Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một nhà hàng, vào buổi trưa.

Khu vực sầm uất của Seoul, chẳng nơi nào không chen chúc, chật chội. Một nhà hàng nho nhỏ đã kín người.

Khó khăn lắm Cho Siyang mới tìm thấy một chiếc bàn trống, gọi mọi người ngồi xuống. Anh ta chẳng thèm đợi nhân viên phục vụ đang bận tối mắt tối mũi đón tiếp mà bảo Han Hae Jun cùng anh ta đi tới quầy gọi món.

Chorong quay sang Jung Eunji hỏi: "Jinie có phát hiện gì vậy ?"

Jung Eunji cười cười: "Về đại thể, nhưng cần phải nghiệm chứng."

Chorong gật đầu, không hỏi nữa.

Một lúc sau, hai người đàn ông quay về bàn.

Cho Siyang đặt hai suất cơm trước mặt bọn họ, đồng thời nói với Chorong: "Không có cơm cá chình mà cô gọi, cơm thịt rán, ngỗng quay là món bán chạy nhất ở đây."

Chorong cúi đầu, cả bốn người đều là cơm thịt rán và ngỗng quay. Han Hae Jun cầm đôi đũa, ăn từ tốn. Cho Siyang cũng cắm cúi ăn. Jung Eunji chau mày, nhưng cậu vẫn thong thả cầm đũa.

"Khoan đã."

Chorong cầm đũa, gắp hết thịt rán ở trong đĩa của cậu sang đĩa của cô, sau đó cô lại gắp hết ngỗng quay cho cậu.

Jung Eunji nhếch khóe miệng: "Cảm ơn em!"

Hai người tỏ ra vô cùng ăn ý, Cho Siyang và Han Hae Jun ngồi đối diện bất giác ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ.

Chorong cất giọng tự nhiên: "Eunji không ăn thịt rán."

Tất nhiên cô cũng không giải thích rõ ràng. Cho Siyang cười cười, Han Hae Jun cúi đầu ăn tiếp.

Đúng lúc này, di động của Chorong đổ chuông, là mẹ cô gọi.

Cô đứng dậy, đi ra ngoài nhà hàng nghe điện thoại. Bên bàn ăn còn lại ba người.

Với vai trò chủ nhà, Cho Siyang chủ động tìm đề tài nói chuyện. Anh ta cười, nói với Jung Eunji: "Phó giáo sư Jung có người bạn gái dịu dàng như Chorong, đúng là thật có phúc."

Jung Eunji đang cúi đầu hưởng thụ món ăn do bạn gái chu đáo nhường lại. Cậu nhạy bén nhận ra sự ngưỡng mộ ẩn chứa trong lời khen ngợi khách sáo của Cho Siyang.

Đối với Jung Eunji, cảm giác này rất xa lạ và mới mẻ. Từ trước đến nay, cánh mày râu đối với cậu đa phần là kính nể. Dù ngưỡng mộ cũng bởi vì IQ của cậu.

Đây là lần đầu tiên có người thừa nhận cậu thành công về phương diện bạn gái.

Hờ... Đó là lẽ dĩ nhiên.

Tình yêu của cậu đáng để tất cả cánh đàn ông ngưỡng mộ.

Jung Eunji mỉm cười, ngẩng đầu đáp: "Cảm ơn anh."

Cho Siyang cũng cười. Jung Eunji đảo mắt qua Han Hae Jun vẫn đang trầm mặc ăn cơm.

Han Hae Jun không ngờ mình cũng bị lôi vào cuộc. Ngẫm nghĩ vài giây, anh ta nhận xét khách quan: "Top 15 đến 30 phần trăm. Quả thực cô ấy không tồi."

Do đã khá thân quen với Han Hae Jun, Jung Eunji chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. "Quả nhiên là tân binh chưa từng yêu đương bao giờ."

Han Hae Jun hỏi: "Ý cậu là gì ?"

Từ trước đến nay, Jung Eunji không có lòng nhẫn nại dạy dỗ hậu bối, cậu chỉ thầm cười nhạo.

Một tên ấu trĩ! Đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu.

Trong tình yêu làm gì có so sánh hay sắp xếp thứ tự ?

Cô chính là top 1 duy nhất của cậu.

Đích đến thứ ba là nhà của nạn nhân nam Ji Il Yeol.

Người kiến trúc sư trẻ tuổi này sống một mình trong căn hộ chung cư đơn giản, đẹp đẽ. Anh trai Ji Il Yeol đón tiếp bọn họ.

"Tại sao tên biến thái đó lại sát hại Il Yeol ?" Viền mắt người anh trai đỏ hoe, có phần xúc động: "Từ trước đến nay chú ấy chưa bao giờ đắc tội bất cứ ai, chú ấy có tương lai rộng mở..."

Chorong và ba người kia đi một vòng quanh nhà.

Đúng như lời người anh trai, Ji Il Yeol là chàng thanh niên có tương lai xán lạn. Anh ta không chỉ là kiến trúc sư xuất sắc, nhận mức lương rất cao, mà còn kiêm nghề viết tiểu thuyết, thậm chí thành công hơn công việc chính.

Giống như nhà của Choi Minhyuk, trong nhà anh ta treo đầy bằng khen các loại. Ngay cả thời tiểu học và trung học, anh ta cũng đoạt được không ít giải thưởng trong cuộc thi văn chương.

Jung Eunji cầm bằng khen mới nhất: "Giải Ngân Hà - giải thưởng dành cho các tác phẩm khoa học giả tưởng bằng tiếng Hàn toàn Seoul năm 2013".

Người anh trai giải thích: "Đây là giải thưởng cao nhất mà chú ấy đoạt được từ trước đến nay. Lễ trao giải diễn ra tháng trước, toàn Seoul chỉ có hai người đoạt giải. Chú ấy đã thực hiện được giấc mơ văn chương của mình. Chú ấy vốn có ý định từ bỏ nghề kiến trúc để tập trung sáng tác."

Jung Eunji cầm một tập thư dày, lật giở rất nhanh. Chorong cũng ghé sát xem xét.

Đây đều là thư độc giả viết cho nạn nhân. Xem ra tiểu thuyết của anh ta rất được hoan nghênh, độc giả thuộc mọi lứa tuổi.

Jung Eunji liếc nhìn Cho Siyang. Cho Siyang hiểu ý, lập tức trả lời: "Chúng tôi kiểm tra rồi."

Ý của anh ta là bên trong cũng không có manh mối.

Chorong cất giọng dịu dàng, hỏi người anh trai: "Anh ấy có bạn gái không ?"

Người anh trai lắc đầu: "Em trai tôi chỉ để tâm đến công việc. Chú ấy vốn có kế hoạch, sau khi bớt đi một công việc sẽ có thời gian tìm bạn gái. Chú ấy cũng đã đi xem nhà, định mua một căn hộ riêng, cưới vợ, lập nghiệp. Vậy mà bây giờ..."

Mọi người đều trầm mặc.

Từ lời khai của anh trai và những người khác, cũng như xem xét hiện trương nơi ở, có thể nói Ji Il Yeol là một người đàn ông lương thiện và xuất sắc. Tuy không xuất thân từ gia đình giàu có, chỉ thuộc tầng lớp trung lưu, bố mẹ qua đời vì bệnh tật mấy năm trước nhưng anh ta và người anh trai từ nhỏ đến lớn đều có cuộc sống hạnh phúc. Cho đến mấy ngày trước, cuộc đời anh ta chấm dứt ở đây.

Địa điểm đi thăm cuối cùng là nhà của nạn nhân nhỏ tuổi nhất - Lee Ki Jin.

Nói đúng hơn là nhà bác ruột của cậu bé. Bố mẹ cậu bé đã qua đời vì tai nạn giao thông vào năm ngoái. Cái chết của đứa trẻ tuy khiến người nhà đau buồn nhưng không xót xa như mấy gia đình trước đó.

Lúc Park Chorong và Jung Eunji tới nơi, bác trai của Lee Ki Jin đang mệt mỏi dọn hàng ở tiệm tạp hóa của gia đình. Bác gái bận rộn trông hai đứa con, vẻ mặt bi thương nhưng cũng lộ rõ sự bất lực.

"Chúng tôi có lỗi với thằng bé." Bà khóc: "Việc bán hàng bận rộn, nhiều lúc chúng tôi quả thực không chăm sóc nó chu đáo. Chúng tôi biết sau khi bố mẹ qua đời, thằng bé luôn buồn bã. Nhưng nó chẳng chịu nói chuyện với chúng tôi. Hàng ngày, tan học về nhà, nó toàn trốn trong phòng. Tuy nhiên, thằng bé ngoan ngoãn, rất nghe lời, thành tích học tập rất tốt. Nếu bố mẹ nó còn sống, có lẽ nó sẽ không gặp tên giết người, sẽ không xảy ra chuyện..."

Cuối cùng, bà khóc nức nở. Chorong nhẹ nhàng an ủi bà một lúc, cô hỏi: "Chúng tôi có thể xem phòng của cậu bé được không ?"

"Được."

Điều kiện kinh tế của nhà họ Lee rất bình thường, không có phòng thừa. Lee Ki Jin không chịu ở chung phòng với anh em họ, một mình sống trên căn gác nhỏ.

Chorong vừa lên gác, tim cô như bị bóp nghẹt. Đây là phòng của một cậu bé rất hiểu chuyện. Chăn gấp ngay ngắn, sách xếp từng tầng, phân loại rõ ràng. Ngoài vở bài tập còn có một số truyện tranh in lậu rẻ tiền, đều là câu chuyện về người anh hùng như siêu nhân, người nhện...

Trên tường dán nhiều bằng khen: Đứng thứ hai trong lớp, Quán quân cuộc thi viết văn, Giải ba cuộc thi kiến thức lịch sử...

Nằm ngoài định liệu của mọi người, Jung Eunji chỉ liếc nhìn rồi quay người, đi xuống cầu thang: "Chúng ta có thể đi rồi."

Chorong và hai người đàn ông ngây người. Chorong đuổi theo cậu trước tiên: "Sao thế ?"

Jung Eunji quay sang nhìn cô: "Đã có đủ manh mối."

Chorong giật mình. Lúc này, Cho Siyang và Han Hae Jun cũng đi tới nơi.

Chorong lập tức hỏi: "Eunji đã biết ảo tưởng của hắn rồi à ?"

Jung Eunji để lộ nụ cười vui vẻ. Cậu liếc qua ba người, ánh mắt sắc bén bức người.

"Ừ, Jinie đã biết toàn bộ." Jung Eunji lên tiếng: "Ảo tưởng của hắn, khát vọng của hắn và nạn nhân tiếp theo là ai..." Chorong và hai người đàn ông trợn mắt kinh ngạc, nghe Jung Eunji nói tiếp: "... cả cách xác định tên tuổi, thân phận và tướng mạo của hắn."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro