CHƯƠNG 46: KỲ NGHỈ HÈ "VIÊN MÃN"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai hôm sau, sân bay thủ đô xuất hiện một cảnh tượng khiến mọi người rụng rời, một đại mỹ nữ nhan sắc kiều diễm thân hình bốc lửa kéo một vali hành lý to kềnh càng thở hổn hển (do bộ não khán giả nghĩ vậy) tiến về phía trước, còn cô gái có khí chất thanh tao đi phía sau cô ấy lại tay không thảnh thơi ung dung dạo bước.

Eun Jung bị vô số người nhìn bằng cặp mắt khinh bỉ.

Nhưng Eun Jung có bao giờ quan tâm đến ai, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, khiến bao người đàn ông làm trâu làm ngựa phải ghen tỵ chết đi được.

Ji Yeon khoan khoái ngồi trên máy bay, ăn một bữa ăn cũng khá là ngon.

Nhưng, cuộc đời đúng là không có bữa ăn nào miễn phí cả.

Lúc máy bay sắp đáp xuống sân bay Jeju, Eun Jung gấp báo lại, hờ hững bảo: “Phải rồi, bố mẹ Jung cũng ở Jrju, có muốn tiện đường gặp họ một lúc không?”

Ji Yeon chớp mắt, lại chớp mắt…

Ji Yeon trước giờ chưa hề say máy bay, nhưng thời khắc cuối cùng khi máy bay sắp hạ cánh, cô lại bắt đầu say rồi.

Ji Yeon đã vật vờ ngay trong nỗi hoảng sợ.

Thức ăn ngon của Jeju không cứu nổi cô, cảnh đẹp vật lạ của Jeju không cứu nổi cô, căn nguyên của mọi nỗi sợ hãi đều nằm ở ngày cuối cùng, hôm ấy, phải đến gặp bố mẹ Cáo Thần.

“Bố mẹ Jung sao lại biết em thế?” Ji Yeon u sầu hỏi.

“Đồng nghiệp nói với họ.”

“… Tại sao các thầy cô trường mình cũng nhiều chuyện thế.” Ji Yeon càng u sầu hơn.

“Phong thủy?”

“… T_T”

Tiêu rồi, câu pha trò của Cáo Thần cũng không thể nào cứu cô nổi.

Bố mẹ của Eun Jung đang ở một di chỉ khai quật trọng điểm của toàn quốc ở một huyện nào đó, chỉ cuối tuần mới về lại Jeju để nghỉ ngơi, vậy nên trước đó khi Ji Yeon và Eun Jung đến đó dạo chơi cũng không gặp được họ.

Nhưng mà, chẳng thà gặp sớm cho xong T_T

Ngày gần cuối, tâm trạng hoảng sợ của Ji Yeon đã đạt đến đỉnh điểm, sau đó đã làm một chuyện rất kinh hoàng, kéo Cáo Thần đi mua quần áo. 

Thực ra trước khi Ji Yeon đến Seoul, đã lấy lý do là “đến nơi thực tập phải mặc cho đàng hoàng nghiêm chỉnh”, đã bóc lột mẹ cô đến mấy chiếc váy, nhưng những chiếc váy đó đều không mang đến Jeju.

Cô cứ ngỡ chỉ đến đây để du lịch thôi, quần áo mang theo đều là những dạng thoải mái tiện lợi như quần jeans áo pull. Mặc loại đó mà đi gặp bố mẹ Cáo Thần thì tùy tiện quá.

“Mẹ Jung thích quần áo dạng nào thế?”

“Tại sao không hỏi bố Jung?”

“…”

Ji Yeon lườm Jung một cái, không đếm xỉa gì. 

Tất nhiên là sở thích của mẹ chồng thì phải cần tôn trọng hơn mà! Không đúng không đúng, không phải mẹ chồng… Ji Yeon vội vàng thầm chỉnh đốn lại mình. 

Nhưng lại nhanh chóng cảm thấy rằng, lần này cũng chả khác gì chuyện gặp mẹ chồng cả…

Tại sao cô mới hai mươi tuổi đã phải nếm trải cảm giác gặp bố mẹ chồng cơ chứ? T_T

“Chiếc này thế nào?”

“Đơn điệu quá.” Nhận được ánh mắt nghi ngờ của người nào đó bèn bổ sung thêm, “Nhìn bằng mắt thẩm mỹ của mẹ Jung.”



“Còn cái này?”

“Nhạt quá.”



“Cái này?”

Lắc đầu.



“Còn cái này?”

“… Mẹ Jung sẽ rất thích.”

Ji Yeon cúi xuống nhìn chiếc váy trong tay, thực ra cô chỉ tiện tay lấy lên thôi, trên chiếc váy ấy ít nhất cũng phải có một trăm con bướm…

Mẹ của Cáo Thần trong lời đồn rõ ràng là rất thanh cao rất học thuật cơ mà, làm sao lại thích kiểu quần áo này được.

“Jung lại chọc em à = =”

Eun Jung cười: “Đột nhiên Jung nghĩ ra, lần đầu tiên gặp Jung, có phải em cũng mua quần áo thế này?”

“… Đâu có, em chỉ mua đại một chiếc váy vải thôi. = =”

Ji Yeon suýt nữa đã mua một chiếc váy vải đoan trang kín kẽ rồi, cũng may mà Eun Jung kịp thời ngăn cô lại, lại còn thề thốt rằng bố mẹ mình tuy làm việc có liên quan ngành khảo cổ, nhưng tuyệt đối không thích những màu sắc gần với bùn đất. 

Cuối cùng Ji Yeon mặc một chiếc váy liền rất kín cổng cao tường màu gạo để ra mắt bố mẹ của Cáo Thần.

Vậy nhưng, Cáo Thần lần này quả nhiên không chọc ghẹo cô. Ngày hôm sau lúc đi ăn cơm cùng bố mẹ anh, mẹ của Cáo Thần nhấn mạnh với cô một cách nhã nhặn: “Con gái đừng mặc giản dị thế này.”

… Mẹ Cáo Thần rõ ràng là đang mặc rất giản dị rất quý phái mà, rốt cuộc thẩm mỹ của bà là gì đây = =

Có điều so sánh với quan điểm thẩm mỹ xuất chúng của mẹ Cáo Thần, thì điều càng khiến Ji Yeon bất ngờ hơn là, họ lại rất nhã nhặn rất nhã nhặn, hoàn toàn không có kiểu cách thanh cao như trong lời đồn.

Thực sự chỉ là gặp mặt rồi ăn cơm mà thôi, chẳng hỏi cô bất kỳ vấn đề gì cả, ngược lại còn nói nhiều về những chuyện thú vị trong quá trình khai quật di tích của họ.

Ji Yeon thấy kỳ lạ, hai ông bố bà mẹ tính khí tốt như thế, sao lại sinh ra một đứa con như Cáo Thần vậy…

Nhưng cô cũng không nghĩ ngợi gì, đối với đối tượng mà con mình khó khăn lắm mới động lòng được, thì người ta có thể nào tỏ ra khó chịu được hay sao?

Rất lâu về sau, Ji Yeon mới biết được tại sao giáo sư Lee – mẹ của Cáo Thần – lại hài lòng với cô như vậy. 

Cáo Thần mới yêu đương với cô không bao lâu, giáo sư Lee đã được đồng nghiệp báo cáo là con đã sa vào lưới tình rồi. 

Vì nghe nói cô bé ấy cũng học khoa Công nghệ thông tin, giáo sư Lee mới đến nhà hàng xóm là chủ nhiệm khoa Công nghệ thông tin để tìm hiểu về tình hình của Ji Yeon.

Chủ nhiệm khoa Công nghệ thông tin trường Kirin là một Nữ Cường Nhân, chuyên môn hành chính gì đều thâu tóm cả, nhưng chỉ có một vấn đề, đó là về tác phong thì rất nghiêm khắc, thường xuyên uốn cái này nắn cái nọ rất quá đáng, sinh viên trường Kirin xưng tặng danh hiệu Diệt Tuyệt Sư Thái (một nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung, chưởng môn đời thứ 3 phái Nga My, nổi tiếng với tính cách lạnh lùng, cứng nhắc, khắc nghiệt).

Thế nhưng giáo sư Lee vừa hỏi, thì chủ nhiệm khoa lại khen ngợi Ji Yeon hết lời. 

Giáo sư Lee vừa vui vừa lo, vui là vì cô gái đó chắc chắn là rất tốt, lo là vì, đến cả Diệt Tuyệt Sư Thái mà cũng khen ngợi không ngớt thế kia, lẽ nào bạn gái của con mình lại là một Tiểu Diệt Tuyệt? 

Lúc này nhìn thấy Ji Yeon thoải mái dễ gần, tuy ăn mặc giản dị nhưng cơ bản là vẫn rất xinh đẹp đáng yêu, nên giáo sư Lee quá đỗi vui mừng, thấy yên tâm và hài lòng hẳn.

Trong một quán ăn bình thường ở Jeju, buổi gặp mặt lần đầu tiên của Ji Yeon và bố mẹ Cáo Thần dần dần kết thúc. 

Thế nhưng Ji Yeon hoàn toàn đã nhẹ hẳn người, lại trong phút giây cuối cùng ý thức được rằng – Giáo sư Lee, bà quả nhiên là mẹ của Cáo Thần.

Họ đều có sở trường nói ra câu then chốt vào thời khắc cuối cùng - -

Giáo sư Lee cười híp mắt: “Ngày mai các con bay phải không, bố mẹ cũng vậy, vừa hay đi cùng với hai con.”

Thế là, Ji Yeon cùng bố mẹ Cáo Thần cùng đáp máy bay trở về, vì sắp sửa nhập học nên họ cũng phải về trường sắp xếp công việc giảng dạy.

Càng bi thảm hơn nữa là, trên máy bay còn có mấy thầy cô khác của trường, suốt dọc đường đều quan sát cô bằng ánh mắt thích thú hóng chuyện…

Tóm lại là, kỳ thực tập mùa hè của Ji Yeon, bắt đầu bằng “chạy trốn”, và kết thúc bằng “gặp bố mẹ chồng”, quả thực là viên mãn lạ thường, đạt được hai chữ “xuất sắc” trên bản báo cáo thực tập một cách không thể nghi ngờ gì nổi.

Về đến Seoul là đã bắt đầu vào học, sau đợt xoay như chong chóng vào lúc bắt đầu, Ji Yeon giờ mới có thời gian rảnh lên Mộng Du Giang Hồ, nhận được một đống tin nhắn.

Đầu tiên là cuối tháng Tám, của Lôi Thần DaNi.

“Mấy hôm em không đến, Tiểu Vũ Thanh Thanh lại rút khỏi bang rồi, ha ha ha, tuy không biết là tại sao, nhưng em sướng quá.”

Cùng một ngày, cách vài tiếng đồng hồ sau.

“Choáng, em biết là chuyện gì rồi, trò quái quỷ gì thế này, cô ta quả là quá nhục nhã, chả trách Tiểu Vũ Suzy không hề hé môi, bây giờ người trong bang đều rất ghét cô ta.”

“Dino, sao unnie cũng tham gia bữa họp mặt đó vậy? Mọi người đều nói cậu là đại mỹ nữ siêu cấp, còn nói người yêu cậu đẹp đến mức không thể nào đẹp hơn O(∩_∩)O~ Muốn gặp quá đi mất!”

Mấy tin nhắn tiếp sau là khoảng đầu tháng Chín. Của Hạn Yên.

“Bạn chẳng phải là sinh viên trường tôi, đúng không, tôi đã đi hỏi rồi, ha ha, tôi đã nói là nếu có một đại mỹ nữ như bạn, sao tôi lại không biết được chứ.

“Người đẹp yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho.”

Mấy mẩu tin sau lại là của Lôi Thần DaNi, thời gian gửi là hai hôm trước.

“Dino, có chuyện gì thế, người trong bang nói unnie giả mạo sinh viên kìa.”

“Họ nói unniemạo danh sinh viên trường X, Hạn Yên bảo cậu không phải sinh viên trường cậu ta, có chuyện gì thế, có phải có hiểu lầm gì không, Dino, em tin unnie.”

Ji Yeon nhớ đến mẩu tin nhắn trước của Hạn Yên thề thốt này nọ mà bó tay.

Lôi Thần DaNi lúc này cũng đang online, thấy Ji Yeon xuất hiện là vội vã gửi tin nhắn đến cho cô.

“Dino, em chịu không nổi nữa, trong bang thấy gớm quá.”

“Sao vậy?”

“Seung Ho và Suzy đó, ngày nào cũng chồng ơi vợ ơi, lại còn tặng ghế ngồi tặng quần áo, làm như sợ người ta không biết họ yêu nhau không bằng. Trước kia tuy cũng sến quá rồi, nhưng cũng có gì để khoa trương thế đâu.”

Oán thán của Lôi Thần DaNi cứ mẩu này tiếp nối mẩu khác: “Còn nghe nói Tiểu Vũ Suzy học rất giỏi ở một trường nào đó, làm ơn đi, trường của tớ còn tốt hơn trường cô ta mà cũng đâu có nổ thế đâu.”

Lôi Thần DaNi than vãn một loạt.

“Dino…”

“Hở?”

“Thật sự unnie là đại mỹ nữ sao? Họ còn nói người yêu unnie đẹp đến mức như không phải người…”

Cáo Thần quả thực là không phải người mà.

Ji Yeon choáng váng đánh một biểu tượng xấu hổ gửi đi, sau đó làm Lôi Thần DaNi cũng choáng theo. Đột nhiên cô nàng bỗng thông minh ra hẳn: “A! Chắc không phải Cáo Đại Vương là người yêu unnie đó chứ!”

Dino: “…”

Có gì mà không thừa nhận được đâu, Dino đáp: “Ừ ^_^”

“A a a a a a a a a a a!” Lôi Thần DaNi phát cuồng, “Hai người bắt đầu từ khi nào!! Có phải từ mạng ra ngoài đời thực không? A a a, không ngờ Cáo Đại Vương ngoài đời cũng đẹp như thế!”

Tin nhắn nổ ra xôm tụ như súng liên thanh, Dino bấm “tin tiếp theo” đến mức tay muốn tê dại, vội vã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô nàng, lúc ấy Lôi Thần DaNi mới bình tĩnh trở lại.

Lôi Thần DaNi gửi đi một dọc các biểu tượng cười lăn lộn: “Em cứ nghĩ đến Tiểu Vũ Thanh Thanh lại chia rẽ hai người trước mặt Cáo Đại Vương, là thấy tức cười chết đi được, ha ha ha ha ha, cô ta mà biết chuyện này chắc sẽ đập đầu vào tường mất thôi!”

Lôi Thần DaNi: “Dino, Cáo Đại Vương người yêu unnie ấy, em có thể nói chuyện này ra được không? (biểu cảm cầu nguyện)”

Cũng chẳng có gì, dù sao Cáo Thần rất thích danh phận. Dino đáp: “Tùy em…”

“Ha ha ha, tốt quá rồi, tớ nhất định sẽ tìm một cơ hội hoàn hảo để nói ra.” Lôi Thần DaNi hứng chí một lúc lâu rồi lại nghĩ ra chuyện để hỏi: “ Chuyện trường X là gì thế?”

Dino ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “nói dối thì không thể nói, nói thật không thể nói hết.”

Lôi Thần DaNi đờ ra một lúc: “Choáng, hình như em hơi hiểu mà lại cũng không hiểu lắm… Có điều họ nói unnie mạo danh sinh viên, unnie không giận ư?”

“Vô tư thôi ^_^”

So với những lời đồn đãi trong game, thì chuyện không để cho những người và vật mà mình không ưa thích trong game làm phiền đến cuộc sống hiện thực mới càng quan trọng hơn.

Dù gì trong cuộc sống thực cũng chỉ là người lạ mà thôi.

Đến cô là ai họ cũng còn không biết, chẳng thể nào tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô, có lẽ cũng sẽ không gặp lại, việc gì phải để tâm xem họ nói gì sau lưng mình nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro