm về mục đích cuộc họp này.
Chưa để Chủ Tịch mở lời như mọi khi, lão già đó đã ngang nhiên đứng dậy khua môi múa mồm:
- Cám ơn các vị đã chịu bỏ ra ít thời gian để đến dự cuộc họp này! Tôi – Phó Chủ Tịch tập đoàn có việc muốn tuyên bố.
Ngài Vinlee nghe đến đây thì nhắm nghiềm mắt lại như muốn phép màu sẽ xuất hiện. Tuy nhiên ông vẫn không hề phản bác một lời nào mà chỉ yên lặng lắng nghe.
- Hôm qua, ắt hẳn vị nào ngồi ở đây cũng đều nghe tin có một số cổ phần của tập đoàn ta được tung ra thị trường, đúng không?
Ai ai cũng nhìn nhau, bắt đầu nhận ra vấn đề. Lão John cười tựa như không nói tiếp:
- Tôi đã chính thức mua lại số cổ phần đó và bây giờ, tôi là người nắm số cổ phần lớn nhất trong công ty này!
Ông Vinlee đan hai tay vào nhau, hàng lông mày khẽ nhíu lại: "Thằng nhóc Huy Nam bảo là có cách, sao mãi giờ này mà còn không đến cơ chứ?"
Jiro khoanh tay đứng phía sau quan sát sắc mặt mọi người mà mỉm cười đầy ẩn ý. Phần thắng đã thuộc về ai thì chính mọi người cũng biết rõ. Vả lại, phần lớn số cổ đông ở đây đều nằm dưới trướng ông John. Kẻ nào dám phản thì lập tức nhận hậu quả ngay.
- Theo nguyên tắc, giá trị cổ phần sẽ quyết định điều gì nhỉ? – ý tên cáo già đang đề cập đến chiếc ghế Chủ Tịch nhưng không nói thẳng, chỉ thấy hàn ria mép ông ta nhếch lên trông cực kì gian xảo.
Một vị cổ đông bên dưới e dè lên tiếng cho phải phép:
- Nếu thế thì chiếc ghế Chủ Tịch sẽ là do......
Lão John hả hê chắp tay phía sau nhìn phòng họp hơn trăm người cười ngoác cả mồm.
- TẤT NHIÊN SẼ LÀ DO NGÀI VINLEE ĐÂY NGỒI!!!!
Một giọng nói quen thuộc cất lên khiến mọi người đồng loạt nhìn ra phía cửa. Vẫn là hắn, vẫn một thân vest đen anh tuấn quen thuộc.
Lão John cứng người nhìn hắn, phát biểu mạnh miệng như thế có khi nào hắn đang giữ trong tay thứ gì hay ho hay không?
Đi cùng với hắn là Nam cũng mặc vest đen chỉnh tề. Hắn cương nghị tay đút túi quần cầm túi hồ sơ bước từng bước đến gần lão John.
- Chưa ngủ mà sao mơ sớm vậy cưng? Chân ngắn thế kia mà cũng đòi leo lên ghế Chủ Tịch à? Ít nhất cũng phải 1m83 như Ngài Vinlee đây chứ!
Lời nói đùa cợt của hắn khiến một số vị ngồi ở dưới bật cười còn lão ta thì thôi khỏi nói muốn xì khói lỗ tai luôn.
- Ranh con! Ai cho phép cậu vào đây nói xằng nói bậy xúc phạm "Chủ Tịch tương lai" hả?
- Oh my god! Già rồi mà còn xài kem chống nhục à? Đúng là cuồng dâm sinh hoang tưởng, tự xưng là Tân Chủ Tịch cơ đấy!
Hắn nhún vai cười ngu ngơ, máu điên của ông John bắt đầu sôi lên. Cùng lúc đó Jiro như nhận ra người quen, ông ta chỉ tay về phía hắn mà lắp bắp:
- Cái.... cái thằng....
Hắn cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tên Jiro, vội hốt hoảng:
- Ông Già! Sao ông ở đây hả? Bảo vệ đâu mau khiêng ông ta ra ngoài!
Phòng họp Hội Đồng nhanh chóng lộn xộn và hỗn độn cả lên. Ông Vinlee liếc nhìn Nam:
- Thật sự là có cách giải quyết chứ?
- Hãy tin ở con!
Quay lại với "vụ án hot boy và hai ông già" nào:
- Hai thằng bây quen nhau à? – lão John gãi đầu.
- QUEN CÁI GÌ MÀ QUEN!!! – hắn và Jiro nhìn nhau đồng thanh.
Cả hai chiếu tia lazer vào nhau, khói bốc lên ngùn ngụt. Thấy tình hình này kéo dài không có lợi cho mình, lão John quát:
- Thôi đủ rồi! Rốt cuộc là cậu dựa vào cái gì ngăn cản tôi ngồi ghế Chủ Tịch? Nói đi!!!
Hắn đảo mắt thành một vòng tròn sau đó nhún vai:
- Tại vì ông không đẹp trai bằng Ngài Vinlee, không cao bằng, không trẻ bằng, bla....bla.... nói chung là cái gì cũng không bằng!
Lão John giận run người, tay siết lại thành đấm nổi cả gân:
- Cái đồ....cái...đồ....
- À còn thêm cái tật nói lắp nữa, vì vậy ông không thể nào làm Chủ Tịch được đâu! Về nghỉ khỏe đi nha! – hắn vỗ vỗ vai ông.
- Hừ! Không nói nhiều, đây là số liệu cụ thể tổng giá trị số cổ phần mà ta đang nắm, tự các ngươi xem đi! – ông John quăng mạnh một xấp giấy lên bàn.
Hắn quàng vai ông ta rồi nói nhỏ:
- Tôi có cái này vui lắm! Muốn xem không?
- Cái gì?
Hắn đưa ông ta túi hồ sơ mình đang cầm trên tay, lão John hằn học mở ra xem.
Hắn nháy mắt với Nam đầy ẩn ý, các vị cổ đông bên dưới cũng đang rất tò mò muốn biết đó là gì.
Sau khi xem đi xem lại, lão cáo già xám mặt hai chân đứng muốn không vững. Mồ hôi của ông ta bắt đầu rịnh ra ướt cả trán. Jiro phải bước đến đỡ ông ta để khỏi ngã.
- Tại sao.... Tại sao?
Ông ta mím chặt môi dùng ánh mắt khát máu nhìn hắn. Jiro thấy vậy liền cầm lấy để xem, sắc mặt cũng dần biến sắc giống ông John.
- Mầy....mầy.....
- Haha... Không ngờ đúng không? – hắn vỗ vai ông ta như an ủi.
Trong khi thái độ của hai ông già thay đổi thì hot boy của chúng ta mới tiến đến trung tâm của căn phòng cất giọng:
- Tôi chính thức tuyên bố, số cổ phần của tôi kể từ ngày hôm nay sẽ chuyển nhượng cho ông Lý Khánh Luân tức Vinlee bác của tôi! Có nghĩa là 35% cổ phần của Ngài John đây không có nghĩa địa gì với 50% cổ phần của bác tôi hết. OK?
Hắn vừa nói vừa trừng mắt nhìn hai con sói già ngồi trước mặt.
Ông Vinlee cùng mọi người trong phòng họp hết sức bất ngờ. Hóa ra là vậy! Ông hiểu ra và nhìn Nam:
- Đơn giản thế mà ta nghĩ không ra! Cám ơn con nhiều lắm Nam à!
- Dạ không có gì đâu ạ! Con thấy chuyện này khá là đơn giản, Ngài hãy cố gắng nhé! – Nam nhã nhặn.
Cả phòng họp cất lên một tràng vỗ tay nhằm ủng hộ Chủ Tịch đồng thời ném cho hai tên vô liêm sỉ kia một nổi ê chề chà bá. Jiro nghiến răng nhìn hắn như thâm thù đại hận:
- Thằng ranh! Thì ra mầy vốn là kẻ thù của Bang Kirin! Tao nhất định sẽ không để mầy sống yên đâu!
Hắn một tay đút túi quần, tay còn lại đưa lên gãi gãi đầu:
- Đủ trình ĐỘ thì tôi sẽ tiếp!
- Mầy.....
Jiro nhất thờ á khẩu không nói nên lời. Buổi họp kết thúc, ai cũng thở phào nhẹ nhõm vì ông John đã không đạt được mục đích.
Nhờ Nam suy nghĩ ra mấy cái kế sách đơn giản lại hiệu quả ấy mà ngày càng được Ngài Vinlee tín nhiệm. Hắn cũng trút bớt được phần nào áp lực công việc.

 AAAA..... Nhục nhã! Thật là nhục nhã!!!!
Ông John xua mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, gào lên như một thằng điên.
- Nguyễn Văn Khánh!!!!! Tao sẽ giết mầy!!!!
Jiro cũng điên không kém, hai mắt bị đốt cháy bởi ngọn lửa thù hận. Giá mà ông có thể uống máu của hắn ngay bây giờ thì thật sự sẽ rất hả dạ. Thằng nhóc chết tiệt phá đám ông hết lần này đến lần khác.
- Tại sao? Tại sao bọn chúng lại có thể lật ngược thế cờ một cách ngoạn mục như thế. Không tin được! Không thể tin được! Chúng chỉ là một lũ con nít thì làm sao có thể. Aaaa....
- Tôi sắp phát điên rồi! Tôi thù nó, tôi nhất định phải để nó chết dưới tay của tôi. THẰNG KHỐN!!!!
- Không chỉ ngươi mới thù nó đâu, ta còn hận nó gấp trăm ngàn lần. Nhất định phải lên kế hoạch lật đổ tụi nó, ta phải rửa nhục. – Lão John siết chặt nắm đấm, hai mắt ánh lên niềm căm phẫn không gì có thể tả.
- Được rồi! Tối sẽ giúp Ngài, sẽ cố gắng lên kế hoạch thật hoàn hảo! Hãy nhớ trước khi giết thằng nhãi đó phải chừa phần tôi!
- Được!
Hai tên cáo già nhìn nhau, rốt cuộc cũng đã có chung một kẻ thù. Rồi sẽ ra sao?
.........................................
*Biệt thự Hắc Long:
- Oa! Thật không? Khánh giỏi quá đi à! – nó ôm lấy cổ hắn thắm thiết khi nghe hắn kể lại chiến tích ban sáng của mình.
Hắn gãi gãi đầu cười híp mí trông đáng yêu phết. Minh Hạo thấy vậy liền nhăn mặt:
- Chị My! Cái đó là do em nghĩ ra chứ bộ, anh Shin nhận bừa đấy!
- Chị biết mà, chỉ có Nam mới sáng suốt được như thế thôi! – nó giơ ngón cái lên ý muốn bảo Minh Hạo is the best.
Ba và mẹ của Ailee bật cười nhìn con rể tương lai:
- Nam! Cố gắng phát huy nha!
- Ok. – Nam cười lém lỉnh khiến mẹ Ailee phải sững người vì cậu quá dễ thương.
Đậu Đỏ nghịch ngợm gác chân lên người Đậu Xanh quay sang bảo:
- Ước gì sáng nay em có mặt ở đó để xem gương mặt ông ta như thế nào khi bị anh Khánh trêu chọc. Chắc là vui lắm! Há..há...
Nhất Phong hất mặt nhìn Nam:
- Ê thằng nhóc kia! Đi làm trợ lí Chủ Tịch vui quá ha!
Nam lè lưỡi châm chọc:
- Ai bảo anh có chị Salern rồi quên em! Mai mốt em dọn sang nhà của Ngài Vinlee ở luôn cho coi.
Salern ngồi kế bên Nhất Phong liền đỏ mặt, đưa tay lên che miệng cười nhẹ. Ba và mẹ hắn liền thêm vào:
- Gì chứ chăm sóc con rể chị dâu Nari là nhất rồi!Nam cẩn thận coi chừng bị bắt ở rể luôn đấy nhá!
Nari phu nhân nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng:
- Này! Này! Này! Nói thế nhỡ Nam của tôi bỏ chạy thì hai người đền cho tôi đấy nhá!
- Bác yên tâm! Con không bỏ chạy đâu mà! – Namlại nở nụ cười khoe đôi mắt một mí.
Phu nhân Nari chịu không nổi liền bẹo má cậu nhóc:
- Con đừng lúc nào cũng đáng yêu thế được không hả???
Mun từ dưới bếp bước lên thông báo:
- Bàn tiệc đã chuẩn bị xong rồi! Xin mời mọi người!
- YEAHHH!!!
Lũ con nít nhí nhố hét lên rồi chạy ào vào chiếc bàn lớn kia, các vị tiền bối thì chậm rãi đi theo phía sau. Chiếc bàn dài đầy đồ ăn trông như một bữa tiệc sang trọng.
Mẹ hắn trầm trồ:
- Ai nấu vậy ta? Trông ngon quá đi mất!
tronie nhiệt tình giơ tay:
- Là con!
Mẹ và ba hắn ngạc nhiên đồng thanh:
- Là con thật sao Tronie?
- Dạ vâng. Chính tay con MUA đấy ạ!
- TRỜI!!!! – tất cả đồng thanh, Tronie chỉ biết gãi đầu nở nụ cười trừ.
Tất cả ngồi vào bàn chỉnh tề, Ngài Vinlee bật nắp chai rượu vang thượng hạng để ăn mừng cho thắng lợi ngày hôm nay.
"Póc"
- WOA!!!!
Rượu được rót cẩn thận ra ly cho từng người, buổi tiệc cũng xin được phép bắt đầu.
- CẠN LY!!!
Mọi người cùng nhau ăn uống, cười nói vui vẻ như một đại gia đình. Liệu sóng gió có còn đợi họ phía trước???

Các bậc tiền bối quả thật mưu trí hơn người, khó ai sánh nổi. Vì sao tg lại nói như vậy? Và vâng! Đó là vì sau khi ăn xong tất cả kéo nhau xách mông đi về chỉ còn lại bộ mặt đáng thương của sáu vị chủ nhân ngồi nhìn đống chén dĩa chất cao như núi. Thật là cao tay nha!
- Vợ yêu! Hay là mình quăng ra sau vườn hết đi nha!
"Bốp"
- Ngày mai Khánh ăn bóc nhá! – nó "dịu dàng" tặng cho hắn một cái cốc.
Mun và Tronie nằm sải lai trên nền nhà:
- Trời ơi! Sống tự túc chi cho khổ vậy nè? Có người giúp việc có phải hơn không?
Đậu Đỏ nhăn nhó:
- Em không biết rửa đâu nha! Anh chị làm gì coi được thì làm. – Trời trời! Phát ngôn bá đạo ghê chưa. Tg hết thuốc với Bảo Hân.
- Thế quý cô có biết ăn không? Lúc nãy ăn nhiều nhất mà bây giờ trốn tránh trách nhiệm à? – Mun liếc xéo.
Bảo Hân đưa tay gãi gãi đầu:
- Hì...hì... Ăn là việc dễ nhất trên đời không biết thì đi chết cho rồi!
Mười hai cặp mắt nhìn nhau, không ai có thiện chí đi làm cái việc kia cả. Bỗng hai mắt nó sáng lên, chứng tỏ sắp bày ra trò gì đó. Nó xì xầm to nhỏ với Mun cùng Đậu Đỏ nhưng không cho ba anh kia nghe. Rốt cuộc cả ba cười man rợ.
- Nè! Bây giờ chơi một trò chơi! Ai thua thì đi rửa cái đống chén dĩa đó chịu không?
Ba anh nhìn nhau, tự tin gật đầu cái rụp. Nó cười đểu nhìn hai đồng minh, thế là đã bị sập bẫy rồi. Nó tiếp:
- Chia làm hai đội nam và nữ nhé!
- Ok nhưng luật chơi là như thế nào? – hắn hỏi.
- Đây là trò chơi Có Hoặc Không, nghĩa là nếu em đặt một câu hỏi thì mọi người chỉ có thể trả lời là có hoặc không thôi!
Đậu Xanh hếch mũi:
- Tưởng gì, dễ ợt!
- Được! Vậy bắt đầu nhé! Sẽ có ba câu hỏi dành cho ba người, trong ba giây nếu trả lời không được thì coi như thua. – nó cười gian.
Mun và Đậu Đỏ nhận nhiệm vụ ngồi đếm sau khi nó kết thúc câu hỏi. Phen này ba anh phải rửa chén rồi ba anh ơi! Nó bắt đầu từ hắn:
-Khánh! Ngoài cám lợn ra anh có ăn thứ gì khác hay không? Trả lời có hoặc không!
- Hả? Cái gì? – hắn tròn mắt kinh ngạc, hết biết trả lời sao luôn.
"3.....2.....1″
- Xong một em! – Đậu Đỏ khoái chí trước gương mặt yểu xìa của hắn.
Nó tiếp tục câu hỏi thứ hai với Tronie:
- tronie! Có ai biết anh từng bị gay không? Trả lời có hoặc không!
- Trời!!! Cái gì??? Anh.... – Tronie cứng họng trong khi Mỹ Nghi đang cười nghiêng ngả.
"3.....2.....1″
- Xong đời em thứ hai! – Mun vỗ tay đôm đốp.
- Mấy em.... Đúng thật là..... – Tronie và hắn chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay.
Nó quay sang Đậu Xanh:
- Zino! Đậu Đỏ có biết lúc nhỏ em từng đái dầm hay không? Trả lời có hoặc không!
- HẢ??? Cái gì? Bộ có sao??
"3....2.....1″
- YEAH!!! – ba nàng hí hửng đập tay nhau trước ba gương mặt xám ngoét.
Hắn nghiến răng:
- My! Em ngon lắm, biết trước thì anh đã không chơi!
- Hối hận cũng đã quá muộn màng, mời ba cưng đi dọn dẹp cái "bãi chiến trường" kia giùm.
Cả ba giậm chân đùng đùng đi rửa chén trong khi ba người tụi nó ngồi cười hả hê. Đúng thật là vui không gì có thể tả!
Ba nàng vừa ngồi ăn trái cây, vừa xem tivi, vừa nói chuyện rôm rả xôn xao cả khu vực phòng khách. Nhưng ở khu vực hà bếp thì sao?
- Oa....oa..... Hong chịu đâu! Hong rửa nữa đâu! – hắn hai tay dính đầy bọt xà phòng ngửa mặt lên trời khóc rống.
Tronie lủi thủi rửa và rửa không nói thêm gì, anh cũng đang thở dài thườn thượt. Zino đổ cả mồ hôi hột, cậu nhóc nghiến răng hối hận vì cái màn chơi trò chơi vừa rồi. Nếu biết trước My cao tay như thế thì còn lâu mới chơi.
- A... Không rửa nữa đâu!!!! – hắn lại rống họng lên.
"Ặc....ặc.....ặc"
Tronie thò tay sang bóp cổ hắn, rửa chén đã mệt rồi mà hắn còn lải nhải nữa. Thiệt cái tình!
- B..u..ô...ng... ra!!!!...Khụ....khụ....
Hắn ho sống ho chết vì nghẹt thở, cái bàn tay như tay gấu của Tronie bóp như thế ai mà thở nổi. Anh nghiến răng, bặm môi nhìn hắn:
- Còn than nữa tao lấy nước sunlight cho mầy uống nghe thằng quỷ!
- Con biết rồi ông nội! Khụ...khụ.... – hắn liếc xéo Tronie.
Tronie tiếp tục công việc, liếc mắt nhìn hắn:
- Nửa tiếng đồng hồ mà rửa được có hai cái chén à! Sao ông trời sinh ra mầy mà còn sinh ra tao chi vậy hả Khánh?
- Báo mầy chứ làm gì! Riết rồi mầy giống ba tao ghê! – hắn nhún vai.
- Ngậm mồm lại và rửa đi! Một lát My vào tao cho mầy gánh hết bây giờ!
Zino khổ sở, đáng thương lẩm bẩm:
- Biết vậy lúc nãy em trả lời là có cho rồi!
- Thì rõ ràng lúc nhỏ em có đái dầm mà! Nhận đại đi ở đó mà bày đặt! – hắn trêu.
Zino hất nước xà bông về phía hắn:
- Thế sao lúc nãy chị My hỏi ngoài cám lợn ra anh có ăn cái gì khác không sao anh không trả lời là có đi?
Cả hai đứa gây gổ tóe lửa, không biết cứ trẻ con như vậy bao lâu nữa???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro