[Collection] JeTisland, Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre:SSVN

.

.

.

I love you, Soo Yeonnie!

Author: vananh & LittleMoon

Disclamer: They don't belong to me

Pairing: JeTi

Rating: PG13

Tớ rất hạnh phúc khi gặp cậu, Soo Yeonnie.

Tôi tên là Hwang Mi Young, mọi người thường gọi tôi là Mi Younggie. Tôi sống cùng với bố mẹ tại một ngôi làng nhỏ - nơi những ngọn đồi trải dài đến tận chân trời với phong cảnh đẹp tuyệt. Ngọn đồi nhỏ phía sau nhà là nơi yêu thích của tôi, tôi thường đến đó chơi vì không khí ở đó rất dễ chịu. Tôi yêu khoảng không gian ở đó - khoảng không gian tràn ngập mùi hương của những loài hoa mới nở hòa lẫn trong âm hưởng của gió. Sau này, tôi sẽ đưa người mà mình yêu thương nhất đến đây.

"Chúng ta là bạn nhé!"

Đó là lời đề nghị của Jung Soo Yeon, cô bạn nhỏ bằng tuổi tôi. Nhà Soo Yeon mới chuyển đến cạnh nhà tôi, đó là một gia đình rất dễ thương. Hai bên gia đình chúng tôi rất thân thiết, tôi và cô bạn cũng nhanh chóng trở thành bạn thân. Soo Yeon rất đẹp, vì là con lai nên mái tóc của cô bạn có màu vàng. Tôi đã luôn ganh tị với Soo Yeon về mái tóc đó, nó màu vàng óng và bồng bềnh, ôm gọn lấy khuôn mặt hoàn mĩ của cô bạn. Đôi mắt to đen lấy, bờ môi nho nhỏ màu hồng nhạt... mọi thứ về Soo Yeon đều thu hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trái tim tôi bất chợt đập nhanh hơn khi nhìn thấy cô bạn.

Những ngày sau đó, tôi đã nói với mẹ của mình rằng:

"Mẹ ơi, con thích Soo Yeonnie lắm!"

"Uh, mẹ cũng thích Soo Yeon nữa. Bạn ấy rất dễ thương, đúng không?"

"Mẹ ơi, sau này con muốn cưới Soo Yeonnie!"

"Cái con bé này, con mới có năm tuổi thôi đó..."

Trái lại với những "dự định" của tôi lúc nhỏ, chúng tôi đã lớn lên bên nhau như những người bạn thân, chỉ như những người bạn thân mà thôi. Soo Yeon rất ngây thơ và trong sáng, cô ấy luôn tâm sự với tôi về mọi thứ. Tôi thì luôn ấp ủ tình cảm của mình trong lòng, tôi không dám thổ lộ với Soo Yeon vì tôi sợ sẽ đánh mất cô ấy. Soo Yeon được rất nhiều bạn trai trong lớp chú ý, nhưng cô bạn nhút nhát của tôi vẫn chưa muốn quen ai.

Những lúc rảnh rỗi, tôi thường dẫn Soo Yeon đến ngọn đồi phía sau nhà, cô bạn cũng rất thích nơi này. Soo Yeon của tôi chạy đi khắp nơi trên ngọn đồi này, gió mơn man luồn vào mái tóc vàng óng của cô ấy. Soo Yeon chợt cúi xuống hái những bông hoa tím nhạt rồi đưa cho tôi...

"Mi Younggie, cậu xem này, hoa đẹp quá!"

"Cậu thích nơi này chứ?"

"Tớ rất thích, cảm ơn cậu!"

Soo Yeon nhìn những bông hoa và mỉm cười, tôi không thể nào rời mắt khỏi khuôn mặt ấy. Trái tim tôi chợt nhói lên, tôi ngày càng yêu Soo Yeon nhiều hơn. Đôi lúc tôi muốn nói hết những suy nghĩ của mình cho Soo Yeon biết, nhưng liệu cô bạn có chấp nhận điều đó không? Tôi sợ Soo Yeon sẽ ghét tôi... Tôi sợ Soo Yeon sẽ không còn mỉm cười với tôi như thế này nữa...

Rồi một ngày, điều tôi lo lắng nhất cũng xảy ra. Năm chúng tôi học lớp 11, Soo Yeon có để ý một người con trai. Cậu ấy là Dong Hae - một chàng trai rất nổi tiếng trong khối. Soo Yeon của tôi giờ đây lại hay thở dài và tính tình thay đổi rất thất thường. Đôi mắt cô ấy giờ đây chỉ còn hình bóng của một người duy nhất, không còn chỗ cho tôi nữa rồi... Tim tôi đau lắm, cảm giác như nó đang vỡ ra từng mảnh vậy...

Hôm nay tôi đi đến ngọn đồi một mình. Tôi ngồi dưới gốc cây táo, ánh mắt vô hồn.

Buồn ư?

Phải rồi...

Tôi xứng đáng bị như vậy mà...

Tôi đã quá ngu ngốc. Tôi đã không nói hết những tình cảm của mình cho Soo Yeon biết.

Tôi cứ luôn lo sợ rằng mình sẽ mất Soo Yeon, để rồi tự trốn tránh tình cảm của bản thân.

Nhưng giờ đây... tôi đã mất Soo Yeon thật rồi...

Soo Yeonnie... tớ yêu cậu. Tớ không thể nào sống thiếu cậu.

Tôi lê bước trở về nhà trong trời mưa tầm tã. Mưa đang rơi, và nước mắt của tôi cũng vậy, chúng dường như đang hòa vào nhau. Nước mưa thấm vào da thịt, tôi không thấy lạnh, tôi đã không còn cảm nhận được gì nữa rồi. Trong tim tôi chỉ còn có hình bóng của Soo Yeon mà thôi...

Sáng hôm sau.

"Con chưa đi học sao? Soo Yeon đã đi từ sớm rồi, bác tưởng nó đi với con chứ?"

Tôi cười gượng gạo.

"Dạ... Cháu chào bác..."

Tôi lầm lũi bước đi trên con đường dài, đang thẫn thờ, bỗng có cái gì đó chạm nhẹ vào đôi gò má tôi. Tôi khẽ ngước nhìn.

Đẹp quá! Thì ra hoa anh đào đã nở rồi!

Sắc hồng đang bao trùm cả một khoảng trời này. Tôi chợt nhớ đến ngày xưa, khi tôi và Soo Yeon hay cùng nhau ngắm hoa anh đào mỗi độ xuân về. Nhưng giờ đây, chỉ còn có một mình tôi mà thôi...

Tôi bước vào lớp và quan sát xung quanh. Tôi muốn thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia ngay bây giờ.

"Mi Young àh, cậu biết tin gì chưa?"

"Có chuyện gì àh?"

"Soo Yeon và Dong Hae đang quen nhau đó!"

Thật sao?

Người tôi như đông cứng lại. Tôi im lặng và ngồi xuống chỗ của mình. Dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng tại sao khi nghe được tin đó, tôi lại cảm thấy đau nhói như thế này?

Hôm ấy, Soo Yeon đã rất vui, cô ấy còn kể với tôi đủ điều về Dong Hae nữa. Tôi đã cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Tan học, tôi và Soo Yeon lại cùng đi trên con đường đầy hoa anh đào ấy. Soo Yeon nắm lấy tay tôi. Sự ấm áp nơi bàn tay của cô ấy làm lòng tôi chợt tĩnh lại. Siết chặt tay Soo Yeon, nước mắt tôi chợt lăn dài.

Soo Yeon nhìn tôi, cô ấy kéo mạnh lấy cánh tay tôi và ôm tôi vào lòng. Soo Yeon đưa một tay lên vuốt ve mái tóc đen nhánh của tôi và lo lắng hỏi:

"Cậu sao vậy, Mi Younggie?"

Tôi chỉ biết im lặng và ôm Soo Yeon thật chặt. Tôi muốn sống mãi với giây phút này và thật sự lo sợ Soo Yeon sẽ biến mất, biến mất khỏi vòng tay tôi...

Tối hôm đó, Soo Yeon đã ngủ lại nhà tôi. Chúng tôi cùng nhau xem phim rất lâu cho đến khi Soo Yeon gục đầu lên vai tôi, dụi mắt.

"Soo Yeonnie, cậu buồn ngủ rồi àh?"

"Uh, mình đi ngủ đi."

Khi Soo Yeon đã nằm ngay bên cạnh tôi trên chiếc giường nhỏ này, tôi quay sang nhìn cô ấy.

"Sao cậu không ngủ?"

"Tớ thích nhìn cậu ngủ hơn..."

"Ngốc quá, ngủ đi."

Soo Yeon nắm lấy tay tôi, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn sang cô bạn đang ngủ say bên cạnh và mỉm cười khi phát hiện ra rằng tay chúng tôi vẫn còn nắm chặt lấy nhau.

Tôi nhớ hôm nay là ngày rất quan trọng và chồm dậy với tay lấy điện thoại đặt ở đầu giường. Hôm nay là sinh nhật của Soo Yeon, phải rồi, bất cẩn quá, tôi chưa chuẩn bị gì cho Soo Yeon cả... Lúc tôi đang còn bối rối thì Soo Yeon đã tỉnh dậy và mỉm cười nhỉn tôi.

"Sao cậu dậy sớm quá vậy?"

"Hôm nay là sinh nhật của cậu đó!"

"Uh, mình đi đến khu vui chơi đi!"

Chúng tôi chồm dậy thay đồ và chuẩn bị đến khu vui chơi yêu thích của hai đứa. Tôi mặc chiếc váy màu hồng mà tôi thích nhất còn Soo Yeon thì mặc một chiếc váy màu vàng nhạt của tôi. Đến khu vui chơi, tôi và Soo Yeon lại giống như lúc xưa, hai đứa chơi đùa vô tư mà không lo nghĩ đến bất cứ điều gì cả. Chơi một hồi, chúng tôi đã thấm mệt và hai đứa quyết định là sẽ ngồi nghỉ ngơi.

Nóng quá! Chắc là do tôi chạy nhiều. Tôi quay sang nhìn Soo Yeon và phát hiện ra mồ hôi đã thấm đầy trán cô bạn rồi. Tôi bèn lấy chiếc khăn màu hồng ra nhẹ nhàng lau cho Soo Yeon. Khi Soo Yeon mỉm cười nhìn tôi như thế, tôi đã rất hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau, trời đã nhanh chóng sập tối. Tôi và Soo Yeon giờ đây đang ngồi trước chiếc đu quay khổng lồ đủ màu sắc. Đèn đã bắt đầu sáng, chúng tôi dường như cảm thấy choáng ngợp trước khung cảnh của thành phố về đêm. Thật tuyệt vời! Tôi mỉm cười nắm lấy tay Soo Yeon. Ấm áp quá...!

Hình như tôi vừa thấy một bóng người rất quen. Khi tôi nhìn kỹ lại thì phát hiện ra người đó chính là Dong Hae. Cậu ấy đang đi cùng một chàng trai tóc vàng. Dong Hae cũng nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy chợt mỉm cười làm tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng.

"Soo Yeonnie, Dong Hae kìa..."

"Uh, tớ thấy cậu ấy rồi."

"Cậu ấy đi với ai vậy?"

"Àh, bạn trai cậu ấy đó!"

Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.

"Chẳng phải cậu và Dong Hae đang quen nhau sao? Cậu đang nói gì vậy?"

Tôi cảm thấy bất ngờ và khó hiểu vô cùng. Nhưng có một điều còn làm tôi lo lắng hơn thế này nữa kìa, tôi muốn thổ lộ với Soo Yeon về tình cảm của mình. Tôi nhìn Soo Yeon, ánh mắt sâu thẳm đó chợt xoáy vào tim tôi. Mặt tôi nhanh chóng đỏ ửng lên.

"Soo Yeonnie... tớ... có chuyện muốn nói với cậu..."

Soo Yeon im lặng nhìn tôi, gương mặt cô ấy giờ đây trông nghiêm túc hơn bao giờ hết. Có lẽ, Soo Yeon đang chờ đợi một điều gì đó từ tôi chăng?

"Tớ... tớ yêu cậu!"

Tôi cúi gầm mặt xuống, giọng nói như đang vỡ òa ra.

"Tớ... tớ yêu cậu từ lâu lắm rồi... Nhưng tớ không dám nói... Tớ sợ cậu sẽ ghét tớ..."

Nước mắt tôi đột nhiên lăn dài trên má. Soo Yeon chợt ôm tôi vào lòng và thì thầm bên tai tôi.

"Ngốc àh, cậu có biết tớ chờ câu nói này lâu lắm rồi không? Tớ đã phải đóng kịch rất vất vả đấy..."

Tôi sững người lại. Đóng kịch ư?

"Vậy cậu có yêu Dong Hae không?"

Tôi đẩy Soo Yeon ra và nói.

"Cậu ngốc quá...!"

Soo Yeon hôn nhẹ lên trán tôi và thì thầm.

"Tớ không yêu Dong Hae, vì từ lâu, tớ đã yêu một cô bạn gần nhà rồi... Cô bạn ấy rất dễ thương, tớ đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn che chở cho cô ấy suốt đời... Và tớ biết rằng cô bạn ấy cũng thích tớ, nhưng không lúc nào cô ấy chịu bày tỏ lòng mình cả, buộc lòng tớ phải hợp tác với Dong Hae và chọc cô ấy..."

Tôi sững lại theo từng câu nói của Soo Yeon. Thì ra... tất cả chỉ là giả thôi...

"Tớ yêu cậu, Hwang-Mi-Young-ngốc-nghếch! Đối với tớ, cậu lúc nào cũng là người quan trọng nhất..."

Tôi òa khóc lên khi nghe những lời đó.

"Cậu ác quá! Cậu có biết là tớ đã đau khổ như thế nào không? Tớ ghét cậu, Jung Soo Yeon!!!"

"Tớ xin lỗi. Nín đi nào, Mi Younggie của tớ..."

Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi biết rằng tôi sẽ không cần bất cứ thứ gì khác ngoài Soo Yeon. Tôi thật sự rất yêu Soo Yeon, thật sự rất yêu cô ấy. Tôi cảm thấy mình đang là người hạnh phúc nhất trên thế giới này vì tôi đã có Soo Yeon, có được tình yêu đích thực trong cuộc đời mình. Lúc nào tôi cũng thầm cảm ơn Soo Yeon vì đã ở đây, ngay bên cạnh tôi, đã xuất hiện trong cuộc đời tôi và ở lại đó mãi mãi.

Chúng tôi cùng nhau bước đi dưới tán hoa anh đào. Khi những cánh hoa nhỏ màu hồng nhạt đó chạm nhẹ lên mái tóc tôi, Soo Yeon đã luồn tay vào và gỡ chúng ra. Tim tôi lại rung lên vì sự chăm sóc đặc biệt đó - sự chăm sóc đặc biệt mà cậu ấy luôn dành riêng cho tôi.

Về đến trước cửa nhà tôi.

"Tớ xin lỗi vì đã không chuẩn bị quà cho cậu..."

"Không sao đâu, Mi Younggie àh."

"Không được đâu. Cậu muốn quà gì? Nói cho tớ nghe nào..."

Soo Yeon mỉm cười khi nhìn thẳng vào mắt tôi. Cô ấy chợt kề sát vai tôi và thì thầm.

"Tớ muốn cậu!"

Mặt tôi chợt đỏ ửng lên, tôi cảm thấy bối rối vô cùng. Tôi yêu Soo Yeon, nhưng thật sự thì tôi chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ.

"Tớ cũng không biết nữa, Soo Yeonie àh..."

"Tớ sẽ nhẹ nhàng mà, Mi Younggie..."

Soo Yeon nói xong rồi kéo tôi vào nhà. Tôi không biết làm gì khác, tôi hoàn toàn bị động.

"Các con đi chơi về sớm vậy?"

"Dạ. Hôm nay cháu ngủ lại đây nha cô!"

"Uh, hai đứa ngủ sớm đi. Chắc là đi cả ngày mệt lắm phải không?"

Khi chúng tôi đã vào phòng, Soo Yeon nhanh chóng khóa cửa lại. Tôi cẩn thận quan sát từng hành động của Soo Yeon và lo lắng với cảm giác sợ vì quá lạ lẫm. Soo Yeon quay sang nhìn tôi, ánh mắt cô ấy lúc này như đang nhấn chìm tôi, tim tôi đập mạnh hơn và hơi thở thì đột nhiên gấp gáp hơn. Soo Yeon tiến gần về phía tôi và đặt môi tôi một nụ hôn. Cảm giác này lạ lẫm quá! Tay Soo Yeon chợt luồn vào mái tóc tôi và giữ cho nụ hôn sâu thêm, tôi rụt rè đáp trả. Tôi bắt đầu khó thở khi Soo Yeon càng lúc càng tiến sâu vào cổ họng mình, mặt tôi đỏ ửng lên. Soo Yeon thả tôi ra và ngay lúc đó tôi khuỵu xuống, thở một cách khó nhọc.

Soo Yeon đang làm chủ tất cả. Tôi cảm thấy mình thật yếu ớt khi đứng trước Soo Yeon lúc này. Soo Yeon nhìn tôi âu yếm và dùng hai tay đỡ tôi đứng dậy. Chúng tôi đã tiến gần hơn về phía chiếc giường nhỏ màu hồng. Soo Yeon hôn vào trán tôi rồi từ từ di chuyển xuống đôi mắt và gò má. Soo Yeon nhẹ nhàng nâng niu tôi từng chút một.

Tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh Soo Yeon, thật sự rất hạnh phúc. Khi chiếc váy hồng từ từ rơi nhẹ xuống sàn, tôi chợt cảm thấy xấu hổ và lấy tay che lại.

"Mi Younggie... bỏ tay ra đi..."

"Đừng... đừng nhìn tớ... xấu lắm..."

Tôi nói trong hơi thở gấp gáp.

"Ngoan nào, Mi Younggie của tớ... Cậu rất đẹp... Tớ yêu cậu, Mi Younggie àh..."

Soo Yeon nói khi hôn lên phần cổ của tôi. Cô ấy để lại vô số vết đỏ ở đó như đánh dấu sự chiếm hữu. Soo Yeon đè tôi nằm xuống giường. Tôi thở nặng nhọc hơn, tay nắm chặt lấy tấm grap giường. Cảm giác này quá mới mẻ đối với tôi...

Môi của Soo Yeon dần dần di chuyển xuống ngực tôi. Chiếc áo ngực màu hồng của tôi được Soo Yeon cởi ra một cách nhanh chóng. Tay tôi siết chặt tấm grap giường hơn, mắt tôi ngân ngấn nước khi Soo Yeon cắn nhẹ lên ngực. Soo Yeon mỉm cười nhìn tôi khi cô ấy bắt đầu cởi đổ của mình ra. Soo Yeon dùng nụ hôn của mình để trấn an tôi khi cô ấy từ từ di chuyển xuống dưới.

"Soo... Soo Yeonnie àh... Đau... đau quá..."

Tôi cắn chặt môi vì hơi thở gấp gáp của mình. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, tôi ôm chặt lấy Soo Yeon hơn. Soo Yeon cũng ôm chặt lấy tôi và thì thầm vào tai tôi.

"Tớ... tớ xin lỗi Mi Younggie àh... Tớ yêu cậu..."

Đó là một đêm rất dài. Đêm dài nhất trong cuộc đời của tôi.

Tôi tỉnh dậy khi một vài tia nắng của buổi sáng bắt đầu chiếu vào mắt mình. Chói quá...

"Cậu dậy rồi àh?"

Soo Yeon nói và hôn nhẹ lên đôi gò má của tôi. Tôi im lặng nhìn cậu ấy.

"Cậu còn đau không, Mi Younggie? Tớ xin lỗi... Tớ yêu cậu. Hãy luôn ở bên cạnh tớ nhé..."

Soo Yeon ôm tôi vào lòng. Tôi đang mỉm cười hạnh phúc. Phải, tôi đang mỉm cười rất hạnh phúc.

Những ngày sau này cũng vậy, chúng tôi lại cùng nhau đi qua những con đường màu hồng của hoa anh đào và đôi lúc lại lên ngọn đồi nhỏ phía sau nhà. Sau khoảng thời gian học cấp ba, chúng tôi tiếp tục cùng học chung một trường đại học. Chúng tôi đã cho gia đình hai bên biết mối quan hệ của hai đứa. Ban đầu còn nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng, tình yêu của chúng tôi đã được chấp nhận. Soo Yeon và tôi tổ chức một đám cưới nhỏ và quyết định sống cùng nhau trong một ngôi làng nhỏ ở Mĩ.

Dù có khó khăn cách mấy, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống bên cạnh Soo Yeon của tôi cả. Và tôi biết rằng, tôi sẽ không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn duy nhất này.

Soo Yeonnie àh, tớ yêu cậu! Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế này nhé.

Cám ơn cậu, cám ơn cậu vì mọi thứ. Tớ thật sự rất hạnh phúc...

----------------------------------

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti#snsd