Chương 7 : Bà góa khởi linh , tiến tới Địa ngục Ớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một màn này làm cho mấy người đứng đó bất ngờ vô cùng , Shinichi dùng tay cẩn trọng sờ mặt của Ayumi nói :
" Ayumi , muội như thế nào rồi ?"
" Ta không phải là Ayumi , ta là Linh Châu Diệp !"
" Linh Châu Diệp ...?"
Linh Châu Diệp nắm tóc dài xơ xác , lại cẩn thận kiểm tra quần áo , cuối cùng thở dài nói :
" Thân thể này bình thường không tắm rửa sao ? Hôi như vậy , lại rất nhiều bụi bẩn dính trên y phục ."
Kaito nở một nụ cười nhạt :
" Nhưng không phải cô bé này thiên phú không tồi sao ? Dùng cho ngươi tu thân cũng là rất tốt !"
Linh Châu Diệp liếc nhìn Kaito một cái , thái độ thoải mái hơn :
" Ngươi nói cũng đúng , con bé này thuộc hệ mộc , vừa hợp với ta ."
Ran ngập ngừng nói :
" Vậy ... chúng ta tìm được báu vật rồi , tiếp theo phải làm sao ?"
Kazuha bấm bấm ngón tay , nói :
" Nữ tử kia nói rằng phải tìm thánh tíc thì phải ?"
" Chính xác là như vậy ."
Hattori đáp lời .
Shinichi nhìn xung quanh trăng đã lên tới đỉnh đầu , nhàn nhạt nói :
" Vẫn là về nhà thiếu phụ Kobayashi thôi , muộn lắm rồi ."
" Huynh nói đúng , vả lại ở đây không hiểu sao lại lạnh tới vậy , muội sắp chết cóng rồi ."
Sonoko phồng má nói .
Linh Châu Diệp nhíu mày :
" Lạnh ? Ở đây làm sao có thể lạnh được ?"
" Tại sao không thể ?"
" Phu nhân Hatsu đã chôn cất di thể của ngài Kazunari và ngài Hideyori ở đây , quanh năm ấm áp , cây dù héo rũ đến chỗ này cũng có thể mọc lá xum xuê , lạnh thế nào được ?"
Kaito ngồi bệt trên phiến đá , hờ hững nói :
" Chính là do Shiho Miyano lúc nãy dùng băng thuộc chứ sao ? Tuy thủy tiếp mộc , nhưng băng lại có ảnh hưởng lớn tới không khí cùng cây cỏ trong đó , lạnh là tất nhiên ."
Linh Châu Diệp im lặng hồi lâu , cuối cùng bước chân xuống núi , mọi người không nói gì theo sau , về đến nhà bà góa Kobayashi , ai nấy nằm thẳng xuống sàn nhà mà ngủ . Cách đó năm mươi dặm , một nữ tử tóc dài tĩnh lặng ngâm mình trong suối nước nóng , cô nương thân thể mảnh mai ngồi bên cạnh đánh đàn bồi tâm tình nữ tử đang tắm , ngước lên nhìn trời không một gợn mây , vì tinh tú lấp lánh , ẩn hiện trên nền trời đen kịt .

Sáng sớm hôm sau , trời quang mây đãng , Linh Châu Diệp dậy rất sớm , ánh ban mai buông trên khuôn mặt khả ái đăm chiêu , Kaito đứng sau lưng nàng , nhẹ nhàng nói :
" Đang có tâm sự sao ?"
" Người có tâm sự nhất , chính là ngươi , cùng cô nương Shiho kia ."
Kaito nhắm mắt , đáp lời :
" Phải ..."
Tám giờ sáng , mọi người chuẩn bị hành trang , theo lời Linh Châu Diệp đến một nơi , Địa ngục ớt .
Thế nhưng bà góa Kobayashi bất ngờ bị ốm nặng , mạch hỗn loạn , ngủ mê mãi không tỉnh , ngay cả Shinichi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt . Linh Châu Diệp chờ lâu bên ngoài uể oải tiến vào phòng :
" Làm gì mà lâu như vậy ?"
Sonoko lo lắng trả lời :
" Kobayashi bá mẫu bị phong hàn , sợ rằng không qua được hôm nay ..."
Linh Châu Diệp hừ một tiếng , dùng tay chạm nhẹ vào mắt bà góa Kobayashi , lắc nhẹ đầu mấy cái rồi dùng một thanh đoản đao cất trong tay áo , cắt một vết nhỏ lên động mạch , mâu tươi chảy ra lăn dài từ trán xuống huyệt thái dương của thiếu phụ , thân thể suy nhược của nàng như có thêm sinh khí , thoáng chốc mặt mày vốn đỏ bừng liền trắng hồng trở lại , môi cũng không còn mím chặt .
" Đi thôi , có một trăm năm tinh hoa đất trời của ta bà già ấy sẽ không sao đâu ."
Mặt Shinichi giãn ra hóa giải được mệt mỏi , cầm túi đồ đi về phương nam .
Đi mãi tới ba canh giờ , đám người sớm đã mệt mỏi , thế nhưng xung quanh vẫn chỉ có cát và cát , Kaito là người trầm tĩnh nhất , nhìn về phía xa nói :
" Chúng ta trúng bẫy rồi , từ khi qua bảy mươi dặm từ chỗ thôn Thương Phu đã rơi vào ma trận không lối thoát ."
Sonoko dùng sức hỏi :
" Sao huynh biết ?"
Kaito lấy bản đồ trong bao ra vừa xem xét vừa trả lời :
" Ta cũng từng luyện qua hoàng kim ma đồng , muội quên rồi sao ? Một canh giờ bảy khắc trước chúng ta đã gặp vì tinh tú này rồi ."
Sonoko nhiu mắt nhìn xung quanh :
" Tinh tú á ? Huynh còn tâm trạng để xem xét nữa à ?!"
Kaito giơ bản đồ lên chỉ vào vị trí chính giữa :
" Đây là bản đồ Shiho Miyano đưa ta hôm qua , trong này có chỉ dẫn thoát khỏi trận hình bảo hộ Địa ngục ớt .
" Sao huynh không nói sớm ?"
" Trong này chữ viết đều được ghi bằng tiếng nhật cổ , ta mới nhìn thấy một lần khi đi qua Quốc Tử Giám ."
" Vậy thì phải làm sao ?"
Shinichi cũng đã lộ vẻ khó chịu bởi nắng nóng .
" Dùng băng phong công pháp , giải trừ ba vị trí tạo thành trận ."
" Muội mệt , muội không muốn đi nữa !"
Sonoko sống ở khu vực hàn đới , đối với cái nóng gay gắt như thế này vô cùng mệt mỏi .
" Không cần đi tìm nữa , đều đã giải vào năm khắc trước rồi ."
Hattori và Shinichi lập tức cảnh giác :
" Giải rồi ? Là ai ?"
" Ta cũng không biết , nhưng là vẫn cố gắng tới Địa ngục ớt đi ."
Shinichi trong lòng tự nhiên nổi lên một cảm giác không tin tưởng , gạt bỏ suy nghĩ ấy trong đầu , chàng lại tiếp tục mỉm cười ôn hòa :
" Vậy đi thôi ."
Một lúc sau , quả nhiên đã thấy một công trình hình quả trứng , bốn bên là bể chứa nước .
Sonoko không chút cảnh giác nhảy xuống mặc cho trên người chưa cởi y phục .
Chợt , một cây lao phóng thẳng xuống phía trước nàng hai bước , một dàn thị vệ mặc y phục màu đen tiến tới , trên tay ai cũng là vũ khí .
Kaito thổi tiêu trúc liên tục giết chết nhiều người , Shinichi cầm bảo kiếm uyển chuyển làm cho nước nhiễm màu máu , Hattori trực tiếp dùng võ đánh ngất , Kazuha và Ran nhìn nhau cười nhẹ rồi hạ cẳng chân thượng cẳng tay , riêng Sonoko ung dung tắm mát , không mảy may để ý chiến loạn xung quanh .
Từ tòa nhà hình quả trứng , một nam nhân y phục sang trọng , tóc màu bạch kim đi ra , hô lớn :
" Mau dừng tay !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro