CHAP 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun nhìn Yuri, nửa nhạo báng hỏi:

"Có phải Yul không muốn không? Không muốn coi như em đã nói xong. . . . . ."

Cô vừa nói vừa xoay người, làm bộ phải đi.

Yuri hốt hoảng từ sau lưng ôm lấy cô.

"Em nghiêm túc sao?"

Giọng nói Yuri bởi vì kích động mà có chút run rẩy.

"Ừ."

Cô gật đầu, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.

Yuri rất thận trọng nói:

"Lời đã nói ra khỏi miệng thì không cho phép đổi ý."

Cái tên này cũng có thời điểm ngốc nghếch nha, cô phát hiện, cô lại yêu Yuri rồi.

"Đây là lời em phải nói, về sau nếu Yul tái phạm lỗi như quá khứ, cũng không cho nói không quan tâm mẹ con em, nếu không em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Yul như thế đâu!"

Cô cố ý nói lời hung ác.

"Nếu như Yul lại làm chuyện đó, em hãy trực tiếp ném Yul vào Thái Bình Dương. . . . . . Không. . . . . . Yul đi làm sẽ gọi luật sư đến công ty, đem tất cả tài sản của Yul chuyển cho Yulhyun, nếu như Yul làm chuyện xấu, sẽ để cho Yul trở thành kẻ lang thang đi."

"Có những lời này của Yul là đủ rồi, không cần làm thật như vậy. Yul vào nhà ngủ tiếp một chút đi, em đi chợ trước, chút nữa em sẽ nấu bữa sáng cho hai người."

"Yul cùng đi với em."

"Không cần, quần áo của Yul đi chợ sẽ bị dơ."

"Yul muốn thế, chúng ta vừa muốn làm lại kí ức chung, vậy bắt đầu tạo từ hôm nay dựng luôn."

Không lay chuyển được sự kiên trì của Yuri, Seohyun không thể làm gì khác hơn là thuận ý Yuri, hai người cùng đi, bắt đầu tạo nên trí nhớ chung mới của bọn họ.

Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, như vậy sáng sủa thì thời tiết, rất thích hợp bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng dù sao đã chia tay ba năm, thêm một người sống cùng, Seohyun còn chưa quen, chỉ là thấy bộ dạng vui vẻ của Yulhyun, cô cảm thấy quyết định của mình là chính xác.

Nhưng cuộc sống mới trước mắt này chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc sống cùng nhau, không bao gồm cô và Yuri cùng ngủ trên một giường.

Cô để Yuri và con ngủ chung một phòng, muốn cho hai người bọn họ bồi dưỡng tình cảm thật tốt.

Hôm nay là buổi sáng đầu tiên của Yuri sau khi bọn họ ở chung, cho nên Seohyun dậy thật sớm sớm, giúp bọn họ chuẩn bị bữa sáng phong phú, kết hợp Hàn Quốc và phương Tây, có thịt sốt chua ngọt, cũng có canh đậu tương, cho ba con họ lựa chọn.

"Yul đã rất lâu chưa ăn bữa sáng phong phú như thế này."

Nhìn bàn đầy thức ăn, Yuri cảm động vô cùng, sau khi về Hàn Quốc , bữa sáng của Yuri rất đơn giản, không phải một ly cà phê thêm bánh mì nướng kẹp trứng, thì là súp đơn giản, Yuri đã ăn đến ngấy rồi.

"Giống như bữa sáng ở tiệm cơm tự phục vụ vậy."

Yulhyun cầm dĩa, mỗi thứ gắp một chút, lần đầu tiên cùng appa ăn sáng, khiến nhóc cả khẩu vị cũng mở rộng.

"Ăn từ từ, kẻo nghẹn."

Yuri rót cho con một ly nước trái cây, dặn dò .

"Về sau mỗi ngày appa đều sẽ cùng con và uma ăn sáng chứ?"

"Vậy phải xem umma có chịu để appa mỗi ngày ở nơi này hay không đã."

Yuri cười đem củ khoai lang phỏng tay ném cho Seohyun, mình thì không lo lắng, tiếp tục ăn đồ ăn ngon.

Cảm giác có gia đình thật tốt, cảm giác có người nhà thật thoải mái, Yuri thích không khí cùng gia đình ăn sáng.

"Vậy phải xem hai người có biết điều hay không đã."

"Con sẽ ngoan!"

Yulhyun vội vàng giơ cao tay phải lên tỏ thái độ.

Seohyun chuyển ánh mắt về phía Yuri, cười như không cười nhìn Yuri, chờ đợi câu trả lời.

"Cũng bao gồm Yul sao?"

Yuri giả bộ ngu hỏi .

"Yul cứ nói đi?"

"Appa, mau nói appa cũng sẽ ngoan đi!"

Yulhyun sợ Yuri trả lời quá chậm sẽ bị hủy bỏ tư cách, vội vàng giơ cao tay Yuri nói to.

"Appa cũng sẽ thật biết điều!"

Nhìn con hưng phấn, Yuri có chút dở khóc dở cười, cảm giác giống như mình biến thành người bạn nhỏ ở nhà trẻ.

"Yul giống như rất uất ức đó?"

Cô cười đến nghẹn hỏi.

"Không có, Yul tuyệt đối vui lòng phục tùng."

Rõ ràng cũng rất uất ức, nói gì vui lòng phục tùng, nhưng cô không thể không bội phục, Yuri vì con đúng là biết co biết duỗi

Điều này làm cho cô không khỏi nghĩ tới quá khứ.

Trước kia, chỉ cần vì Yulhyun, Yuri cũng giống như bây giờ cái gì cũng làm, không chùn bước.

"Được, thấy hai người ai cũng biết điều, umma cho phép appa Yulhyun về sau có thể ngủ chung giường cùng Yulhyun, cũng có thể cùng nhau ăn sáng."

"Cảm ơn lòng tốt của umma."

Yuri nhân cơ hội đùa bỡn, múa mép khua môi, hài hước nói.

"Cảm ơn lòng tốt của Seohyunie!"

Yulhyun cũng học theo.

Hai cha con kẻ hát người xướng, tựa như đang song ca, Seohyun bị bọn họ làm cho vừa bực mình vừa buồn cười.

"Hai người sau này sẽ không liên hiệp làm trái lại lời umma chứ?"

"Không dám, không dám! Vì được ăn bữa sáng ngon miệng này, còn có thể có giường ngủ, Yuri tuyệt đối không dám tạo phản."

Sợ lại bị đuổi ra khỏi cửa, Yuri liên vội giơ tay mở miệng thanh minh.

"Không dám là tốt rồi, Yulhyun, con ăn no chưa? Sắp phải đi học đó."

Ồn ào cũng đủ rồi, coi thời gian, cũng đã tới lúc đưa Yulhyun đến trường.

"Con ăn no rồi." Yuri nhảy xuống cái ghế, đi tới phòng khách cầm lên ba lô của nhóc.

"Vậy chúng ta đi thôi."

"Yul đưa con đi."

Yuri vội đuổi theo, một tay còn cầm lấy ba lô của con.

"Về sau việc này cứ giao cho Yul"

"Giao cho Yul?"

Tất cả lại từ từ trở lại quỹ đạo như quá khứ rồi, cô đột nhiên không biết mình nên vui mừng hay lo lắng mới phải.

"Không được sao?"

"Được rồi."

Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Yuri và Yulhyun, đành gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro