Chap 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ............................................

- Sao lúc nãy khóc ngon trớn thế? - Sog Ngư lém lỉnh hỏi.

- Thì đã nói rồi..... tưởng anh không đến! - T.Bình đáp, đầu vẫn nhẹ nhàng tựa lên ngực anh.

- Thế lỡ anh không đến thật thì sao?

- Khóc xong rồi đi về chứ sao? Chẳng lẽ ngủ bụi ở đây luôn à!

Sog Ngư xoa đầu cô nhóc

- Ngốc quá! Có thế thôi cũng khóc!

T.Bình nhẹ giọng, đôi mắt hướng về xa xăm nghĩ ngợi

- Nếu một ngày anh nhận ra người nào đó là cả thế giới của anh thì anh sẽ hiểu cảm giác của em lúc đó! Vừa thất vọng vừa nặng nề.

Nghe giọng nói tựa như trách của cô, lòng anh cũng có chút gì đó xót xa. Để cô chờ đợi trong mỏi mòn như thế kỳ thực là lỗi của anh. Sog Ngư lại khẽ hôn lên tóc cô

- Anh đang cảm nhận cảm giác đó! Cảm giác được ngồi bên cạnh thế giới của mình.

Lòng T.Bình ngập tràn hạnh phúc, cuộc sống lại màu hồng rồi. Quả thật cô đã không tốn công vô ích khi chờ đợi suốt 2 tiếng đồng hồ. Cô giả vờ hỏi

- Thế không dự tiệc cùng Mỹ San nữa à?

- Giờ thì chỉ biết mỗi cái tên T.Bình thôi!

- Ý gì đây? - T.Bình biết rồi nhưng vẫn hỏi.

Sog Ngư hơi đỏ mặt, khẽ quay mặt sang hướng khác

- Thì muốn T.Bình trở thành bạn gái chứ còn gì nữa....

- Người ta có nói là đồng ý đâu! -T.Bình chu mỏ nói.

- Thế thôi đi tới chỗ Mỹ San nhá! - Sog Ngư vùng đứng dậy.

T.Bình nhanh chóng bắt tay anh lại và kéo anh ngồi xuống ghế đá

- Nóng tính thế? Không yêu người ta à?

- Yêu chứ! Nhưng ai bảo mấy người cứ chọc ghẹo tui! - Sog Ngư bĩu môi.

- Thì bây giờ đền cho nè!

T.Bình kéo cổ Sog Ngư lại rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Sog Ngư khoái chí cười

- Phải thế chứ! Đánh dấu chủ quền rồi đấy!

- Bây giờ anh có bạn gái rồi đúng không? - T.Bình hỏi.

Anh: *gật đầu*

- Vậy tui hong còn là osin nữa nhá! Bắt đầu từ ngày mai tui làm Boss phu nhân cơ.

- Giỏi lắm nhóc con!- Sog Ngư nhéo vào cái mũi của T.Bình.

Cả hai tay trong tay tản bộ về nhà. Bỗng từ đâu hơn ba chiếc xe hơi đen thắng lại ở chỗ họ. Sog Ngư thấy đám người lạ đằng đằng sát khí thì dang tay ra che chắn cho T.Bình.

Một đám người áo đen bước xuống xông đến tấn công hai người. Sog Ngư hạ gục được vài tên thì T.Bình bị bắt làm con tin. Tên thủ lĩnh mỉm cười đắc ý chĩa họng súng vào đầu cô nhóc

- Mày có ngon thì đánh nữa đi! Tao bắn nát sọ con nhỏ này!

Sog Ngư lâm vào đường cùng, nhìn gương mặt sợ hãi của T.Bình anh không thể nào manh động nổi. Rốt cuộc anh cũng bị đám người đó tiến đến giữ hai tay lại.

- Mấy người là ai? Muốn gì ở chúng tôi? - Sog Ngư đưa đôi mắt tinh anh nhìn tên thủ lĩnh.

- Muốn gì à? Rồi chúng mày sẽ biết!

"Phập"

-Sog Ngư !!!!! - T.Bình gọi tên cậu nhóc, đôi chân chỉ muốn chạy đến bên cạnh khi thấy Sog Ngư đang từ từ ngã xuống đất.

Từ trong cây súng của tên thủ lĩnh bắn ra một liều thuốc mê cực mạnh ghim vào bả vai của Sog Ngư khiến cậu lâm vào trạng thái hôn mê.

- Sog Ngư ! Anh tỉnh lại đi! Anh không sao chứ? Sog Ngư à! Hic....hic.... - T.Bình bật khóc khi gọi quài mà cậu nhóc không chịu tỉnh.

Bỗng một tên áo đen đứng gần đấy lôi trong túi ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt lấy miệng T.Bình.

- Ưm......ưmmmm.....

T.Bình cũng gục lên người Sog Ngư , tên cầm đầu móc điện thoại ra gọi cho ai đó

- Mọi chuyện đã xong xuôi thưa ngài!

- .................................

- Vâng! Tôi sẽ đưa chúng đến chỗ ngài ngây bây giờ!

Sog Ngư và T.Bình bị nhét vào xe trong tình trạng bất tỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro