Chương 40:Cuộc gặp gỡ định mệnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Vn 6 năm sau:
Chiếc môtô rồi đỗ xịt bên đường đối diện với một nhà trẻ. Cô gái trẻ đá chống bước xuống, một tay giơ đồng hồ lên xem, tay còn lại móc chiếc điện thoại từ trong túi quần ra để chơi game.
Thời gian trôi nhanh, bóng dáng của các vị phụ huynh bắt đầu xuất hiện tấp nập trước cổng để đón con của họ.
Các ngón tay thon thả di chuyển liên tục, đôi mắt chú mục vào cái màn hình điện thoại kia không rời một giây một phút nào.
Chiếc áo thun trắng bó sát người tôn lên những đường cong mềm mại, chiếc áo khoát bên ngoài trông càng thêm phá cách. Mang giày thể thao cá tính, chân này bắt chéo chân kia đứng tựa người vào thành xe trông khá thu hút.
Các vị phụ huynh nam một tay dắt con, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm người con gái chỉ chú tâm vào mỗi chiếc điện thoại đó. Ai cũng nghĩ cô gái đó là một teen girl chính hiệu, mái tóc nâu đỏ xõa dài bay phất phơ trong gió, làn da trắng ngần không tì vết với gương mặt mộc không son phấn đẹp mê hồn.
- Tuấn Dương! Hôm nay em sẽ về cùng ai? – một cô giáo dắt tay một bé trai kháu khỉnh bước ra cổng.
"Cô giáo mới à?"
Nó nhếch môi khi giọng cô giáo vừa dứt, đút chiếc điện thoại vào túi rồi cất tiếng gọi:
- Hey nhóc!
Thằng bé vừa gặp nó đã nhảy cẫng cẫng lên, định chia tay cô giáo mới chạy về phía nó thì:
- Mẹ em đâu? Cô bé đó là ai thế? – cô giáo có vẻ không yên tâm đưa đôi mắt tò mò nhìn thằng bé.
Cậu nhóc có mái tóc nâu cùng chiếc răng khểnh đáng yêu trông siêu kute đó nhanh nhẹn đáp:
- Là....là chị em thưa cô! Thôi em về nha, tạm biệt!
Vừa dứt lời, đôi chân bé nhỏ thoăn thoắt chạy đến chiếc môtô trắng đang dựng ở kia. Nó ngồi xuống dang tay ôm thằng bé vào lòng, Tuấn Dương đặt lên má nó một nụ hôn rồi chu chu cái mỏ nhỏ xíu lên:
- Tuấn Dương đói rồi! Đi ăn KFC nha!
- Cái ông nhỏ này! Suốt ngày cứ đòi ăn nhỉ!
Nó xoa đầu thằng nhóc rồi leo lên xe lấy mũ bảo hiểm mang cho Tuấn Dương, cậu bé nhanh nhẹn leo lên ngồi sau lưng nó. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
.............................................
*Tại một tiệm thức ăn nhanh:
- Làm ơn cho cháu hai phần gà rán, hai coca và một ít khoai tây chiên!
Tuấn Dương nhanh miệng gọi rồi gấp menu lại trả cho chị phục vụ, nó bĩu môi giả vờ ngó lơ ra cửa kính:
- Tài lanh quá ha!
- Mẹ dắt con đi ăn nhiều nên con rành thôi! Mà mẹ này, hôm nay lớp con có.....
- Cô giáo mới chứ gì!
- Sao mẹ hay thế? Trúng phóc luôn! Cô giáo mới đẹp lắm nhưng không đẹp bằng mẹ, cô ấy mới 22 tuổi thôi trong khi mẹ 25 tuổi rồi mà trông mẹ và cô giáo một trời một vực ấy nhỉ? – thằng nhóc nói không cần nghĩ ngợi.
- Sao con lại nói vậy?
- Trông cô ấy già hơn mẹ rất rất nhiều, nhìn cô giáo rồi nhìn sang mẹ chẳng khác nào so sánh một phụ nữ với một thiếu nữ!
Nó đưa tay nhéo vào cái mũi nhỏ nhắn:
- Nhìn xem có đứa con nít 6 tuổi nào miệng lưỡi sắc bén được như con không? Nhóc con!
Thức ăn được đem ra, cậu nhóc nhanh tay quơ ngay cái đùi gà rán chén một cách ngon lành. Vừa ăn vừa nhìn mẹ cười híp mí để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu phết.
Nhìn cái răng khểnh đó bỗng nó nhớ đến một người. Lòng nó lại quặn thắt, đôi mắt hơi đỏ lên nên nó nhanh chóng quay ra cửa kính để thằng bé không nhìn thấy.
- Mẹ há miệng ra con đút cho này!
Nó quay sang cắn một miếng khoai tây chiên rồi tươi cười nhìn con. Không biết nếu một ngày thằng bé hỏi về cha nó, thân phận người mẹ phải đáp sao nữa.
- Lần sau đi đón con mẹ có thể nào trở nên thiệt là xấu xí không? – bất ngờ, Tuấn Dương ngước lên nhăn nhó.
- Tại sao?
- Con không muốn ba của tụi bạn cùng lớp nhìn mẹ như thế! Mẹ chỉ là của con thôi!- cậu bé dùng nĩa đâm đâm vào miếng thịt gà.
- Con không thấy mẹ đã để mặt mộc rồi sao?
- Mà mẹ này, con không tin mẹ đã từng mang thai và sinh ra con đâu. Có khi nào lúc trước mẹ đã nhặt con ở bụi lùm không?
Nó bật cười trước sự ngây thơ của thằng bé, không biết là đang muốn gì nữa.
- Sao thế? Sao lại không tin mẹ đã từng sinh ra con?
- Thân hình mẹ cực kì sexy, trông khi thím Trần đối diện nhà mình cũng sinh em bé mà lại to béo thế kia. Nhìn mẹ giống mấy cô người mẫu teen trên tivi y như đúc luôn ấy. Ai cũng nhầm con là em trai của mẹ cả! – nói xong, cậu nhóc hút một hơi nước ngọt.
Không thể hiểu nổi mớ lí lẽ cùng cái đầu óc tinh ranh ấy duy truyền từ ai nữa. Thằng nhóc đi đến đâu cũng khiến người khác bất ngờ về chỉ số IQ cũng như khả năng lập luận.
Trong khi cô giáo phải cực khổ dạy cho lũ trẻ con học bảng chữ cái thì thằng nhóc Tuấn Dương đang ngồi lén đọc truyện tranh. Tính toán cộng trừ còn nhanh hơn máy tính tiền nữa. Chưa kể thằng nhóc còn có thể khiến đám con gái trong lớp phải bu theo như thể một hot boy tỏa nắng. Đúng là từ một khuôn đúc ra ^^.
- Lại lén mẹ xem bảng tin người mẫu trên tivi à? Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu mà đã......Hôm nay con học có ngoan không đấy?
- Có một cô bé mới chuyển vào lớp cứ đi theo con mãi! – gương mặt baby tỏ vẻ mệt mỏi vì bị săn đón.
- Con bé nào bị khiếm thị à? – nó uống một ngụm coca, cất giọng châm chọc thằng bé.
- Không hề! Xinh gái lắm, tiểu thư con nhà giàu đấy. Cứ lẽo đẽo theo con đòi làm bạn gái gì đó nhưng con bảo con đã có người yêu rồi!
- Thế rốt cuộc người yêu con là con bé nào nữa đấy? – nó nhíu mày hỏi.
- Con nói với bạn ấy người yêu con tên Trần Khởi My, đẹp hơn cả người mẫu trên truyền hình luôn!
- Lại còn dám gọi tên mẹ nữa cơ đấy! Mẹ cho con một trận bây giờ!
Nó bật cười đưa tay bẹo má thằng nhóc. Thiếu hắn, nó không còn muốn sống nữa nhưng từ khi Trần Tuấn Dương ra đời, nó lại càng muốn sống suốt đời với thằng bé. Với giọt máu mà hắn – Nguyễn Văn Khánh  đã tặng cho nó.

"Tính......toong"
Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp lật đật ra mở cổng. Tuấn Dương vừa gặp bà ngoại liền réo lên:
- Ngoại ơi! Ngoại mở cửa nhanh đi Tuấn Dương mỏi chân quá!
- Cháu yêu! Hôm nay đi học có vui không?
Bà ngoại vừa gặp cháu đã vui mừng khôn xiết. Cũng đúng thôi! Thằng bé được sinh ra và lớn lên tại ngôi nhà này mà.
Nhanh tay mở cánh cổng, bà ngồi xuống ôm thằng bé vào lòng:
- Bà nhớ cháu quá đi! Mới mấy tiếng đồng hồ không gặp mà chịu không nổi rồi này! Có đói không bà nấu đồ ăn nhé!
- Mẹ không cần nấu đâu, nó vừa ăn một bụng gà rán và nước ngọt rồi đấy! – nó vừa dắt xe vào vừa nói.
Tuấn Dương dắt tay bà ngoại và mẹ đi vào nhà. Ông ngoại giờ này chắc đi làm vẫn chưa về. Nhanh chân chạy vào bếp, Tuấn Dương mở tủ lạnh lôi mớ trái cây ra ăn.
Như thể cảm thấy lạnh sống lưng, cậu nhóc quay mặt lại thì đã nhìn thấy một gương mặt lạnh te nhưng tràn đầy sát khí.
- Tuấn Dương!!!!
- Á....đi ngay! Con đi rửa tay ngay!
Quăng mớ trái cây lên bàn, tiểu quỷ chạy lại bồn rửa tay vặn nước. Thế đấy! Lúc nào cũng bị nó la mắng không thôi đánh đòn. Bản tính lì lợm đó không biết giống ai đây.
- Rửa tay xong thì lên phòng tắm rửa làm bài tập đi biết chưa? Mẹ kiểm tra mà không xong thì treo ngược con lên đấy!
Sau khi hâm dọa thì nó bỏ ra phòng khách, nhóc con bỏ nhanh mớ nho vào miệng rồi chạy tuốt lên phòng.
Thấy bóng dáng thằng bé đã khuất dạng trên cầu thang, bà vội vàng quay sang nó:
- Con định giấu thằng bé về ba nó cho đến bao giờ?
- Mẹ nghĩ con nên nói sao?
Nó mệt mỏi nằm phịch lên ghế sôfa, bộ dạng nhìn khá ngán ngẩm khi nghĩ đến việc ba của Tuấn Dương. Vết thương lòng qua nhiều năm lại bị đánh thức, thực sự nghĩ đến nó lại rất đau.
- Mẹ biết con còn yêu Khánh nhiều lắm! – bà ngoại thằng bé nhẹ nhàng nói, thú thực bà hiểu con gái mình hơn ai hết.
- Không hề! Con hận anh ta! – nó bật dậy gằn giọng. Quay mặt sang chỗ khác để lảng tránh.
- Nếu con hận Khánh thì năm đó đã không quyết định sinh ra Tuấn Dương. Mẹ biết, vết sẹo tâm hồn rất khó lành nhưng thử nghĩ đi. Lỗi lầm của người lớn mà lại bắt con nít gánh chịu, tội thằng bé lắm!
Những lời nói của bà ngoại thằng bé như khắc sâu vào tâm trí của nó. Thực sự những điều đó nó biết rất rõ nhưng nó không muốn đi tìm hắn, thực sự không thể.
Cảm giác muốn trốn tránh tất cả, nó cầm chìa khóa xe rồi bước nhanh:
- Con có việc, mẹ lo bữa trưa cho Tuấn Dương giúp con nhé!
Dắt xe ra cổng, mang mũ bảo hiểm vào. Tiếng môtô lại gào thét trên con đường vắng lặng.
"Brừm......rừm"
Như đã nói từ đầu, cách thể hiện tâm trạng của Trần Khời My chính là thông qua cách lái xe. Hiện giờ chiếc môtô trắng đang chạy với vận tốc 90 km/h khiến người dân trên đường cứ trông theo không dứt.
Nó muốn quên hết, quên hết đi......
Phải chi Tuấn Dương không phải là con của hắn. Phải chi nó và hắn chưa từng gặp nhau. Phải chi.....phải chi.....
Chiếc môtô thắng lại bên một bờ hồ xinh đẹp, nó xuống xe ngồi phịch lên ghế đá. Gương mặt xinh đẹp tỏ ra khá mệt mỏi với hiện tại. Ngoài việc đã làm mẹ thì nó chả thay đổi bất cứ gì. Vẫn vậy, vẫn xinh đẹp dù không son phấn.
Chợt nghĩ đến hắn, đến những lời lẽ nặng nề ngày hôm đó, ngày sinh nhật tròn 20 tuổi của hắn. Không tin nhau, dù có giải thích thế nào cũng không tin nhau. Tại sao vậy chứ?
Nước mắt nó lại rơi, không biết giờ này hắn đang làm gì nữa? Lập một gia đình mới chăng?
Nó cười nhạt trong nước mắt khi cái ý nghĩ đó vụt qua đầu mình. Một gia đình mới, một người phụ nữ hiền dịu đảm đang cùng với một đứa bé con kháu khỉnh. Hắn sẽ quên nó, tận hưởng một cuộc sống mới và không hề hay biết đến sự tồn tại của con trai hắn.
Nó phải làm sao đây? Nó có nên nói cho Tuấn Dương biết rằng thằng bé có một người cha không? Liệu thằng bé có bị tổn thương nếu hắn vô tình quay lưng với hai mẹ con không?
Nước mắt nó tuôn rơi không ngừng. Dọc bờ hồ có một gia đình nhỏ ba người lướt ngang. Họ vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Nó giận bản thân mình đã không thể cho Tuấn Dương một gia đình đầy đủ. Không thể cho thằng bé được một người cha giống như các bạn cùng lớp. Tại sao ông trời lại thích trêu ngươi nó như vậy nhỉ?
- Tuấn Dương! Mẹ xin lỗi con!
.........................................
*Buổi tối:
- Ông ngoại! Bà ngoại! Sao mẹ con vẫn chưa về ạ?
Tuấn Dương mặc bộ quân áo ngủ hình chuộc mickey trông đáng yêu vô cùng. Trên tay ôm theo con gấu bông màu nâu chậm rãi bước xuống cầu thang rồi nhào vào lòng của ông ngoại.
- Tuấn Dương bảo bối! Sao khuya rồi mà con không chịu ngủ đi?
Ông ngoại để thằng bé ngồi vào lòng, hôn lên má thằng bé liên tục mà hỏi. Tuấn Dương dụi dụi mắt:
- Không có mẹ con không ngủ được!
- Thôi để bà ngoại dỗ con ngủ nhé! – bà nắm tay ý muốn dắt thằng bé lên phòng nhưng nó một mực không chịu.
- Con muốn mẹ, con muốn ngủ chung với mẹ thôi!

Vừa dứt lời thì nó ôm nón bảo hiểm đi vào nhà, gương mặt bơ phờ thấy rõ. Tuấn Dương lập tức chạy đến ôm lấy nó:
- Mẹ ơi! Lên ngủ với con đi!
Nó ngồi xổm xuống trước mặt con trai, đôi mắt vẫn còn hơi sưng vì khóc ban chiều, cố mỉm cười gật đầu hôn lên má thằng bé:
- Con trai của mẹ! Mẹ yêu con!
Ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng, chỗ dựa của cả cuộc đời nó mà bật khóc nức nở:
- Tuấn Dương!!!! Hic...hic....
- Sao mẹ khóc vậy?
Gương mặt ngơ ngác đứng yên cho mẹ ôm, nhóc không thắc mắc gì nhiều chỉ đưa tay xoa xoa lưng mẹ:
- Có con ở đây không ai bắt nạt mẹ đâu! Mẹ nín đi đừng khóc nữa!
Ông bà ngoại nhìn mà xót xa, hai mẹ con trông thật đáng thương. Ông ngoại chỉ biết lắc đầu rồi bước chậm rãi về phòng, bà ngoại thì nước mắt tuôn rơi nghẹn ngào nói:
- Thôi khuya rồi! Con dỗ nó ngủ để sáng còn đi học!
Nó buông thằng bé ra, đưa tay gạt vội nước mắt rồi dắt tay Tuấn Dương lên lầu.
............................................
Hơn 12h, Tuấn Dương đã chìm vào giấc ngủ say nhưng nó vẫn nằm đó mắt mở trao tráo. Đưa tay gác lên trán, suy nghĩ của nó bắt đầu mông lung dần đi. Bắt đầu nhớ về đêm hôm đó.
*Flashback:
7 năm trước........
Nó rời khỏi nhà hắn đến thẳng sân bay để bay về Vn không chần chừ. Nó như người mất hồn không còn ý thức được cảm xúc hiện tại của bản thân nữa. Ngồi trên máy bay, đầu óc nó trống rỗng.
Ngồi suốt mười mấy tiếng tiếng đồng hồ, đến nhà ngoại của Tuấn Dương thì trời vẫn còn tối thui khi mới 1h sáng.
Đưa tay nhấn chuông, nó chỉ biết đây là nơi duy nhất mà nó có thể về. Ông ngoại và bà ngoại cùng nhau xuống mở cổng, vừa nhìn gương mặt không chút sức sống của nó, họ như ngồi trên đống lửa:
- My, con....sao...con lại về đây giờ này?
- Sao sắc mặt con lại như thế? – mẹ nó đỡ nó vào nhà, ba nó xách chiếc vali vào theo sau.
Đôi mắt vô hồn của nó không chớp, vừa đặt nó ngồi xuống sôfa bà đã gặn hỏi:
- Kể mẹ nghe đi chuyện gì đã xảy ra?
Nước mắt nó lăn không ngừng nghỉ, ướt cả một mảng áo. Nó bật khóc nức nở:
- Con xin mẹ.....hức...xin mẹ đừng để ai biết con về đây...hức....
Bà ôm nó vào lòng, không khỏi cảm thấy xót xa cho đứa con gái duy nhất. Ba và mẹ nó nhìn nhau, ai cũng buồn.
Suốt ba ngày trời nó không ăn không uống, mẹ nó khóc không biết bao nhiêu là nước mắt. Cho đến khi bà đuối sức ngất xỉu thì nó mới chịu bước chân ra khỏi phòng.
Một tháng sau, nó bắt đầu nôn mửa giữa bữa ăn, tránh xa các món thịt cá cũng như lúc nào cũng mệt mỏi.
Mẹ nó tinh ý nhận ra nên vào một buổi sáng đã dắt nó đến phòng khám.
- Chúc mừng! Cô đã mang thai hơn 4 tuần rồi, cái thai rất khỏe mạnh! – bác sĩ cười thật tươi thông báo.
Gương mặt nó trắng bệch, run run nhận lấy tờ giấy xét nghiệm. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Đùa với tôi sao? Chỉ một lần mà có thai sao? Có.....thai.....sao? – nó ngồi phịch xuống đất, nước mắt từ đâu rơi ra ướt cả gương mặt.
Đưa tay chạm vào bụng, nó cảm nhận được nó đang mang một sinh linh trong bụng. Nó cảm nhận được dư vị hạnh phúc của một người phụ nữ.
Nó sinh Tuấn Dương trong đau đớn, cơn đau mà nó cảm thấy khủng khiếp nhất từ lúc nó bước chân vào thế giới này. Nó mong hắn....mong nhiều lắm..... như những bà vợ được chồng mình túc trực bên cạnh giường. Hai vợ chồng cùng ngắm con, cùng lựa cho con những cái tên đẹp nhất nhưng đằng sau cánh cửa ấy............ hắn không xuất hiện.
Bất đắc dĩ đặt tên con là Hoàng Tuấn Dương, nó ngậm ngùi khi không cho con mình được một người cha đúng nghĩa. Nó sẽ cố gắng nuôi dạy con thật tốt bởi vì không biết từ lúc nào...... Tuấn Dương chính là mạng sống của nó.
*End flashback
Ngó sang thấy con đã ngủ, gương mặt thằng bé giống hắn đến từng chi tiết. Gương mặt góc cạnh hoàn mĩ cùng với lông mày rậm, chóp mũi cao, nước da trắng và ....... chiếc răng khểnh.
Ngoài ra còn giống hắn về khoản lì lợm, nghịch ngợm, lém lỉnh vào đào hoa nữa. Hễ đặt chân tới đâu là gái theo đến đấy. Mồm mép thì không ai bằng, được cái thông minh xuất chúng và yêu duy nhất mỗi mình mẹ.
Đưa tay vuốt lên mái tóc nâu của con trai, nó mỉm cười hạnh phúc. Nhìn Tuấn Dương chẳng khác nào đang nhìn hắn với phiên bản thu nhỏ. Nó thích thú hôn trộm lên má con rồi thì thầm:
- Cám ơn Thượng Đế đã ban tặng con cho mẹ!

*Thành phố New York, lãnh địa Hắc Long:
- Khánh! Phía bên Vn có một bang hội lớn muốn hợp tác! – tronie vẫn không thay đổi gì ngài việc càng ngày càng đẹp trai hơn khi vừa lên chức bố.
Trên chiếc bàn làm việc sang trọng kia không ai khác ngoài hắn – Nguyễn Văn Khánh với mái tóc kiểu cách cùng với bộ vest đen lịch lãm. Đường đường là Bang Chủ Hắc Long Bang, hắn đã trở về với hình ảnh nghiêm túc.
- Thông tin về bang hội đó đi!
- Một Bang hội khá tầm cỡ, trên dưới khoảng 3 ngàn người. Bang chủ mời mầy sang đó vào ngày mai.
- Được. Sắp xếp vé máy bay đi! Mà khoan........ Đặt luôn vé máy bay vào ngày hôm nay luôn đi. Mọi việc bên đây trông cậy vào mầy nhé!
Hắn nói rồi đừng dậy bước ra khỏi phòng. tronie trông theo, hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Điện thoại trong túi quần rung lên:
- Alô.
- Ba ơi, khi nào thì ba về? – giọng nói bập bẹ của một cậu nhóc ba tuổi vang lên bên kia đầu dây.
tronie bật cười ngọt ngào nói chuyện với con trai:
- Ba còn bận nhiều việc lắm chắc sẽ về trễ! Xin lỗi con trai nhé!
- Không được, mẹ đã nấu cơm rồi, ba không về mẹ sẽ nổi giận ghê lắm!
- Thế ba về ăn cơm với hai mẹ con rồi lại làm việc tiếp được không?
- Dạ được. Con đợi ba!
- Bye bye bảo bối nhé!
Cúp máy, tronie nhanh chân rời khỏi đó.
Cậu bé vừa dập máy thì người phụ nữ ngồi bên cạnh đã hỏi dồn:
- Sao rồi? Ba về chứ? Khi nào thì về?
- Ổn rồi. Bà sẽ về và có lẽ đang trên đường về! – thằng bé tròn trĩnh nở nụ cười có lúm đồng tiền y hệt tronie 
Mun sung sướng đập tay với nó:
- Yeah! Giỏi lắm con trai, hôm nay mẹ cho ăn đùi gà nhé!
Hai mẹ con dắt tay vào bếp, do ăn đùi gà của mẹ riết mà cậu bé con lại tròn trịa đáng yêu cực kì. Hai cái mông lúc lắc với mỗi bước đi trông dễ thương ghê.
............................................
Sau một khoảng thời gian ngồi máy bay cuối cùng hắn cũng đã đặt chân đến Đài Loan – nơi đã mang nó đến với hắn.
Ngồi trên xe hơi nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, chỉ ước gì hắn có thể bắt gặp một hình bóng quen thuộc mà hắn nhớ nhung suốt bao nhiêu năm.
- Dừng xe!
"Kíiiit"
Chiếc xe dừng trước một trung tâm mua sắm, hắn xuống xe và bảo:
- Cứ lái xe và mang hành lí về khách sạn trước đi!
- Vâng thưa Bang Chủ!
Từng bước chậm rãi bước vào bên trong, thân hình rắn chắc trong bộ vest đen lịch lãm khiến bao nhiêu cô gái phải ngước nhìn. Hắn không thèm quan tâm, một tay đút túi quần tiến lên tầng trên.
Sau một hồi ngắm nhìn, hắn không hay là mình đã đứng trước khu sản phẩm dành cho trẻ em. Nơi nó và hắn từng đứng để ngắm nhìn những chiếc nôi xinh xinh kia. Nhớ nó. Thực sự rất nhớ nó.
Thông qua tấm kính, hắn cứ mãi đứng ngây người ra đó để ngắm những chiếc nôi em bé đủ màu sắc trong kia.
"Bộp"
Một tiếng động nhỏ vang lên lôi hắn trở về thực tại, cảm giác như có ai đó vừa ngã xuống chân mình.
Tuấn Dương vì chạy nhảy lung tung nên đã chân nọ vấp chân kia, kết quả cây kem cậu nhóc đang ăn dở đã yên vị trên giày của chú áo đen.
- Ôi cây kem của mình!
Ngồi nhìn cây kem ra vẻ tiếc nuối, cậu nhóc không hay là có một ánh mắt trên cao nhìn mình nãy giờ.
- Nhóc con, không định xin lỗi chú hả?
Khẽ ngước lên, nuốt khan một cái. Cậu nhóc gãi đầu cười cười:
- Dạ.... Con xin lỗi!
Ngồi xổm xuống để "cân bằng chiều cao", hắn xoa đầu thằng nhóc:
- Con làm bẩn chiếc giày bên phải của chú rồi này! Đền đi! – định bụng sẽ trêu thằng nhóc một mẻ, hắn cười đầy ẩn ý.
- Thế chú đợi con đi mua cây kem khác làm bẩn chiếc bên trái luôn cho đủ bộ nhé!
Tuấn Dương vô tư định chạy đi thì bị hắn bắt tay níu lại:
- Nè nhóc, đối đáp khá đấy! Nhỡ con đi không quay lại thì sao?
- Con lấy danh dự của chú ra để bảo đảm mà! Hihi....
- Con hay quá ha Tiểu Quỷ! – hắn lấy làm thích thú với thằng bé trước mặt.
- Ai bảo chú không chịu né con, báo hại cây kem con chỉ mới ăn phân nửa thôi đã phải trang trí cho giày của chú! – Tuấn Dương nhăn nhó khó chịu.
- Con chạy nhảy không nhìn đường mà còn đổ thừa cho chú nữa là sao nhỉ?
- Hihi..... Con nói vậy thôi trúng ai người đó tự nhột mà!
Nụ cười để lộ chiếc răng khểnh kute, hắn sững người vì trông mặt thằng bé quen thuộc một cách kì lạ. Đang cố nhớ lại thì điện thoại trong túi rung lên:
- Alô. Tôi nghe đây!
- Thưa Bang Chủ! Ông ta đang trên đường đến khách sạn để gặp cậu!
- Được rồi tôi quay về ngay!
Hắn cúp máy, quay sang "Tiểu mỹ nam" trước mặt:
- Chú có việc bận nên phải đi gấp! Nếu có duyên gặp lại chú sẽ mời con ăn kem nhé!
- Thiệt không? Chú đã đẹp trai mà còn tốt bụng nữa cơ đấy! – hai mắt Tuấn Dương sáng lên.
- Ừm.... Bởi vì con cũng đẹp trai nên nếu hai chúng ta đi chung thì sẽ trở thành một cặp hot boy đấy! Thôi chú đi đây!
Hắn đứng dậy quay lưng đi, Tuấn Dương vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt chú! Nhớ giữ lời hứa nhé!
- Tạm biệt!
Hắn xoay người sải từng bước dài, thoáng chút đã hòa vào dòng người đông đúc. Nó bước đến trước mặt Tuấn Dương:
- Ê nhóc con! Chạy đi nhanh thế hả?
- Á...mẹ!
Giật mình khi nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của mẹ, Tuấn Dương đứng đơ tại chỗ.
- Con đứng vẫy tay với ai vậy?
- Một chú rất đẹp trai! – Tuấn Dương cười lém lỉnh.
- Con mê trai à?
- Không! Con mê gái chăm phần chăm nhưng thực sự chú lúc nãy rất đẹp trai, lại cao nữa. – thằng nhóc tỏ ra rất hâm mộ.
- Thôi đi ông tướng! Về nhanh kẻo bà ngoại đợi!
Nó nắm tay Tuấn Dương dắt đi, có lẽ sẽ không bao giờ biết người Tuấn Dương vừa gặp chính là...... ba của thằng bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro