Chương 35:Kẻ thù!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tầng hầm dinh thự của Ngài Vinlee:
Đây là một không gian mật được chính tay Ngài Vinlee xây dựng dưới lòng đất đồng thời chính là nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm có thù oán với Hắc Long Bang. Tầng hầm được chia làm nhiều phòng giam, duy chỉ có duy nhất một khe sáng mặt trời rọi vào.
Hắn một mình tung tăng đi xem tình hình của tên Jiro, căn phòng nhốt ông ta cũng hoành tráng dữ, rộng nhất ở đây luôn.
Cận vệ canh gác nghiêm ngặt cả một con ruồi còn bay không lọt, ai ai cũng vắt súng ống bên người.
Khánh do hiếu kì nên muốn xem Jiro đã điên đến level max chưa. Lần trước dám hù dọa người ta muốn tè ra quần, phen này phải trả thù mới được.
Cánh cửa sắt to lớn được hai người cận vệ mở ra, căn phòng trắng toát rộng thênh thang. Bốn góc tường là bốn sợi dây xích to đùng đang siết lấy hai tay hai chân kẻ đang đứng gục mặt giữa phòng.
Trên người ông ta là chiếc áo sơ mi trắng bèo nhèo, mái tóc dài trắng xóa dựng đứng rối bù cả lên. Hắn mở to hai mắt, chậm rãi bước từng bước đến gần.
Nghe động, Jiro tỉnh dậy tay chân không ngừng vùng vẫy:
- Grừ..... THẢ TAO RA!!!!!!!!
Ông ta gầm lên như mãnh thú, hung hăng như là bị chạy nọc chó dại. Ku Shin hoảng hồn lui ra sau mấy bước, cánh tay của ông ta chực lao đến bóp cổ hắn. Ai ngờ do bị xích nên cho dù chỉ cần 5cm nữa là đã có thể giết hắn nhưng ông ta vẫn không thể với tới.
- Á..... Đừng giết tôi! – Khánh che mắt lại hét.
Chờ một lúc lâu vẫn không sao, hắn hé mắt ra nhìn. Thấy Jiro cách hắn một khoảng ngắn ngủn, hắn liền cười khoái trá:
- Haha.... Hỏng tới hả cưng? – vừa nói vừa cười ha hả vờn qua vờn lại trêu tức Jiro.
Càng nhìn hắn lại khiến máu điên ông ta nổi lên, bàn tay nổi đầy gân:
- Thằng mắc dịch! TAO GIẾT CHẾT MẦY!!!!!!!
Khánh lấy làm thích thú lè lưỡi chọc tức:
- Plèzz...... Ngon qua đây giết nè! Haha....
- AAA......aaaaaa – Jiro gầm gừ như muốn bay đến nuốt gọn hắn.
Khánh chống nạnh xổ một tràng như thể đã kìm nén lâu lắm rồi:
- Ngon qua đây giết đi...... Cái thứ trời đánh thánh vật! Đồ biến thái nhà ngươi..... Nhìn cái mặt gian tà, bệnh hoạn, dâm đãng của ông mà tôi thực sự rất chướng mắt đấy . Đừng có tưởng tôi không biết nhá..... Ba tuổi là bắt đầu đi rình con gái tắm rồi, bốn tuổi bắt con gái rình ông tắm lại, còn năm tuổi á hả....
Để cho Khánh nít chửi lộn với sói già một lát đi nha! Thiệt tình chắc mấy hôm nay ức chế lắm đây nè....
..................................................
*Phòng bệnh của Bảo Hân:
Cô nhóc cũng khỏe dần sau mấy ngày được mọi người chăm sóc. Zino đang ngồi gọt táo thì nó chạy vào phòng:
- Hai đứa có thấy Khánh đâu không?
Cả hai đồng loạt lắc đầu:
- Dạ không ạ!
Nó tìm hắn từ nãy đến giờ mà vẫn không thấy tăm hơi nên đâm ra cáu giận:
- Hừ.... Không biết đã la cà đi đâu rồi....
- Chị gọi cho anh tronie thử xem! – Zino bảo.
Nó móc điện thoại gọi thử, ai ngờ tronie bảo là đang cùng Mun đi ăn nên không biết hắn đi đâu. Nó tắt điện thoại, môi mím chặt:
- Đi đâu mà điện thoại lại ngoài vùng phủ sóng thế không biết! Thiệt cái tình.....
- Chị đợi một lát xem sao!
....................................................
Một chiếc xe hơi đen đỗ kịt bên đường đối diện với biệt thự Hắc Long. Trên xe là hai cái bóng áo đen thanh mảnh nhìn y như nhau:
- Chị à! Chắc là ở đây chứ?
- Chắc mà, theo nguồn tin mật chị nhận được thì kể từ buổi tiệc đêm hôm đó, không thấy Jiro trở ra ngoài nên chị nghĩ rằng chú ấy đang bị bọn chúng giam giữ.
Ông John ngồi ở hàng ghế trước lập tức nhíu mày:
- Bọn chúng giỏi lắm! Không ngờ thật đấy......
- Cha định sẽ ra sao? – Mie hỏi.
- Ta sẽ lén đột nhập vào trong đấy để cứu Jiro, Ren đã chờ sẵn rồi nên việc tẩu thoát không cần lo đâu. Cận vệ Hắc Long Bang phần lớn đều tập trung ở Lãnh Địa Hắc Long nên nhà của tên Vinlee nhiều lắm cũng chỉ khoảng 200 tên là cùng.
- Được! Vậy ta bắt đầu luôn thể. – Sie nhanh tay ráp súng.
"Cạch....cạch....cạch"
........................................................
Quay lại với Khánh  nào!
- Năm 46 tuổi thì người ta mới biết ông bị gay, 47 tuổi thì chơi đồng tính với tên John để được làm giang hồ, 48 tuổi thì bỏ tiền ra cho lũ dưới trướng xu nịnh, 49 tuổi thì .......
Công nhận chứ, chửi nãy giờ mà chưa hết nữa kìa. Phục Khánh nhà ta luôn.
Hắn đứng chống nạnh chỉ chỉ trỏ trỏ luôn mồm còn tên Jiro đứng đối diện thì tức muốn trào máu họng, sôi bọt mép. Ông ta càng ngày càng điên lên chỉ muốn bứt đứt dây xích mà cho hắn một trận:
- Grừ..... A..... TAO GIẾT MẦY..... GIẾT MẦY.....
Đang lúc gay cấn thì nghe tiếng bịch bịch vang lên ở bên ngoài cửa, sau đó là tiếng súng nổ rầm trời. Hắn tạm thời yên lặng để nghe ngóng.
Cánh cửa sắt lớn bị đạp tung, hai bóng áo đen cầm súng lớn bắn đúng bốn phát. Dây xích phát ra tia lửa rồi bị đứt luôn.
Khánh hoảng hồn đứng quay mặt vào tường để khỏi ai thấy mình (chỗ trốn kín đấy). Mie và Sie đồng thanh:
- Jiro! Mau đi thôi!
Nhưng hắn đứng một cục thù lù thế kia thì đố cha đứa nào không thấy. Mie nắm cổ áo hắn rồi gằn giọng:
- Người này là ai?
- Xin chị tha mạng..... hic... – Khánh nhanh chóng hóa thành mặt mèo con.
Lão Jiro trừng mắt:
- Nó chính là Thiếu Bang Chủ Hắc Long Bang đấy! Bắt nó theo làm con tin luôn một thể.
- Dạ rõ.
Thế là hắn bị lôi đi, ôi chuyện lớn rồi.

- Khởi My! Hệ thống camera vừa ghi lại được hoàn cảnh tầng hầm. Jiro được đồng bọn cứu và bắt Khánh đi rồi! – Tronie chạy thẳng vào phòng thông báo.
Nó đứng bật dậy:
- Cho người đuổi theo ngay!
Nói rồi nó quơ lấy cây súng trên bàn cùng tronie rời khỏi chỗ đó.
Chiếc xe chở nó, , tronie và Zino bám theo sát chiếc xe của lão John và Jiro. Cả hai chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt, trên đường cao tốc xém xảy ra tai nạn hết mấy lần.
Xe chạy men theo đường lên núi vắng vẻ, cuối cùng tronie cũng có thể vượt lên và chặn đầu xe của lão John.
Tất cả xuống xe, Jiro lập tức kề cây súng vào đầu hắn mà cười đểu giả:
- Cô có ngon thì bước đến đây!
Nó nhất thời không thể manh động nên hai cây súng vẫn yên vị trên thắt lưng phía sau. Mie và Sie cẩn thận cầm súng chĩa vào hắn, lão John mở cửa xe bước xuống mà cười ngả ngớn:
- Hahaha..... Cuối cùng thì cũng đã có ngày cô biết sợ sao Trần Khởi My?
- Nếu muốn thì tôi sẽ thế chỗ của Khánh.... – nó cất giọng lạnh băng không hề có một chút run sợ.
- Nhưng có Nguyễn Văn Khánh trong tay thì trao đổi làm gì cho mệt, hôm nay là ngày tàn của các người. Chính là vậy đó! – ông ta cười lớn như thể không còn gì vui hơn nữa.
- Ông giết Khánh xong thì ông cũng không thể an toàn mà rời khỏi đây đâu! – tronie gằn giọng, tay siết chặt lại thành đấm.
- Thế thì thử xem!
Mie và Sie lên đạn hai cây súng liên tục xả đạn vào tụi nó, nhanh chân nên tất cả lui lại nấp vào sau xe. Mun nhanh tay quăng cho tronie cây súng, ai mà đọ súng với anh em Tronie Zino thì coi như sai lầm.
"Đoàng.....Đoàng"
Hai phát của hai anh em bắn ra lần lượt trúng vào Mie và Sie.
- Á....
Cả hai bị trúng đạn nên có phần yếu thế, tuy nhiên lão John và Jiro vẫn cố gắng lui ra phía sau để hai chị em họ yểm trợ.
tronie tập trung bắn một phát quyết định, viên đạn bay ra khỏi súng và ghim thẳng vào tim của Mie.
"Phịch"
Sie hốt hoảng chạy đến đỡ lấy chị mình:
- Chị à không sao chứ?
Mie chết tại chỗ, Sie mất bình tĩnh cầm hai cây súng bắn như điên để trả thù, gương mặt đầy vẻ đau khổ:
"Đoàng....đoàng....đoàng"
Cho đến khi Sie cũng chịu chung số phận với chị mình, Jiro quát lên:
- ĐƯỢC LẮM! TAO SẼ GIẾT THẰNG Khánh!!!
Hắn đổ mồ hôi khi họng súng đen ngòm lạnh toát đang chĩa vào đầu mình, bốn cặp mắt sốt ruột đồng thanh trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy:
- Đừng mà!!!!
"Cạch..... ĐOÀNG"
Một bóng người ngã xuống nền đất, năm sáu cặp mắt mở to kinh ngạc.

Ông.....ông.....ta.....
Khánh lắp bắp khi thấy Jiro mở trừng hai mắt nằm đó, bản thân nhất thời á khẩu.
Cây súng Nhất Phong đang cầm bóc khói, viên đạn xuyên qua giữa trán khiến Jiro chết khi chưa kịp trăn trối.
Chiếc xe Ren thắng lại cách đó không xa nhưng không một ai hay biết. Yuko định tông cửa xe lao xuống thì anh đã ấn nút khóa cửa.
- Ren! Anh đang làm cái quái gì thế hả? – cô nóng ruột đến phát điên khi nhìn cha mình đang một mình đối chọi với cả đám.
- Ngồi yên cho tôi! – ánh mắt Ren bỗng chốc thay đổi.
"Ầm..... xoảng"
Yuko dùng tay đập nát cửa kính để xông ra ngoài.
"Cạch"
Ren chĩa súng vào đầu cô:
- Cô muốn chết trước ba của cô không?
Đôi mắt Yuko ngạc nhiên tột độ nhìn người con trai bên cạnh mình, sao anh ta lại như vậy được chứ. Uất ức mà không làm gì được, cô nghiến răng:
- Anh đúng là một tên phản bội, hèn nhát!
Lợi dụng tình hình hỗn loạn khi tất cả chỉ tập trung vào cái xác của Jiro, lão John nhanh chóng lẻn lên xe nổ máy phóng đi.
Nó tinh ý nên hướng cây súng về phía đó, chiếc xe đang chạy như điên thì một viên đạn ghim vào bánh xe khiến chiếc xe mất điều khiển đâm thẳng vào vách núi.
"BùmMMMM..... Ầmmmmmm"
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chiếc xe cùng lão John biến thành một đống tạp nham không rõ hình thù.
Đôi mắt Yuko đờ đẫn sốc cực độ khi chứng kiến từ đầu đến cuối:
- Ba tôi..... ba của tôi vẫn còn trong đó!!! Hức....hức....
Cô tìm mọi cách để mở cửa xe muốn xông ra ngoài nhưng vô ích, Ren gằn giọng:
- Tôi đã bảo cô ngồi yên!
- TÔI KHÔNG PHẢI LÀ SẮT ĐÁ MÀ NGỒI MỘT CHỖ NHÌN BA MÌNH CHẾT NHƯ VẬY! THẢ TÔI RA! TÔI PHẢI GIẾT Trần Khởi My! – Cô mất bình tĩnh quát lên.
- Cô không sợ bọn chúng sẽ giết luôn cô à? – đôi mắt Ren mở trừng kiên định.
- KHÔNG!!!! Hức.... TÔI MUỐN RA NGÒA......Ưmm.....
Chưa dứt câu thì đã bị Ren làm bất tỉnh bởi một chiếc khăn tẩm thuốc mê. Anh nổ máy thật nhanh rời khỏi đó.
Khánh nức nở chạy đến ôm chầm lấy nó:
- Huhu..... Sợ chết mất!
- Ai mượn đi thăm nuôi tên Jiro vậy hả? Nói bao nhiêu lần rồi mà không chịu nghe, không phân biệt được như thế nào gọi là nguy hiểm à? – nó mắng hắn té tát. Còn hắn thì thiễu năng nhìn xuống đất khi bản thân biết lỗi.
Anh Nhất Phong cất súng bước đến:
- Tất cả ổn chứ?
- Dạ vâng, cũng may là anh đến kịp lúc không thì chắc kẻ nằm trên đất kia là em rồi! – hắn thút thít.
- Tất cả đã qua rồi! Ta trở về thôi! – tronie nhẹ nhõm nói.
.........................................................
Vừa đặt chân vào cửa, Nam đã chạy sấp chạy ngửa ra tận cổng:
- Em nghe nói lúc nãy xảy ra chuyện lớn à?
- Đúng vậy! Khánh bị John và Jiro bắt cóc. – Zino vừa xuống xe vừa đáp.
- Cũng may cuối cùng hai tên cáo già đó chết rồi! Coi như đã diệt trừ được họa. – Mun tiếp lời.
- Lão John chết rồi vậy Ailee của em đâu? Sao mọi người không cứu cô ấy về? – gương mặt Nam đáng thương vô cùng, cậu nhóc buồn thiu khi vẫn chưa tìm gặp được Ailee.
Ai cũng nhìn nhau ái ngại, Nhất Phong tiến đến xoa đầu cậu nhóc:
- Anh hứa sẽ lục tung hang ổ của lão John để tìm Ailee giúp em! Không sao đâu mà!
...................................................
*Tại nhà Ren:
Yuko cũng đã tỉnh dậy sau hai tiếng đồng hồ hôn mê, trái hẳn với ban sáng, gương mặt cô tái nhợt như người đã chết rồi. Đôi mắt thơ thẩn vô hồn cứ nhìn ra cửa sổ, hai hàng nước mắt đồng loạt lăn dài.
Mất đi người thân duy nhất trên đời thì thử hỏi ai chịu đựng được.
- Trần Khởi My! ...... Rồi sẽ có ngày tao dùng mạng của mầy để tế ba tao!
Cô nghiến chặt răng, đôi mắt bỗng chốc thay đổi đến đáng sợ như một con ma nữ sắp báp oán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro