Bên anh một phút nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☕ Eira ☕

"Hôm nay... trời lại mưa rồi anh ạ ! "

Những hạt nước trong suốt cứ trút xuống đất. Tôi quyết định ra ngoài vì ở trong nhà quá trống trải. Tôi cắm jack headphone vào máy phát nhạc. Cầm chiếc ô trong suốt tiến ra bờ hồ cách nhà 800m.

" Một chút nhớ thành hai.
Một chút mưa góp lại.
Một chút yêu thôi mà buồn mỗi sớm mai... "

Tự dưng tôi lại thấy nhớ anh quá. Không biết... anh có còn nhớ... có còn nghĩ đến tôi hay không ? Hay anh lại quên tôi rồi...

Có những ngày mưa, em lại cùng Cappuccino ngồi ngắm mưa...
Có những ngày mưa, nỗi nhớ trong lòng em lại nặng trĩu...
Có những ngày mưa, nhìn lại sau lưng chẳng còn ai đứng đó nữa...
Có những ngày mưa, những giọt pha lê hòa lẫn cùng mưa...
Lại có những ngày mưa, em muốn chạy đến bên anh...
Và có những ngày mưa, em muốn thời gian có thể quay lại để em nhìn anh một lần nữa thôi... rồi em sẽ từ bỏ

Anh ơi...
Về đây đi !
Về ôm lấy em đi
Cho cơn mưa mau tạnh
Cho mùa đông thôi lạnh
Cho nỗi nhớ anh được nguôi đi
Cho vết thương trong lòng em bớt đau
Cho tình mình đừng mong manh...

Nếu anh thương em thì xin anh đừng để em đợi anh ...
Đừng để em đứng dưới màn mưa lạnh giá chờ anh
Đừng để em đêm đêm chờ một câu " Chúc ngủ ngon " của anh
Và cũng đừng để sự cô đơn dày vò em trong chuỗi ngày xa anh...

" Yêu là như thế dù là sai thế nào.      Vẫn cứ yêu thôi và yêu đến khi tàn hơi.
Bao lần đã cố...
Nhủ lòng phải quên đi !
Mà tim ơi sao mềm yếu quá vậy... "

Em chợt nhận ra, yêu anh dễ thế. Tại sao quên anh lại khó đến vậy ?
Quên anh ... Em không thể !

" Nắm tay em !
Đừng để em đi, đừng để em đi !
Lỡ sinh ra là để yêu nhau...
Chẳng rời xa đâu !
Bình yên ở đấy...
Ở đấy chẳng đâu xa vời ! "

Nắm tay em... Không ! Anh chưa bao giờ ! Chúng ta ... sinh ra không phải để thuộc về nhau. Nhưng em lại chẳng rời xa anh được.
Bình yên nhất vẫn là khi được nhìn thấy anh cười... được đọc những lời chúc ngủ ngon từ anh...

Em ước thời gian quay lại ngày hôm ấy. Cái ngày mà em gặp anh. Để em an ủi anh đừng khóc. Để em biết mà trân trọng từng phút, từng giây bên anh. Để em có thể nói câu yêu anh sớm hơn. Và em có thể... giữ anh lại...
Chỉ một câu " Anh đừng đi ! ". Nhưng sao em lại không thể thốt nên lời ? Sao lúc đó em lại đứng nhìn anh đi như thế ? Để bây giờ em lại chờ đợi trong vô vọng...

Em...


Cầu mong anh sẽ nghe được lời này em nói...

Em muốn hỏi anh ....


Và hy vọng anh sẽ nói...

"Cho em gần anh thêm... chút nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro