Chương 232: Sẽ thành công sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Hoằng bất chấp tất cả trừng mắt với hai người họ, nếu hôm nay ông ta thất bại thì ngay mai Hải Trung sẽ không còn ông ta nữa, vì vậy ông ta còn phải sợ gì nữa? Có sợ Phong Khải Trạch cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Ông ta tin chắc Phong Khải Trạch đã nhiễm bệnh, vì vậy vấn đề bây giờ là Phong gia có lại nghĩ ra mánh khóe nào để vượt qua nữa hay không!

Đám đông dày đặc dần yên tĩnh, Phong Khải Trạch hừ nhẹ, nói câu đầu tiên.

"Tôi biết tại sao mọi người đến đây và tôi cũng chỉ có một câu, virus K rò rỉ ở Hải Trung không liên quan gì đến Phong gia chúng tôi cả, những người ở sau màn đó, sau hôm nay đều sẽ phải trả giá tương xứng."

Bầu không khí lập tức đóng băng, mặc dù Phong Khải Trạch không chút biểu cảm chỉ nói ra một câu, nhưng chỉ cần nghĩ đến kết cục của Vạn gia Thượng Kinh, trong lòng bọn họ đều run rẩy.

Vạn gia bề thế như vậy mà bây giờ còn thân ai nấy lo, đã rớt xuống hạng hai, càng không cần nói bọn họ, bọn họ không hề muốn trở thành một Vạn Hoằng tiếp theo... có người bắt đầu hối hận vì đã đến đây nhưng Vạn Hoằng lại lớn giọng.

"Đừng có ở đây dọa người, chơi trò chiến thuật tâm lý dù sao tôi cũng không còn gì để mất, hôm nay, cho dù tôi có chết cũng phải xé rách bộ mặt thật của anh."

Vạn Hoằng vừa nói vừa đẩy cây truyền dịch bước ta khỏi đám đông, Phong Khải Trạch nheo mắt, Tả Kỳ sau lưng anh lập tức đi lên trước một bước cản ông ta lại.

"Ông Vạn, mời ông ngồi xuống, chỗ này hôm nay không phải nơi ông phát biểu, nếu như ông kiếm chuyện, Phong gia chúng tôi chỉ đành đuổi ông ra ngoài!"

Giọng của Tả Kỳ lạnh lẽo, ánh mắt vô cùng bất thiện.

Mặc dù Vạn Hoằng không cam tâm, nhưng bây giờ ông ta không còn là gia chủ Vạn gia trước kia nữa, ở đây có rất nhiều người, những người có bản lĩnh hơn ông ta nhiều không đếm xuể, nếu ông ta muốn thấy Phong Khải Trạch xui xẻo, bây giờ thật sự chỉ có thể thành thật một chút.

Ngồi xuống cũng được, ông không tin hôm nay Phong gia còn có thể giở trò gì nữa!

Kiểm soát viên vẫn rất khách sáo với Phong Khải Trạch, ông ta không hề tin Phong gia sẽ làm ra chuyện như thế, cho dù Phong Khải Trạch thật sự nhiễm bệnh, cũng không thể gây ra lây lan trong cả Hải Trung, bởi vì ông cũng rất hiểu rõ con người của Phong Khải Trạch, mặc dù trẻ tuổi nhưng lại là một người đáng tin.

"Phong thiếu, đã lâu không gặp." Kiểm sát Chu bắt tay với Phong Khải Trạch, vẻ mặt không biết làm sao.

"Chuyện hôm nay làm phiền anh rồi, chúng tôi cũng chỉ muốn làm dịu dư luận."

"Tôi hiểu." Thái độ của Phong Khải Trạch đối với ông ta cũng khá điềm đạm, "Chuyện này cũng do một số người nhằm vào tôi mà ra, tôi đã nắm được một số bằng chứng, đợi sau khi buổi họp báo kết thúc, chúng ta sẽ nói rõ hơn."

Thực ra Phong Khải Trạch đã nắm được bằng chứng đủ để trị tội Vạn Hoằng, nhưng những người nhiễm bệnh kia đã khẳng định là Phong gia hại bọn họ, cho dù bây giờ có ném Vạn Hoằng ra cũng không thể xóa tan hoài nghi, vì vậy để giải quyết triệt để chuyện này, Phong Khải Trạch không thể không mạo hiểm một chút.

Kiểm sát Chu mừng rỡ, "Thật sao? Vậy thì tốt quá! Hiện nay lại có người vì lợi ích riêng của mình mà làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối không thể nhân nhượng! Cấp trên đã căn dặn rồi, nhất định phải trừng phạt thật nặng những người đứng phía sau!"

Phong Khải Trạch gật đầu, "Được, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi."

Kiểm sát viên thấy thái độ của Phong Khải Trạch thản nhiên, ông ta phất tay, một người từ sau lưng ông ta bước lên trước, quả nhiên đang cầm thiết bị dò virus trong tay.

Trước khi xét nghiệm máu, kiểm sát Chu nhìn xuống những thiết bị quay phim chụp ảnh bên dưới, nghiêm túc.

"Bởi vì gần đây thành phố Hải Trung lan truyền những lời đồn vô căn cứ, để dập tắt những lời đồn sai lệch đó, cục kiểm sát đã cử tôi, Chu Hạo, đến đây để giám sát việc này, tôi không có bất cứ tư lợi nào, tất cả hành động đều được tiến hành dưới sự quan sát của công chúng! Tôi sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không dung túng cho bất kỳ người xấu nào!"

Ám chỉ trong lời nói của Chu Hạo làm cho Vạn Hoằng giật mình, nhưng ông ta chắc chắn mình sẽ không sao, chỉ cần kiểm tra được Phong Khải Trạch nhiễm virus K thì tất cả pháo lửa đều sẽ nhằm vào người Phong Khải Trạch, còn ông ta ngược lại sẽ là một anh hùng, là nạn nhân vô tội nhất trong trò chơi này!

Vì vậy thắng làm vua, thua làm giặc sẽ có kết quả trong đêm nay! Bất kể Phong Khải Trạch có giở mánh khóe như thế nào, ông ta cũng sẽ mở to mắt và vạch trần lời nói dối của anh ta!

"Bắt đầu đi."

Phong Khải Trạch cực kỳ hờ hững, anh cởi chiếc băng đeo tay tinh xảo, lúc đôi mắt tím nhìn vào ai đều có chút dữ tợn, làm cho tất cả mọi người có thể cảm nhận được anh đang thiếu kiên nhẫn cỡ nào khi bị ép làm chuyện này!

Cho dù như vậy, tất cả các anh mắt vẫn đều tập trung trên người anh, kiểm sát Chu tự mình nhận lấy thiết bị dò virus trong tay phụ tá, thử độ chính xác của nó trước mặt mọi người bằng máu đã chuẩn bị từ trước đó.

"Đây là máu của người nhiễm bệnh, đây là máu của người bình thường." Chu Hạo nghiêm túc giới thiệu hai chén máu trước mặt ông ta một lần, sau đó kiểm tra từng chén bằng thiết bị dò virus.

Kết quả máu của người bệnh là máy dò phát ra ánh sáng đỏ, máu thường phát ra ánh sáng xanh.

Sau khi chắc chắn thiết bị dò không có vấn đề, Chu Hạo khử trùng cẩn thận, rồi nói với Phong Khải Trạch.

"Phong thiếu, mạo phạm rồi."

Phong Khải Trạch từ chối ống lấy máu mà ông ta đưa đến, ngón tay lóe lên, lập tức xuất hiện một con dao tinh xảo khảm đá quý trên đầu ngón tay.

Anh chậm rãi rạch một vết nhỏ trên đầu ngón tay trắng muốt, ngay tức khắc, những giọt máu chen nhau ùa ra, Chu Hạo đưa thiết bị dò cho anh, ở bên cạnh, Hữu Hoành cũng đưa đến một chén nước.

"Đợi đã! Tôi phản đối!" Vạn Hoằng vội vàng đứng dậy, "Chắc chắn chén nước đó có vấn đề! Lần trước Phong Khải Trạch đã dựa vào sự đặc biệt của nước mà lừa bịp ngay trước mắt mọi người."

Ông ta khẳng định hùng hồn làm cho Phong Khải Trạch nhíu mày không vui, "Ý ông là, thử máu trực tiếp thì ông sẽ tin kết quả xét nghiệm sao?"

Anh liếc nhìn thiết bị trong tay đầy ghét bỏ, "Vì vậy ông muốn tôi dùng biết bị dò vừa mới dính máu của người bệnh trực tiếp chạm vào ngón tay mình?"

"Anh không dám chứ gì!" Vạn Hoằng chưa hiểu ý của Phong Khải Trạch, vừa nghe thấy Phong Khải Trạch không chịu, lập tức nóng nảy.

Phong Khải Trạch khinh bỉ liếc ông ta, Thương Tình bước lên trước uống cạn nước trong chén, cười mỉa mai, "Được rồi, bây giờ không có nước nữa, tôi chỉ hy vọng chút nữa có kết quả xét nghiệm ông đừng có lại nhảy ra nói những lời quỷ quái kích động mọi người nữa, ông Vạn, làm người quý ở tự hiểu lấy mình, ông bây giờ không có tư cách yêu cầu quá nhiều."

Vạn Hoằng thấy Thương Tình uống hết chén nước, tự nhiên biết chén nước đó không có vấn đề, trong lòng ông ta càng lúc càng thấp thỏm, có chút không chắc chắn rốt cuộc Phong Khải Trạch muốn làm gì!

Dưới sự khống chế của vệ sĩ, ông ta buộc phải ngồi xuống, những người khác đều nhìn qua bằng ánh mắt khinh thường, nếu không phải trường hợp như thế này, e là Phong gia sớm đã đuổi ông ta ra ngoài rồi?

Phong Khải Trạch không hề do dự, dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, anh chậm rãi đưa máy dò đến gần đầu ngón tay đang chảy máu của mình, khoảnh khắc đó, ánh mắt anh lóe lên một tia u tối.

Rõ ràng, thái độ của anh đang vô cùng thong dong, dường như buổi họp báo này chỉ là một phân cảnh tẻ nhạt đang lướt qua.

Vậy thiết bị dò sẽ phát ra ánh sáng gì? Phong Khải Trạch điềm tĩnh như vậy chắc sẽ là màu xanh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro