CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ trở lại hiện tại, nhìn Yuri, lòng của Seohyun thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ba năm, Yuri không có quá nhiều thay đổi, thoạt nhìn còn có sức quyến rũ của trưởng thành. Tóc và quần áo của Yuri đều vẫn còn ướt, thỉnh thoảng giọt nước theo lọn tóc nhỏ xuống, nhưng Yuri tuyệt không để ý, ngược lại rất thỏa mãn thưởng thức cà phê đặc biệt cô pha.

Dáng vẻ thỏa mãn này, cũng giống như trước kia, làm lòng cô tràn đầy rối rắm.

"Mùi vị này. . . . . . Yuri cả đời cũng sẽ không quên. . . . . ." Yuri thưởng thức cà phê, theo bản năng lẩm bẩm.

Lời giống vậy, thời điểm mới quen Yuri đã nói, sau khi kết hôn, Yuri ngày ngày treo ở khóe miệng, hiện tại, lại lặp lại lời nói giống vậy, Yuri mất trí nhớ thực sự là lời nói dối chứ? Nếu không nào có trùng hợp như thế.

Cô không nhịn được lạnh lùng giễu cợt.

"Lời bình của Yuri thật đúng là liên miên bất tận, nghe qua chuyện cậu bé chăn cừu chứ? Nói dối nhiều, cũng sẽ không có người tin tưởng."

Nghe được cô vòng vèo đang chửi Yuri, nhưng Yuri không có ý định phản bác, tương đối hiếu kỳ chuyện xưa giữa bọn Yuri.

"Yul đã nói lời giống vậy sao? Nói lúc nào?"

Yuri hiện tại đem tất cả hi vọng tìm lại quá khứ gửi vào Seohyun và Yulhyun, Yuri rất hy vọng có thể nhớ lại từng ly từng tý, dù đi qua đủ loại có ngọt bùi cay đắng, vẫn tốt hơn trí nhớ tất cả đều trống rỗng.

Nhưng Seohyun nghe thế, chỉ cảm thấy cách Yuri nói lặp lại, để cho cô có cảm giác bị đùa bỡn.

"Yuri, Yuri rốt cuộc muốn diễn trò diễn tới khi nào?"

Thấy Seohyun tức giận như vậy, Yuri nhẹ giọng:

"Diễn trò? Xem ra giữa chúng ta thật sự có đoạn quá khứ rất không vui vẻ, nếu không em sẽ không thấy Yul liền chán ghét như vậy, nhưng bây giờ bọn em. . . . . .em và Yulhyun , có thể là chìa khóa giúp Yul tìm về quá khứ, cho dù em rất chán ghét Yul, Yul vẫn muốn nhờ em nói một chút về chuyện đã qua giữa chúng ta, có lẽ có thể làm Yul nhớ tới một chút dấu vết."

Quá khứ không vui?

Không, nếu như bỏ qua đoạn ly hôn ngắn ngủi, quá khứ của bọn họ trôi qua vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.

Yuri là người chồng tốt, cũng là người ba tốt, sau khi kết hôn, Yuri ngoài công việc, tất cả trọng tâm đều ở trên người cô và Yulhyun , bọn họ hầu như không có cãi nhau.

"Yul nói sai sao? Chẳng lẽ quá khứ của chúng ta không hề không vui? Vậy chúng ta tại sao phải ly hôn?"

Nếu như Yuri không nhớ rõ từng ly từng tý chuyện bọn họ đã kết hôn năm năm nay, tại sao lại nhớ chuyện bọn họ đã ly hôn? Seohyun nghe không hiểu, lời của Yuri rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả.

Có lúc, cô tin tưởng Yuri thật sự đã mất trí nhớ, muốn tha thứ Yuri, thế nhưng Yuri lại nói ra lời nói khiến cô hoài nghi, làm cô lần nữa lâm vào trong cảm xúc rối rắm.

"Yul nhờ người đến sở thị chính điều tra tài liệu hộ khẩu, sau khi xem thì chấn động, dù thế nào Yul cũng không nghĩ các em và Yul có quan hệ. Tại sao vừa bắt đầu em không nói rõ ràng với Yul? Chúng ta tại sao ly hôn? Là gặp Yul ở ngoài nên em mới ghét nhìn Yul sao?"

Người lớn đang nói cái gì? Tại sao vẻ mặt nhìn đáng sợ như vậy?

Yulhyun ngước đầu, nhìn cô xinh đẹp và umma, nhỏ giọng hỏi:

"Umma. . . . . . Mọi người đang nói gì? Cãi nhau sao?"

"Sunny unnie, giúp em đưa Yulhyun vào bên trong phòng nghỉ làm bài tập."

Phát hiện cảm xúc con chịu ảnh hưởng, cô vội vàng phải bảo vệ nhóc.

"Con không muốn đi vào, umma, umma và cô có thể đừng cãi nhau được không?"

"Yulhyun, nghe lời của umma con."

"Cô. . . . . . sẽ không đột nhiên đi mất chứ?"

Trong trí nhớ, appa có một ngày đột nhiên không thấy, cũng không về nhà nữa, nhóc sợ cô ấy cũng sẽ như thế.

"Cô bảo đảm, tuyệt đối sẽ không đi mất."

Sau khi Yuri liên tục bảo đảm, Yulhyun mới ngoan ngoan đi theo Sunny vào bên trong phòng nghỉ ngơi.

"Mời rời đi, tôi không muốn làm Yulhyun tổn thương lần nữa, xin Yuri về sau không cần lại xuất hiện trước mặt chúng tôi."

Đợi Yulhyun vừa rời đi, Seohyun lập tức hạ lệnh đuổi khách.

"Yul đồng ý với Yulhyun sẽ không rời đi, cho nên mong muốn của em Yul không thể làm theo. Hơn nữa Yul không chỉ sẽ không làm theo, về sau Yul cũng sẽ quay lại, Yul nghĩ bất kỳ người cha nào đều có quyền thăm con của mình."

"Quyền thăm con? Ban đầu chính Yuri vứt bỏ Yulhyun , Yuri không có quyền yêu cầu như vậy."

Cô phẫn hận nhất chính là Yuri năm đó máu lạnh vô tình.

Chính Yuri vứt bỏ? Cho nên cô mới có thể nhìn Yuri chán ghét như vậy?

"Chuyện em nói hoàn toàn không có trong trí nhớ của Yul, nếu như em thật sự hi vọng Yul hoàn toàn buông tha, vậy thì mau sớm giúp Yul tìm lại trí nhớ Yul bị mất, trước đó, Yul sẽ ngày ngày hưởng thụ quan hệ cha con vui vẻ Yul nên có."

"Tôi không làm được, cũng không đồng ý!"

Người này là thổ phỉ à? Muốn như thế nào liền như thế?!

"Nếu như em không phải hi vọng em và Yul làm tổn thương đứa trẻ, thì làm hãy theo yêu cầu của Yul." Yuri thái độ kiên quyết.

Xem ra Yuri không chỉ nói suông mà thật tính toán thực hiện tới cùng. Vào giờ phút này, Seohyun thấy trước mắt không phải người ba dịu dàng, người chồng tốt mà cô đang thương lượng với một thương nhân.

"Tôi thấy Yuri mất trí nhớ là giả, muốn cùng tôi tranh đoạt đứa trẻ mới là thật?" Cô quyết sẽ không yếu thế .

Thấy phòng bị của cô lại mạnh hơn, biết không thể cứng đối cứng, nụ cười dịu dàng mê người lại quay lại trên mặt Yuri, Yuri chậm rãi đến gần Seohyun nói:

"Thả lỏng, nghĩ về mặt tốt, Yulhyun có ba cũng có mẹ thương yêu, thật ra không phải là chuyện xấu, không cần lập tức từ chối."

Yuri tiến sát, khiến nhịp tim của cô không tự chủ được nhanh hơn, hô hấp cũng biến thành rối loạn.

"Nếu như Yuri làm không được, cũng không cần cho nhóc bất cứ hy vọng nào."

Cô âm thầm hít sâu một cái, không lộ ra một tia dao động nói. Năm đó Yuri rời đi làm Yulhyun khóc thật lâu, bọn họ rất lâu mới vượt qua được, cho nên, cô không cho phép mình đi vào vết xe đổ nặng hơn.

Cô sợ cho nhóc quá nhiều hi vọng lại vô ích sẽ tổn thương đến nhóc , cũng sợ mình lần nữa rơi vòng xoáy tình yêu, không cách nào tự kềm chế, cô không muốn bị thương nữa, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là đẩy Yuri ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro