04.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thực tế, Chaewon đã không giữ lời hứa.

Thật quá khó để khẳng định được liệu Garam có thực sự là một trong những tù nhân đang xếp hàng để bị chém hay không. Trời đã tối, chưa hẳn là bóng đêm nhưng hoàng hôn đã đến và nó làm họ khó có thể nhìn được mọi thứ trước mắt, bởi có lẽ mọi thứ lúc này đều mờ, khiến họ khó phân biệt được cái này với cái khác. Điều đó có nghĩa họ ở xa nơi các phạm nhân kia đang bị giam. Hai người đã tìm cách lẻn ra phía sau bức tường rào của cung điện, nơi được bao phủ bởi những bụi cây rậm rạp, đầy dương xỉ và gần như không thể vượt qua được. Gần như không có nghĩa là không thể, bằng chứng là hai người họ vừa thử vượt qua nó, cô và Kazuha, trèo lên tường và nằm thấp người để họ có thể nhìn vào sân trong. Ở đó, họ thấy mỗi nạn nhân đều bị bịt mắt, những dải vải dày buộc quanh mắt như khiến mỗi người trong số họ hoàn toàn bất lực, thuận tiện để kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay.

Khoảng sân là một khu vực rộng rãi, thoáng đãng, lối vào phía sau của cung điện cao ngất ngưởng, chi tiết sang trọng bên ngoài tòa nhà tương phản hoàn toàn với những tấm bê tông hình vuông được đặt trước nó. Những kẻ phạm tội, tổng cộng có tám người, đều quỳ trên nền bê tông, cúi đầu hoàn toàn câm lặng, sự im lặng bao trùm toàn bộ không gian này, chỉ có tiếng lách tách nhẹ nhàng của ngọn lửa được thắp sáng bên trong nhiều loại đèn lồng rải rác khắp nơi như một nguồn sáng . Tám người họ đã quỳ quay mặt về phía một cầu thang bằng đá, rộng và lớn, dẫn đến lối vào phía sau của cung điện, và trước những cánh cửa hở hang dẫn vào bên trong, một chỗ ngồi xa hoa đã được bày ra, hai bên là các ghế khác quay mặt về phía sân, phạm nhân quỳ bên dưới. Tất cả những chiếc ghế này, trừ chiếc ở giữa (cái ghế đắt nhất trong số đó) đều trống.

Đã lâu lắm rồi Chaewon mới để mắt đến nữ hoàng.

Miyawaki Sakura nhàn rỗi ngắm nhìn tám công dân trước mặt, cô ngồi bắt chéo chân trên ghế, cô ta bắn ánh nhìn xuống họ, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, khi một trong tam tên tội phạm được đưa về phía chân bậc thang. Sakura đang mặc đồ lụa, có màu giống với tên của cô nàng với những bông hoa thêu tinh xảo và kết hợp hoàn hảo với những hoa anh đào làm nổi bật chiếc kẹp tóc giúp giữ những sợi tóc bạc lòa xòa ra sau trán. Bộ trang phục mỏng manh như vậy trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt dữ dội trên khuôn mặt nàng, mặc dù nó chẳng có gì khác ngoài một cái nhếch môi uể oải, nhưng có điều gì đó về sự tập trung trong ánh mắt của nàng... ít nhất phải nói là nó đáng lo ngại. Có một tên vệ binh đứng ở bên ghế của nàng, vẻ mặt đơn điệu và vẫn giống như những con búp bê bằng sứ.

Thành thực mà nói thì nó không hẳn là Chaewon đã thất hứa. Sau tất cả thì lời hứa của cô là nếu cô và Kazuha gặp phải một tình huống mà cô cho là quá nguy hiểm, thì cô sẽ khuyến khích Kazuha rút lui. Và rõ ràng là những gì cô thấy thì cô mới đánh giá được nó nguy hiểm không chứ, không thể coi đó là tình huống nguy hiểm nếu cô không thấy nó được.

Bởi đơn giản là vì mối nguy hiểm đến từ phía sau.

Mối nguy hiểm đến từ việc các vệ binh cung điện đi tuần tra, cô và Kazuha quá mê mẩn trước cảnh tượng trước mặt nên không nhận ra cái mối nguy hiểm đi tuần tra ngay sau lưng họ . Chỉ trong một phần nghìn giây trước khi cú vung kiếm của tên vệ binh tạo định tạo ra những vệt máu màu đỏ thẫm trên da lưng Kazuha thì Chaewon mới biết được sự hiện diện của họ, đưa tay ra và giật mạnh cánh tay của Kazuha để em ấy không bị chém vào người. Cách duy nhất để trốn tránh những vệ binh cung điện phía sau họ là tiến về phía trước, tiến về phía trước nghĩa là kết thúc bằng cách bị đè lại thành một đống vặn vẹo trên những tấm bê tông trong sân tử hình của nữ hoàng.

Dù là họ đã trốn tránh thành công những tên vệ binh canh gác bức tường, nhưng điều tương tự lại không thể xảy ra với những tên đứng bên cạnh nữ hoàng. Họ đã nhanh chóng xử lý cô và Kazuha,  dẫn họ đến vị trí hiện tại.

Bất chấp hoàn cảnh, Chaewon nghĩ rằng cô có thể đã thoát khỏi việc không phá vỡ lời hứa của mình với Yunjin chứ không phải là việc họ đang bị bắt như thế này.

Người phụ nữ quỳ trước bậc thang đã bị đẩy qua một bên để nhường chỗ cho cả Chaewon và Kazuha. Đêm mát mẻ đồng nghĩa với việc bê tông lạnh và cứng, thấm qua lớp vải che đầu gối của Chaewon và len lỏi vào da thịt cô. Tay cầm bằng thép của tên vệ binh kẹp chặt vào vai cô, và lưỡi kiếm bạc gần như sủi bọt vì phấn khích khi nó được rút ra khỏi vỏ và sượt qua da cổ cô.

Chaewon chỉ hơi nghiêng cằm lên, nhưng lưỡi kiếm của cái tên này vẫn đi theo chuyển động của cô.

Ah, được rồi.

Chaewon chắc chắn không biết liệu việc nhìn thẳng vào mắt nữ hoàng có được coi là tội phạm không. Cô ấy nhanh chóng quyết định xem xét đến việc bản thân đang bị một thanh kiếm kề cổ và cô thực sự không quan tâm. Cô nhìn lên từ bên dưới mí mắt, hơi đau vì cô không thực sự cảm thấy muốn vượt quá giới hạn của tên vệ binh này và nghiêng đầu hơn nữa, để nhận ra rằng Miyawaki Sakura đang nhìn lại cô.

Chaewon nuốt khan.

Họ không hẳn là ở gần nhau, nhưng đủ gần để Chaewon nhận ra sự tức giận khi cô nhìn thấy nữ hoàng. Cơn giận của nàng ấy không bùng cháy hay điên cuồng, thay vào đó là sự lạnh lùng và kiểm soát. Sakura đứng dậy khỏi chỗ ngồi, một tay chống vào thanh chắn dọc mép bục nơi mà nàng đang đứng, tay kia uể oải buông thõng và đầu nghiêng sang một bên như một con mèo tò mò.

Nữ hoàng bật ra một tiếng cười ngắn. Chaewon không nghe thấy nhưng cô nhìn thấy, cái cách môi nàng cong lên.

Chaewon phù hợp, biểu hiện của nàng cho thấy.

Nữ hoàng xua đuổi họ bằng một cái vẫy tay thờ ơ "Nhốt chúng cùng với những cái khác"

_____

"...Chị Chaewon?..."

Bất chấp cảm giác nhẹ nhõm và phấn khích bùng nổ trong cô khi nghe giọng nói của Garam, Chaewon vẫn ném cho đứa em một ánh mắt cảnh cáo khi cô và Kazuha bị đẩy vào phòng giam chung lớn ở tầng hầm của cung điện. Rõ ràng ý nghĩ về một phòng giam riêng cho mỗi người chắc hẳn đã được coi là quá xa xỉ, phải có ít nhất hai mươi người ở đây, và không gian này chắc chắn trông như thể nó được thiết kế để chứa đựng nhiều thứ hơn thế. Ở đây có mùi xạ hương, ẩm ướt, không khí nặng nề và ẩm ướt, những bụi bẩn không chỉ vương vãi khắp tường nó còn đang len lỏi vào giữa các vết nứt trên đá như thể nó đang cố trốn thoát.

Cô và Kazuha loạng choạng bước vào trong, cánh cửa song sắt đóng sầm lại sau lưng họ và tiếng chìa khóa leng keng vang vọng khắp tầng hầm khi nó bị khóa. Ngay khi cô được thả ra, Chaewon xoa vai cô ngay tại chỗ mà người bảo vệ đã giữ rất chặt. Tình hình hiện tại cô đang là tù nhân của bọn họ, nhưng cô thực sự nghĩ rằng anh ta chắc hẳn đã cắt đứt da của cô với cảm giác tê cóng ở cánh tay.

Các lính canh không còn ở đây, Chaewon cảm thấy nhẹ nhõm và ngay khi họ đi khỏi, cô và Kazuha chạy đến chỗ Garam, đứa em cô đã núp ở một góc xa, thu mình lại, hai chân thu chặt vào ngực và nhìn mọi người qua đầu gối. Chaewon cho rằng đứa nhỏ đã cố gắng làm cho mình trở nên vô hình nhất có thể mặc dù không gian rất nhỏ, con bé có thể ở đây chẳng vì mục đích gì cả, nhưng logic tương tự nhiều khả năng không thể áp dụng cho tất cả mọi người trong phòng này.

"Này, này," Chaewon ngập ngừng đưa tay về phía Garam khi cô cúi xuống cạnh nó, hy vọng có thể xoa dịu con bé một chút "Không sao đâu, không sao đâu, đúng không? Zuha và chị đang ở đây, em không sao đâu". Cảm ơn chết tiệt. Cám ơn mẹ kiếp là con bé không nằm trong đám tử tù tối nay. Cảm ơn mẹ kiếp, con bé còn sống.

Tuy nhiên, Garam dường như không hề được xoa dịu bởi thông tin này một chút nào. Nếu có gì xảy ra thì là điều đó dường như chỉ khiến con bé lo lắng hơn nữa, và Chaewon nhìn những giọt nước mắt mới rơi trên gương mặt con bé "Chị không được phép ở đây..." lời nói của nó hơi run, hơi thở của con bé trở nên khó khăn khi hít vào "...bây giờ bà ta cũng sẽ giết cả hai người, bà nữ hoàng, chúa ơi, không..." đứa nhỏ ấn trán vào đầu gối như thể nó quá nhiều để con bé có thể tiêu hóa được, giọng nó bị bóp nghẹt khi nói "Sao chị lại tới đây?" không gì khác hơn là một lời thì thầm khàn khàn "...giờ thì chị cũng sắp chết"

Kazuha bảo nó im lặng, đưa tay ra và nhẹ nhàng vén mái tóc đen rối bù qua vai, gạt vài cọng tóc lòa xòa ra khỏi mặt nó "Chúng ta chưa chết" lời nói của con bé lớn hơn này nhẹ nhàng nhưng cương quyết, đầy hứa hẹn "việc chặt đầu sẽ không diễn ra trong một tuần nữa, chúng ta...này, suỵt... chúng ta có một tuần. Chúng ta có một tuần để tìm lối thoát. Tụi chị đến đây để cứu em và đó là những gì tụi chị sẽ làm"

"Chị à..." trong khi Garam ngẩng đầu lên, giọng đứa nhỏ chỉ chứa đầy sự tuyệt vọng "...đây không phải là thứ mà chị có thể tìm ra cách thoát khỏi" lời nói của nó giờ trở nên căng thẳng, giống như nó đang cố gắng giữ giọng mình nhỏ xuống và Chaewon có thể hiểu được điều đó. Là sự tuyệt vọng "Chúng ta sẽ không rời khỏi đây, không còn sống"

Chaewon hiểu điều đó nhưng cô cũng muốn dập tắt nó "Này" cô đứng dậy, một từ duy nhất thốt ra từ môi cô bằng sức mạnh, đẩy mình đứng dậy "Nhìn chị này"

Garam tuân theo, gò má ửng hồng, ánh mắt ngấn nước, không tập trung.

Chaewon giữ giọng điệu bình tĩnh, nếu có thì nghe có vẻ hơi nghiêm khắc đối với nó "Chị đã bao giờ làm em thất vọng chưa?"

Garam mím chặt môi, một vài giọt nước mắt lạc lối thoát ra khỏi giới hạn của chúng và bắt đầu rơi xuống khuôn mặt nó. Trước khi nói, nó nuốt xuống vài hơi thở ngắn và nông "Chị không thể...không thể cho em hy vọng..."

Chaewon không có chút nào trong số đó "Em đã nghe những gì Kazuha nói rồi đấy. Chúng ta có cả bảy ngày để rời khỏi đây"

"Nhưng..."

"Và chị đang nói với em bây giờ..." cô chỉ một ngón tay vào ngực mình "...rằng chúng ta sẽ rời khỏi đây thậm chí trước cả lúc đó" một khoảng dừng. Garam chỉ nhìn chằm chằm vào người chị lớn, và Kazuha cũng có vẻ ngạc nhiên không kém "Vậy đó không phải là hy vọng, chị đang khẳng định với em đấy"

Garam có vẻ như có quá nhiều thứ phải quẩn quanh trong đầu để có thể hỏi, nên Chaewon không trách móc em ấy khi một lần nữa thở dài nặng nhọc và ủ rũ.

Và rồi, đúng lúc đó, những giọng nói cộc cằn lại vang lên lần nữa từ cách đó không xa.

Hầu hết những người bên trong không phản ứng với họ, những người khác theo bản năng tránh xa lối vào phòng giam vì sợ hãi. Trong góc, Kazuha và Garam rời xa nhau, để mấy tên lính canh không thể biết rằng bọn chúng biết nhau, nếu chúng biết có thể chúng sẽ lợi dụng điều đó để chống lại họ. Mọi người đều ngồi xuống, ngoại trừ Chaewon.

Tiếng bước chân bắt đầu vang lên, ngày càng to hơn khi chúng di chuyển từ tầng trên xuống tầng hầm. Bộ quần áo màu đỏ như máu của lính canh cung điện hiện ra, hai người trong số họ đi qua hành lang hẹp để đến gần họ. Để đáp lại, Chaewon cũng bắt đầu tiến về phía cánh cửa bị khóa.

"Chị Chaewon!" Kazuha thì thầm hét vào mặt cô, khiến Chaewon quay lại. Kazuha đang nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, ra hiệu cho cô ngồi xuống nhưng Chaewon hoàn toàn phớt lờ. Thay vào đó, cô ấy đặt một ngón tay lên môi, miệng thì thầm tin chị.

Quay lại phía cánh cửa bị khóa của các thanh kim loại, Chaewon nhìn vào giữa chúng. Bọn lính canh đang nói chuyện với nhau bằng giọng trầm ở chân cầu thang, đúng như Chaewon nghĩ, mất quá nhiều thời gian.

Cô nghiêng người về phía trước một chút và đưa chân về phía sau trước khi đá mạnh hai lần vào các thanh kim loại. Tiếng kim loại va vào tường đá, trần nhà vang lên giữa sự tĩnh lặng, và sự trống trải của tầng hầm chỉ giúp cho âm thanh vang lên. Các lính canh ngay lập tức nhìn lên trên, cổ ngoắc về phía cô và Chaewon ngay lập tức nhìn thẳng vào mắt họ.

Ngay khi thu hút được sự chú ý của chúng, cô gọi thật to "Hey!"

Phía sau cô, cô lại nghe thấy tiếng Kazuha rít lên với mình và một lần nữa và cô phớt lờ nó.

Bọn lính bảo an đứng dọc theo hành lang ngắn cạnh lối vào, một người trong số bọn chúng bước lên. Mặc dù Chaewon đứng cách anh chưa đầy một bước chân nhưng anh vẫn cố tình phớt lờ cô, trực tiếp hỏi với mọi người trong phòng "Ai trong số tụi mày là Kim Chaewon?"

Chaewon gần như không nhịn được cười nhưng thành thật mà nói, cô không thể chắc chắn liệu mình có hoàn toàn thành công hay không. Một tay cuộn quanh một trong những thanh kim loại sắt lạnh, tay kia búng ngón tay một lần trước mặt để thu hút sự chú ý của tên vệ binh này. Nó có hiệu quả, bởi vì bọn họ chạm mắt nhau.

"Đoán xem"

Môi của người lính canh cong lên thành một thứ gì đó giống như một nụ cười khinh bỉ, và các cơ ở quai hàm của anh ta run lên như một cây cung được kéo ra khi anh ta nghiến răng. Anh ta không nói gì nữa mà lấy ra một bộ chìa khóa giống hệt bộ chìa khóa đã khóa ở đây trước đó, nhét chúng vào ổ khóa và vặn, ổ khóa phát ra một tiếng cách thỏa mãn khi nó được mở ra. Chaewon không chống đối, không vùng vẫy, cô cho phép tên vệ binh kia nắm lấy vai cô, kẹp cả hai cổ tay cô lại sau lưng bằng một tay.

Quay lại nhìn qua vai, cô thấy Kazuha đang định gọi cô, trông như sắp đứng dậy và đuổi theo cô trong khi khuôn mặt của Garam đã hoàn toàn trắng bệch. Tuy nhiên, một cái nhìn từ Chaewon khiến cả hai im lặng, và trước khi các lính canh có thể thúc giục cô bắt đầu bước đi, cô nhìn thấy Kazuha dựa vào tường phòng giam khi cánh cửa lại bị khóa sau lưng cô. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro