CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yulhyun ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa phòng cô, "Umma, umma không chuẩn bị bữa sáng cho con, con bị muộn học rồi."
Haizz ! Cô thật sự là căng thẳng hơi quá, cho nên quên chuyện quan trọng nhất!
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chúng ta hôm nay đi ra bên ngoài mua điểm tâm sáng, con đến phòng khách chờ umma, umma thay đồ rồi đi."
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm một bộ đồ rồi vọt vào phòng tắm, bọn họ phải trong thời gian ngắn nhất chỉnh trang lên đường.
Yuri cả đêm chưa chợp mắt, lăn qua lộn lại đều nghĩ đến lời Seohyun đã nói, Yuri trái lo phải nghĩ nhưng vẫn không hiểu lời của cô. Vậy mà cả đêm qua, nghĩ đến ánh mắt bị thương của cô ấy, tim của Yuri vẫn nhói đau.


Đến công ty, Yuri vẫn có chút tinh thần hoảng loạn, nghĩ mãi đến bóng dáng pha cà phê mơ hồ đó, thậm chí còn giống như bóng lưng đang khóc.
Yuri nghĩ sẽ tìm Seohyun hỏi rõ ràng, nhưng. . . . . . Yuri nghĩ tới việc cô cho Yuri hai cái tát.
"Người phụ nữ kia. . . . . . thật là hung hãn!"
Cô đánh Yuri hai lần, căn bản chán ghét Yuri không lý do, muốn thăm dò chân tướng từ miệng cô có thể rất khó, cho nên Yuri quyết định bắt đầu tìm kiếm từ Yulhyun . Ít nhất, Yulhyun không ghét Yuri, thậm chí là đứng cùng phe với Yuri.
Vì vậy Yuri sau buổi trưa liền triển khai hành động, có điều từng có vết xe đổ lần trước, Yuri cũng không dám tùy ý đem Yulhyun đi chỗ khác nữa, mà đến cửa trường học của nhóc chờ đợi.
Yulhyun vừa bước ra khỏi sân trường một bước, lập tức nhìn thấy Yuri.
"Chào cô, tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Cô đặc biệt tới tìm cháu, ăn no chưa?"
"Ăn no, trường học có bữa trưa rất dinh dưỡng." Yulhyun cười trả lời, rất muốn ở cùng Yuri nhiều hơn, nhưng nhớ tới ngày đó bị mẹ quở trách, cho nên vội nói: "Cháu phải nhanh chóng trở về quán cà phê của umma, nếu không umma sẽ tức giận."
"Tốt, vậy cô cùng cháu về quán cà phê của umma cháu." Yuri giơ tay cho nhóc.
Nhưng Yulhyun rất sớm đã quen thuộc, nhóc cười lắc đầu mà nói: ", cháu đã không còn là đứa bé rồi, không cần nắm tay cũng sẽ không đi lạc."
Nhưng thật ra là có chút cảm thấy ngượng ngùng, trên đường đều là bạn học, nếu như Yuri nắm tay nhóc, ngày mai tới trường học nhất định sẽ bị bạn học cười.
Nhưng có lúc nhóc cũng hâm mộ những đứa trẻ được ba nắm tay kia.
Đứa nhỏ này, trưởng thành sớm làm cho người khác đau lòng. Yuri không miễn cưỡng, chỉ đưa tay cầm cặp sách nặng nề của nhóc, ngay sau đó nâng lên vai.
"Cô tốt như appa của người khác vậy!" Cường tráng uy vũ, tựa như núi chính là appa. Thấy Yuri không phí chút sức lực nào xách cặp lên vai, Yulhyun không nhịn được ngưỡng mộ nhìn Yuri.
"Vậy sao? Vậy cũng trả lời cô một chuyện không? Appa của cháu đâu?"
Không ngờ Yulhyun vừa nghe đến câu hỏi của Yuri, đầu liền cúi xuống, trầm mặc không nói.
"Thế nào? Cô nói sai sao?"
Yuri liền vội ngồi xổm xuống hỏi thăm.
"Không có. . . . . . Cháu không có appa."
"Mỗi người đều có appa, cháu dĩ nhiên cũng có."
"Cháu biết rõ cháu có appa ở lúc cháu còn rất nhỏ, cũng có appa rất thương cháu."
"Sau đó thì sao? Appa đi nơi nào rồi hả?"
"Không biết, cháu không nhớ rõ. Dù sao thì có một ngày không thấy tăm hơi của appa, chỉ còn lại hai người cháu và umma, hơn nữa umma không bao giờ nói chuyện về appa nữa."
"Vậy sao? Vậy cháu nhớ appa cháu tên gọi là gì không?" Yuri rất không hiểu, tại sao có người có thể độc ác bỏ lại cốt nhục của mình như vậy?

Yulhyun lắc đầu, buồn rầu nói: "Khi đó cháu còn quá nhỏ, vừa mới học mẫu giáo, đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ umma cháu gọi appa cháu là Yul."
"Yul?" Yuri nghe đến cái tên Yulhyun trong miệng thốt ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, tên kia nghe thật quá đổi quen thuộc.
"Cháu nhớ không lầm?"
"Không sai , umma cháu gọi appa cháu là Yul."
Khi Yulhyun một lần nữa khẳng định chắc chắn thì trong đầu Yuri đột nhiên thoáng qua một liên tưởng, appa của Yulhyun gọi là Yul, mà Yuri gọi là Yul, sẽ không phải là có liên hệ gì đi. . . . . .
Ngẫm lại thái độ Seohyun đối với Yuri, Yuri càng cảm thấy trong đó có nghi vấn rất lớn.
"Yulhyun , cháu có hình của appa không? Có thể đưa cô nhìn một chút không?"
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi, nhóc đột nhiên khóc.
"Không có. . . . . . Cháu thật nhớ appa. . . . . . appa cháu tại sao không trở về nhà. . . . . . Có phải Yulhyun không ngoan không. . . . . ."
"Yulhyun ngoan, không sao, cô tin tưởng, đây tuyệt đối không phải lỗi của Yulhyun , Yulhyun đừng khóc nữa!" Bộ dáng khóc thầm của Yulhyun, lần nữa làm tình thương của appa trong Yuri trỗi dậy, khiến Yuri đau lòng không thôi.
Appa của Yulhyun là ai, tại sao phải bỏ lại nhóc ngoan ngoãn như vậy? Mà Yuri, có phải cùng hai mẹ con này có liên quan gì không?

Người có gốc rễ là động vật, nếu sinh ở trên thế giới này, đã từng xảy ra chuyện gì, luôn có dấu vết mà lần theo. Yuri vốn định gọi điện thoại hỏi mẹ quá khứ của mình, nhưng cầm ống nghe lên, lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Nếu như Yuri và mẹ con Seohyun sự thật là có quan hệ gì, nhưng Yuri vẫn đến nay mới biết, nghĩa là bọn họ che giấu chân tướng với Yuri. Nếu che giấu, vậy cho dù Yuri hỏi nhiều lần hơn nữa, chắc chắn bọn họ sẽ không nói thật.
Cho nên Yuri chỉ có thể tự mình tìm đáp án.
Yuri đến Hàn Quốc vốn là muốn tìm ra người còn sót lại trong trí nhớ Yuri là ai, Yuri không nghĩ ba mẹ sẽ cố ý giấu giếm Yuri, nhận định không có một tia đầu mối chỉ tính toán tìm vận may. Nhưng lần này, Yuri có một chút dấu vết, tự nhiên muốn cẩn thận thăm dò, đem quá khứ của Yuri hoàn toàn khơi ra.
Yuri sai Sooyoung đến tòa thị chính xem bản sao hộ tịch gốc của mình, ngoài dự liệu của Yuri, hộ tịch của trong tài liệu viết rất vô cùng rõ ràng, Yuri rút khỏi hộ tịch vào ba năm trước, mà không phải như lời ba mẹ Yuri, sau khi học trung học liền về Mĩ.
Càng làm cho Yuri cảm thấy ngoài ý muốn là, trong tài liệu hộ tịch của Yuri, xuất hiện hai cái tên làm người ta không tưởng được.
Một là Seohyun, một là Yulhyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro