coctail cho tinh yeu 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Hoài Đan dựng xe, xách túi đồ chạy ào lên cầu thang như cơn gió. Cô biết giờ này Vinh có nhà. Anh là người đầu tiên cô muốn gặp để chia sẻ cảm giác chiến thắng này. Mẫu thiết kế áo dài của cô đã vượt qua hơn 100 mẫu khác để vào vòng chung khảo khu vực và đầy triển vọng được dự chung khảo cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc. Hôm nay nhất định cô và anh phải ăn mừng thật rôm rả.

Mấy chục bậc thang của khu chung cư cũ kỹ trôi vèo qua bước chân hạnh phúc như muốn bay lên của Đan. Cửa không chốt ngoài, anh có nhà!

Không thèm nhìn đến núm chuông điện đỏ chót trên tường, cô mở luôn cánh cửa, tay nắm nhẹ bẫng không phát ra nửa tiếng động. Phòng khách vắng hoe, tối mờ mờ, ban nhạc rock ưa thích của Vinh đang cần cù tỉa một đoạn guitar solo điêu luyện và réo rắt trong chiếc đầu đĩa nhấp nháy đèn. Có tiếng loảng xoảng trong bếp và một cái gì dường như tiếng cười làm Đan giật mình. Cô bước nhanh vào với một nỗi lo lắng mơ hồ. Và cô khựng lại trước tấm mành ngăn bếp với phòng ăn. Sàn nhà lát đá granite dưới chân cô bỗng trở nên lạnh buốt với cảnh tượng nóng bỏng đang diễn ra trước mắt!

Vinh của cô đang xốc một thân hình nhễ nhại ghé lên thành bàn bếp.

Chiếc xoong nhôm rơi chỏng chơ cạnh hai đôi cẳng chân trần quấn riết lấy nhau, nước văng tung toé. Bàn tay sơn móng đỏ như máu của người đàn bà xa lạ đang ghì lấy mái tóc dài rất nghệ sĩ của Vinh. Họ thở hổn hển, cười hổn hển theo nhịp điệu trống dồn dập và guitar chát chúa. Cái lạnh từ sàn đá chạy lên sống lưng và nhói một nhịp buốt như ảo giác, Đan níu lấy những hạt gỗ trên tấm mành, cô thấy tức thở. Túi đồ trên tay cô rơi bịch một tiếng khô khốc, mấy lon bia lăn ra sàn còn cái đầu vịt quay bóng nhẫy thì giương mắt trơ tráo nhìn cô, chiếc mỏ dài nâu sẫm ngoác ra như chế nhạo.

Mắt Đan nhoè đi, tai cũng ù đặc. Cô loáng thoáng thấy hai hình người loã lồ kia rời nhau và nghe tên mình được gọi thảng thốt. Cô chấp chới bước đi như muốn với lấy những mảnh vải đang được họ cuống quýt đắp lên người nhưng không được. Những mảnh vải lúc nào cũng bay bay ngoài tầm với của cô. Mảng da thịt nhờn nhợt trần trụi vẫn cứ phô ra làm mắt cô nhức như muôn ngàn chiếc kim châm. Đan quay người bỏ chạy.

Ba giờ sáng, Đan trở về sau một đêm lang thang. Cô không khóc, không kêu gào hay kích động, chỉ đi hết những con phố càng khuya càng vắng của thành phố với một cái đầu trống rỗng và gương mặt thẫn thờ. Nếu như chiếc xe không ậm ẹ mấy tiếng động báo hiệu bình xăng cạn sạch rồi hậm hực dừng lại, có lẽ cô còn đi mãi. Dắt bộ xe ven lề đường vắng tanh leo lét đèn vàng, Đan im lặng trước lời mời chào của một vài người bán hàng đêm và những kẻ đi tìm gái ăn sương. Lý trí vẫn chưa trở lại hoàn toàn nhưng cô đã ý thức được rằng mình phải về nhà, ngay lập tức.

Nhà cô còn sáng đèn. Cha đang ngủ gục bên bàn nước. Đức, em trai cô đang co quắp trên salon ngủ chập chờn. Thấy tiếng động, nó chồm dậy lay gọi ông. Đan buông chiếc xe vào tay nó rồi ngã nhào vào lòng cha, nước mắt bây giờ mới ứa ra lặng lẽ.

Ông Liêm dang tay đón con gái, im lặng chờ những giọt nước mắt của nó nối tiếp nhau làm ướt vai áo mình. Lúc tối, khi Vinh gọi điện hỏi Đan về nhà chưa, nghe giọng nói ấp úng ngượng nghịu của anh ta, ông đoán đã có cái gì đó thật tệ hại đã đến. Chưa bao giờ ông phản đối Đan yêu Vinh nhưng không vì thế mà ông tin tưởng gã trai có dáng vẻ nghệ sĩ bụi bặm ấy. Hẳn là nó đã làm con gái ông tổn thương ghê gớm. Đôi mắt luôn lấp lánh của con bé giờ đây nhuốm một vẻ ảo não đến thất thần. Tiếng khóc nghèn nghẹt của Đan làm lòng ông đau như cắt. Ông dịu dàng lặp đi lặp lại những câu an ủi mà ông biết là thừa thãi vô cùng:

− Nín đi con, ngoan nào, nín đi!

− Ba ơi... - Đan khó nhọc nấc lên - Con không ngờ...

− Thôi con ạ, qua rồi, qua rồi, nín đi! Nó không đáng đâu! - Ông vỗ vỗ lên lưng con, cảm giác bất lực đầy tức giận - Nín đi con!

Đức ra sau nhà dấp nước chiếc khăn mặt rồi trở vào đưa cho chị, những suy đoán rối bời trong đầu nhưng cậu không thể hỏi. Đan đã bình tĩnh hơn, cô ngồi xuống bên bàn, đưa bàn tay run rẩy sờ lên chiếc khay khảm trai. Chén trà trong khay nguội ngắt. Cô ngẩn ngơ cầm chiếc chén lên nhìn đăm dăm vào màu nước xanh trong đó. Ông Liêm ra hiệu cho Đức lên phòng, ông ngồi nhìn những cảm xúc đau đớn cay đắng tức tưởi khinh bỉ lần lượt đi qua gương mặt xinh xắn của Hoài Đan. Đứa con gái yêu quý của ông, nó đang trải qua một cú sốc, một sự đổ vỡ, còn ông thì chỉ biết ngồi nhìn, chẳng thể giúp gì... Một lúc lâu sau, tiếng còi xe từ ngoài đường vọng vào làm hai cha con sực tỉnh. Đan nhìn đồng hồ, đã hơn 4 giờ sáng. Vậy là cô đã có một đêm trắng, cả ba và em trai cô cũng vậy, chỉ vì kẻ tồi tệ đó. Không thể chấp nhận được!

− Không thể chấp nhận được - Tiếng thét nho nhỏ bật ra từ cổ họng cô đau rát.

Ghìm giọt nước mắt cay đắng, Đan nhìn cha. Gương mặt của ông vốn khắc khổ giờ lại càng nhăn nhúm. Cô biết ba không thích cô yêu Vinh nhưng vì thương cô nên ông không nỡ phản đối gay gắt. Có lần ông nói với cô rằng Vinh không đáng tin cậy. Giờ thì... Cô bị phản bội, một cách bẩn thỉu và độc ác. Hắn đã đâm một nhát dao vào tim cô, và gián tiếp làm đau lòng ba cô, người cô yêu kính nhất. Cô không thể để như thế. Hít một hơi dài cố lấy lại vẻ tự chủ, cô khàn giọng nói:

− Ba, con và Vinh đã chấm dứt.

Ông Liêm gật đầu, mái tóc bạc rung rung:

− Lúc tối nó có gọi điện hỏi con về chưa...

− Anh ta phản bội. Con đã nhìn thấy - Đan nói nhanh, cảm giác hụt hơi trong khoảnh khắc khủng khiếp kia như trở lại làm cô phải bấu chặt tay vào thành ghế - Con đã chứng kiến tất cả... anh ta với người đàn bà chủ phòng trà...

− Ba cũng đoán là có chuyện gì, nhưng đến mức này thì... − Thằng khốn! - Đức từ trên gác bước xuống đứng ở chân cầu thang từ lúc nào. Cậu nghiến răng đấm mạnh vào tay vịn bằng gỗ cứng khiến nó rung lên - Em sẽ cho hắn một trận.

− Con đi ngủ đi mai còn đi học! Đây là việc của chị chứ không phải của con! - Ông Liêm nghiêm mặt nói.

Đan nhìn em trai với ánh mắt trìu mến. Nó cũng như ba cô, cả hai đều yêu cô biết chừng nào. Khẽ thở ra như thể trút đi tất cả uất hận, cô cầm bàn tay gầy guộc đầy gân xanh của cha bằng cả hai tay mình:

− Kể từ lúc đó, Vinh đã chết trong lòng con. Con xin lỗi ba vì đã làm ba phiền lòng trong thời gian qua.

Ông Liêm gật đầu. Đan vẫy tay gọi Đức, cậu vẫn đứng sững ở chân cầu thang.

− Em lại đây chị bảo cái này... Hứa với chị nhé, Đức... Em không được tìm gặp anh ta. Nếu tình cờ gặp cũng không được làm gì hết. Phải lo học hành, năm nay thi Đại học rồi, và chăm sóc ba cho chị.

− Chị đi đâu? Chị đừng...

− Không, chị không làm như em nghĩ đâu!

Đan cắt ngang lời em, cô quay mặt về phía cha:

− Ba, mẫu thiết kế của con đã vào chung khảo khu vực 8 tỉnh. Thầy Hùng bảo là con có triển vọng dự thi toàn quốc nhưng cần bổ sung thêm. Ngoài các mẫu áo dài còn cần đồ dạ hội, đồng phục trẻ em và đồ công sở nữa.

Công ty may Lệ Giang đã đồng ý tài trợ cho con dự thi đến cùng rồi. Con cần yên tĩnh để vẽ mẫu.

− Con định đi đâu?

− Ba có nhớ Quỳnh Chi không? Cái đứa học với con hồi cấp 3 bây giờ đang học ở Úc ấy. Chị gái nó làm quản lý ở Núi Ba resort trên Ba Vì. Chị ấy nói phong cảnh trên đấy rất đẹp và yên tĩnh. Tạm thời con sẽ ở đó khoảng một tháng để tập trung sáng tác.

− Ở những chỗ như thế có tốt không con?

− Resort là khu nghỉ dưỡng, tiện nghi cũng giống như khách sạn nhưng rộng và gần gũi thiên nhiên hơn. Con đã đi tham quan một đôi lần.

Không khí ở vùng núi Ba Vì rất tốt.

− Con thấy tốt là được rồi. Vậy bao giờ con đi để ba...

− Ba đừng lo về tiền nong. Con được công ty Lệ Giang tài trợ và chị gái Quỳnh Chi cũng sẽ giảm 25% tiền phòng. Hơn nữa số tiền thiết kế áo cưới cho diễn viên Huyền Ly con vẫn chưa dùng đến mà. Sáng ngày kia con đi, đi nhờ ô tô của chị Quỳnh Mai.

Ông Liêm lại gật đầu. Con gái ông đã không còn là đứa con gái nhỏ hoạt bát chạy chơi dọc hành lang cơ quan chờ cha tan ca nữa rồi. Nó đã lớn, đã tốt nghiệp đại học và hơn một năm nay đã thay ông gánh vác gia đình.

Bằng những hợp đồng thiết kế thời trang của mình, nó lo cho em ăn học đầy đủ, ông cũng không phải làm thêm vất vả nữa, chi tiêu trong gia đình đã dư dật hơn nhiều. Càng lớn nó càng giống mẹ, người vợ vắn số của ông. Con gái của bà đang trải qua những cú sốc trong tình yêu và sự phản trắc của con người đang làm nó đau đớn mà ông thì chẳng thể giúp gì.

Giá bà còn sống, bà sẽ gợi chuyện rồi lắng nghe để những u uất trong lòng nó vơi dần đi... Ôi, chưa bao giờ ông mong bà còn sống như lúc này!

Đan khoác chiếc túi để máy tính xách tay trên vai, tay cô xách một chiếc túi khác để giấy bút và màu vẽ, ba lô quần áo nhẹ tênh sau lưng. Giờ mới là cuối mùa xuân, trời đã hửng ấm nhưng buổi sáng vẫn còn se lạnh.

Chiếc áo khoác của cô âm ẩm vì sương. Chiếc xe bốn chỗ sang trọng đã mở cửa sẵn sàng. Chị Quỳnh Mai đỡ chiếc túi máy tính trên vai để cô chui vào xe. Cửa sập lại và chiếc xe ngay lập tức lao đi. Đan ngồi ngay ngắn lại, vuốt sơ qua mái tóc ướt sương, cô đưa mắt nhìn khắp chiếc xe.

Khác với những chiếc xe đắt tiền nội thất da luôn toa? ra một thứ mùi nhang nhác như cửa hàng giày, chiếc xe này hầu như chẳng có mùi gì ngoài chút hương cà phê thoang thoảng. Khẽ mỉm cười với anh chàng cầm lái, cô cảm thấy dễ chịu khi anh ta nở nụ cười đáp lại. Tiếng chị Quỳnh Mai vang lên tíu tít như chim hót:

− Để chị giới thiệu nhé. Đây là Đan, bạn của em gái chị, cựu thủ khoa đại học Mỹ thuật Công nghiệp, nhà tạo mẫu thời trang triển vọng, khách quý của resort ta. Còn giới thiệu với Đan, đây là Thạch, sếp chị.

− Chị làm thế không được! - Thạch lên tiếng, anh nháy mắt cười với Đan qua gương chiếu hậu - Đan thì chị giới thiệu dài dòng nào thủ khoa nào nhà tạo mẫu triển vọng. Còn đến lượt em thì chỉ được có một chữ sếp chị.

Em không đồng ý đâu!

− Em cũng không đồng ý đâu! - Đan cười tủm tỉm, lây ngay cái vẻ ghen tị rất nhộn của Thạch.

Mai phẩy tay bằng vẻ kẻ cả rất đàn chị:

− Cậu phải biết là 'sếp chị' là một từ giá trị hơn rất nhiều từ. Làm được sếp chị thì cậu muốn làm người đàn ông thời đại, nhà doanh nghiệp thành đạt hay ông chủ tận tụy cũng đều được hết. Không phải ai cũng đủ tiêu chuẩn làm sếp một người như chị đâu!

− Ôi trời ơi, tưởng là khen sếp hóa ra khen bản thân mình!

− Thì khen cả hai đó chứ. Lời khen nào có mất mát gì, khen cô khen cậu xong khen mình, cả làng đều vui.

Đan cười vì vẻ tươi tắn trẻ trung của Quỳnh Mai trong khi đối đáp. Cô nhìn lại Thạch một lần nữa. Có lẽ anh ta cũng chẳng hơn cô nhiều tuổi lắm. Bộ vest sẫm màu với vẻ cứng nhắc không che dấu được dáng vẻ còn khá... sinh viên của Thạch. Anh ta có gương mặt hơi bầu bĩnh, cái miệng cười rất trẻ thơ và đôi mắt sáng ngay thẳng. Nói chung, Đan thấy anh ta dễ mến và đáng tin cậy. Nhưng biết đâu được, Vinh cũng đã từng gây cho cô cảm giác dễ mến ngay lần đầu gặp mặt đấy thôi, người ta không thể dựa trên cảm nhận từ vẻ bề ngoài mà đánh giá ai cả.

Đan tháo đôi sandal khỏi đôi chân hơi sưng rộp vì đi bộ qua quãng đường dốc. Cô nhón mấy ngón chân xuống làn nước trong vắt chảy ngang qua đường đi. Nước mát lạnh làm cô khẽ rùng mình. Con suối Mây chảy đến đây thì bị con đường đắp cao chặn lại như một chiếc đập, nước dàn ra thành một màng mỏng tráng đều mặt đường. Vách đá bên phải và vực ở bên trái đều lãng đãng hơi nước, như một làn sương dịu mát. Nơi này thuộc khu vực mới mở rộng của khu resort, chỉ có tiếng nước róc rách và bướm rập rờn. Đứng tựa vào lan can xây giả gỗ của phần đường nhô ra vực, Đan đưa mắt ngắm nhìn ráng chiều đang đổ xuống thung lũng.

Những mái nhà sàn của khu nghỉ dưỡng chìm trong một màu sắc khó tả, không hẳn là vàng cũng không hẳn là đỏ. Phía chân trời xa, một dải mây tím hồng gợn lên như những chiếc khăn mềm xếp nếp đều đặn. Cảm giác nuối tiếc chợt dâng lên trong lòng Đan. Khung cảnh này đẹp quá chừng!

Nhưng chỉ một lát nữa thôi, bóng đêm sẽ bao trùm tất cả, cả cô nữa. Nhất định một hôm nào đấy cô sẽ đem giá vẽ lên đứng tại đây để lưu lại áng mây chiều như chiếc khăn hồng vắt hờ hững phía trên dãy núi xa này.

Có tiếng động nhỏ phía sau lưng, Đan quay lại và nhận ra Thảo, cô gái phụ trách dãy phòng của cô. Tiếng động vừa rồi là chân cô vướng vào mấy cành cây chìa ra sát đường. Thảo kém Đan ba tuổi, cô không thực sự đẹp nhưng nét dịu dàng là lạ tỏa ra từ gương mặt với những đường nét tròn cùng cặp mắt sáng làm cho người đối diện luôn có cảm giác thật dễ chịu. Thấy Đan nhìn mình, Thảo nở một nụ cười ngượng nghịu:

− Em thấy cảnh đẹp quá, mải nhìn nên không chú ý lối đi có cành cây.

Chắc đã làm chị giật mình.

− Không sao. Chị cũng sắp về đây. Tối rồi còn gì.

− Dạ, chị Mai vừa qua phòng hỏi chị. Không thấy chị, chị ấy để lại mấy chữ rồi về Hà Nội rồi.

− Ồ, vậy à? Mà thôi, đằng nào thì chị cũng không định... hỏi thăm Hà Nội.

Thảo cười, Đan đặc biệt thích nụ cười vừa bẽn lẽn ngượng nghịu vừa trong sáng của Thảo. Có lẽ cô gái lớn lên trong rừng Ba Vì này vẫn chưa quen được với cuộc sống quá nhiều thay đổi. Dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng Núi Ba thực sự đã làm những người dân ở vùng rừng núi hoang vắng này đổi đời. Rất nhiều thanh niên nam nữ trạc tuổi Thảo đang phải đối mặt với nguy cơ hoặc thất nghiệp tại quê nhà hoặc ra thành phố bán sức lao động rẻ mạt thì được Núi Ba resort tuyển chọn, cử đi học và trở về làm việc trên chính mảnh đất quê hương mình. Mức lương khá và công việc ổn định đã làm cho họ trở nên gắn bó với khu nghỉ dưỡng.

Thảo vốn là con thứ ba trong một gia đình cán bộ kiểm lâm. Hai anh trai học trung cấp rồi thành thợ sửa chữa điện lạnh và kế toán, cô em gái kém hơn thì chỉ đi học nghiệp vụ buồng phòng và về làm việc theo đúng những gì được đào tạo. Gần một tuần Đan ở đây, Thảo đã làm cho Đan cảm thấy thật vui vẻ. Không chỉ là một nhân viên quản lý buồng phòng chu đáo, Thảo còn là một người biết lắng nghe và tiếp chuyện. Học vấn bằng cấp không cao nhưng Thảo cũng chịu khó đọc sách báo nên nói chuyện với cô bé, Đan ít cảm thấy sự khác biệt về tuổi tác cũng như trình độ. Thảo còn hơn đứt nhiều người bạn thành phố chỉ biết ăn chơi hưởng thụ của cô.

Hai cô gái leo qua mấy con dốc về đến nơi thì trời đã tối mịt. Tối lặng gió, không khí ngột ngạt như đông đặc lại khiến người ta chỉ muốn nhảy ngay xuống bể bơi để vùng vẫy cho thỏa.

− Chưa đến giờ nhận ca, Thảo đi bơi với chị nhé!

− Gì cơ ạ? - Thảo tròn mắt - Sao tự nhiên chị lại rủ em. Em có biết bơi đâu.

− Không biết bơi thì lội nước. Trời oi bức quá. Em không thấy khó chịu sao? Leo mấy cái dốc, mồ hôi ròng ròng rồi kìa.

− Cũng hơi nóng, nhưng mà... em ngại lắm chị ạ.

− Giờ này bể bơi cũng vắng rồi. Chị nghe chị Mai nói là nhân viên được bơi miễn phí vào những giờ bể ít khách. Thảo đi với chị cho vui, đi nào.

Không phải cuối tuần, khu nghỉ chẳng có nhiều khách. Bể bơi không một bóng khách, chỉ có đám nhân viên phục vụ ngồi túm tụm một chỗ nói chuyện gẫu. Đan thay bộ bikini màu xanh lam có những sọc trắng nhỏ, cô cảm thấy khá hài lòng vì thân hình của mình. Cô vốn không béo, thậm chí ba còn bảo cô là con bọ ngựa khẳng khiu, thân hình cô cân đối nhưng thiếu một chút mượt mà của lớp mỡ dưới da nên các đường nét thường hơi khô. Thời gian nghỉ dưỡng ở đây tuy ngắn nhưng đã khiến cánh tay cũng như gương mặt của cô đầy đặn lên một chút. Mỉm cười với mình trong gương, cô chợt giật mình vì thấy Thạch ở ngay sau mình. Anh đang đút tay vào túi quần short nhìn cô với vẻ thú vị.

− Này, anh nhìn cái gì thế? Chưa thấy bọ ngựa mặc bikini bao giờ à?

Thạch cười vì cái lối ví von hùng hổ của Đan, anh vẫn ngắm cô với vẻ thú vị còn nguyên trên nét mặt, giọng vui vẻ:

− Đúng là chưa thấy con bọ ngựa nào mặc bikini đẹp như Đan. Bộ này Đan thiết kế lấy hả?

− Không, Đan mua ở cửa hàng áo bơi Hàn Quốc. Anh thấy được à? Hay mua trang bị cho nhân viên ở đây đi!

− Để làm gì?

Đan còn chưa trả lời thì cửa phòng thay đồ hé mở, Thảo ngượng nghịu đi ra trong bộ đồ bơi liền mảnh màu đen. Mái tóc được cặp cao để lộ cái cổ trắng tròn trịa. Thân hình chắc lẳn của cô gái quen lao động khiến cho Thạch đứng ngẩn ra ngắm nhìn.

− Đó, anh biết để làm gì chưa? - Đan vừa cười khúc khích vừa tiến đến nắm tay Thảo, khẽ nựng vào gò má ửng hồng của cô bé - Áo này kín đáo mà vẫn nổi bật, Thảo thấy không? Chị đã bảo là đẹp mà.

− Da... - Thảo lí nhí nói - Anh Thạch đi đánh tennis về ạ?

− Ờ... Ờ, bây giờ mới đi, hôm nay anh có việc muộn.

Đan liếc mắt nhìn vẻ bối rối của anh chàng. Có lẽ anh ta bị choáng vì vẻ đẹp bây giờ mới phát lộ của Thảo. Cô kéo tay Thảo xuống nước sau khi gửi lại cho Thạch một câu đùa... trúng tim đen:

− Thảo ơi, đi mau lên kẻo có người chết đứng ra đây đấy.

Trời đổ mưa, cơn mưa bóng mây cuối xuân đầu hạ, Đan đứng ở cửa sổ tư lự ngắm dãy núi sau màn mưa, vậy là cô ở Núi Ba đã được chẵn 20 ngày.

Công việc sáng tạo nhờ thiên nhiên tươi đẹp xung quanh trở nên rất hào hứng, cô đã nghĩ ra những mẫu dạ hội rất ấn tượng. Mẫu đồng phục trẻ em cũng không quá khó. Thật ra quần áo cho bọn trẻ không cần cầu kỳ, chỉ cần gọn gàng, dễ mặc, dễ hoạt động là được. Hồi nhỏ đọc sách, Đan rất tâm đắc với mẩu chuyện thầy hiệu trưởng trường Tomoe Gakuen đề nghị phụ huynh cho con mặc quần áo xoàng xĩnh nhất đến trường để các em có thể chơi đùa thoải mái. Và Đan thiết kế những mẫu đồng phục trẻ em với ý tưởng lấy từ câu chuyện đó. Trao đổi với bà Lệ Giang, giám đốc công ty may tài trợ cho mình, nhận thấy sự ủng hộ với đôi chút ngạc nhiên thích thú của bà, cô tin rằng mình đã đúng. Chỉ còn mẫu đồng phục cho công sở là còn hơi vướng mắc một chút.

Từ trước đến nay cô chưa từng đi làm cho văn phòng nào, công việc của cô hoàn toàn tự do, vì vậy nên cô cảm thấy khó có thể hình dung được bối cảnh công việc trong văn phòng công sở. Việc thiết kế mà không gắn với thực tế thì quả là khó vô cùng. Đan thở ra nhè nhẹ, day day thái dương để giảm căng thẳng, cô với tay lấy một chiếc đĩa cho vào máy tính. Tiếng hát Hà Trần ngân vang:

Ơ... núi vời vợi Núi cao chi lắm núi ơi Núi che mặt trời Che khuất người tôi yêu Bài hát chỉ hợp tâm trạng của cô một nửa. Đúng là từ cửa sổ phòng cô nhìn ra, núi Ba Vì cao vời vợi, mặt trời cũng đã lặn từ lâu, ngay cả chút ánh sáng đỏ thẫm cũng chẳng còn le lói. Nhưng còn người cô yêu...

Nhếch môi cay đắng, Đan nhớ đến gương mặt góc cạnh và mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ của Vinh. Cô yêu Vinh đã hơn một năm. Anh ta chơi guitar trong ban Biển Gọi, một nhóm nhạc khá nổi tiếng trong giới sinh viên.

Đan xiêu lòng trước Vinh vì ngón đàn và dáng vẻ nghệ sĩ. Cô bỏ qua bao nhiêu lời nhận xét góp ý của ba, của bạn bè về tính cách con người Vinh.

Không phải cô không nhận ra Vinh quá lông bông, không phải chỗ dựa vững chắc. Thậm chí cô còn biết anh ta quan hệ khá lăng nhăng, đã từng cặp kè với một số ca sĩ nổi tiếng để tiến thân trên con đường âm nhạc.

Nhưng khi đó cô chỉ cảm thấy mình yêu tha thiết và sung sướng vì được đáp lại. Cô tin tưởng rằng tình yêu của mình sẽ làm cho Vinh trở nên hoàn thiện hơn... Nhưng cô đã lầm!

Anh ta không hề thay đổi. Người đàn bà đáng tuổi mẹ anh ta mà Đan bắt gặp tối đó là chủ một phòng trà lớn. Cô đã từng nghe Vinh kể về bà ta như một Mạnh Thường Quân cho album của ban nhạc Biển Gọi. Giờ thì cô hiểu tại sao người đàn bà nổi tiếng chặt chẽ ấy lại chi tiền không tiếc cho một nhóm nhạc bán chuyên nghiệp như nhóm của Vinh. Vinh đẹp trai, khỏe mạnh và dạn dĩ chuyện yêu đương, anh ta rất biết tận dụng ưu điểm đó!

Lắc mạnh đầu để xua đuổi những ý nghĩa u tối vừa lướt qua, Đan nhấc tập phác thảo lên xem lại. Công việc sẽ giúp cô lấy lại thăng bằng và niềm tin. Xét cho cùng, mọi việc cũng không quá tồi tệ. Cô cảm thấy nhẹ lòng vì sớm phát hiện sự thật. Nếu cô không biết gì và để tình cảm của mình đi xa hơn, nỗi bất hạnh cùng niềm đau sẽ càng lớn. Tình cảm của cô với Vinh mới chỉ là những rung động trước vẻ bề ngoài và sự choáng ngợp vì những cái gọi là hào quang mà Vinh luôn cố tạo ra quanh mình, nó chưa đủ sâu sắc để đánh gục cô khi nhận ra những điều đáng ghê tởm của người yêu. Sự phản bội bỉ ổi của Vinh khiến cô phẫn nộ nhiều hơn là đau đớn.

Đan đang cần một ai đó trò chuyện để quên đi những ý nghĩ ám ảnh về Vinh và cái buổi tối đáng nguyền rủa cô xộc vào nhà anh ta. Cô mừng rỡ khi nghe tiếng gõ cửa và chạy ra mở ngay lập tức. Không phải là Thảo hay chị Quỳnh Mai mà là Thạch, anh đang cầm một chai rượu, gương mặt trẻ trung cười với Đan làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

− Anh có cắt đứt mạch sáng tạo của nhà thiết kế không?

− Có đấy, đứt phựt một cái! - Đan cười, lè lưỡi - Anh có tâm sự gì à?

− Sao Đan biết?

Đan cười, nheo mắt như chiêm ngưỡng vẻ ngô ngố của Thạch rồi chỉ vào chai rượu trên tay anh. Thạch cười xòa, bảo:

− Có người trên Sapa xuống cho chai rượu, định rủ Đan uống cùng cho vui. Rượu táo mèo, thơm và ngọt lắm.

− Được, anh chờ Đan một chút. Mình ra ngoài sân uống cho thoáng.

Phòng Đan đang bề bộn quá.

Thạch gật đầu, anh xách chai rượu xuống khoảng sân trước nhà sàn. Ở đó có một bộ bàn ghế bằng xi măng đúc giả kiểu khúc cây, anh ngồi xuống chờ đợi. Chỉ một lát là thấy Đan bước chầm chậm xuống thang gác. Cô ở đây đã khá lâu, anh thường trò chuyện với cô như hai người bạn cùng tuổi. Vẻ tự nhiên cởi mở khá chừng mực của cô làm anh cảm thấy thoải mái thân mật nhưng không thể xem thường. Như vừa rồi, anh đem rượu qua phòng, nếu như là các cô gái thành phố lại hoạt động trong giới nghệ thuật khác, họ đã mời anh vào phòng rồi. Nhưng cô thì ý tứ kéo anh ra khoảng sân với hương hoa thơm dìu dịu này, và cả hai người sẽ tránh được những điều tiếng không hay.

Đan kéo ghế ngồi xuống, đặt lên bàn hai chiếc cốc giấy chờ Thạch rót rượu. Anh tốt nghiệp đại học Xây dựng, trước đó lại học chuyên tự nhiên, vì thế nên khi tiếp xúc với phái nữ, dù khá chững chạc, anh vẫn có vẻ ngố ngố hơi lạ lùng và đáng yêu. Cô thích nói chuyện với một người bạn khác giới không có ý đồ gì như anh.

Nhấp một chút rượu và để nó trong miệng để tận hưởng vị ngọt êm êm, Đan chờ Thạch mở lời trước. Mấy ngày gần đây, nhìn vẻ bối rối cố giấu của anh mỗi khi qua dãy nhà sàn có phòng của cô, Đan cảm thấy một niềm thích thú nhẹ nhàng. Thạch đang yêu, hay nói đúng hơn, anh đang phải lòng một người. Không phải là cô mà là cô bé phụ trách dãy phòng của cô, Thu Thảo. Từ hôm nhìn thấy Thảo trong bộ áo tắm đen ở bể bơi, anh đâm ra ngẩn ngơ. Hết giờ làm việc anh hay lân la tìm Đan nói chuyện phiếm để tranh thủ gặp Thảo, vì cô và Thảo hay đi dạo cùng nhau... Giọng Thạch ngập ngừng vang lên giữa khoảng sân vắng lặng loang loáng nước mưa:

− Anh hỏi cái này hơi riêng tư một chút, Đan đã yêu bao giờ chưa?

− Rồi anh ạ - Đan gật đầu với một vẻ xa vắng thoáng qua - Bọn Đan vừa mới chia tay trước khi Đan lên đây.

− Ồ, anh xin lỗi vì...

− Không sao đâu anh. Chuyện qua rồi. Đan đã yêu và hạnh phúc một thời gian, cũng không có gì phải hối hận.

− Ừm... câu này cũng hơi tế nhị, nhưng hồi đó... Đan có biết tại sao mình yêu không?

Đan cười khẽ, mắt cô lấp lánh trong bóng tối chiếu vào Thạch những tia nhìn như một người nhiều kinh nghiệm nhìn chú bé non nớt:

− Anh hỏi vậy nghĩa là anh chưa yêu ai bao giờ?

− Ừm - Trong bóng tối, Thạch đỏ mặt - Mới chỉ có cảm giác thích thích nhẹ nhàng thời học sinh thôi, chưa bao giờ bị cuốn hút như bây giờ.

− Thảo phải không?

− Sao Đan biết?

− Ôi trời, anh quả là ngố rừng!

− Đan tinh thật. Không gì qua được mắt lửa ngươi vàng.

− Gì mà mắt lửa ngươi vàng. Anh như vậy thì kể cả... mắt nai cha cha cha cũng nhìn ra.

− Anh... như vậy... là làm sao?

− Thì kiếm cớ gặp người ta, rồi nói chuyện thì ba lăng nhăng, tay chân thì mất tự nhiên.

− Ba lăng nhăng lắm không? Còn tay chân thì... lòng khòng à?

− Ờ, cũng không ba lăng nhăng lắm, nhưng không có vẻ tự tin. Có thật là từ trước tới giờ anh chưa từng có cảm tình với ai?

− Có thì cũng có, nhưng đó là hồi trẻ con, lớp 9 lớp 10 ấy mà.

− Vậy sau này?

− Anh học trường Xây dựng, cả khoa chỉ có hai đứa con gái, xấu điên.

− Nhưng anh ra trường lâu rồi mà. Cũng phải 3 - 4 năm ấy chứ nhỉ.

− Đan không biết đó thôi. Anh vừa ra trường là ông anh ở Nga về đầu tư xây một lúc mấy cái resort như thế này. Toàn ở nơi rừng núi heo hút thôi.

Núi Ba là khu gần thành phố và khu dân cư nhất đấy nhé. Hai khu ở trên Lào Cai hay ngoài đảo ở vịnh Hạ Long còn chẳng tìm ra người làm, phải tuyển từ Hà Nội đưa lên. Mà công trường xây dựng toàn đàn ông con trai, có đàn bà con gái cũng chỉ là mấy bà nấu cơm cấp dưỡng chồng con cả rồi, có cho tiền cũng không dám ngó ngàng đâu.

− Hiểu rồi. Do điều kiện không cho phép!

− Đúng thế. Nên bây giờ anh chả biết phải làm sao.

− Thì anh cứ để mọi chuyện tự nhiên. Cứ gặp gỡ nói chuyện bình thường thôi. Cũng là để kiểm nghiệm xem tình cảm của mình tới đâu - Đan nhìn vào cốc rượu màu vàng sánh như mật ong, nói như nói với chính mình - Hấp tấp quá rồi lại dễ tổn thương.

− Thôi bỏ qua chuyện của anh. Đan kể chuyện của Đan đi!

− Chuyện của Đan có gì đâu mà kể.

− Thì coi như cho người đi sau thêm chút kinh nghiệm ấy mà.

− Bọn Đan quen nhau khá lâu rồi, yêu nhau thì khoảng một năm. Đều là người hoạt động nghệ thuật nên hơi bốc đồng. Chia tay vì nhiều lý do, người ta cũng không coi Đan là người duy nhất.

Thạch nhìn thấy đôi mắt đẹp cụp xuống, chợt thấy áy náy. Anh rót thêm rượu, nói lảng sang chuyện khác:

− Tửu lượng của Đan cũng khá đấy chứ nhỉ.

− Rượu này dễ uống mà. Anh không biết đó chứ sinh viên trường Đan nổi tiếng rượu chè lắm đấy, không thua gì dân Xây dựng bọn anh đâu.

− Thật à? Anh tưởng chỉ có trường Mỹ thuật Yết Kiêu mới như vậy.

− Mỹ thuật Công nghiệp cũng thế! Tụi năm thứ nhất chân ướt chân ráo vào trường là bị mời một bữa rượu dằn mặt rồi. Hồi đó Đan uống được có mấy chén nếp cẩm thì mặt đỏ tưng bừng hát bài một con vịt líu lo.

Mấy năm thì cũng quen. Nhiều khi có chút men vào lại có cảm hứng...

sáng tạo.

− Việc thiết kế của Đan thế nào rồi?

− Về cơ bản thì cũng ok rồi. Chỉ còn kẹt mỗi đồng phục công sở.

− Sao vậy?

− Đan muốn thiết kế dựa trên một công ty cụ thể để có cơ sở thực tế, nhưng từ trước tới giờ Đan có đi làm ở công ty nào đâu anh.

− Ồ, anh nghe chị Mai kể là Đan đi làm thêm từ hồi cấp 3 cơ mà?

− Đúng là Đan đi làm thêm sớm, nhưng chỉ làm thợ phụ cho tiệm may bình thường thôi. Sau này thì có mở nhà may... làm bà chủ, chưa đi làm nhân viên sáng đi tối về bao giờ!

− Đan giỏi thật. Vừa sáng tạo vừa năng động. Bằng tuổi Đan anh chỉ biết học, tồ lắm.

− Tại từ nhỏ Đan đã thích ăn diện, thích may áo cho búp bê, thích vẽ kiểu váy đầm riêng điệu đà... Ba mẹ chiều ý, cho đi học vẽ, học may ở nhà văn hoá. Rồi Đan luyện thi Mỹ thuật Công nghiệp. Sau này hoàn cảnh khó khăn nên Đan đi làm thêm, coi như vừa học hỏi kinh nghiệm vừa kiếm được tiền bằng khả năng.

− Nghe chị Mai nói là nhà may của Đan nổi tiếng lắm phải không?

− Dạ, cũng thỉnh thoảng được lên chuyên mục thời trang trên TV. Thật ra thì nhà may đấy cũng không phải của Đan mà là của chung một nhóm ba người. Tiền mở cửa hàng vay của gia đình nên không dám để thua lỗ.

− Đan nói thế tức là sống được rồi.

− Cũng ổn, anh ạ. Vì bọn Đan đều học hành bài bản, hai người kia đã từng học việc ở tiệm may lớn, Đan thì có vài năm kinh nghiệm đi phụ nên cũng đáp ứng được yêu cầu của khách. Nghề này lấy công làm lãi, cần cù chịu khó một chút là được.

− Phải cần sáng tạo nữa chứ! Như Đan bây giờ có báo chí nhắc tên, không chỉ vì cần cù chịu khó đâu, đúng không?

− Chẳng qua là Đan có tính xấu là không bằng lòng với hiện tại thôi.

− Anh thấy nhà tài trợ của Đan là công ty may Lệ Giang. Nhà may của Đan chuyển thành công ty à?

− Không phải ạ. Nhà may của bọn Đan vẫn giữ tên Molly từ ngày đầu, vẫn là nhà may thôi.

− Tên của nhà may nghe dễ thương nhỉ.

− Bọn Đan cãi nhau vì chuyện đặt tên một hồi, cuối cùng giở đại cuốn lời bài hát ra, trúng ngay bài Ob-lađi ob-lađa của The Beatles, đặt là Molly theo tên cô gái trong bài.

− Vậy còn công ty Lệ Giang?

− Lệ Giang là công ty lớn, em liên hệ với họ với tư cách nhà thiết kế tự do.

− Ồ...

− Thật ra, Đan không cùng quan điểm với 2 người bạn kia trong việc phát triển nhà may.

− Ừm, có lẽ một nhà may thì bó buộc cho Đan quá, phải không?

− Hai người bạn của Đan thì bằng lòng với những hợp đồng nhỏ, thậm chí đồng ý gia công cho người ta, lâu lâu được lên TV một lần là coi như thành công lắm rồi. Đan thì muốn tạo một thương hiệu, một cái gì đó như là dấu ấn riêng.

− Sao Đan không tách ra lập cơ sở riêng?

− Đan cũng nghĩ đến việc đó nhưng mắc về vốn. Công việc ở Molly vẫn đang vào guồng, nếu Đan rút vốn thì không hay.

− Ừm, vậy nên em nhờ vào lực của công ty lớn hơn như công ty Lệ Giang?

− Cái này Đan cũng có thoa? thuận kỹ càng. Những mẫu Đan đã thiết kế cho Molly thì sẽ gắn mác của Molly và đứng tên chung, Đan không bao giờ đem những mẫu đó đi chỗ khác. Khi cộng tác với Lệ Giang, Đan thiết kế những mẫu mới hoàn toàn và lấy danh nghĩa là sản phẩm của nhà thiết kế Hoài Đan, công ty Lệ Giang.

− Như vậy thì Đan vẫn thiệt thòi.

− Cũng không hẳn vậy. Đan thấy họ thiệt thòi thì đúng hơn - Đan khẽ cười - Công ty họ tài trợ từ nguyên phụ liệu đến nhân công may dựng, Đan chỉ việc vẽ và giơ năm ngón tay chỉ đạo. Rồi lại được tài trợ tiền để lên đây ở phòng máy lạnh tắm bể bơi nước khoáng lấy cảm hứng sáng tác nữa.

− Thật sự là cái vụ thuê resort sáng tác này anh mới thấy đây là lần đầu.

Giá phòng ở Núi Ba nói là cạnh tranh hợp lý giảm giá khuyến mại gì gì nhưng anh biết là vẫn khá đắt. Họ đầu tư như vậy chứng tỏ Đan phải có tiềm năng rất dồi dào.

− Đan thích công ty Lệ Giang vì họ tỏ ra tạo điều kiện cho Đan sáng tạo thôi chứ Đan cũng chịu một phần ba số tiền phòng mà. Thật ra, tìm được một công ty Việt Nam chịu cho nhà thiết kế 'lộng hành' như vậy là rất khó.

− Ở nước ngoài thì dễ hơn sao?

− Hồi năm thứ 3, em có được học bổng đi Anh theo một khoá học thực tế vài tuần, thấy dễ dàng hơn nhiều.

− Vậy là chủ công ty Lệ Giang cũng tân tiến đó chứ!

− Dạ, bà giám đốc rất thoáng, cho Đan toàn quyền quyết định trong việc làm mẫu dự thi. Việc của Đan là hưởng các điều kiện tốt xong phải có giải tốt. Cái này thì Đan khá tự tin. Nếu Đan đoạt giải, Lệ Giang cũng sẽ thu được danh tiếng.

− Nói chung là hai bên đều có lợi rồi.

− Trên thế giới cũng vậy, phần lớn là các nhà thiết kế cộng tác với công ty lớn, không biết anh có để ý không? Như Karl Lagerfield và Chanel ấy.

Hai bên đều làm sáng tên tuổi của nhau.

− Nhưng có lẽ em vẫn thích tạo dựng tên tuổi riêng với công ty riêng chứ?

− Cái đó thì xa quá, tạm thời em chưa nghĩ đến. Bây giờ có mỗi mẫu đồng phục công sở thôi mà còn nghĩ chưa ra đây!

− Cũng khó ghê nhỉ. Hay Đan thiết kế đồng phục cho nhân viên Núi Ba đi!

− Ồ!

Đan ngớ ra một chút rồi bật cười, có vậy mà cô không nghĩ ra. Cô cụng ly với Thạch bằng một vẻ hào hứng đầy phấn khích:

− Anh Thạch hay thật. Ý tưởng này của anh đáng giá bạc triệu đấy! Bây giờ Đan rất muốn ôm hôn anh thắm thiết.

− Ấy chết, Đan nói thế chứ đừng làm thế thật nghe, kẻo anh...

− Đan đùa thôi mà. Anh sợ có người hiểu lầm hả?

− Ờ thì... - Thạch gãi đầu - Đan thì cứ... đi guốc vào bụng anh!

− Vậy đi, từ tuần sau Đan muốn nhận một công việc trực tiếp nào đó ở đây. Làm thử trong vòng mười ngày chẳng hạn. Để lấy cảm giác công việc, từ đó mới nghĩ ra mẫu đồng phục vừa phù hợp thuận tiện vừa đẹp.

− Thế này nhé, cuối tuần này anh sẽ cho người đào tạo Đan cấp tốc về nghiệp vụ bàn - bar. Học vài buổi là tạm đủ rồi.

− Về nghiệp vụ bàn sẽ phải học chứ còn bar thì... Đan có chứng chỉ nghề pha chế đồ uống hẳn hoi đó.

− Thật sao? Đan học từ bao giờ, mà sao lại học cái này, liên quan gì tới thời trang đâu?

− Vì Đan thích thôi. Thích đi bar, thích nhìn bartender lắc cái này đổ cái nọ, thích cocktail. Trước khi đi Anh, Đan quyết định học để có cái biểu diễn cho bọn Tây cho hoà đồng. Mà anh đừng lo, tay nghề của Đan được luyện tập thường xuyên lắm. Ở nhà, cuối tuần nào Đan cũng pha rượu cho ba và em trai nếm thử. Còn nghĩ ra một món lấy tên là Dancing by night cơ.

− Thật sao?

− Mà Dancing là Đan xinh, chứ không phải khiêu vũ đâu - Đan lè lưỡi.

Thạch cười, anh vỗ vai Đan như với một thằng bạn chí cốt:

− Vậy mà từ nãy đến giờ ngồi đây uống rượu 'sec'. Biết sớm, anh rủ Đan qua bar thực hành luôn. Giờ muộn rồi, anh về ngủ đã. Từ đầu tuần sau Đan sang bên khu B trông coi một cái bar nhỏ nhé. Khu đó mới đưa vào khai thác, không đông lắm, Đan sẽ đỡ mệt. Anh sẽ nói lại việc này để chị Quỳnh Mai sắp xếp. Đan làm 10 ngày được không? Để tính lương cho dễ ấy mà.

− Em làm được, nhưng mà không cần lương đâu anh Thạch ơi.

− Cái này thì công ty có nguyên tắc. Anh đưa Đan vào làm thử việc. Phải có lương thử việc, hợp đồng đàng hoàng. Còn việc thiết kế, khi nào xong, anh sẽ báo anh anh để trả chi phí cho Đan theo đúng công sức đã bỏ ra, coi như công ty anh thuê nhà thiết kế design đồng phục. Vậy nhé, anh về ngủ đây, rượu này uống nhẹ nhẹ êm êm mà thấm ra phết.

Thạch cầm chai rượu đã vơi hai phần ba đứng lên, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn rượu, giọng chân tình:

− Cảm ơn Đan vì buổi nói chuyện thú vị. Anh rất thích tính cách của em.

Chương 2

Đan nhìn đồng hồ, đã gần một giờ. Hôm nay cô trực đêm. Làm tại bar Suối Mơ này đã gần một tuần, cô bắt đầu quen với nhịp sinh học so le hôm ngủ đêm hôm ngủ ngày rồi. Cảm giác đứng một mình sau quầy, giữa dãy tủ chứa đầy những chai lọ nhìn ra dãy bàn ghế trống giữa đêm vắng quả là một sự kích thích lạ lùng. Cô yêu thích những giờ phút cô độc như thế.

Nhưng hôm nay thì bar có khách. Một ông khách lầm lì gọi một chai bia và ngồi từ 10 giờ tối đến tận bây giờ. Dù chỉ trông bar mươi ngày gọi là lấy cảm hứng sáng tạo, cô cũng cảm thấy phục cách làm việc của Núi Ba resort. Ngoài dãy nhà sàn phòng nghỉ, khu nghỉ dưỡng này còn có những bar, cafe rải rác để khách dù dừng chân ở đâu trong thung lũng rộng mênh mông này cũng có thể nghỉ ngơi và cảm thấy thư giãn. Những nơi này luôn phục vụ 24/24, kể cả khi chỉ có một người khách như hiện giờ.

Với tay thay đĩa nhạc không lời Paul Mauriat bằng một album của Frank Sinatra, tiếng hát thủ thỉ gợi cảm của người ca sĩ gợi cho cô nhớ đến những bộ phim tình cảm xa xưa. Bất giác cô tắt bớt một chiếc đèn để bóng tối xâm chiếm quầy rượu. Đứng trong khoảng tối mờ mờ nhìn ra chiếc bàn của người khách duy nhất, cô lặng lẽ ngắm nhìn. Người khách không già, chỉ khoảng ba mươi tuổi hoặc hơn một chút. Trông anh ta giống một doanh nhân thành đạt ngồi ngẫm nghĩ công việc hơn là một khách du lịch cô đơn dù chiếc áo phông Lacoste ngắn tay màu xanh lá cây bỏ trong quần jeans xanh nhạt làm anh ta có vẻ khá nhàn hạ. Bờ vai rộng và những bắp tay săn chắc, mái tóc ngắn gọn gàng và cái bụng gọn, một nét khoẻ mạnh gợi cảm. Sẽ ra sao nếu anh ta mặc một bộ vest và thắt cà vạt lụa nhỉ? Đan mỉm cười với chính mình, cô bị bệnh nghề nghiệp là nhìn ai cũng phải tưởng tượng ra họ sẽ hợp với bộ gì.

Chợt người khách quay ra, gần như chạm phải ánh mắt hơi cười của cô nếu như đèn đủ sáng. Có lẽ cô phải cảm ơn cái bóng tối ở quầy rượu này.

Cô với tay bật đèn, lên tiếng để đôi mắt có vẻ gì đó hơi khắc nghiệt kia không phải nheo nheo tìm kiếm lâu:

− Thưa ông cần thêm gì ạ?

− Tôi định nói là cần thêm chút ánh sáng, nhưng cô đã cho rồi.

− Xin lỗi ông, vừa rồi tôi hơi nhức mắt.

− Không sao!

'Giọng nói lạnh lẽo, không hợp với vẻ gợi cảm bên ngoài chút nàó, Đan nghĩ thầm. Nhưng cô không tỏ vẻ gì cả, cúi xuống chăm chú lau những chiếc ly mà cô đã lau đến chục lần. Frank Sinatra vẫn ngọt ngào trong bản The way you look tonight. Quả là một đêm dài!

Lập đăm chiêu nghĩ về thoa? thuận giải phóng mặt bằng anh vừa ký chớp nhoáng với uỷ ban tỉnh chiều qua. Quyết định thuê dải đất bờ biển miền Trung khô cằn ấy của anh có lẽ hơi vội vàng nhưng anh không thể làm khác. Một công ty liên doanh với Đài Loan lăm le biến vùng cát trắng thiên đường ấy thành tập hợp mấy cái casino chỉ dành cho đám ngoại kiều lắm tiền, và có gì đảm bảo là đám thương nhân người Hoa sẽ không biến chốn nguyên sơ đó thành một khu 'đèn đỏ' hạng sang chứ! Ồ, anh đã quá biết chúng mà. Khu đất vào tay anh, dù có thể chậm hơn một chút nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành một khu nghỉ dưỡng đẹp và thanh bình, cho cả những người sống bên trong nó lẫn người dân xung quanh, giống như nơi mà anh ngồi đây.

Phóng tầm mắt về dãy phòng nghỉ mờ mờ dưới ánh đèn phía xa, anh thở ra một cách khoan khoái. Em trai anh đã làm tốt hơn cả mong đợi của anh. Khu nghỉ dưỡng cách thành phố chưa tới sáu mươi cây số vừa xây dựng xong không lâu đã hút khách kha khá. Công việc được bố trí hợp lý, gọn nhẹ nhưng vẫn đem lại hiệu quả tốt. Đội ngũ nhân viên cũng vậy, không nhiều người nhưng ai cũng có vẻ quen việc, kể cả cô nàng đứng quầy bar này!

Trước khi lên đường đi miền Trung cho dự án resort ven biển, Thạch chỉ kịp nói với anh là nên hỏi Quỳnh Mai về nhân viên tên Hoài Đan ở bar Suối Mơ. Quỳnh Mai đã về thành phố chăm con ốm nên anh vẫn chưa hỏi được. Nghe nhân viên đồn là Thạch đã từng ngồi với cô ta cả đêm ngoài sân vườn. Có lẽ cô nàng này chính là đối tượng khiến em anh trở nên mơ màng mấy hôm nay. Cũng đẹp đấy, nhưng sẽ hơi già nếu so với vẻ măng sữa của Thạch. Lập nhếch môi khinh mạn. Chắc cô nàng đã tốn không ít công sức để tiếp cận được thằng em cù lần của anh. Anh gọi to

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro