Chap 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Kim Ngưu! Hệ thống camera vừa ghi lại được hoàn cảnh tầng hầm. Jiro được đồng bọn cứu và bắt Yết đi rồi! - Sog Tử chạy thẳng vào phòng thông báo.

Nó đứng bật dậy:

- Cho người đuổi theo ngay!

Nói rồi nó quơ lấy cây súng trên bàn cùng Sog Tử rời khỏi chỗ đó.

Chiếc xe chở nó, Nhân Mã, Sog Tử và Zino bám theo sát chiếc xe của lão John và Jiro. Cả hai chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt, trên đường cao tốc xém xảy ra tai nạn hết mấy lần.

Xe chạy men theo đường lên núi vắng vẻ, cuối cùng Sog Tử cũng có thể vượt lên và chặn đầu xe của lão John.

Tất cả xuống xe, Jiro lập tức kề cây súng vào đầu hắn mà cười đểu giả:

- Cô có ngon thì bước đến đây!

Nó nhất thời không thể manh động nên hai cây súng vẫn yên vị trên thắt lưng phía sau. Mie và Sie cẩn thận cầm súng chĩa vào hắn, lão John mở cửa xe bước xuống mà cười ngả ngớn:

- Hahaha..... Cuối cùng thì cũng đã có ngày cô biết sợ sao Hoàng Kim Ngưu?

- Nếu muốn thì tôi sẽ thế chỗ của Yết.... - nó cất giọng lạnh băng không hề có một chút run sợ.

- Nhưng có Trịnh Thiên Yết trong tay thì trao đổi làm gì cho mệt, hôm nay là ngày tàn của các người. Chính là vậy đó! - ông ta cười lớn như thể không còn gì vui hơn nữa.

- Ông giết Yết xong thì ông cũng không thể an toàn mà rời khỏi đây đâu! - Sog Tử gằn giọng, tay siết chặt lại thành đấm.

- Thế thì thử xem!

Mie và Sie lên đạn hai cây súng liên tục xả đạn vào tụi nó, nhanh chân nên tất cả lui lại nấp vào sau xe. Nhân Mã nhanh tay quăng cho Sog Tử cây súng, ai mà đọ súng với anh em Sog Tử Zino thì coi như sai lầm.

"Đoàng.....Đoàng"

Hai phát của hai anh em bắn ra lần lượt trúng vào Mie và Sie.

- Á....

Cả hai bị trúng đạn nên có phần yếu thế, tuy nhiên lão John và Jiro vẫn cố gắng lui ra phía sau để hai chị em họ yểm trợ.

Sog Tử tập trung bắn một phát quyết định, viên đạn bay ra khỏi súng và ghim thẳng vào tim của Mie.

"Phịch"

Sie hốt hoảng chạy đến đỡ lấy chị mình: 

- Chị à không sao chứ?

Mie chết tại chỗ, Sie mất bình tĩnh cầm hai cây súng bắn như điên để trả thù, gương mặt đầy vẻ đau khổ:

"Đoàng....đoàng....đoàng"

Cho đến khi Sie cũng chịu chung số phận với chị mình, Jiro quát lên:

- ĐƯỢC LẮM! TAO SẼ GIẾT THẰNG YẾT!!!

Hắn đổ mồ hôi khi họng súng đen ngòm lạnh toát đang chĩa vào đầu mình, bốn cặp mắt sốt ruột đồng thanh trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy:

- Đừng mà!!!!

"Cạch..... ĐOÀNG"

Một bóng người ngã xuống nền đất, năm sáu cặp mắt mở to kinh ngạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro