Chương 212: Náo loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Hoằng tưởng Vạn Khai vì quan hệ với Lâm Dịch Thục nên mới muốn rút vốn, ông nói với Vạn Khai bằng những lời thoại đã chuẩn bị từ sớm.

"Lâm Dịch Thục ly hôn hay không cũng không liên quan đến tôi! Nếu tôi đã hứa với chú sẽ nhận Vạn Khác làm con thừa tự thì tôi sẽ không nuốt lời."

Vạn Khai cũng là người mập giống Vạn Hoằng, lúc này ông ta vỗ bụng mình, cười lạnh hỏi, "Anh, anh thấy tôi trông có vẻ rất ngu ngốc sao?"

Vạn Hoằng giật mình.

"Tôi đoán chắc chắn anh muốn cuỗm tiền của tôi, sau đó giết Tiểu Khác, có phải không? Trước kia tôi nghĩ tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân, anh sẽ không làm như vậy, vì vậy tôi tin anh, nhưng bây giờ tôi sẽ không tin lời của anh nữa, tôi muốn rút vốn, lập tức, ngay bây giờ!"

Vạn Hoằng hoảng hốt, ông cố bình tĩnh gượng cười, "Vạn Khai, chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, hơn nữa không có tiền của chú, anh sẽ phải bán đi sản nghiệp, nếu không anh sẽ phá sản! Chú như vậy là muốn bức anh đó!"

Vạn Khai nghe thấy, lập tức kinh ngạc hét lớn, "Anh còn định bán sản nghiệp? Đó không phải là tài sản của một mình anh! Anh dám?"

Mặc dù trong lòng Vạn Hoằng đang rất cuống, nhưng ngoài mặt vẫn cười nhạt nói.

"Sự thật là thế, nếu chú nhất định muốn bức tôi, tôi chỉ đành như vậy, hơn nữa chú cũng không ngăn cản được tôi, bởi vì tôi vẫn là gia chủ của Vạn gia này!"

Sắc mặt Vạn Khai bỗng trở nên khó coi!

Vạn Hoằng lại nói bằng giọng điệu mềm mỏng, "Đương nhiên, đó là cách cuối cùng, tôi thật sự muốn hợp tác với chú, cũng thật sự muốn nuôi Tiểu Khác, chú đừng có để người khác gây chia rẽ."

Vạn Khai nghiến răng, nghĩ đến một mặt nào đó đúng là ông ta và Vạn Hoằng nhất vinh cầu vinh nhất tổn cầu tổn, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Được, vậy tối nay anh hãy mở cuộc họp gia tộc và viết di chúc, viết rõ rằng cả đời này anh sẽ không nhận lại Thương Thiến Thiến, hơn nữa còn phải thêm vào một điều, nếu như Tiểu Khác chết, anh sẽ rút khỏi vị trí gia chủ! Nếu không chuyện này khỏi bàn!"

Lúc này mặc dù trong lòng Vạn Hoằng đang tức điên nhưng bị bức đến mức này ngoài tức giận ra, ông cũng cảm nhận được sự bất lực, sống bao nhiêu năm nay, không ngờ cũng có lúc ông không biết phải làm sao.

Phong Khải Trạch đúng là hậu sinh khả úy, ngay lúc bắt đầu hại Vạn Thiệu Luân mua một miếng đất rách, sau đó từng bước gài bẫy và bây giờ giáng một đòn mạnh hủy diệt Vạn gia, chỉ mất có một năm.

Trong vòng một năm đã phá hủy hết mười mấy năm tích lũy của ông! Mà vẫn với cái thái độ hời hợt kia.

Vạn Hoằng có hơi mệt mỏi lắc đầu, nhìn ánh mắt của Vạn Khai, ông hiểu, ông không thể giở những mánh khóe kia được nữa, vì bản thân ông ta, bắt buộc phải hy sinh Lâm Dịch Thục và Thương Thiến Thiến, dù sao ông vẫn nuôi nổi hai người phụ nữ, chỉ là bọn họ đã định không thể lượn lờ trước mặt người ngoài được nữa.

Cuối cùng hai người cũng bàn bạc ổn thỏa, buổi tối sẽ bí mật tổ chức cuộc họp gia tộc.

Lần này, cho dù Thương Thiến Thiến có muốn ngoan ngoãn giấu mình cũng không được nữa, trừ khi bọn họ tình nguyện bị hy sinh.

Biệt thự Lâm gia.

"Chị nói thật sao?"

Thương Thiến Thiến nhận được điện thoại của Thương Tình, giọng điệu vô cùng lo lắng.

"Sao tao phải lừa mày?" Hình như Thương Tình đang tắm, còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

"Tối nay Vạn Hoằng sẽ viết di chúc, hơn nữa trong di chúc còn có thêm một điều, nếu Vạn Khác chết, ông ta phải nhường lại vị trí gia chủ, cũng có nghĩa là, chỉ cần di chúc tối nay được thành lập, Vạn Khác sẽ là người thừa kế duy nhất của Vạn Hoằng, còn mày, sẽ mãi mãi là đứa con gái riêng không có quyền thừa kế, còn không bằng trước kia."

Thấy phía Thương Thiến Thiến không nói gì, Thương Tình nói tiếp.

"Đương nhiên, mày thấu hiểu lòng người như thế, chắc chắn sẽ không muốn khó xử cho bố mới của mày, có phải không? Cho dù không thể làm Vạn tiểu thư, Vạn Hoằng cũng sẽ nuôi mày, điểm này mày không cần phải lo."

Ngón tay Thương Thiến Thiến bấm vào da thịt, cô ta xúi giục Lâm Dịch Thục mau chóng ly hôn không phải để trở thành một đứa con gái riêng không thể gặp ai!

Nụ cười thần bí của Thương Tình phát ra từ bên kia điện thoại.

"Chỉ là, như thế thì cả đời này mày cũng đừng mong vượt qua được tao, đến khi đó tao tiện tay cũng có thể đùa bỡn chết mày, đây là cuộc sống mà mày muốn sao?"

Cuối cùng Thương Tình nói một cách tiếc nuối, "Vạn Hoằng cũng thật là, nhận lại mày, mặc dù sẽ thiệt một chút, mặc dù sẽ rất phiền phức nhưng mày là đứa con gái duy nhất của ông ta, ông ta cũng thật quá vô tình. Nếu tao là mày, trước khi ông ta lập di chúc tao sẽ làm lớn chuyện này lên, khiến ông ta không thể không nhận mày, cho dù cuối cùng ông ta phải hy sinh thứ gì đó vì mày, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, ông ta cũng vẫn phong quan vô hạn, không phải sao?"

Thương Tình nói xong, mỉm cười cúp điện thoại, thẳng thắn mà nói, chơi đùa kẻ thù trong tay như vậy đúng thật là thú vị.

Sau khi Thương Thiến Thiến để điện thoại xuống, một lúc lâu sau mới định thần lại được.

Cô ta sẽ bị vứt bỏ? Rõ ràng trước đó Vạn Hoằng còn nói hay lắm, qua khoảng thời gian này sẽ nhận lại cô, nhưng bây giờ, đảo mắt một cái ông ta lại muốn vứt bỏ cô!

Thương Thiến Thiến nói chuyện này với Lâm Dịch Thục, bà ta cũng cảm giác được không ổn, Vạn Hoằng lập ra di chúc như vậy, rõ ràng là muốn mặc kệ sống chết của bà ta!

Đến khi đó bà ta sẽ trở thành trò cười của cả thành phố Hải Trung, hai mẹ con họ đều không cam lòng, bọn họ từ bỏ Thương gia đi đến bước này, quyết không thể rơi vào kết cục như thế được!

Cuối cùng Lâm Dịch Thục cầu cứu bố của bà ta, nếu như bà ta có thể trở thành người của Vạn gia, Lâm gia cũng sẽ có được lợi ích, trong lúc quan trọng này sao có thể không giúp bọn họ...

Gia chủ Lâm gia là Lâm Minh, cũng là bố của Lâm Dịch Thục, bây giờ đã sáu bảy mươi tuổi nhưng ánh mắt vẫn rất khôn khéo.

"Con nói đúng, di chúc này không thể để Vạn Hoằng ký được!"

Khuôn mặt già nua của Lâm Minh vô cùng âm trầm.

"Mấy năm nay, mặc dù Vạn gia chăm sóc nhà chúng ta rất nhiều nhưng chúng ta cũng đã làm không ít việc cho Vạn gia, chuyện đã đến nước này, nếu anh ta ký di chúc, cả đời không nhận Thiến Thiến, vậy thì đồng nghĩa với Lâm gia chúng ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vạn gia, vì vậy di chúc này không thể ký được!"

Lâm Dịch Thục hơi sốt ruột, "Nhưng chúng ta không thể chủ động phá vỡ di chúc một cách lộ liễu, nếu không Vạn Hoằng chắc chắn sẽ hận chúng ta, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến Vạn Hoằng nhận chúng con đây?"

Lâm Minh cười nham hiểm, "Vậy chỉ đành tạo ra ngoài ý muốn, đập nồi dìm thuyền thôi!"

Vì vậy trước khi Vạn Hoằng viết di chúc, thành phố Hải Trung đã lộ ra một tin tức lớn!

Vô số cuộc điện thoại đã làm Vạn gia muốn nổ tung! Các thành viên của Vạn gia tập hợp ở đây vì chuyện di chúc đang đưa mắt nhìn nhau, cho đến khi nhận điện thoại của trợ lý, mở loa.

"Gia chủ! Không xong rồi! Có người bắt cóc Thương Thiến Thiến trên cầu lớn ở Hải Trung, bọn bắt cóc chỉ đích danh ông chủ phải tự mình đến gặp anh ta, nếu không sẽ giết Thương Thiến Thiến!"

Vạn Hoằng ở một bên nghe, còn chưa kịp có phản ứng, điện thoại lại tiếp tục truyền ra tiếng nói.

"Hơn nữa trong lúc hoảng sợ Thương Thiến Thiến đã nói ra cô ta là con gái của gia chủ, bây giờ có rất nhiều phóng viên đang ở đó, Phong gia còn chớp thời cơ tung ra kết quả xét nghiệm cha con của gia chủ và Thương Thiến Thiến, phóng viên đều đang đợi gia chủ xuất hiện!"

Vạn Khai nghe thấy những lời trong điện thoại, không nhịn được mà gầm lên!

"Vạn Hoằng! Có phải anh cố ý hay không? Không muốn ký thì thôi, còn truyền tin tức này ra ép Vạn gia chúng ta phải thừa nhận Thương Thiến Thiến, có phải là mục đích của anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro