Chương 5 : Linh châu diệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau , tâm trạng ai cũng uể oải , duy chỉ có Kaito thần sắc lạnh nhạt , nhìn những nén vàng Shiho đem làm tiền đặt cọc chăm chú , đôi lúc nhíu mày một cái , Sonoko ăn không chút ngon miệng , nằm dài trên sàn nhà , nhắm mắt nói :
" Nhị ca , huynh cứ nhìn mấy nén vàng đó làm gì chứ , tìm cách tìm thứ báu vật ả đàn bà kia nói có phải tốt hơn không ?"
" Muội cứ nằm đó sẽ thành heo , chi bằng tìm cho ta thứ này đi ."
" Thứ gì ?"
Kaito hờ hững nói :
" Một thanh kiếm sắc ."
Sonoko phồng má , nói :
" Nhị ca , huynh thiếu kiếm à ?! Còn bắt muội đi tìm , rõ ràng là đang chỉnh muội !"
" Cứ đi tìm đi !"
Sonoko thở dài một hơi , đáp lại :
" Đi thì đi , muội nhất định sẽ tìm được một thanh kiếm tuyệt thế cho huynh xem ."
Sonoko cùng Ran đi một vòng quanh thôn , hơn một khắc mới tìm được một lò luyện kim .
Hai người bước vào , căn phòng màu vàng bong tróc sơn , những phụ kiện để khắp nơi , Ran cẩn trọng hỏi :
" Có ai không ?"
Không có tiếng nào vang lên , cô lại tiếp tục :
" Chúng tôi đến mua kiếm , có ai không ?"
Từ trong căn phòng nhỏ nằm bên trái lò luyện , một người thanh niên mặt mũi sáng sủa , ước chừng 22 , 23 tuổi , bị cụt mất một chân , vết sẹo dài trên trán , người thanh niên niềm nở :
" Hai vị cô nương đây muốn mua loại kiếm nào ?"
Sonoko ung dung nói :
" Có đồ gì tốt đều mang ra đây !"
Chàng thanh niên tĩnh lặng hồi lâu , cuối cùng lây từ trên kệ tủ cao nhất một hộp gỗ rẻ tiền bị ăn mòn đôi chỗ , đem ra trước mặt hai người .
Sonoko đem giọng điệu của một người có tiền gắt gỏng :
" Chỗ các người chỉ có một thứ rẻ tiền này thôi sao ?"
" Cô nương , ở chỗ tôi không có gì là không quý , nhưng thứ mà tôi tâm huyết nhất chính là Tiêu Hồn kiếm này ."
Ran cảm nhận được xuyên qua miếng gỗ mục này là một luồng khí tức mạnh mẽ , liền biết là đồ tốt hiếm gặp , đem hai nén vàng đặt vào trong tay người thanh niên , không ngờ hắn đem vàng trả lại nàng , lắc đầu .
Ran có chút bất ngờ :
" Đây là ý gì , hai nén vàng không đủ mua thanh kiếm này sao ?"
Người thanh niên mỉm cười :
" Thanh kiếm này cô nương cứ lấy , coi như là ta tặng ngươi ."
Ran vui vẻ , dù sao thứ đồ kia nếu đem tới Tử Đô kiếm các bán khẳng định không dưới mười vạn tệ , ở đây được miễn phí như vậy , chính là vận may :
" Được , đa tạ ngươi ."
Quả thực , ngay cả Kaito cũng phải bất ngờ trước thanh kiếm hai người mang về .
" Nhị ca , huynh còn nói muội vô dụng nữa hay không ?"
" Lần này là đánh giá sai muội rồi , tìm được thứ tốt như vậy , phải chăng là tiên duyên ?"
Shinichi nhìn sắc mặt Kaito thêm phần bình thản , thoải mái hỏi :
" Vậy bây giờ chúng ta làm sao để lên núi ? Con đường duy nhất đã bị đá lở chặn rồi !"
Kaito nở một nụ cười bình tĩnh :
" Không cần phải lo lắng , ta tự có dự tính ."
Chiều hôm ấy , thiếu phụ Kobayashi không ngừng đi lại quanh hai gian phòng , cuối cùng đem ra sân một tấm vải lớn thêu hoa văn , trông giống thảm ba tư mà Thiên Trúc thường tiến cống cho hoàng thất .
" Bá mẫu , đã làm phiền rồi , tay nghề của người thực sự không hề tồi ."
" Công tử quá khen , nhưng người cần thứ này để làm gì ?"
Kaito không trả lời nàng , trải tấm vải ra sân trước nhà , rồi dùng phấn vẽ một vòng tròn kì quái quanh tấm vải , Shinichi nhìn tới ngây người .
Cuối cùng , Kaito cười nhạt :
" Hattori , Shinichi , hai người ngồi ở hai góc thêu rồng . Sonoko , Ran ngồi ở vị trí đính chu tước !"
Tuy mấy người không hiểu việc này có ý nghĩa gì , nhưng vẫn theo chỉ dẫn của Kaito .
Kaito lẩm bẩm những từ ngữ kì bí , sau đó ngồi ở vị trí giữa tấm vải , vận nội lực một cái , tấm vải lập tức bay lên dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mấy người :
" Ayumi , mau lên !"
Cô bé Ayumi ngơ ngác trèo lên tấm vải , bảy người dùng tốc độ cực đại , một lát đã tới vị trí đỉnh núi .
" Nhị ca , những chữ khắc trên tấm đá đó là sao ?"
Ở giữa núi rừng trùng trùng điệp điệp , nơi giao thoa giữa ánh trăng và tia nắng sớm , tồn tại một ngũ hành trận được tạo nên bởi những người đá cầm thương , giữa trận là một phiến đá khắc bốn câu .
Ngũ hổ thượng tướng thiếu Quan Trương
Bát tiên vượt biển vắng Tiêu Tương
Tam tinh bắc đẩu rơi sông cả
Lương sơn trăm tướng tản tứ phương .
" Mấy chữ này rốt cuộc là như thế nào ?"
Sonoko không giỏi văn thơ , vừa nhìn đã thấy đau đầu .
Ran nghe xé gió tiếng những tán lá hòa cùng điệu mùa của đất trời , một thân ảnh chắn ánh tịch dương cuối chân trời .
" Shiho Miyano !"
Kaito liếc nhìn hình bóng cao ngạo kia một cái , châm chọc nói :
" Sao ? Lão bà kia không tin tưởng chúng tôi nên phái cô đến à ?"
Shiho không nói gì , mũi kiếm Huyền Vũ sắc bén chạm vào những ô vuông hình thù quái dị trên phiến đá , từ thân một cây cổ thụ quanh đó lập tức lộ ra một con đường .
Shiho dẫn đầu đi vào trong mật thất , mấy người Shinichi nghi hoặc theo sau .
Từ nơi nào không hay , một con quái vật tám chân trông giống nhền nhện đi tới , Sonoko theo phản xạ nắm chặt tay Shinichi run rẩy :
" Tứ ca , đó là cái gì ?"
Ran cũng sợ hãi lùi lại , Kazuha úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của Hattori không dám nhìn thẳng thứ kinh khủng kia .
Hattori định rút kiếm , đã thấy mấy đường lấp lánh trước mắt , con quái vật bị cắt làm mười hai mảnh đều .
Bọn họ dè chừng , thiếu nữ mảnh mai kia làm thế nào để giết chết thứ to lớn đó ?
Shiho không chút bận tâm cái xác mục rữa nhanh chóng dưới chân , đi tiếp vào , Kaito điềm tĩnh tiếp bước , cả đoàn không còn cách nào ngoài đi không ngừng .
Độ ba khắc sau , con đường dừng lại , trước mắt tám người là một khung cảnh diệu kỳ .
Hoa , hoa cúc , hoa lan nở rộ khắp nơi , trong động có một thứ ánh sáng kì lạ tựa như bột lân tinh rải đều trên những đóa hoa .
Ở giữa động là một cây nhân sâm rũ héo , nhưng lại tỏa ra một loại khí tức mãnh liệt .
Ayumi kéo tay Shinichi khẽ hỏi :
" Shinichi ca ca , đó là gì vậy ?"
Đối với câu hỏi này , Shinichi chỉ có thể lắc đầu , bản thân chàng cũng không biết đó là gì , ngay từ đầu chàng vẫn chỉ làm theo những gì mà Kaito bảo , dấn thân vào một thế giới nguy hiểm hơn nhiều so với nơi mà chàng sống .
Shiho ánh mắt lạnh lẽo , tay ngọc giơ lên trong không trung , nàng niệm chú :
" Băng , hóa !"
Chỉ trong chớp mắt , mọi đóa hoa xinh đẹp đều bị đông đá , không khí chợt lạnh bất thường .
Sinh vật trông tựa cây nhân sâm kia khẽ cựa mình :
" Ngươi là ai ? Sao dám làm phiền ta ?"
Shiho mỉm cười nhàn nhạt :
" Linh châu diệp ! Cuối cùng ngươi cũng thức tỉnh , thiên hạ đệ nhất báu vật !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro