Chap 7: GIA TỘC TIỂU VŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ đến kinh nghiệm thê thảm khi thực hiện nhiệm vụ này, Dino bắt đầu thấy đồng cảm với hắn, có điều đồng cảm thì đồng cảm, người này quả thực quá đáng ghét, chém một trận đã rồi tính, dù gì cũng đã chọn máy tự động thao tác mà, tay của cô sẽ không bị tê.( =)))

Thế là Ji Yeon pha trà uống nước, nói vài câu với Cáo, mà hình như Cáo cũng đang bận làm việc khác, trả lời không được nhanh cho lắm, Ji Yeon dứt khoát bỏ qua để làm bài tập.

Đến lúc làm xong đề đọc hiểu ngẩng lên, cô lại thấy Thiên Sơn Tuyết Trì có thêm ba game thủ nữ, ID lần lượt là Tiểu Vũ Thanh Thanh, Tiểu Vũ Phi Phi, Tiểu Vũ Miên Miên.

Gia tộc Tiểu Vũ?

Sao bọn họ lại ở đây?

Tiểu Vũ Thanh Thanh đang nói: “Này, sao không đếm xỉa gì đến người khác hả?”

Ji Yeon nhíu mày, mở hộp lưu trữ tin nhắn ra (hộp lưu tin nhắn trong game sẽ ghi lại toàn bộ đối thoại giữa các game thủ ở cảnh đó):

[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Woa, Cáo Đại Vương!

[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Con nhỏ đó cũng ở đây, quá đáng thật, ức hiếp người cấp thấp kìa.

[Trước] [Tiểu Vũ Phi Phi]: Phải đó, lại còn cố tình hành hạ người ta, giết từng chút từng chút máu một.

[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Ai da, là Ma Đạo JB.

[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Cậu quen à?

[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Người cho tớ Tiên Tung Hài (giày gót tiên), giúp tớ làm nhiệm vụ mấy lần.

[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Có cần giúp không?

[Trước] [Tiểu Vũ Phi Phi]: Đánh thắng nổi chứ?

[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Nói đạo nghĩa thôi.

[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Này, Cáo Đại Vương, là cao thủ cao cao thủ đó (gương mặt cười), ức hiếp người thấp cấp hơn, sao là anh hùng hảo hán được?

[Trước] [Tiểu Vũ Miên Miên]: Đúng thế, còn hai đánh một nữa.

[Trước] [Tiểu Vũ Thanh Thanh]: Này (gương mặt giận dữ), sao không đếm xỉa gì đến người khác hả?

Những lời kêu gào đều nhằm vào Cáo Đại Vương đang thảnh thơi một bên, Dino đang trực tiếp chém người thì lại bị coi là vô hình. 

Cáo không biết là đang bận hay không muốn đáp lời, không hề nói câu nào. 

Dino tuy thấy mấy người bọn họ xuất hiện quá kỳ lạ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chúng tôi đang giải quyết ân oán cá nhân, người qua đường xin tiếp tục qua đường.”

Tiểu Vũ Miên Miên: “Ân oán cá nhân gì mà lại hành hạ người ta như thế, trò chơi thôi mà.”

Ji Yeon hơi nóng máu rồi, vừa đúng lúc định gõ chữ dằn mặt thì Cáo đã lên tiếng: “Nhiều chuyện, không muốn chết thì cút ngay lập tức!”

Đồng thời Dino nhận được tin nhắn cá nhân của Cáo: “Vừa rời khỏi đây, em tiếp tục, để unnie giải quyết.”

……

Dino choáng.

Cáo Thần chắc chắn đang giải quyết chứ không phải đang khiêu chiến đấy chứ?

Tiểu Vũ Thanh Thanh đợi mãi quả nhiên đã nổi sùng lên. Thực ra họ tuy giương cờ “thấy chuyện bất bình giữa đường chẳng tha”, nhưng với cao thủ như Cáo Đại Vương đây thì trong lòng vẫn thầm ngưỡng mộ và tơ tưởng, nhưng câu nói này của Cáo Đại Vương đã đập tan ngay sự ngưỡng mộ và ảo vọng đó.

Tiểu Vũ Thanh Thanh: “Này, hai người quá đáng thật!”

Tiểu Vũ Miên Miên: “Đúng thế! Đệ nhất thì ngon lắm sao, nói chuyện vậy với con gái quá là mất phong độ!”

Xì.....Dino không chịu. Bọn họ nói người ta là “con nhỏ đó” thì rất lịch sự rất phong độ chắc? Dino cười hỉ hả trả câu nói này lại: “Trò chơi thôi mà, giận cái gì chứ.”

Tiểu Vũ Phi Phi: “Trò chơi thì có thể mắng chửi người khác lung tung à?! Trò chơi thì có thể người cấp cao tùy tiện ức hiếp người cấp thấp hả?! Tôi giận rồi đấy!”

Dino bó tay nhìn trời, thật là tiêu chuẩn kép điển hình mà, nói chuyện với loại người này, đối với người học khoa học và có đầu óc logic mà nói thì quả là một dạng hành hạ kinh khủng.

Dino sợ nhất là nói chuyện với loại người tự mình mâu thuẫn mình và còn tự cho mình là đúng, nói một cách dứt khoát: “Quy luật giang hồ, PK đi, bốn người các bạn với hai người tôi, nếu thắng thì các người có thể đi, sau này bọn tôi không làm phiền hắn ta nữa.”

Cáo Đại Vương nói: “Em nghỉ đi, để unnie.”

Bạch Y Cầm Sư bước lên một bước, dáng vẻ khoan thai đứng chắn trước Hồng Y Nữ Hiệp. 

Dino nhớ đến thao tác mạnh mẽ chuẩn xác mọi khi của Cáo Thần, gửi đến một khuôn mặt cười: “Được, vậy em đứng xem ^_^”

Ba người gia tộc Tiểu Vũ lại không ứng chiến, vừa nãy lúc Park Dino phát chiến thư, bọn họ còn có tự tin thử sức, thế nhưng Cáo Đại Vương nói một cách nhẹ bẫng như thế, họ lại bị sự tự tin của Cáo làm cho do dự e ngại hẳn.

Một Cầm Sư, có lợi hại có mạnh mẽ đến đâu, thật có thể lấy một chọi bốn?

Nhân vật của bọn họ đứng im bất động, bàn bạc riêng với nhau, Ma Đạo JB nãy giờ im lặng giờ bỗng xuất hiện một hàng chữ trên đầu: “Cái gì mà PK, chuyện gì thế? Đại tỉ à, sao không chém nữa đi? Tiếp tục đi chứ, khỉ thật, lão đây tắm một cái rồi trở ra mà vẫn chưa chém xong.”

Tiểu Vũ Miên Miên: “JB, là em.”

Ma Đạo JB: “Miên Miên, sao em lại ở đây?”

Tiểu Vũ Miên Miên: “Em đến giúp anh.”

Ma Đạo JB lật lại tin lưu trữ, thấy đầu to hẳn ra, Tiểu Vũ Miên Miên này hắn rất quen thuộc, cùng tổ thành một đội giết quái mấy lần rồi, nhưng trước kia chưa từng thấy cô ta gánh lấy bất bình, mình oách đến thế sao?

Nếu mấy cao thủ đến thì giải quyết ân oán cũng không đến nỗi, nhưng mấy đứa con gái này thì làm được gì, vả lại còn là gia tộc Tiểu Vũ nữa, Ma Đạo JB chợt nghĩ đến Tiểu Vũ Suzy, tuy cô nàng không có ở đây, nhưng nói đến Gia tộc Tiểu Vũ thì chắc chắn phải nhắc đến Tiểu Vũ Suzy đầu tiên, Tiểu Vũ Suzy nghe nói đã đá Cáo Đại Vương, lại cướp chồng của Park Dino…

Khỉ thật! Hắn còn muốn chơi game yên lành mà, chứ đâu muốn bị cuốn vào chuyện ân oán tình thù rắc rối một cách vô lý thế này, hơn nữa cặp vợ chồng Cáo với Dino này vừa thù dai vừa biến thái, quả là không dễ chơi, bị bọn họ nhớ mặt thì chắc chắn không phải chuyện tốt. =))

Đặc biệt là Cáo Đại Vương, buổi trưa gặp Cáo, lúc đó Cáo Đại Vương như không nhìn thấy hắn, kết quả là buổi tối đã đợi sẵn ở Thiên Sơn Tuyết Trì rồi…

Chẳng lẽ Cáo biết mình đang làm nhiệm vụ liên hoàn, nên cố ý đứng đợi mình ở cửa cuối cùng?

Không thể nào, sao Cáo lại biết được?

Ma Đạo JB càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh, trước mắt đây là nhiệm vụ đầu tiên, để làm nhiệm vụ này hắn đã phải lên mạng liên tục tám, chín tiếng đồng hồ rồi, tuyệt đối không thể để sai sót, chết một lần không sao, dù gì trước đó hắn vẫn chưa chết lần nào.

Mới nghĩ đến đây hắn đã vội nói: “Không cần đâu, có chút ân oán giải quyết là được, vả lại mĩ nữ phải để yêu chiều, ha ha ha ha, chứ sao có thể để các bạn động thủ được, thế thì tôi quá mất mặt rồi.”

Mấy đứa con gái vì nghĩa xả thân này không ngờ “người bị hại” lại không thấu tình đạt lý gì hết, nhất thời không nói được gì, Tiểu Vũ Thanh Thanh hừ một tiếng, ba người phẫn nộ bỏ đi.

Ma Đạo JB nói: “Đại tỷ à, tỷ chém tiếp đi, còn hơn hai trăm đơn vị máu, tôi phải đi giặt quần áo cái đã, chắc lúc đó tỷ chém xong rồi nhỉ.”

Dino bỗng thấy tức cười, thì ra ba người đều rất biết tranh thủ, ai nấy đều tự làm việc riêng của mình. 

Tên này đáng ghét thì cũng có đấy, nhưng cũng khá thú vị, chỉ là mồm miệng hư quá thôi, Dino liền thu đao về, “Thôi được, không chém nữa.”

Dino: “Lãng phí điện, lãng phí tiền mạng, thà đi hái thuốc cho xong >o<”

Cáo Đại Vương: “Ừ, đi thôi.”

Chớp mắt, hai người cùng bỏ đi mất, mà Ma Đạo JB tuy chẳng ai thèm chém nữa, nhưng vẫn sáng xanh lấp lóe đứng nguyên chỗ cũ…

Định thân chú…=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro