Wrong Number - YoonYul |K|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Victorya 

Category: SE - Romance

Pairing: YoonYul

Status: Completed

Rating: K

Summary: You called me, the wrong number. I met you and fell in love........ But......... Why did you leave me alone........... to come to another part of the world...... so far from me.....

Forewords: Love is pain...

--------------------------

  Một ngày mùa thu. Nắng dịu nhẹ trải lên những mái đầu đang hối hả bước đi trong cơn gió lạnh thoang thoảng. Không khí sực nức mùi cà phê pha đậm. Yoona ngồi trong quán, hờ hững ngắm nhìn những người đi bên ngoài. Những cô gái ấm áp trong khăn len rực rỡ và bao tay đủ loại. Tóc mai bay phất phơ, hơi xoăn lại trong gió lạnh. Nhấp một ngụm cà phê nóng hổi, cô khẽ mỉm cười. Nụ cười đẹp như thiên thần thoáng qua khuôn mặt trắng trẻo. Vuốt mớ tóc lòa xòa trước trán, cô chống cằm đầy suy tư. 

  Điện thoại reo. Số lạ

 Đầu dây bên kia, giọng một cô gái vang lên

_"Oppa ah..... Em......em đau" Yoona tròn mắt

_"Cô là ai?" Im lặng. Rồi có tiếng thều thào

_"Cô...cô không phải là....SangWoo oppa?"

_"Không! Cô nhầm số rồi!" Cô cáu

  Định cúp máy thì cô giật mình. Một tiếng kêu đau đớn vọng tới tai.

_"Cô làm sao thế?" Cô nói như hét vào điệ thoại

_"Tôi đau" - cô gái nói

_"Cô có thể đến đưa tôi đi bệnh viện được không?" 

 Yoona nhíu mày. Lần đầu cô gặp chuyện này đấy. Một người gọi nhầm số, rồi bảo cô tới đưa cô ta đi bệnh viện? Lừa đảo chăng?

_"Nhà cô ở đâu?" Yoona hỏi tiếp

_"Số 7.... chung cư Nam Seoul"

_"Cô ở một mình à?!" Một sự im lặng đáng sợ trả lời cô

_"Cô gì ơi! - Yoona gọi

 Không có ai trả lời. Chỉ có tiếng rên nặng nhọc phả từng hồi vào tai cô. Để tiền cafe trên bàn, cô ôm lấy chiếc áo khoác và chạy vụt ra xe 

Tại Bệnh viện Trung tâm Seoul.  

 Yoona ngồi chèo queo một góc. Cô ghét màu trắng. Cô ghét mùi bệnh viện. Cô y tác với bộ đồ trắng muốt bước ra

_"Ai là người nhà bệnh nhân?" Yoona lúng túng đứng dậy

_"Tôi.... là tôi" Yoona nói

_"Bệnh nhân bị ung thư máu giai đoạn cuối, đúng ra cô không nên để cô ấy ở nhà một mình" Cô nhìn vào bệnh án.  Yoona như chết sững.

 * Ung thư?* Yoona's POV

 Hít một hơi dài. Bình tĩnh nào IM YOONA. Nở một nụ cười méo mó, cô phân trần

_"Tôi.... chỉ là có chút chuyện". Cô y tá ngẩng lên

_"Không sao..... thời gian tới bệnh sẽ tái phát thường xuyên, cô ấy nên nhập viện để theo dõi..... Cô đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện cho cô ấy" Yoona ngập ngừng. Cô vẫn chưa biết gì về cô ấy. Ngay cả cái tên.

_"Tôi gặp cô ấy trước được chứ?" - Yoona hỏi nhỏ.  

_"Được! Sau đó cô nhớ ghé qua làm thủ tục nhập viện nhé!" 

 - tạch - Yoona vặn tay nắm cửa. Cô gái đã ngồi dậy, quay người ra phía cửa sổ. Ngoài đó, một cây phong già đỏ rực đang thả từng chiếc lá xuống mặt cỏ xanh rì. Nghe tiếng động, cô quay đầu lại. Khuôn mặt tròn xinh, đôi mắt 2 mí nhấp nháy. Chỉ tiếc vì căn bệnh hiểm nghèo nên không có sắc hồng. Nếu không, cùng với đôi môi mong đỏ đó, cô sẽ là cô gái đẹp nhất trần gian.  

_"Cảm ơn cô." Nhìn thấy cô, cô ấy mỉm cười

_"Không có gì." Yoona lúng túng ngồi xuống chiếc ghế tựa gần đó. 

_"Làm phiền cô rồi..... không ngờ tôi lại gọi nhầm số"Cô vẫn nói, giọng đều đều 

_"Không có gì." Yoona lặp lại câu nói lần thứ hai. 

 Đôi mắt cô dè dặt nhìn vào đôi mắt người đối diện. Nó trong và sâu thẳm. Cô có cảm giác mình rơi tõm xuống một hố sâu đầy nước trong xanh mà không cách nào thoát ra được. Bối rối, Yoona đưa mắt nhìn ra ngoài.  

 _"Vẫn chưa biết tên cô...."

_"Kwon Yuri. Còn cô?"

_"Im Yoona."

_"Năm nay cô bao nhiêu?"

_"Tôi 22, còn cô?"

_"23....Tôi lớn hơn cô 1 tuổi." Cô ấy mỉm cười.

 Yoona không nói gì. Chợt thấy đắng trong cổ họng. Cô thấy buồn thay cho cô ấy. Tuổi 23 tươi đẹp đang mở ra trước mắt, còn cô thì nằm đây trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng, với tuổi thanh xuân đang dần héo úa.

_"Đừng buồn cho tôi. Tôi hài lòng với những gì tôi đang có. Cuộc sống vẫn tươi đẹp mà." Yuri lại mỉm cười

 Bỏ lửng câu nói, cô lại nhìn ra cửa sổ. Vài vệt nắng đang vẽ lên đó những đường thẳng màu vàng óng ánh. Cô là người nói lời đầu tiên giữa họ.

  Yoona thường đến bệnh viện thăm Yuri. Anh trai cô ấy - Kwon Sang woo - thường bận rộn suốt ngày, vì thế Yoona tự cho mình cái nghĩa vụ phải ở bên cô ấy chăng? Tận dụng mọi thời gian rảnh, Yoona ở bên Yuri, pha trò, đẩy Yuri ngồi trên chiếc xe lăn đi dạo vòng vòng trong khuôn viên yên tĩnh đầy hoa của bệnh viện. Yoona thích không khí ngoài này hơn và Yuri cô ấy cũng thế. Yuri thường chun mũi: 

_"Chị ghét màu trắng! Tang thương quá! Chị ghét cả mùi của bệnh viện nữa... Nó cứ lẩn quẩn theo chị từ bé đến giờ." 

 Những lúc ấy Yoona mím chặt môi, cố kìm những giọt nước mắt ngấp nghé trào ra ngoài khóe mi đã nhòe đi.

_"Em cũng thế." Cô cười 

 Yuri luôn chia sẻ tấm lòng mình trước với Yoona. 

 Yuri rất thích cười. Cô ít nói, và thường nói những câu rất gọn. Nhưng cô cười suốt. Nụ cười của cô là thiên đường ấm áp, là thảo nguyên trong xanh. Những lúc ấy Yoona thường đứng ngẩn ngơ nhìn. Rồi cô cũng cười theo. Nụ cười thoảng qua khuôn mặt đẹp như tạc tượng của cô, rồi bay đi, không để lại dấu vết gì. Thật tệ khi người ngoài cuộc lại đau đớn hơn người trong cuộc


_"Cậu đang yêu! Im Yoona, cậu đang yêu đúng không?" - Sooyoung - bạn thân nhất với Yoona -nhìn chằm chằm vào cô

 _"Điều gì khiến cậu nghĩ rằng tớ đang yêu?" - Yoona nhướn mày.

_"Ngồi hát vu vơ này. Nhấp nhổm chờ hết giờ làm rồi chạy biến đi ngay này. Hay nghĩ vẩn vơ này.... Tất cả những điều đó nói rằng cậu đang yêu!" - Sooyoung nhấn mạnh.

 Yoona ngồi im. YÊU?...Cô chưa bao giờ nghĩ.....cô sẽ yêu Yuri. Cả hai vẫn luôn là chị em... là chị em. Hôm ấy cô nhìn Yuri rất lâu. Lâu đến nỗi cô ấy gắt nhẹ

_"Em đừng nhìn nữa! Kì lắm!" Khi ấy Yoona mới thôi nhìn Yuri và quay sang chỗ khác.

 Có lẽ cô yêu thật rồi. Yoona bị mê hoặc bởi vẻ ngây thơ, trong sáng đó chăng? Cô bị mê muội trong nụ cười huyền hoặc đó chăng? Hay cô đã lạc lối trong đôi mắt sâu thẳm đó? Im Yoona - cô tự biết cô có nét đẹp sắc sảo hơn các cô gái khác. Nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ không yêu, đúng không? 

 Ngày qua ngày. Yoona không dám nói lời yêu. Cô sợ... Sợ cái mỏng manh giữa hai người sẽ đứt nếu cô nói lời yêu.  

 Mùa thu năm sau. Gió vẫn miết đều lên vỉa hè, làm nhẵn bóng những viên gạch lát. Yuri nằm trên giường bệnh, héo hắt, úa tàn. Nắm lấy tay Yoona, cô cười vô định

_'"Chị ghét màu trắng. Ghét mùi bệnh viện nữa" Yoona siết lấy bàn tay mỏng manh.

_"Em cũng thế." Cô cười đau đớn

_"Màu đỏ đẹp hơn đúng không? Màu lá phong cuối thu" Yuri ngoái đầu ra ngoài cửa sổ 

 Quay lại nhìn Yoona, cô nấc lên một tiếng rồi nói

_"Yoona à...."

_"..........CHỊ YÊU EM."

 Đôi hàng mi hờ hững khép. Đôi môi bớt hồng. Đôi tay bớt ấm. Và Yuri...... ra đi. Thanh thản, nhẹ nhàng như cách cô sống mấy ngày qua. Yoona gục đầu vào vai Yuri lần cuối. Nước mắt rơi nóng hổi, cô là kẻ bại trận. Đến phút cuối cùng, người nói lời yêu trước vẫn là Chị. Thì thầm, Yoona vuốt đôi má Yuri lần cuối

_"Em cũng yêu Chị." 

 Một mùa thu mới. Yoona lại ngồi trong quán. Mùi cafe vẫn thoảng hương, quyến luyến day dứt. Cô nhấp một ngụm. Đắng. Nhưng ngon.

 Điện thoại reo. Số lạ

_"Xin lỗi tôi nhầm số." - Đầu dây bên kia ngượng ngùng xin lỗi sau vài câu trò chuyện

_"Không có gì" - Yoona cười vu vơ và gấp máy.

 Yuri à, chị đã gọi nhầm vào máy em. Và chị có lẽ cũng đã bước nhầm vào cuộc đời em. Nhưng chị biết không? Có lẽ em đã luôn muốn được bị nhầm như thế, một lần nữa....Để thấy được chị.........Tại sao...Tại sao bây giờ, khi chị đã đi rồi, em lại không thể bước nhầm vào cuộc đời ai đó khác nữa?

.

.

.

.

.

END.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro