Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương Vãn bị người nào đó sốt ruột đánh thức.

Thời điểm tỉnh lại, khoé mắt ướt dầm dề, ngay cả tóc mái cũng tụ hơi nước.

Đây là minh chứng cho thấy cô lại một nữa khóc trong lúc mơ ngủ.

Cô mê mang từ trên giường ngồi dậy, mắt nhìn mặt trời đã lặn bên ngoài cửa sổ sát đất, sau đó đôi mắt hướng về người thư ký Phương Nhã Lệ: " Phương tỷ?"

Phương Nhã Lệ nhíu mày, lo lắng nói: "Đã một tuần rồi, em còn... chưa tiếp thu được sao?"

Tương Vãn nhún vai cười một cái, tùy tiện lau sạch nước mắt: "Yên tâm đi, không phải bác sĩ cũng nói không có gì đáng lo ngại sao?"

Cha mẹ cùng anh trai ra đi, cô phải mất một tuần mới có thể bình thường trở lại.

Phương Nhã Lệ biểu cảm phức tạp, không nói gì.

"Phương tỷ, chị đột nhiên tới đây là có việc gì sao?"

Phương Nhã Lệ khựng lại một cái: "A! Bị em làm gián đoạn thiếu chút nữa quên mất!"

Tương Vãn: "Hả?"

Phương Nhã Lệ ánh mắt không tốt: "Chị đều đã sắp xếp lịch trình cho em, em có phải lại không xem?"

"..." Tương Vãn mờ mịt chớp chớp mắt: "Thực xin lỗi, em quên mất." Không bàn đến chất lượng giấc ngủ, nhưng khả năng vừa gối đầu một phát liền đi vào giấc ngủ, cô từ trước tới nay luôn lấy làm tự hào!"

Phương Nhã Lệ vuốt mặt: "Được rồi! Lên thay quần áo đi, tối nay còn có yến tiệc giao lưu thương nhân tài chính quốc tế, em chính là CEO châu báu của Night! Là nhân vật được mời quan trọng nhất!"

Tương Vãn: "..."

Ngủ dậy một giấc, phát hiện bản thân từ học sinh cao trung chính thức biến thành CEO công ty ? Còn gì có thể ly kỳ hơn cái này?

Phương Nhã Lệ đi đến cửa phòng, mở cửa, để chuyên viên trang điểm đang chờ bên ngoài tiến vào.

Tương Vãn tùy ý đảo mắt, tuổi của đối phương không lớn, đại khái là khoảng 25 tuổi, chỉ là... Ánh mắt né tránh, không dám nhìn vào cô.

Tương Vãn: "?" Cô lớn lên trông đáng sợ lắm sao?

Chuyên viên trang điểm đi đến bên người Phương Nhã Lệ: "Phương tỷ, những quần áo em mang đến đây, chị lựa chọn được chưa?"

Phương Nhã Lệ đứng ở giá quần áo lay hai mắt, lại nhìn xuống bộ dáng giờ phút này của Tương Vãn, mái tóc dài rời rạc không đều ở eo, một thân áo thun quần dài đơn giản, tuy là nhan sắc trắng trẻo lại mỹ miều tươi mát, đặc biệt là đôi mắt trong sạch triệt để này, cùng với Tương Vãn lạnh nhạt trong ấn tượng của người khác mấy năm nay thực không giống nhau.

Nghĩ đến những điều Tương Vãn vừa nói. Đi vào giấc ngủ là không thành vấn đề, nhưng mỗi lần đều khóc lóc đến tỉnh lại, cố tình còn không có ký ức gì về giấc mộng... Thân thể không có vấn đề, vấn đề chính là trong lòng. Tựa như cô quay một vòng bỗng nhiên mất trí nhớ vậy.

Cô đến bây giờ đều nhớ rõ, lúc ấy Tương Vãn cũng dùng một đôi mắt đơn thuần đáng yêu như vậy nhìn chằm chằm cô, cô cả người đều choáng váng.

Phương Nhã Lệ ánh mắt hơi loé, cuối cùng chọn một bộ: "Cái này đi."

Chuyên viên trang điểm sửng sốt: "Cái này?".

Phương Nhã Lệ: "Không được?"

Đó là một bộ lễ phục dạ hội màu trắng thiết kế cúp ngực, thanh thuần sạch sẽ, cùng tổng tài lãnh khốc độc miệng đem đặt chung liệu phù hợp sao?!

Chuyên viên trang điểm: "... Được!" Vì miếng cơm, cô nỗ lực đem tổng tài tha hoá theo hướng thanh thuần đáng yêu vậy!

Vừa định đến đây, liền nhìn thấy Tương Vãn nhìn cô nàng cười ấm áp: "Cảm ơn."

Nữ nhân trước mặt khoé mắt cong cong, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cười mềm mại đáng yêu, túi xách trong tay chuyên viên trang điểm nháy mắt liền rơi xuống đất.

Ai tới tát cho cô một cái đi? Vị cao lãnh chi hoa* kia, chưa bao giờ cười, CEO châu báu của Night người sát phạt quyết đoán, cư nhiên lại cười ôn nhu như thế với cô?

* Chi hoa cao lãnh: chỉ những người đẹp như hoa chi nhưng lạnh lùng.

Nhìn thấy phản ứng của chuyên viên trang điểm Tương Vãn: "?"

Cô khẽ nheo nheo mắt nhìn về phía Phương Nhã Lệ, dùng ánh mắt ý bảo: "Tui làm sai chỗ nào sao?"

_

Thành phố tài chính A, trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, đám đông ồ ạt. Vô số khách khứa ăn diện lộng lẫy, bắt chuyện với nhau.

Thẳng đến khi một người phụ nữ xuất hiện, yến hội dần dần trở nên im lặng, cuối cùng biến thành những tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Váy trắng dài thiết kế cúp ngực, mái tóc đen như mực dài đều đến eo, ngũ quan tinh xảo, tinh tế lại phảng phất dáng người quyến rũ. Đứng ở trong đám người lại gây chú ý như vậy, so với một số minh tinh đều không thua kém chút nào.

Tương Vãn tỏ ra trấn định mà đi đến đứng cạnh bàn tiệc, cố gắng bỏ qua các loại tầm mắt phía sau.

Lúc này phục vụ đến gần đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, Tương Vãn nhìn, uyển chuyển từ chối: "Xin lỗi, học sinh không thể uống rượu."

Phục vụ: "???"

Phương Nhã Lệ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt cầm lấy.

Hai ly rượu vang đỏ, cười gượng một tiếng: "Cảm ơn, cậu đi được rồi." Nói xong liền trừng mắt với Tương Vãn.

Tương Vãn: "..."

Phương Nhã Lệ cắn răng nhỏ giọng nói: "Em quên quy tắc của chị và em rồi sao?!"

Tương Vãn ủy khuất.

Một lúc sau ủy khuất xong, cô cố thao túng tâm lý bản thân: Mình là CEO lãnh khốc vô tình của một công ty niêm yết! Năm nay 23 tuổi không phải 16! Phải kiểm soát biểu cảm, không thể mang vẻ mặt ngốc nghếch của học sinh cao trung! Biết uống rượu, hiểu biết về tài chính!

Nhưng mà...

"Tương tổng, đã lâu không gặp." Một người đàn ông trung niên đi tới gần cô, bên cạnh hẳn là phu nhân của hắn.

Tương Vãn theo bản năng nhìn về phía Phương Nhã Lệ, cô nàng gật đầu, Tương Vãn hít một hơi sâu, mỉm cười: "Chào ngài."

Đối phương kính rượu.

Tương Vãn: "..." Trừ uống rượu ra không còn cách khác sao?

Theo cuộc trò chuyện, người từ bốn phía lại gần đây càng ngày càng nhiều, Tương Vãn biểu cảm lạnh băng vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

Giá cổ phiếu tốc độ tăng nhanh?

Bất động sản tăng giá trị tỉ lệ?

Công nghiệp châu báu đầu tư lượng hàm kim?

... Đây đều là cái mô tê gì vậy? Cô chỉ biết oxy hoá canxi, hàm số lượng giác, F hợp = ma a!

Lúc này có người đột ngột chuyển giọng nói: "Bất quá, tôi thật ra biết một tin tức. Bữa tiệc lần này, vị Tịch tổng kia có đến đây."

Không khí quỷ dị tạm ngưng một giây.

"Nói giỡn hả?"

"... Tôi đây cũng là nghe người khác nói, không biết là thật hay giả."

Tiếng nói vừa dứt, mọi người nghĩ đến một sự kiện, hai mặt nhìn nhau lại nhìn về phía Tương Vãn.

Bọn họ sao lại có thể ở trước mặt Tương Vãn nhắc tới Tịch Thừa? Hai người này chính là đối thủ trong nghề a...

Tương Vãn áp xuống hoang mang trong lòng, vì tránh cho xấu hổ, chủ động lấy cớ rời đi.

Uhm, lãnh khốc vô tình, không có tình người, cho xin!

Tương Vãn hỏi Phương Nhã Lệ phía sau: "Tịch Thừa bọn họ nói là ai vậy?"

Trong khoảng thời gian này, để tiêu hoá được việc cha mẹ và anh trai qua đời đã tiêu phí toàn bộ thể xác cùng tinh thần của cô, chưa kể đến công ty cùng sản nghiệp trên danh nghĩa.

Phương Nhã Lệ: "Một lão tổng xí nghiệp bên ngoại, trong nước có bao nhiêu là công ty con của gia đình hắn. Tháng trước trở thành nhà sản xuất đấu thầu, chúng ta không thể đấu lại hắn."

Nhà sản xuất đấu thầu? Kia không phải là nhằm vào công ty mà nói sao?

Tương Vãn dừng ở ban công, xoay người: "Nhưng sao em lại nghe được... Là không đối phó với em a?"

Phương Nhã Lệ xùy một tiếng: "Nói là không đối phó với em, hẳn là với Night." Cô dừng dừng: "Em cũng biết, Night là một tay ba em sáng lập, sau này lại bị người cô của em 'đoạt', tạm thời còn chưa có cướp đi Night, toàn bộ Night đối thủ lớn nhất cũng là Tịch Thừa."

Nghĩ đến bà cô của Tương Vãn, tia khinh thường trong mắt Phương Nhã Lệ càng đậm.

"Ra là vậy a ~ cũng khó trách 'em' lại coi hắn như kẻ thù. Tương Vãn tiếp tục: "Đúng rồi, có ảnh chụp của hắn không? Cho em với, tránh cho về sau gặp được lại không biết."

Phương Nhã Lệ buông tay "Không có."

Tương Vãn: "?"

Phương Nhã Lệ: "Em không nghe lầm đâu, quả thật là không có. Tịch Thừa hoạt động nhiều ở nước ngoài, thông tin cá nhân bảo quản cực nghiêm. Công ty con trong nước đều là chức nghiệp giám đốc điều hành, bản thân hắn cũng không xuất hiện. Ảnh chụp tuy có, nhưng đều là chút bên mặt, chân dung căn bản là không bị tuôn ra được."

Tương Vãn: "..." Không thấy được kẻ thù, khiến cho người ta sợ hãi. "Bất quá vẫn có có chị ở đây". Nói xong, cô tủm tỉm cười nhấp xuống cái ly, chỉ là đồ uống không có ngọt như trong tưởng tượng, ngược lại còn vì vị chua của rượu vang đỏ làm cho tê dại.

Muốn phun ra cũng không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong.

Phương Nhã lệ thấy buồn cười, cong cong môi: "Vãn Vãn, tuần sau chị phải kết hôn rồi."

Tin này khiến Tương Vãn không buồn nổi, nuốt xuống vừa sạc vừa nói: "Cái, cái gì?"

Phương Nhã Lệ: "Một tháng trước chị đã nộp đơn từ chức cho em, cũng bàn giao xong hết rồi. Giờ thì tốt rồi, mất trí nhớ, thư ký cũng phải tìm lại.

Tương Vãn: "..."

Phương Nhã Lệ: "Em nhìn chị như vậy, chị năm nay đã 32, bạn trai chị đã đợi lâu rồi."

Vốn là kết hôn, cô sẽ phải chuyển đi. Nếu không phải vì lo lắng cho Tương Vãn, cô hẳn đã rời đi sớm hơn rồi.

Tương Vãn nhìn Phương Nhã Lệ ưu nhã trước mặt, nghĩ không bao lâu nữa đại tỷ nhà mình sẽ gả đi. Trong lòng nóng lên, dương môi cười: "Chúc mừng đại hôn."

Cô gái trước mặt so với người lúc trước thực không giống nhau, ánh mắt vô lo vô nghĩ, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.

Phương Nhã lệ sờ sờ đầu cô: "Hôn đương nhiên là vẫn phải kết, Nhưng trước mắt tìm trợ lý cho em cũng quan trọng."

Tương Vãn: "..." Có thể tìm được sao?

-

Tại trung tâm, một nhóm nhỏ vây tụ.

"Ngài Ngô, năm nay tài vụ giám định cũng phải làm phiền ngài rồi."

Ngô Hồng giơ chén rượu lên: "Khách khí rồi, tôi mời ngài."

Hàn huyên một lát, mọi người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Ngô Hồng: "Vị này là..."

Người đàn ông có vóc người rất cao, ước chừng khoảng 1m9. Khí chất tinh thông toát ra, cằm kiên nghị, sống mũi cao thẳng, tuấn mỹ mười phần, nhưng bộ Âu phục tràn đầy khí chất lãnh đạm.

Toàn bộ yến hội, mọi người đều bắt chuyện với nhau, chỉ có hắn vẫn đứng yên.

Có một vài người ở một chỗ, là do ăn nói vụng về. Có một vài người lại an tĩnh, lại là kiểu lạnh lùng tự phụ, coi mình như trời đất.

Vị trước mắt này là vế sau, làm người khác không dám khinh thường.

Ngô Hồng nhún vai cười cười: "À, là bạn của tôi."

Xung quanh nhiều phụ nữ thỉnh thoảng lại nhìn về phía này, đề tài cũng nhắc nhiều đến nam nhân đi theo. Nhưng không biết có phải cố ý hay không, Ngô Hồng nói vảng nói tránh, cuối cùng cái gì cũng không hỏi được, thậm chí đến cái tên cũng không rõ ràng lắm.

Đám người giải tán, Ngô Hồng chuyển mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh: "Nè, tôi nói tốt xấu gì cậu cũng là đại biểu cho kế toán văn phòng Ngô Hồng mà tới, nghiêm túc vậy sao?"

Tịch Thừa sắc mặt nhàn nhạt, mở miệng: "Loại yến hội này, không thú vị."

Ngô Hồng: "... Vậy cậu còn cùng tôi tới đây làm gì?" Mới vừa về nước đã trêu ngươi hắn, có ý gì?

Tịch Thừa quét mắt bốn phía, tầm mắt dừng ở một thân ảnh, khóe miệng nhẹ cong: "Tìm thấy rồi"

Giọng nói hắn rất nhỏ, Ngô Hồng không nghe rõ: "Hả? Cậu vừa mới nói cái gì?"

Tịch Thừa vỗ vỗ vai hắn: "Cậu tiếp tục đi, tôi có việc."

Ngô Hồng căn bản không kịp ngăn cản, Tịch Thừa đã hướng ban công ở xa đi tới.

Làm gì vậy?

Anh đi theo xem, phát hiện có hai người phụ nữ đứng ở ban công, trong đó chẳng phải là cao lãnh chi hoa Tương Vãn nổi danh đó sao? Đồng thời cũng là khách hàng lớn của hắn!

ĐM? Người anh em cậu muốn làm cái gì? Người ta coi cậu là kẻ thù đó!

...

"Xin chào, Tương tiểu thư."

Tương Vãn nghe thấy tiếng, xoay người lại nhìn.

Bước vài bước, nam nhân mang theo hào quang, mái tóc đen bóng, dáng người góc cạnh rõ ràng nhìn qua khiến hắn toát lên vẻ lạnh lùng. Môi mỏng nhàn nhạt cong tươi cười, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm hỗn loạn có chút thần bí.

So với nam sinh đồng trăng lứa với cô thực không giống nhau, đây là một người đàn ông thành thục ưu nhã đến không thể bắt bẻ.

Tương Vãn nhịn không được sắc mặt đỏ ửng: "Xin chào, anh là?"

Cô gái xa cách trước mặt khiến cho người đàn ông ngơ ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro