Blind Man's Bluff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Blind Man's Bluff ***

.
.

** Có những thứ bạn chỉ có thể thấy khi bạn nhắm lại đôi mắt. **

.
.

"Ai-chan, tới đây, tham gia với chúng tớ." Ayumi nhấn mạnh, kéo tay cô liên tục. "Đã là một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối cùng chúng ta chơi với nhau."

"Rất lâu ? Chúng ta chỉ mới chơi game tại nhà bác Agasa như, ba ngày trước." Ai nhìn lên, lông mày nâng lên với vẻ thích thú.

"Nhưng cậu không có chơi với chúng tớ gì cả. Cậu chỉ ngồi đó và đọc mấy cuốn tạp chí thôi." Ayumi chỉ ra.

"Thỉnh thoảng, cậu nên cố gắng vui vẻ hơn đi, Haibara. Còn không, cậu sẽ trở thành một bà già sớm thôi." Conan thản nhiên nói, huýt sáo trong khi phớt lờ gương mặt đang tối sầm của cô. Thật ra, cậu cũng không muốn chơi mấy trò đó nhưng bác Agasa đã kêu cậu nên cổ vũ Ai vui lên. Dạo gần đây, cô thường hay nhốt mình trong phòng, khoá cửa lại và điều đó thật sự khiến bác tiến sỹ lo lắng.

"Phải, Conan nói đúng đó. Bố tớ thường xuyên bảo mẹ tớ rằng nếu mà mẹ không thôi cáu kỉnh, thì sẽ trở thành một bà già không lâu sau đó." Genta nói thêm, không hề hay biết gì về thứ luồng sát khí giết người đang tỏa ra từ Ai.

"Haibara-san, càng chơi càng vui." Mitsuhiko bẽn lẽn mỉm cười với cô.

"Cậu giận hả, Haibara ? Cậu chắc chắn không muốn bị mất bình tĩnh nếu cậu không thể thắng cái trò này, đúng chứ ?" Conan mỉm cười khúc khích.

Ai không nói bất cứ gì. Cô chỉ bước đi một cách duyên dáng về phía Conan, và khi cậu không để ý, cô hạ cùi chỏ thật mạnh bạo vào bụng cậu. Sau đó, quay sang ba đứa trẻ, cô nhún vai một cách ngây thơ. "Tốt thôi. Thêm tớ vào."

"Cậu...baka, Haibara !" Conan càu nhàu tức giận, tí nữa là đã bò lăn ra đất. 'Tiến sỹ, bác sẽ giết cháu mất !"

"Lần sau, cậu nên kiểm tra cái mức độ cảm xúc của tôi trước khi nói ra bất cứ điều gì, Edogawa-kun." Mỉm cười tinh quái, Ai bước về chỗ của mình.

"Được rồi." Mitsuhiko chỉnh tông giọng lại, nói như thể cậu đang đọc một cuốn sách hướng dẫn. "Bịt mắt bắt dê là một trò chơi dân gian. Một trong số chúng ta sẽ là người bị bịt mắt và tìm kiếm xung quanh để cố gắng chạm được vào người chơi khác mà không được thấy họ. Những người còn lại sẽ chạy và cố gắng để tránh xa người đó ra... và sau đó..."

"Dừng lại, dừng lại. Chúng tớ cũng đã biết những quy luật đó rồi." Genta cắt ngang sự kiên nhẫn của cậu.

"Đây là chỗ nó khác biệt so với những lần khác, cậu nên lắng nghe trước, Genta." Mitsuhiko cáu kỉnh, tức giận. "Hơn nữa, Haibara-san và Conan-kun cũng chưa từng chơi với chúng ta trước đây."

"Ờ." Genta càu nhàu.

"Hãy gọi người bịt mắt là X. Nếu X bắt được một trong những người chơi khác, X phải xác định chính xác người đó, nếu không người đó sẽ không thể trở thành X được. Còn một điều đáng lưu ý nữa, người bị bắt không được nói hay tạo ra bất kỳ thứ âm thanh khác biệt nào để X có thể biết danh tính của mình. Sẽ rất khó." Mitsuhiko tiếp thêm.

"Những điều đó chẳng có gì khác biệt." Genta phàn nàn, khó chịu.

"Có ai khác có bất cứ câu hỏi nào để hỏi tớ trước khi chúng ta chơi không ?" Mitsuhiko quay sang ba người khác, ra vẻ như là cậu chưa bao giờ nghe thấy những gì Genta nói.

"Không." Conan trả lời cho mọi người và cho cả cậu. Ayumi chỉ lắc đầu hào hứng.

"Được rồi. Bây giờ chúng ta..." Mitsuhiko bắt đầu.

"Tớ sẽ là người bịt mắt." Giơ tay nhiệt tình, cậu lại là người cắt ngang nữa rồi.

Mitsuhiko quăn cho cậu một cái nhìn mệt mỏi.

"Cậu chắc chứ, Genta ?" Ayumi hỏi kinh ngạc.

Cậu gật đầu lia lịa, cười toe toét.

Ayumi lấy từ trong túi của mình ra một cái khăn bịt mắt và giúp cậu đeo cẩn thận.

"Conan, cất cái mắt kính của cậu đi." Mitsuhiko nhắc nhở cậu.

Thở dài, Conan tháo mắt kính ra và bỏ nó vào trong túi áo của cậu.

Không có một sự tranh luận nào, bốn người khác rải rác ra xa Genta, trông thấy một không gian tốt để ẩn thân. Ai chỉ đi bộ đến một cái cây, dựa vào thân cây và xem họ. Làm thế nào mà họ có thể nghĩ rằng cô sẽ chơi cái trò trẻ con này ? Không đời nào.

Genta xoay vòng trong vị trí của mình ba lần và bắt đầu tìm kiếm những người khác xung quanh cậu. Một lúc sau, cậu không thể bắt được ai. Cậu đã vụng về bỏ lỡ Mitsuhiko một lần. Ai ngáp một cách mệt mỏi, khép lại đôi mắt, tự hỏi mình sẽ đứng ở đây bao lâu nữa.

'Có lẽ là mãi mãi' Cô thầm đùa.

Bằng cách nào đó, khi đôi mắt cô bật mở, xoay người lại và nhìn thấy Genta đang chạy đến cô. Không, chỉ còn năm bước nữa thôi cậu chắc chắn sẽ bắt được cô.

Ai ngay lập tức quay đi, cố gắng để trốn chạy, nhưng cô đã bị vấp phải một tảng đá nhỏ và suýt thì bị ngã nếu Genta không nắm lấy cánh tay cô vào lúc đó.

"Haibara." Genta la lớn tuyên bố chiến thắng, nở nụ cười toe toét.

"Bingo." Cô đáp trả vui vẻ. Điều này không thể, phi lý, không thể tin. Cô chưa bao giờ thua trong bất cứ trò chơi nào trước đây nhưng ngay tại bây giờ cô lại là người đầu tiên bị bắt.

Conan, Ayumi, và Mitsuhiko rời khỏi chỗ mà các cậu ấy đã trốn và chạy tới chỗ của họ.

"Làm thế nào mà cậu lại tìm thấy tớ ?" Cuối cùng Haibara hỏi, không thể cưỡng lại vẻ tò mò.

"Bởi vì mỗi khi chúng tớ chơi trò chơi ngoài trời, cậu luôn luôn đi đến chỗ của một cái cây và đứng đó không đi cũng không động đậy. Dễ ờm." Conan trả lời thay cho Genta, cậu cười nhẹ. "Đó là vì sao mà tớ lại nói với cậu rằng cậu sẽ không thể chiến thắng trò chơi này được, Haibara à. Cậu nên thay đổi cái thói quen của mình.

Cô nhìn cậu, lẩm bẩm. "Ừm, phải. Cậu tinh mắt đấy."

Ayumi tháo khăn bịt mắt cho Genta và đưa nó cho Ai.

"Đừng gian lận nhé, Haibara." Conan nhắc nhở cô bằng một nụ cười zui zẻ.

Cô bắn cho cậu một cái trừng mắt, đi tới chỗ Genta đứng trước đó, đeo khăn bịt mắt.

Cô không thấy bất cứ thứ gì cả. Và cô không hề thích nó tí nào.

Cô ghét cay đắng cái loại cảm giác này; mọi thứ trước mắt bạn đều là bóng đêm, rất tối. Bạn sẽ không hề hay biết liệu có bất kỳ nguy hiểm nào đang chờ đợi những lỗi lầm sai trái của bạn hay không. Bạn có đôi mắt những lại không được sử dụng chúng. Bạn chỉ có thể dựa vào các giác quan khác để theo dõi đối thủ của mình.

Lẽ ra cô không nên chơi trò này ngay từ đầu. Nó chỉ khiến cô nhớ về họ. Ít ra bây giờ cô cũng không phải là con mồi.

Ai đã không quay mòng mòng như Genta đã làm ngay cả khi đó có thể là một trong tất cả những quy luật mà cô biết. Cô đứng yên tại chỗ, cố gắng để lắng nghe những tầng lớp âm thanh đang rung động trong không khí, thanh âm của gió khi bay xào xạc qua những tán lá mùa thu. Cô đã từng thấy nơi Ayumi, Mitsuhiko và Conan đã trốn trước đây, những bây giờ họ đang ở đâu thì, cô cũng không chắc lắm.

Ai mà lại sẽ trốn ở một nơi đến hai lần ?

"Mitsuhiko, đồ ăn gian, Haibara sẽ không thích đâu nếu mà cậu cố gắng thua cuộc." Genta hét lên và cô có thể nghe thấy được những tiếng bước chân đang miễn cưỡng chạy trốn.

Thở dài mệt mỏi, Ai bắt đầu bước đi từng bước theo bản năng của mình. Cô cẩn thận bước về phía trước, luôn sợ rằng mình sẽ bị vấp ngã phải một thứ như vừa rồi. Nhưng sự cẩn thận này của cô là không còn cần thiết nữa bởi khu vực ở công viên rõ ràng là rất rộng rãi.

Ai không biết là đã có biết bao thời gian trôi qua. Khi bạn không thể nhìn thấy được gì, thời gian dường như kéo dài mãi, khiến cho bạn dần trở nên lo lắng và sợ sệt. Tay cô mò mẫm xung quanh, dò dẫm vô vọng trong không khí.

Sau đó, Ai cảm thấy được là ai đó đang cố gắng đi ngang qua cô từ một khoảng cách nào đó. Mặc dù cậu hay là cô gái nào đó đã cố gắng để không tạo ra âm thanh, nhưng những cơn gió đã chống lại họ. Nhanh như chớp, Ai xoay người nắm lấy tay người đó, giữ cho họ chết lặng tại chỗ. Cô có thể cảm nhận và biết được cậu ta đang kinh ngạc như thế nào bởi vì hơi thở của cậu có vẻ như là đang rất không đều.

Đây là ai ?

Do dự và lo lắng. Ai với tay ra, chạm vào mặt cậu.

Ngón tay lần mò theo đôi lông mày dài và dày một cách thận trọng, cảm thấy được lông mi cậu đang cọ nhẹ vào đầu ngón tay khi mắt của cậu nhắm ghiền lại.

Cô từ từ mò xuống từ cái đầu cho đến sống mũi cao của cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đang phớt màu đỏ hồng.

Khi đầu ngón tay cô lơ lững trên môi cậu như một cơn gió thoáng qua, cô cảm nhận được hơi thở của cậu đang dồn dập. Một cách tinh tế, Ai sờ thoáng qua những đường cong của đôi môi hoàn hảo, và khuôn mặt cô nhẹ nhàng nhích lại, rất gần đến nỗi mà mũi của họ gần như sượt qua nhau.

Một chút ửng hồng mờ nhạt xuất hiện trên má cô.

Trong tức khắc, thời gian như dừng lại.

Đột nhiên, Ai nhanh chóng xích xa. Thở ra, cô véo má cậu, nhếch môi một cách tinh quái. "Bắt được rồi nhé, Tsuburaya-san."

Ai có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu một cách rất rõ.

Tháo khăn, mở đôi mắt ra và nhìn thấy... Conan nhìn đăm đăm vào cô với cái miệng há hốc. Mặt của cậu còn bừng đỏ hơn cả ánh mặt trời và cậu hầu như không thể nói được gì.

Ai chớp chớp con mắt.

"Suy đoán của cậu là sai, Haibara-san." Ngạc nhiên lên tiếng, Mitsuhiko nhảy ra từ phía sau một bụi cây cách rất xa họ, không hề biết được chuyện gì vừa xảy ra.

Genta và Ayumi chạy về phía họ, hơi thở hổn hển.

"Ai-chan, cậu xác định không chính xác hả ?" Ayumi hỏi, không tin.

"Ừ, tớ không giỏi suy đoán cho lắm." Ai trả lời, hững hờ nhún vai. "Dù sao thì các cậu cũng cứ chơi tiếp trò chơi của mình đi, tớ còn có việc phải làm rồi, Gomen."

Không đợi chờ câu trả lời từ họ, Ai đã nhảy xuống, để lại ba đứa trẻ đang hoang mang và Conan thì không nói nên lời nào.

Màu đỏ ửng trên gương mặt cậu đến giờ vẫn chưa phai...

.
.
.
.
.

** Tình yêu có tiếng nói riêng để cho bạn biết được sự tồn tại của nó. **

.
.

** THE END **

_____A/N_____

Thể loại này khá là lạ, Gomenasai. :[

Nhân tiện, các bạn có nghĩ rằng Ai đã đoán sai ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro