Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời từ ba phía chiếu rọi vào phòng, khiến cả căn phòng sáng rực hẳn lên.

Chorong đang nằm ngay trung tâm phát sáng trên chiếc giường lớn hỗn loạn. Còn Jung Eunji đang chìm trong ánh sáng huyễn hoặc đó, tại nơi bí mật không ngừng tìm kiếm.

Ngôn ngữ không đủ để biểu đạt cảm xúc của cậu lúc này. Mỗi một giọt mồ hôi, mỗi một giọt mật ngọt của cô chảy ra, còn có mỗi một tấc da thịt đang run lên của cô, dường như đều bị cậu nắm giữ, đều nhảy múa cùng cậu.

Mỹ nhân yêu kiều non nớt như lan, chỉ vì quân tử mà cúi mình. Niềm vui thích nguyên thủy nhất của con người, thì ra là chuyện đẹp đẽ diệu kỳ đến thế. Những lời giải thích đơn điệu qua loa về chuyện tình dục trong sách lý luận, căn bản giống như câu chuyện cười vậy. Theo cậu thấy, nên đổi thành 'Không cách nào miêu tả bằng chữ, đề nghị người đọc nên đích thân trải nghiệm cảm giác vui sướng tột đỉnh trong đó'.

Hơi thở dốc của cô bị chôn giấu giữa đống chăn, vòng eo tinh tế mềm mại lay động theo từng tiết tấu của cậu. Gò má đỏ bừng như lửa, đôi mật đào đẫy đà nảy lên... Cô vừa mềm mại yếu đuối lại vừa mê người. Mỗi một lần tiến vào, cảm giác bị cô nóng bỏng bao chặt lấy, đều mất hồn vô cùng.

Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đường cong nõn nà như tuyết trắng. Công kích của cậu cũng giống phong cách xử lý bất cứ chuyện gì của cậu vậy: nhanh chóng, chính xác, mạnh mẽ, lại không mất đi sự tao nhã phóng túng. Toàn bộ quá trình cậu vẫn không quên cúi đầu bên tai cô, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm, trắng trợn kích thích dụ hoặc:

"Ờ... xem ra em rất thích tiết tấu 'chín cạn một sâu' này."

"Đừng cắn môi, kêu ra đi, như vậy sẽ khiến Jinie càng sung sướng hơn."

"Em đã ẩm ướt như thế rồi kìa... Bảo bối, lần này sẽ càng tuyệt hơn lần trước."

...

Những lời nói 'mặt dày vô sỉ' như vậy, thế mà vẻ mặt của cậu vẫn cực kỳ thẳng thắn chân thành, chỉ khiến Chorong xấu hổ đến hận không thể lấy băng keo dán miệng cậu lại.

Nhưng toàn thân cô đã sớm trở thành đống bùn nhão, hô hấp đứt đoạn, đâu còn hơi sức để kháng nghị nữa ?

Vì thế tiếp tục bị cậu dùng thân thể và lời nói, hai thứ cùng kích thích cảm quan, khoái cảm ngày càng kịch liệt, ngày càng bén nhọn... Toàn thân cô dường như đang đắm chìm trong hơi thở nóng bỏng, mờ mịt không chỗ che giấu, duy nhất chỉ có cậu ở bên trong cô, không ngừng tiến về phía trước, mới là sự tồn tại mãnh liệt chân thực nhất.

Rốt cuộc, trong một nháy mắt, lần cuối cùng của cậu, cánh tay còn lại mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô, thân hình cậu nặng nề bao trùm lên người cô. Cậu cũng không còn luật động nữa, chỉ có mỗi một chỗ, lấy tiết tấu mạnh mẽ nhất, cùng run rẩy kịch liệt với bộ phận non nớt của cô. Toàn thân Chorong lại co rút lần nữa, bàn tay chống trên lồng ngực cậu, hết mở rồi lại nắm, cuối cùng cấu lấy da thịt cậu không buông. Mồ hôi trên trán anh rơi xuống mặt cô, gương mặt trắng trẻo tuấn tú ngạo mạn nhăn lại, đôi mắt đen sẫm lại từ từ ẩn hiện ý cười...

"A..." Cậu thở dài một hơi, xoay mình lật khỏi người cô, cùng nằm song song trên giường với cô.

Hai người nhìn chằm chằm trần nhà, vẫn chưa ổn định hơi thở của mình, nhất thời không nói ai nói với ai lời nào. Chorong với lấy cái chăn đang cuộn thành một đống bên cạnh, trùm lên người mình. Cậu nhìn sang, cũng lật một góc chăn chui vào.

Qua một lúc, cậu giơ tay ôm lấy cô, để cô nằm sấp trong lòng mình. Trong đôi mắt thanh lạnh, tình dục vẫn chưa lui đi, nhưng ý cười nhàn nhạt đã tăng lên.

"Cảm giác thế nào ?" Cậu nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cổ ở trong góc phòng: "Lần này là 1 giờ 34 phút. Nếu như em nhận thấy chưa đủ, lần sau Jinie hoàn toàn có thể kéo dài thêm."

Cậu cố ý cường điệu thời gian, khiến Chorong vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Ngón tay gãi nhè nhẹ vùng bụng của cậu: "Thật ra Jinie không cần để ý thời gian của lần đầu tiên. Mới đầu chưa có kinh nghiệm mà..."

Sắc mặt Jung Eunji lạnh nhạt trầm mặc.

Tình hình lần đầu tiên tối qua, hai người vẫn còn nhớ rất rõ. Jung Eunji tiến vào chưa được bao lâu, mới mạnh mẽ hoạt động mấy chục lần, Chorong cũng bắt đầu thích ứng từ trong cơn đau, nhỏ giọng như muỗi kêu nói với cậu: "Ừm, có cảm giác rồi, thật thoải mái."

Có lẽ bị lời tình tự của người trong lòng kích thích, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của cậu lộ ra vẻ căng cứng.

Lần đầu tiên phá lệ, trong mắt cậu ánh lên nhiều tia phức tạp: khó nhịn, không nỡ, nóng bỏng, xấu hổ... đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, cậu liền cấp tốc rút lui ra ngoài...

Jung Eunji đương nhiên hiểu rất rõ, lần đầu tiên bởi vì bị kích thích lạ lẫm và mãnh liệt, đa số đều rất ngắn ngủi. Nhưng điểm mấu chốt là, trước khi làm với Chorong, cậu tin chắc rằng, bản thân mình trên phương diện này cũng có thiên phú không giống với người bình thường, hoàn toàn có thể khiến lần đầu tiên của cô có được trải nghiệm cực kỳ dài cực kỳ mãnh liệt...

Vì thế sau khi chuyện tối qua xảy ra, mấy lần sau đó, cậu đều không ngừng kéo dài thời gian, nhưng dường như thất bại lần đầu tiên khiến cậu có chút không cam lòng. Hôm nay vừa tỉnh dậy, cậu lại nhịn không được muốn thêm một lần, chính là muốn thể hiện thực lực của mình với Chorong lần nữa, đồng thời cũng thành công gia tăng thời gian bình quân bao gồm cả lần đầu tiên, nâng lên hơn một tiếng đồng hồ.

Con số này, cũng coi như khiến cậu có chút vừa lòng với bản thân mình.

"Xin lỗi vì đã làm em sưng lên." Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm cô nói: "Nhưng mà không cần lo lắng, trong nhà có thuốc. Hơn nữa Jinie thấy tính đàn hồi của da em rất tốt, chắc sẽ nhanh chóng hồi phục lại nguyên trạng thôi."

Rõ ràng trong đầu cậu lại đang liên tưởng đến hình ảnh của cái gọi là 'nguyên trạng', ý cười càng thêm thâm sâu.

Chorong nhất thời đỏ bừng cả mặt, giơ tay đấm cậu một cái: "Sao Jinie lại có... loại thuốc này ?"

Jung Eunji nở nụ cười kiêu ngạo liếc cô một cái: "Làm tình là bước quan trọng trong việc phát triển quan hệ giữa Jinie và em, em cho rằng Jinie sẽ có chỗ nào không suy nghĩ chu đáo ?"

Chorong yên lặng trong giây lát, mỉm cười đáp: "Đúng rồi, rất chu đáo, trừ lần đầu tiên nhanh như tia chớp ra."

Cô nói lời này hoàn toàn chính là châm ngòi nổ, mắt Jung Eunji chợt tối lại, nhìn chằm chằm cô mấy giây. Cậu chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng cô run rẩy, cô lập tức xoay người muốn xuống giường: "Em đi tắm trước..."

Eo lại bị cậu tóm chặt, thân thể đàn ông cao gầy đè lên lần nữa, khí nóng bao trùm lấy cô, đôi mắt đen thẫm nhìn cô chăm chú: "Xem ra thời gian bình quân vẫn chưa đủ lâu, mới khiến em nhớ mãi không quên lần đầu tiên."

Jung Eunji lại bắt đầu mạnh mẽ tiến vào, Chorong thét một tiếng chói tai: "Em sai rồi, em sai rồi, đủ rồi đủ rồi."

...

Căn phòng lại quấn quýt si mê.

Khi Chorong tỉnh dậy lần nữa, đã vào giữa trưa. Cả căn phòng lấp lánh dưới ánh mặt trời từ bốn phía, mùi hương ấm áp sạch sẽ bao trùm lấy thân thể rã rời vô lực của cô.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Jung Eunji đang tắm. Cô trốn ở trong chăn ngơ ngẩn một lúc, nhớ đến mỗi giây phút của tối qua và sáng nay, liền cảm thấy triền miên kích động như một giấc mơ. Hiện giờ, cô đã thật sự đem cả thân thể giao cho cậu rồi. Ý nghĩ này, chỉ nghĩ thôi cũng khiến lòng người ngọt ngào tan chảy.

Đúng lúc này, điện thoại cầm tay của Jung Eunji đặt trên bàn vang lên, Chorong quấn lấy ga giường đi qua, cầm lên xem thì thấy là của Oh Hayoung.

Sao chị ấy lại gọi vào giờ này ?

Chorong thoáng có cảm giác xấu hổ như bị người ta bắt gặp, cao giọng nói: "Điện thoại của Hayoung." Sau đó bắt máy nói: "Hayoung, chị chờ chút, Eunji tới ngay đây."

Oh Hayoung ở đầu bên kia hình như đang cười: "Không vội không vội, rời giường rồi à ? Không làm phiền hai người chứ ?"

Gò má Chorong nhất thời nóng bừng, rõ ràng là chị ấy biết rồi. Lúc này thấy Jung Eunji đi ra từ phòng tắm, cô dứt khoát không đáp, đưa điện thoại cho cậu.

Mái tóc của Jung Eunji vẫn còn ẩm ướt nhỏ nước, chưa mặc quần áo, chỉ mặc cái áo choàng tăm.

Chorong ngồi ở trên giường ngắm cậu, gò má hơi nóng lên, nhưng lại cảm thấy mềm lòng.

Sau này, bọn họ sẽ thường xuyên trần trụi đối mặt nhau thế này.

"Có chuyện gì ?" Lúc Jung Eunji tiếp lấy điện thoại, trong mắt vẫn còn ý cười nhàn nhạt.

Oh Hayoung vốn muốn gọi điện quan tâm bạn. Dù sao Chorong trời sinh tính tình điềm đạm hay thẹn thùng, tuy rằng Jung Eunji có để ý nhưng thật sự là dây thần kinh rất thô. Cho nên chị sợ Jung Eunji tối qua gặp khó khăn. Hiện giờ nghe thấy giọng điệu của bạn, làm gì có đạo lý chưa ăn được, ngược lại không chừng còn là rất no nữa kìa.

Chậc chậc chậc...

Tiểu thư Park Chorong, thật sự khổ thân em rồi, 'xử nam' hai mươi sáu năm đấy!

Vì thế chị nói với Jung Eunji: "Không có gì, chỉ muốn chúc mừng thôi." Lại cười cười hỏi: "Cảm giác thế nào ?"

Ý cười trên môi Jung Eunji càng sâu: "Cám ơn, cảm giác vô cùng tuyệt vời."

Chorong ở bên cạnh nghe thấy cậu nói như thế, lập tức muốn phát điên, cầm lấy gối đầu ném về phía cậu. Jung Eunji bị đột kích liếc mắt nhìn về phía cô.

"Đừng có thảo luận chuyện đó với Oh Hayoung!" Cô đè thấp giọng nói quát lên.

Jung Eunji cười nhẹ: "Ok." Quay lại nói với điện thoại: "Cô ấy xấu hổ rồi, tôi không định nói tiếp, nhưng mà chắc cậu có thể tưởng tượng được, ý nghĩa của từ vô cùng tuyệt vời là gì. Chúng tôi tương đối sung sướng, một lần nữa cám ơn những kiến nghị và sự quan tâm của cậu."

Chorong: "..."

Cúp điện thoại, Jung Eunji vừa quay người đã nhìn thấy Chorong đang bỏ ga giường quấn quanh người ra mặc đồ ngủ, có lẽ định đi tắm rửa. Đường cong trắng trẻo mềm mại xinh đẹp, bộ phận lung linh đẫy đà lướt qua trước mắt cậu, lại một lần nữa dễ dàng trêu chọc lòng cậu nổi lên một cơn lửa nóng.

Ờ... Cô thuộc về cậu, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.

Chorong vừa quay đầu lại, lập tức trông thấy ánh mắt của Jung Eunji đang sáng quắc nhìn về phía mình.

"Sao thế ?"

Jung Eunji trầm tư trong giây lát, tổ chức lại các từ ngữ của mình, chọn một cách chính xác nhất để biểu đạt cảm giác của cậu đối với cô.

"Nếu như sớm biết hợp thành một thể với em về cả cơ thể và linh hồn sẽ mang đến cảm giác sung sướng tột đỉnh thế này. Từ ngày đầu tiên gặp mặt em, Eunji đã ngỏ lời với em ngay lập tức."

Cần gì phải phí phạm biết bao thời gian như vậy, nếu không Eunji sớm đã nắm tay cô cùng nhau đắm chìm trong hạnh phúc rồi.

Chorong hơi giật mình, một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, mềm mại lan tỏa trong lồng ngực.

Cái người này... ngày đầu tiên đã ngỏ lời, nếu thật như thế, đúng là rất phù hợp với tác phong ngạo mạn, tự đại lại lộ liễu trắng trợn của cậu.

Nhưng mà...

"Cám ơn, em cũng rất vui." Cô thì thầm.

Rất vui được ở cùng với Eunji, tuy rằng câu nói giả định này của Eunji hoàn toàn không có logic, nhưng lại là lần đầu tiên Eunji vì em, nói ra những lời cảm tính không logic như vậy.

Bởi vì Eunji yêu em, mà em cũng yêu Eunji sâu đậm.

***

Chớp mắt đã qua kỳ nghỉ lễ dài ngày, có người trải qua thật ngọt ngào nồng nhiệt, có người trải qua thật phong phú mệt mỏi, cũng có người lại trải qua thật đau khổ tuyệt vọng.

Đêm tối ngày 7 tháng 10, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, ở một thành phố nào đó tại phía nam, trong một công xưởng âm u yên tĩnh.

Một người đàn ông trung niên đang run lẩy bẩy, tay cầm một bình xăng, rưới đầy lên mặt đất chung quanh.

"Cầu xin cậu... đừng như vậy..." Giọng nói của ông nức nở nghẹn ngào, người đàn ông cường tráng lúc này lại rơi lệ đầy mặt: "Ba má tôi tuổi tác đã cao, còn có vợ và con nhỏ. Cầu xin cậu đừng giết tôi, tại sao lại là tôi..."

Trong bóng tối, một giọng nói đàn ông vô cùng êm tai và trầm thấp vang lên: "Bởi vì tôi thấy ông rất vừa ý, cho nên mới chọn ông."

Người đàn ông đó thật sự là khóc không ra nước mắt. Nhưng ông biết sự tàn nhẫn của người này, hiểu bản thân không còn cách nào khác. Ông run rẩy giơ bật lửa lên, ngọn lửa bốc cao trong đêm tối hết sức dữ tợn.

"Cậu sẽ tha cho người nhà của tôi chứ ?" Ông run giọng hỏi: "Chỉ cần tôi đốt lửa, tất cả những quả bom đang đặt trong nhà tôi sẽ được gỡ bỏ hết phải không ?"

"Đương nhiên." Người kia đáp: "Tôi bảo đảm bọn họ sẽ không hề cảm thấy điều gì bất thường. Ha... chỉ trừ ông ra, bởi vì thù hận xã hội, mà tự phóng hỏa bỏ mạng... Bùm!"

Người đàn ông sau khi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hét lên một tiếng đau khổ, vung tay hất cái bật lửa rơi vào trong đống xăng lênh láng trên mặt đất...

Lúc lửa lớn hừng hực bùng lên xung quanh người ông, ông dường như nghe thấy giọng người kia càng lúc càng xa: "Đây là chuẩn bị cho người bạn tốt nhất của tôi, được chết vì cậu ta, là vinh hạnh của ông."

Sau đó, một loạt những tiếng nổ truyền tới, ông bị cuốn vào trong luồng nhiệt chấn động đó, không còn nghe thấy bất kỳ tiếng nào.

***

Sáng sớm ngày 8 tháng 10.

Một chiếc xe Jeep dừng lại trong bãi đỗ xe của Cục Cảnh sát. Chorong mở cửa xuống xe, Jung Eunji vẫn một thân comple như trước, rảo nhanh chân dài bước qua, hai người sóng vai nhau tiến vào tòa nhà làm việc.

Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống, gương mặt anh trắng như ngọc, vừa mới đi được vài bước, đôi chân mày tuấn tú khẽ chau lại, liếc mắt nhìn cô chằm chằm.

"Jinie vẫn còn muốn đưa ra kháng nghị với đêm qua."

Bước chân Chorong khựng lại, đã nghe thấy cậu tiếp tục nói: "Tại sao em lại từ chối thử tư thế mới ? Em phải biết rằng với năng lực học tập và lĩnh ngộ của Jinie, em không thể ngăn cản việc Jinie tiến sâu tìm tòi về phương diện này được."

Chorong đỏ mặt: "Im lặng đi!"

Jung Eunji đương nhiên không chịu im lặng, cậu liếc cô một cái, vẻ mặt thản nhiên nói: "Nếu Jinie đã là một trong những người thông minh nhất trên thế giới này, đương nhiên cũng sẽ là người ưu tú nhất trong phương diện kia."

Mặt Chorong càng đỏ hơn, đúng lúc phía trước mặt có một đám cảnh sát đang đi đến, cô lập tức thấp giọng nói: "Có gì về nhà nói sau."

Jung Eunji cũng không tiếp tục dây dưa đề tài này nữa, ánh mắt lạnh lẽo thản nhiên lướt qua đám đàn ông phía trước.

Bọn họ chắc mới vừa hoàn thành bài luyện tập buổi sáng, mỗi người đều mặc một chiếc áo thun hoặc ba lỗ, lộ ra cơ bắp căng cứng và mồ hôi nhễ nhại.

Nhìn thấy hai người, bọn họ đều cười chào hỏi: "Giáo sư Jung, Chorong, chào buổi sáng!"

Chorong cũng mỉm cười trò chuyện với bọn họ, lúc này cô nghe thấy Jung Eunji ở bên cạnh, thấp giọng lẩm bẩm một mình: "Ôi... nhìn xem đám hormone phát tiết quá thừa mứa này, lại là đám đàn ông chưa được thỏa mãn nhu cầu rồi."

Chorong sững người, bất chợt nhịn không được phì cười.

Đã biết bản thân cậu mới là người 'nhu cầu được thỏa mãn' suốt cả một tuần rồi, có cần phải đắc ý như thế không!

Công việc sau một kỳ nghỉ dài, cũng không khác gì với bình thường, hai người vẫn khẩn trương và bận bịu giống lúc trước.

Jung Eunji vẫn cứ như cũ, hễ lao vào làm việc là tự tiến vào thế giới tư duy của bản thân mình. Chỉ trừ lúc nghỉ trưa, một cái ôm hôn dài dằng dặc, cộng thêm thấp giọng dụ dỗ bên tai cô: "Tối nay tiếp tục..."

Đến buổi chiều, ánh mặt trời yên ả, cả căn phòng yên tĩnh, Jung Eunji nhận được điện thoại của Lee Yejin.

Bởi vì tâm tình rất tốt, cho nên nói chuyện với chị cũng rất ôn hòa vui vẻ: "Có chuyện gì, cô chị yêu quý và phiền phức của tôi ?"

Tiếng cười của Lee Yejin rất dịu dàng, vốn dĩ chị gọi điện thoại đến là muốn gọi Jung Eunji háng sau cùng chị trở về Mỹ để ăn mừng lễ Giáng Sinh.

"Thân thể của ba cậu gần đây không được tốt lắm." Chị nói: "Tôi cho rằng cậu nên trở về một chuyến."

Jung Eunji suy nghĩ một lát, đáp: "Ok. Tôi sẽ cùng về với Chorong, chị đặt sẵn vé máy bay gửi qua đây."

Đầu dây bên kia Lee Yejin dừng một chút: "Cậu xác định muốn mang bạn gái trở về ư ? Cậu biết chú Jung luôn hy vọng cậu tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối ở bên Mỹ mà, tư tưởng của chú ấy quá bảo thủ, tôi cũng không tán đồng. Nhưng gần đây thân thể của chú ấy không tốt, cậu xác định muốn làm như thế ?"

Jung Eunji cười nhạt: "Đó là vấn đề của ông ấy, có liên quan gì tới tôi đâu ? Kể từ lúc tôi lựa chọn trường đại học đến giờ, ông vẫn luôn lấy lý do sức khỏe để uy hiếp. Đương nhiên là chưa từng thành công. Tôi thấy rất kỳ quái khi chị lại đem loại chuyện này nhắc đến như một vấn đề."

Lee Yejin: "... Được rồi." Cúp điện thoại, chị ném điện thoại lên bàn, yên lặng trong chốc lát, chị lại cầm lên, gọi điện cho vị hôn phu: "Hi, tối nay đi đâu ăn cơm đây ?"

Phía bên này, Jung Eunji cũng quăng điện thoại sang một bên, ngước mắt nhìn Chorong ở đối diện.

Chorong cũng nhìn cậu: "Jinie muốn mang em trở về Mỹ sao ?"

"Chúng ta có thể trải qua một kỳ nghỉ Giáng Sinh vui vẻ. Không bị bất kỳ ai quấy rầy." Cậu thong thả ung dung nói.

Có lẽ do giọng điệu trầm thấp lộ rõ mê hoặc, Chorong tự nhiên nghĩ sai lệch đi. Không bị bất kỳ ai quấy rầy, trong đầu cậu nhất định là nhớ đến chuyện kia rồi.

Ngay lúc cô khinh bỉ cậu, lại nghe cậu vui vẻ nói: "Nếu như em bằng lòng, Jinie sẽ đưa em đến một số nơi, Jinie nghĩ những nơi mà Jinie thích, em nhất định cũng sẽ rất thích thú."

Chorong hơi sững sờ.

"Vâng, em đương nhiên là bằng lòng rồi, em rất muốn đi."

Thì ra là vậy.

Cậu chỉ đơn thuần muốn chia sẻ những nơi yêu thích với cô mà thôi.

Con người này thường khiến người ta mềm lòng trong lúc không để ý.

Jung Eunji nghe được câu trả lời khẳng định, đương nhiên là vô cùng hài lòng, cậu chỉ cười nhẹ rồi vùi đầu vào công việc.

Hai người đều không nói chuyện nữa, không khí trong phòng làm việc dường như có một dòng khí mềm mại dịu dàng đang chuyển động.

Chính vào lúc này, một tiếng gõ cửa nhanh gọn vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy đội trưởng đội cảnh sát cầm một tập tư liệu, vẻ mặt nghiêm trọng bước vào.

"Giáo sư, có một vụ án rất kỳ quái, bên phía Bộ Công an muốn để cậu xem thử."

Tâm tình Chorong khẩn trương, gương mặt Jung Eunji lại lộ ra vẻ bình đạm thường có: "Được thôi."

Đội trưởng đội cảnh sát nói tiếp: "Bảy ngày lễ Chuseok, ở năm thành phố trong cả nước, phát sinh các vụ án phóng hỏa tạo thành thương vong rất lớn cho người và tài sản. Hung thủ của những vụ án này, đều chết trong biển lửa, cũng có để lại di thư. Nhưng chúng tôi phát hiện ra một hiện tượng không bình thường, sau khi thống kê phát hiện: Năm vụ án này, đều dùng một loại khí đốt giống nhau, bật lửa giống nhau. Trong đó có ba vụ án lắp đặt trang bị kíp nổ, mà những trang bị này lại cùng một loại."

Jung Eunji đã đứng lên, tiếp nhận tư liệu trên tay anh ta, nhanh chóng xem lướt qua, đôi mắt hẹp dài nhất thời lóe sáng.

"Quả nhiên... là một vụ án rất thú vị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro