Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện đăng ký kết hôn

Ngày xuân ấm áp hoa nở, Jung Eunji và Park Chorong đi đăng ký kết hôn.

Hôm đó Cục Dân chính cũng không đông lắm, hai người bước trong nắng sớm tiến vào, phía trước chỉ có mười mấy cặp vợ chồng mới đang xếp hàng. Vì thế Chorong bốc số, cũng đứng cùng Jung Eunji ở cuối hàng.

Từ từ, người cũng dần đông thêm. Nhân viên công tác bận rộn qua lại, từng cặp vợ chồng mới vui mừng hớn hở. Cả hai đứng trong đám người, tự nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Jung Eunji hôm nay mặc một bộ vest mới được chế tác đặc biệt, áo sơ mi màu thủy mặc khiến cậu càng thêm phong thái tuấn lãng và cao ngất. Chorong cũng đặc biệt trang điểm, tóc dài cột lên, mặc một cái váy dài màu lam, thanh nhã động lòng người. Một cặp xứng đôi vừa lứa như vậy, đứng trong một đám người, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý.

Chorong bình thường có tần suất quay đầu nhìn cũng không kém, nhưng cô biết lúc này thu hút sự chú ý của mọi người, đa số là bởi vì Jung Eunji. Cô cũng không để ý, khoác cánh tay cậu, vừa ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt cậu rơi xuống đội ngũ phía trước, bộ dạng đăm chiêu.

"Đang nghĩ gì thế ?" Chorong khẽ hỏi.

Jung Eunji quét mắt nhìn cô, ánh mắt ấy có chút thâm trầm.

Biểu tình này của cậu, nhất định là có chuyện quan trọng. Dưới tình hình này, Chorong rất nghi hoặc, trong lòng khẽ khẩn trương. Cô nhìn theo tầm mắt của cậu, chỉ có mấy thanh niên, còn có mấy người đàn ông trung niên mặt mũi bình thường mang theo người phụ nữ của mình đứng xếp hàng. Không có gì bất thường cả!

"Sao vậy ?" Cô đè thấp giọng.

Cậu lúc này mới nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lập lòe, thấp giọng nói: "Eunji không thể không biết ơn vận mệnh, để chúng ta gặp được nhau."

Chorong giật mình, trong lòng chợt cảm thấy ngọt ngào.

Sao đột nhiên lại nói ra một câu cảm tính như vậy ?

Không giống phong cách của anh gì cả.

Hay là hoàn cảnh nơi này đã lây nhiễm trái tim trì độn của cậu ?

Ngay lúc bất ngờ, đã nghe thấy cậu nói tiếp: "Nếu không người em phải gả hôm nay, chính là những con người bình thường này. Ôi! Chuyện như thế chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến Eunji không cách nào chấp nhận nổi."

Chorong: "..."

Ra là vậy.

Cảm tính cái gì chứ... Căn bản là cậu đang chảnh chọe thì có ?

Cả quá trình đăng ký kết hôn rất đơn giản thuận lợi. Chín ngàn won, đóng dấu cái cộp, từ giờ đã trở thành vợ chồng hợp pháp.

Trên đường về nhà, Chorong cầm giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ tươi, tâm tình chỉ có nói là rất kích động. Ngược lại Jung Eunji, biểu tình vô cùng bình tĩnh, nhét giấy chứng nhận vào trong túi, ngay cả nhìn không thèm nhìn thêm một cái.

Thái độ này của cậu, Chorong hiểu rất rõ. Bởi vì sau khi cô đồng ý lời cầu hôn của cậu xong, hai người nói đến chuyện đăng ký kết hôn hoặc làm hôn lễ, cậu đều có thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

"Những thứ đó đối với em mà nói rất quan trọng ? Vậy thì cứ làm theo ý em đi." Cậu tỉnh bơ trả lời: "Còn về Jinie, lời hứa của Jinie so với bất cứ giấy tờ trói buộc nào cũng có hiệu lực hơn."

Kết cấu đại não của thiên tài rất khác người bình thường, Chorong triệt để thấu hiểu một cách sâu sắc. Nếu như là người khác có thái độ này, phỏng chừng nhất định không muốn chịu trách nhiệm với người phụ nữ. Nhưng Jung Eunji vô cùng xem nhẹ những thứ đồ vật chỉ có hình thức, cũng giống như cậu đã nói, rất xem trọng lời hứa, hơn nữa còn rất có lòng tin vào tương lai của bọn họ.

Cuối cùng hai người thương lượng xong: đăng ký kết hôn, nhưng không làm hôn lễ. Nói thực ra, Chorong cũng không thể nào tưởng tượng nổi hình ảnh Jung Eunji mặc trang phục chú rể đỏ chói, đứng tại hiện trường hôn lễ hỗn tạp, còn nâng cốc uống rượu trò chuyện...

Thôi bỏ đi.

Sau khi đăng ký kết hôn ngày hôm đó, Jung Eunji quả nhiên giống y như lời cậu nói, đối với tờ giấy chứng nhận mỏng manh kia không thèm để ý chút nào. Chorong trước giờ chưa từng thấy cậu lấy ra xem một lần. Mà mấy ngày đầu, cô còn lấy ra xem mỗi tối, sau đó dự định khóa trong tủ. Vì thế liền hỏi cậu: "Giấy chứng nhận của Eunji đâu ? Đưa em đi, khóa vào trong tủ luôn."

Lúc đó Jung Eunji đặc biệt thản nhiên nhìn cô một cái: "Có cần thiết không ?" Sau đó tiếp tục xem xét vụ án.

Thái độ này có chút khác thường, Chorong khẽ suy tư một lúc liền hiểu.

Jung Eunji đối với những thứ mình xem trọng luôn rất gọn gàng ngăn nắp.

Nhưng giấy chứng nhận ?

Ai biết cậu quẳng ở nơi nào rồi ấy chứ ?

Hiện giờ không đưa cho cô, nhất định là bởi vì tạm thời không tìm thấy, lại sĩ diện không chịu nói. Vậy thì cứ đợi hôm nào tìm thấy rồi cậu sẽ tự khắc đưa cho cô thôi.

Nghĩ như vậy, Chorong cũng không để ý lắm nên không hỏi thêm nữa.

Mãi đến một tuần sau...

Hai người như thường lệ đi ra khỏi một tòa lầu làm việc cơ mật nhất của Bộ Công an. Hôm đó bởi vì một vụ án bắt cóc liên hoàn, hai người phải họp cùng với mấy vị chuyên gia.

Lúc xuống lầu, theo lệ phải đi qua cửa kiểm tra. Kiểm tra ở đây nghiêm ngặt hơn bất cứ chỗ nào bên ngoài, một cái máy chiếu kiểm tra X quang thật lớn, hai cảnh vệ cầm máy dò trong tay nghiêm túc canh phòng. Tất cả mọi thứ trên người đều phải lấy ra hết, áo khoác và giày cũng phải cởi ra.

Vì thế, mỗi lần Chorong đi đến chỗ này dường như đều không mang theo bất cứ vật dụng cá nhân nào. Có một lần tới đây, cô vừa đúng lúc đến kỳ kinh nguyệt, mấy bao vật dụng của con gái đều phải lôi ra kiểm tra, bị mấy nam cảnh vệ xung quanh nhìn thấy, khiến cô đỏ mặt không ngừng.

Do ưu tiên phụ nữ, nên cô được kiểm tra trước. Bởi vì đã khá quen thuộc với cảnh vệ, cô nhanh chóng được thông qua kiểm tra, đứng phía bên kia cửa chờ Jung Eunji.

Lúc này vẻ mặt cậu thản nhiên, giơ tay lấy từng thứ một trong túi áo vest ra: một quyển sổ nhỏ luôn mang theo bên người, một cây bút Montblanc, ví tiền, chìa khóa xe... và một quyển sổ chứng nhận kết hôn đỏ rực rơi ra.

Chorong ngây người, Jung Eunji vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục lấy những thứ khác từ trong túi như khăn giấy, di động....

Hai cảnh vệ cũng đờ ra trong chốc lát, đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy có người mang theo giấy chứng nhận kết hôn vào trong tòa nhà làm việc cơ mật của Bộ Công an.

Một cảnh vệ trẻ tuổi trong đó thuận tay cầm giấy chứng nhận kết hôn lên, lật lật, lại ngẩng đầu nhìn Jung Eunji và Park Chorong: "Hai vị chuyên gia đã kết hôn rồi à, chúc mừng chúc mừng!"

Jung Eunji khẽ mỉm cười: "Cám ơn. Kiểm tra xong rồi phải không ?"

"Kiểm tra xong rồi, kiểm tra xong rồi." Hai cảnh vệ vội vàng đem một đống vật dụng trả lại cho cậu, chỉ là biểu tình có chút nghi hoặc.

Hay có lẽ là không hiểu nổi, chuyên gia Jung mang theo giấy chứng nhận kết hôn đến để làm gì nhỉ ?

Chorong đứng một bên, mặt hơi ửng đỏ, cô cũng có nghi hoặc giống như cảnh vệ.

Chẳng lẽ cậu kết hôn còn cần phải trực tiếp báo cáo với Bộ Công an ?

Ừ, nhất định là vậy rồi.

Tuy là nghĩ vậy, nhưng đợi lúc cậu thông qua cửa kiểm tra, Chorong cũng không nhịn được hỏi: "Eunji mang theo giấy chứng nhận kết hôn đến đây, có chuyện gì không ?"

Jung Eunji rất kỳ quái liếc cô một cái: "Có vấn đề gì ư ? Giấy tờ quan trọng không phải nên mang theo bên người à ?"

Chorong: "..."

Thì ra là như vậy.

Chờ đã...

"Mấy ngày nay, Eunji đều mang giấy chứng nhận kết hôn bên người ?"

Mặt cô vẫn còn đỏ như cũ, nhưng trái tim lại dần dần tràn ngập mật ngọt không thể ngăn cản được.

"Đương nhiên rồi."

Hai người tiếp tục bước về phía thang máy, Chorong đứng sau lưng cậu, khóe miệng khẽ cong lên.

Con người này, lúc trước rõ ràng đã nói, những thứ này không quan trọng, còn không chịu giao cho cô giữ giùm.

Thì ra ngày nào cũng mang theo bên người.

Nhưng mà, có ai lại mang theo giấy chứng nhận kết hôn bên người chứ! Người này thật là...

Cho dù cậu có thông minh tuyệt đỉnh, trong xương cốt cũng vẫn là một người ấu trĩ đến cực điểm, lại còn vô cùng kiên định nữa.

Chuyện này thật sự khiến Chorong cảm động rất nhiều, mấy hôm nay cũng khó tránh khỏi trong lòng kích động. Lúc hai người đơn độc ở cạnh nhau, đối với Jung Eunji cũng thêm mấy phần nhiệt tình triền miên. Còn Jung Eunji cũng rất tự nhiên hưởng thụ, tình yêu của hai người dường như càng thêm nồng nhiệt sau khi đăng ký kết hôn.

Chỉ là chuyện này cũng có chỗ khiến người ta cảm thấy bất lực. Bởi vì khoảng thời gian này, hai người thường xuyên ra vào Bộ Công an, vì thế mỗi ngày Chorong đều nhìn thấy Jung Eunji lấy giấy chứng nhận ra, sau đó các cảnh vệ thay phiên đứng nhìn... Thậm chí đến mấy vị chuyên gia hợp tác cũng không biết nghe được từ chỗ nào tin tức hai người kết hôn, mở miệng là chúc mừng và đòi kẹo cưới.

Chorong rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, liền khuyên cậu: "Em biết Eunji rất xem trọng giấy chứng nhận kết hôn, nhưng mà không có ai mang giấy chứng nhận bên người cả, hay là vẫn nên để ở nhà đi ?"

Jung Eunji chỉ hờ hững nhìn cô một cái, thái độ đó đương nhiên là không đồng ý rồi.

Chorong chỉ đành buông xuôi bỏ mặc.

Mà... sau đó...

Hậu quả của việc để mặc nó phát triển chính là....

Một hôm nào đó, một mình Chorong đi đến Bộ Công an.

Lúc thông qua kiểm tra, một cảnh vệ mới không nhận ra cô, đang muốn vặn hỏi tỉ mỉ, một cảnh vệ khác liền kéo anh ta một cái: "Không cần hỏi cô ấy. Cô ấy chính là vợ của người mỗi ngày đều mang giấy chứng nhận kết hôn đi làm đó."

Chorong: "..."

Người mỗi ngày đều mang giấy chứng nhận kết hôn đi làm...

Đây đã trở thành một biệt danh của Jung Eunji rồi sao ?

Anh chàng cảnh vệ mới: "À à à, lúc tôi được phân Cục đã nghe nói chuyện này rồi." Sau đó đặc biệt vui vẻ hòa nhã nhìn Chorong: "Vậy giấy chứng nhận kết hôn của cô đâu, lấy ra đặt trên khuôn đi, cùng kiểm tra một lượt luôn."

Chorong: "..."

Ông trời ạ, cô lại không phải Jung Eunji, cũng chẳng có thói quen mang giấy chứng nhận kết hôn bên người đâu!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro