Phần 5 : Thỏa thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Câu nghĩ câu đang làm cái quái gì vậy?!" anh giận dữ hét lên với cô.

Cô lườm anh trước khi cô chế giễu và mỉa mai, "Không rõ ràng sao?"

Anh nhìn cô lúng túng.

"Mọi thứ đều ổn cho đến khi cậu phá hỏng nó. Nghiêm túc đấy, Kudo-kun, hãy để tôi yên." Cô thì thầm bằng giọng lạnh lùng khi đứng dậy.

"Nói như thể tôi sẽ để cậu chết  ở đây!"

"Vậy tại sao cậu còn lại ở đây?! Cậu có thể rời đi để  không chứng kiến ​​vụ tự tử đẫm máu của tôi!"

"Và cái gì? Để cậu một mình ở đây để chết?! Chết không phải là câu trả lời, Haibara!" Anh lại gần cô hơn và lắc vai cô như muốn đánh thức cô.

"Nhưng chết sẽ khiến tôi biến mất! Đó không phải là điều cậu muốn sao?" Cô hỏi.

"Sao cậu có thể có suy nghĩ ích kỉ như vậy hả ,  Haibara" Anh tức giận khi nhìn cô. Haibara đã sửng sốt một chút. Cô cảm thấy tội lỗi đột ngột.

"Chết không phải là câu trả lời, Haibara" anh lặp lại khi anh nhìn chăm chú vào mắt cô. "Trên thực tế, việc chết sẽ dẫn đến nhiều vấn đề khác. Câu có nghĩ về những gì giáo sư và những đứa trẻ sẽ cảm thấy không?

 .. tôi?"

Haibara dường như không bắt gặp ánh mắt của anh khi cô cảm thấy những giọt nước mắt đe dọa rơi xuống.
"Nhưng tất cả là lỗi của tôi. Tôi cần phải chết. Bây giờ không có lý do gì để tôi phải ở đây cả! Tại sao không ? tại sao cậu không để tôi chết đi "Cô thì thầm

***
 Anh nhẹ nhàng ôm mặt cô khi anh trả lời. Cô có thể cảm thấy sự chân thành trong giọng nói của anh. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào ngực anh." Đó không phải là lỗi của cậu, Haibara. Và vì lợi ích của chính bản thân mình đi, thậm chí đừng nghĩ rằng tôi muốn cậu phải  chết. Ngược lại, tớ  cần cậuở đây, Haibara. "

Cô cảm thấy nước mắt trào ra.
'Tại sao cậu lại tốt bụng với một người như tôi, Kudo-kun?' Cô hỏi trong khi đang úp mặt vào ngực của shinichi , cô có thể càm nhận được  mùi hương của anh. Cô có thể nghe thấy nhịp tim yếu ớt nhưng nhanh nhẹn của anh.

"C-Tại sao?", cô hỏi với giọng nghẹn ngào.

Anh siết chặt lấy cô. "Cậu có nghiêm túc nghĩ đến việc bỏ lại tôi ở đây một mình không? Hãy nghĩ về nó, Haibara. Cậu là người duy nhất giống tớ . Tớ cần câụ , cậu là người duy nhất tớ có thể gặp phải khi  cảm thấy bất lực. Và là người duy nhất thực sự có thể thấu hiểu những gì chúng ta đã trải qua. Câu không được để tôi bị bỏ lại ở đây. "

Cô không thể tin vào tai mình. 'Anh ấy nói anh ấy cần mình.'

Cô ngước lên nhìn khuôn mặt anh. Đúng như vậy, đôi mắt anh chỉ thể hiện sự thuyết phục và chân thành. Trái tim cô đang rất hạnh phúc.

"Nhưng ..."

"Dừng nói gì, Haibara." anh ngắt lời cô trước khi cô kịp phản kháng. "Cậu sẽ không chết hoặc tự sát."

Anh thả cô ra khỏi nắm và giữ vai cô khi anh nghiêm túc nhìn cô. "Hãy cho tớ một tháng Haibara. Một tháng và tớ sẽ cho cậu một lý do để không không được phép tự mình kết thúc cuộc sông của chính cô. Nếu sau đó tôi không thể tìm cho cậu một lý do, cậu có thể chọn những gì cậu muốn làm. Nếu cậu thực sự muốn chết , thì tớ sẻ để cậu đi. Chúng ta sẽ lập một thỏa thuận được không? "

"Kudo-kun ... cậu đang nói cái quái gì vậy?" Cô hỏi với vẻ nghi ngờ .

"Chúng ta có một thỏa thuận?" Anh lặp lại, mặc kệ cô.

Haibara dừng lại một lúc trước khi nhìn vào mắt anh và trả lời, "Thỏa thuận."

Conan mỉm cười.

Thỏa thuận đã được thực hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro