[COLLECTION][Trans] New Fic :Neighbor [Full Part], JeTi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: nikki.cheung

Translator: smilebreaker

Original Link: 

http://soshified.com/forums/topic/48132-ri...26#entry2699826

Couple: JeTi

Permission: (Thank DoctorV for this permission)

Jessica's Proud Stalker

Part 1

"Không phải đi học sao hả, cô nhóc?"

"Dù cho em có muốn đi thì nhà trường cũng đâu có dạy vào chủ nhật."

"Vậy còn bài tập về nhà?"

"Em không phải kiểu người ở nhà và làm bài tập vào ngày chủ nhật."

"Phải có cái gì đó mà cô cần làm chứ. Cô không thể chỉ ngồi ở đây suốt, vào mỗi chủ nhật và làm phiền tôi trong khi tôi đang làm việc chứ!"

Cô nhóc chỉ nhe răng cười.

Vào tuần nọ, chính xác là bốn tuần gần đây nhất, Jessica lại một lần nữa trở nên vô cùng bực mình vì cô gái này, người mà cô đã không thèm quan tâm đến mức chẳng buồn hỏi tên. Trong mắt cô, cô nhóc này chỉ là một đứa trẻ, có thể là cô ấy xinh đẹp đấy, nhưng chỉ có thế thôi. 

Chỉ

 có thế thôi, ngoại trừ cái thực tế đáng ghét là đứa trẻ này đã xuất hiện vào mỗi ngày chủ nhật, ngày làm việc duy nhất của Jessica, như một người giám sát. Là một họa sĩ đường phố, Jessica đã dành hết mọi sự tập trung vào công việc của mình, chỉ cần một lỗi rất nhỏ thôi và cô sẽ làm hỏng tất cả. Nhưng ở nơi đâu cô có thể tìm được cái gọi là sự bình yên trong tâm hồn để mà tập trung đây khi mà mỗi lần cô làm cái gì đó, thì cô nhóc này lập tức cất lên những lời bình phẩm không cần thiết của mình. Để làm cho chuyện được hấp dẫn hơn một chút, thì đó không chỉ là một tuần, mà đã là 4 tuần liên tiếp rồi. Jessica gần như đã nghĩ rằng, nếu những kẻ phiền toái là một cấp bậc trong trường đại học, thì cô nhóc này chắc chắn đã có thể nhận được một phần học bổng. Những kẻ phiền toái thực thụ không phải là một cái gì đó mà người ta có thể làm được một cách dễ dàng và đơn giản. Cô nhóc này thì

quá

 là xuất sắc rồi.

"Màu vàng ở chỗ đó trông sẽ hay hơn màu đỏ, chị không nghĩ vậy sao?"

"Chị thực sự có thể vẽ trong khi đeo kính mát như thế à? Ý em là khi ước chừng màu sắc thì sao, chị thực sự có thể làm thế khi đeo kính mát ư?"

"Em không có gì để nói về bức tranh của chị, nhưng em rất thích cái áo sơmi của chị hôm nay đấy. Mặc dù nhìn tổng thể thì chị trông như là sáng nay lúc thức dậy đã bị rớt khỏi giường vậy. Chị biết không, tuần trước chị thực sự rất cool khi mặc cái áo ba lỗ màu trắng, quần jeans với mái tóc quấn cao lên và một chiếc bút chì nhét ở sau vành tai chị."

"Bông hoa đó trông giống món trứng ốp la được khuấy trộn của bố em đấy. Em đã bảo chị là màu vàng sẽ hay hơn mà, nhưng chị lại chẳng thèm nghe."

"Hôm nay chị sẽ cho em biết tên chị chứ?"

Ôi chúa ơi. Giá như mà Jessica hạ thấp mắt kính của mình xuống, thì cô nàng đó chắc đã ướt sũng quần khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ của Jessica rồi, trong khi hai tròng mắt của cô thì không thể ngừng rung giật với cấp độ của một trận động đất. Cô thề là cô đã có thể khâu miệng cô nàng đó, trói cô ta lại và ném cô ta vào trong hồ nước gần đấy để thu hút khách du lịch rồi.

---

"Tại sao cô cứ đi theo tôi hoài vậy? Cô đã đi trên mọi con đường mà tôi đi đấy! Cô thậm chí còn không thèm nấp đi khi tôi nhìn lại nữa chứ!"

Cô nàng đó lắng nghe thật cẩn thận với đầu hơi nghiêng về một bên trước khi nắm lấy cổ tay Jessica. Cô kéo lê một Jessica giống như tảng đá tới ngay góc đường giao nhau và chỉ lên tấm bảng tên đường, "Thấy không? Đây là Đại lộ Sunset. Chẳng lẽ tên chị lại là Sunset sao? Em không nghĩ vậy đâu. Đây không phải đường của chị. Em có quyền bước đi trên con đường này và mọi con đường trước đó nữa."

"Được rồi. Được rồi." Jessica nói, quơ hai cánh tay giữa không khí vì quá bực tức. Trong đầu cô, cô đã nghĩ rằng hiện giờ trông cô hẳn phải lố bịch lắm, bởi vì cô nhóc ấy vẫn không ngừng nhe răng cười.

"Nếu tên chị không phải là Sunset, vậy thì là gì? Tên chị là gì vậy?" Đấy, lại câu hỏi đó nữa. Cô nàng này đã hỏi cô câu hỏi đó suốt bảy tuần qua, mỗi tuần khoảng một tá lần. Tính ra cũng khoảng một trăm lần rồi, nếu Jessica vẫn còn chút gì đó nhớ về toán học.

"

Sunburn

, được rồi chứ?"

"Nếu chị nói cho em biết tên chị, em sẽ ngừng đi theo chị."

"Haaa, vậy là bây giờ cô đã thừa nhận cô đang đi theo tôi rồi!" Jessica cảm thấy cần phải khắc ghi rằng cô sẽ nhảy cẫng lên trong mừng rỡ khi cô nàng đó mất hút khỏi tầm mắt cô, giống như cách mà cô đã nhảy lên mỗi khi cô thành công trong việc trét keo lên tóc cô em họ mình.

"Vâng, em đang đi theo chị. Em đã đến vài cửa hiệu và nhờ họ làm cho em một tấm bảng đề là "Em đang đeo bám chị" nhưng tất cả bọn họ lại nghĩ em bị điên và không chịu làm cho em."

Jessica đứng chết lặng tại chỗ. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người sẵn sàng thừa nhận rằng mình là một kẻ đeo bám đầy kiêu hãnh. Hai mắt cô đang sắp sửa đua nhau vụt ra khỏi ổ mắt rồi. Hai cánh tay cô vẫn còn giơ lên cao. Cô đã bỏ lỡ mất thời điểm thích hợp để rút chúng về lại bên người mình rồi. Đúng là phản ứng chậm mà.

"Nói cho em biết tên chị đi, 

làm ơn

."

Ôi lạy chúa tôi ơi. Cô ta đã học ở đâu ra cái cách làm cho đôi mắt mình trông như thế nhỉ? Trước mặt Jessica bây giờ là một sinh vật phiền toái với đôi mắt nai-màu-nâu-sôcôla-to-tròn-sâu-thẳm-lung-linh-lấp-lánh-ngấn-nước-tha-thiết. Chúng là kiểu đôi mắt mà, nếu cô ta đi mua một ly Starbucks vào một buổi sáng bận rộn, và cô ta nói với bạn rằng cô ta bị trễ giờ, thì bạn sẽ còn hơn cả sẵn lòng để đánh gục tất cả mọi người đang xếp hàng phía trước, để cô ta có thể mua được ly cà phê của mình đầu tiên. Và rồi bạn vẫn sẽ mỉm cười khi bị bắt giữ vì đã ra tay đánh người.

"Okay, được rồi. Là Jessica." Jessica chỉ thở dài thườn thượt qua hai lỗ mũi mình, đang tự hỏi đã có bao nhiêu người bị cô nhóc này thôi miên giống như những gì cô ta đã làm với Jessica.

"Cuối cùng cũng chịu nói. Tên em là Tiffany. Tiffany Hwang." Cô nàng nói với nụ cười nở rộng hơn nữa qua từng giây. Jessica nhìn cô ấy với trái tim đang đập nhanh hơn nữa qua từng giây khi mà nụ cười đó vẫn hiện trên đôi môi duyên dáng của cô ấy. Điều này không tốt chút nào.

Jessica tối hôm đó đã đi lên những bậc thang dẫn đến căn hộ của mình một cách lơ đãng, đụng vào chỗ này chỗ kia dọc trên đường đi. Cô nhóc ấy, người hiện giờ đã được biết đến với cái tên Tiffany 

gì đó

, vẫn còn đang đứng đấy và kiêu hãnh chụp lấy mỗi khi Jessica loạng choạng sắp ngã.

Điều này 

không

 tốt chút nào.

Jessica's Proud Stalker

Part 2

"Jessica!"

"Ôi chúa ơi! Cô làm tôi sợ đấy! Tại sao cô lại ở đây nữa vậy? Không phải cô nói là sẽ ngừng đi theo tôi sao hả?"

"Em đâu có đi theo chị."

"Vậy thì cô đang làm gì ở trước cửa nhà tôi với cái nụ cười sởn gai ốc đó trên mặt cô hả?"

"Em đang đợi chị. Đây, xem cái này khi chị vào trong nhé."

Khi Jessica vẫn còn đang trong quá trình tạo thành câu nói 'đây là cái gì?' trong đầu mình để phản ứng lại, thì cô đã nhận thấy rằng những từ ngữ đó sẽ không bao giờ có được một cơ hội để thoát ra khỏi miệng cô bởi Tiffany đã bất ngờ kéo cô tới trước và bao bọc lấy cô trong một cái ôm thật chặt.

"Wow, ngực của chị thật là... mềm quá." Lại là những lời bình phẩm không cần thiết của cô ấy. Tiffany đã nhận xét mà không hề suy nghĩ khi cô ấy buông Jessica ra, ánh mắt cô ấy không hề rời khỏi cặp báu vật của Jessica.

"Giờ em phải chạy đi thôi. Chúc ngủ ngon, Jessica!"

Cô nàng ấy trao cho Jessica một nụ cười, một cái vẫy tay chào và một mảnh giấy, rồi phóng thẳng xuống phía dưới khu hành lang. Cầm mảnh giấy trong tay, Jessica điên tiết vò nó thành viên và nhét đại vào trong túi xách của mình, tự nhủ là sẽ vứt nó đi khi cô lên đến nhà. Tuy nhiên, sau đó hai tiếng đồng hồ, sau một vài cuộc tự vấn bản thân rằng tại sao cô lại không thể vứt mảnh giấy đó đi, cô nhận thấy mình đang ngồi trên giường, trong bộ đồ pijama của mình, đang cố vuốt mảnh giấy đã bị vò nát đó cho thẳng thớm lại.

Tên: Tiffany Hwang

Sinh nhật: 01.08.1989

Nhóm máu: O

Màu mắt: nâu đậm

Màu tóc: nâu

Thích màu trắng, đen và đỏ.

Hiện đang học về multimedia.

Điểm trung bình học kỳ: 4.3

Mắt cười không phải là cố ý. Sinh ra đã có. Cũng không hề tận dụng triệt để nó.

Đã từng một lần ngu ngốc cố dùng một chiếc ô để che cho bức vẽ của chị khỏi bị ướt mưa, mà không biết là nó đã khô rồi.

Trước đó đã từng thu một cuốn video chị ngủ gục sau khi hoàn thành một bức vẽ. Em nghĩ nó rất dễ thương. Bạn bè em đã nghĩ rằng em thật đáng sợ.

Nói về chị quá nhiều. Bạn cùng phòng của em hiện giờ luôn đánh vào đầu em rồi rời khỏi phòng mỗi khi cậu ấy nghe "Sunny cậu biết không, Je..."

Đã từng là một player nhưng giờ không phải nữa.

Giờ thì chị đã biết tên em rồi, hẹn hò với em nhé, làm ơn?

Jessica khẽ bật cười.

---

Ba tháng tiếp theo sau đó, Jessica đã hạnh phúc chứng kiến Tiffany làm tất cả mọi thứ để mời cô đi chơi. Tiffany đã kiên trì ngồi ở trước hiên nhà của Jessica với cây đàn ghita của mình vào mỗi buổi tối, hát bất cứ bài hát nào mà cô ấy biết từ 'I love you, you love me' của Barney cho đến 'Shorty, be mine' của Pretty Ricky. Xứ sở California với nhiều nền văn hóa thực sự đã có một ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cô nhóc này, sở thích âm nhạc của cô ấy thực sự là quá 

kinh hãi

 đối với Jessica. Tiffany đã mua bánh pizza và mang đến nhà Jessica, với hi vọng là họ có thể có được một buổi party chuyện trò thân mật thâu đêm, để rồi lại bị Jessica lấy mất hộp bánh pizza của mình trong khi bản thân cô vẫn còn đứng bên ngoài. Cô đã nhờ đến bố cô, anh chị em họ của cô, chú của cô, bạn bè của cô, thực ra là tất cả mọi người mà cô quen biết để đi tới đó và mang về những bức chân dung của họ do Jessica vẽ, để cô có thể nhìn thấy Jessica mà không bị cô gái ấy phàn nàn về việc cô phiền phức và gây mất tập trung như thế nào. Cô đã mời Jessica ra ngoài hẹn hò cùng cô sau mỗi một cuộc trò chuyện mà họ có được. Bạn có thể gọi đó là những cuộc trò chuyện nếu xem nó như kiểu một bên thì nói chuyện và một bên thì trừng mắt đáp lại.

Giá như Tiffany biết được là Jessica đã tự mỉm cười với chính mình trước lúc ngủ, và cô đã cười rất lớn mỗi khi giọng của Tiffany bị vỡ lúc đang hát.

---

Và hôm nay, Jessica tự nhận thấy mình đang thoải mái ngồi đọc sách trên ghế sofa với đầu của Tiffany nằm trên đùi cô. Thỉnh thoảng, Tiffany lại vùi đầu mình vào trong bụng của Jessica hoặc là cô ấy sẽ giở chiếc áo mỏng manh của Jessica lên và thổi hơi nóng vào rốn của cô, thỉnh thoảng cô ấy thậm chí còn liếm nó, dùng lưỡi của mình để vẽ nên những hình thù khác nhau với tốc độ khác nhau lên vùng bụng của cô, khiến Jessica bị mất tập trung và đã từng một lần đánh rơi quyển sách đang đọc xuống đầu Tiffany, nhưng Tiffany vẫn không hề ngừng lại. Cô nhóc này vẫn phiền phức và gây mất tập trung như mọi khi, Jessica tự nghĩ thầm trong bụng.

"Em biết không Tiffany, tôi có viết tên mình bên dưới mỗi bức vẽ đấy. Nếu em quan sát cẩn thận thì em đã không lãng phí mất hai tháng 

chỉ

 để hỏi tên tôi rồi."

"Em chịu thua. Lúc đó em chưa bao giờ bỏ thời gian để nhìn vào những gì Jessi vẽ. Tất cả những gì em có thể thấy được là đôi mắt Jessi ánh lên sự hài lòng như thế nào mỗi khi pha đúng màu, mái tóc Jessi luôn có mùi màu acrylic mới như thế nào, hình xăm trên mu bàn tay kia của Jessi thay đổi hình dạng như thế nào khi Jessi vẽ. Hoặc là đôi môi của Jessi cong lên như thế nào mỗi khi nhìn thấy một cặp chân quyến rũ đi ngang qua."

Jessica mỉm cười một cách ngượng ngùng, hạnh phúc trước việc Tiffany đã bị mình cuốn hút đến mức nào ngay từ những giây phút đầu tiên, nhưng rồi cô chợt ngừng lại giống như một đĩa hát bị hỏng khi cô nghe được câu cuối cùng đó của Tiffany.

"Gì chứ? Tôi làm thế khi nào hả?"

"Bình tĩnh nào. Em chỉ đùa thôi mà! Jessi không biết là em đã trải qua những gì chỉ để có được Jessi đâu. Em luôn bị lạc đường sau khi đi lòng vòng theo Jessi. Em không giỏi nhớ đường và hàng xóm của Jessi thì quá là khó hiểu. Hầu như lần nào em cũng phải gọi cho bạn em và nhờ cậu ấy đến giúp em. Và còn có một gã hàng xóm biến thái nữa. Em đã đụng mặt khá nhiều kẻ biến thái thích phô bày cơ thể, đến mức mà em sẵn sàng 

phô bày

 đáp lại nếu bây giờ em nhìn thấy một gã nào như thế lần nữa."

"Nếu em phô bày đáp lại họ, tôi sẽ không phô bày cho em đâu, không bao giờ. Cho đáng đời em, kẻ đáng sợ."

"Và em đã gặp rắc rối với giáo viên của mình vì không làm bài tập về nhà. Rồi sau đó em đã phải nhập viện vì đau cổ họng sau tất cả những bài hát mà em đã hát. Bác sĩ đã không biết gì về chuyện đó nhưng ông ấy đã nói với bố em là không được để em đi hát karaoke nữa. Trước đó có một vài người hàng xóm của Jessi đã hét lên "im đi!" vào mặt em. Và bà chủ nhà của em đã tống cổ em ra ngoài bởi vì em luôn về nhà trễ lúc nửa đêm. Bạn của em, một lần nữa, đã năn nỉ bà ta cho em ở lại. Và tất cả mọi người mà em quen biết đều đã cố tránh mặt em bởi vì họ sợ em sẽ bảo họ đến để cho Jessi vẽ chân dung lần nữa. Và em..." Tiffany buộc phải dừng tràng huyên thuyên của mình lại khi Jessica đặt quyển sách của mình sang một bên và cúi xuống để khiến cô ấy im lặng bằng một nụ hôn trong sáng như thiên thần vào ngay mi mắt bên trái của cô ấy và sau đó là một nụ hôn thật kêu lên môi cô ấy.

"Moahhh!! I love you. Giờ em nguôi ngoai rồi chứ?"

"Hành động đó giải quyết được tất cả mọi thứ. Mọi lúc. Tại sao vậy?" Tiffany thì thầm vào bụng của Jessica rồi thở ra trong sự hài lòng. Jessica chỉ nhếch miệng cười đáp lại.

Làm như bạn không nghĩ ra được câu trả lời từ ngày đầu tiên bạn nhìn thấy cô ấy vậy, Tiffany.

"Nhưng thật lòng mà nói, Jessi sẽ không phô bày cho em thấy ư? Không bao giờ ư?"

END.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ten Fingers Make Two Hands

Part 1

Jessica có mười ngón tay, làm nên hai bàn tay. Điều đó cũng tương tự đối với Tiffany.

Vậy nên điều thực sự khiến Jessica cứ phải băn khoăn chính là việc Tiffany lại quá sức chăm chú vào hai bàn tay của cô. Cô nàng Tiffany mà cô biết này đây đã làm cho việc nắm tay nhau lên đến một mức độ hoàn toàn khác hẳn. Jessica thề là cô đã nhìn thấy trong những bộ phim truyền hình lẫn phim điện ảnh cảnh các nhân vật chỉ đơn giản là nắm lấy bàn tay nhau hoặc đan những ngón tay vào nhau, và chỉ có thế mà thôi. Nhưng cô nàng Tiffany này thì luôn tận dụng và cả lợi dụng hết mức hai bàn tay của cô. Và quá rõ ràng đối với Jessica rằng là cô lẽ ra phải không thích điều này mới phải. Dù sao thì có ai lại thích bị lợi dụng cơ chứ? Nhưng Jessica đã không hề biết, cái vật bên trong lồng ngực cô đó vào một ngày nọ đã quyết định nổi loạn và không thèm nghe lời cô nữa.

Kì lạ thay, hai năm trước Jessica đã từng thích cái cách Tiffany dịu dàng đặt bàn tay cô lên đùi cô ấy. Sau đó cô luôn nhận thấy cô nàng đó, với ngón tay trỏ đưa ra, chậm rãi lướt trên khoảng giữa những ngón tay của Jessica và từng mạch máu nổi lên trên mu bàn tay của cô. Cả hai người họ lúc đó đang xem một buổi concert, Jessica đang tập trung vào BoA unnie yêu thích 

của họ

 trên sân khấu, và Tiffany thì tập trung vào bàn tay Jessica đang kiêu hãnh đặt trên đùi mình. Cứ như thể, nếu cô ấy quay đi chỗ khác chỉ trong một giây thôi thì hai bàn tay của Jessica sẽ trở thành một thứ chất lỏng tan chảy ra và thay đổi thành những hình dạng xấu xí quái dị nào đó.

"Cậu thấy buổi concert thế nào, Tiffany?"

"Rất tuyệt vời! Tớ rất thích chiếc váy mà unnie đã mặc."

"Ừ tớ không thể đồng ý hơn thế được nữa, ngoại trừ sự thực là unnie đã không có mặc chiếc váy nào hết. Chị ấy mặc quần suốt mà."

"À thì... có một cái quần trông giống như váy mà..."

"Huh?"

"Làm ơn! Làm ơn Jessica! Làm ơn đừng nói với BoA unnie nhé, nếu không chị ấy sẽ không bao giờ chịu nói chuyện lại với tớ nữa đấy! Làm ơn đi Jessica! Làm ơn! Làm ơn!"

Và vài ngày sau đó Jessica đã hỏi Tiffany là làm thế nào mà cô ấy thực sự có thể đùa nghịch với hai bàn tay của cô trong suốt buổi concert dài hai tiếng đồng hồ như thế, Tiffany chỉ nhún vai trước khi lại nắm lấy bàn tay của Jessica lần nữa, "Người ta không có viết trực tiếp điều này vào những trang sách nhưng mà, tình yêu làm nên những thứ khó hiểu đối với con người."

Thế à? Thật ấn tượng trong sự cường điệu và buồn cười.

 Jessica thầm nói với chính mình.

---

Rồi đến thời điểm khoảng một năm trước, khi Tiffany làm hỏng bài hát vì vấn đề ở cổ họng của cô ấy. Từ trong góc xa của căn phòng, Jessica đã nhìn thấy Tiffany tự dán chặt mình trên ghế, và cái bĩu môi đó trên đôi môi xinh đẹp của cô ấy có vẻ như sẽ không biến mất ngay được. Tiềm thức của chính Jessica đã tự hỏi là liệu nó có nên ghi hình lại khoảnh khắc đó hay không. Rồi nó có thể phát hình ảnh đó lên cho cả thế giới xem để họ biết rằng Tiffany đã cảm thấy có lỗi như thế nào, để họ không thể bắt đầu giáng vào cô ấy những lời lẽ cay nghiệt, bởi vì 

"khỉ thật, nếu G. Bush có cái bĩu môi đó thì Obama đã không thể có được một cơ hội nào chiến thắng cuộc bầu cử rồi."

và 

"nếu Sunny cũng có cái bĩu môi đó, Yuri đã không hãi hùng cậu ấy đến thế rồi."

Nhưng ngay sau đó, ý thức của chính cô đã nắm lấy cổ áo cô và đấm thẳng vào mặt cô. Nó đã lặp đi lặp lại việc Tiffany có thể sẽ phải nhận thêm nhiều anti fans như thế nào nữa, là những kẻ thật xấu xa nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang giả vờ xin lỗi mà thôi. Vì thế nó đã đẩy Jessica và khiến cô bước tới chỗ Tiffany. Jessica ngồi dưới nền nhà và đặt hai bàn tay mình lên hai đầu gối của Tiffany, với hi vọng là sẽ vực dậy được tâm trạng của cô gái nhỏ hơn ấy. Tiffany khẽ ngẩng đầu lên, cô ấy đưa mắt mình nhìn thật nhanh vào trong đôi mắt của Jessica rồi lại cúi mặt xuống lần nữa. Với đôi mắt cô ấy không hề rời khỏi đôi mắt Jessica, cô ấy đã nắm lấy hai bàn tay của Jessica và giúp chúng tìm được đường lên trên để ôm lấy khuôn mặt của chính cô ấy. Sống lưng của Jessica như thể đang đi trên một vòng tàu lượn siêu tốc ở Six Flags, dạ dày của cô thì giật nẩy lên như một chiếc bánh ngọt và làm đủ hết các thể loại chiêu trò bịp bợm mà người ta có thể thấy trong một gánh xiếc. Đến mức mà Jessica đã nghĩ là cô có lẽ đang bị một đợt tiêu chảy khủng khiếp khi hai lòng bàn tay cô tiếp xúc hoàn toàn với làn da mịn màng của Tiffany.

Sau đó cô đã lại bị tát vào mặt bởi ý thức của mình lần nữa, bởi vì nó nói với cô là nhiệm vụ của cô đã thất bại rồi. Cô đã cố gắng để giúp Tiffany lắng dịu nhưng rồi chính cô lại là người bị hồi hộp căng thẳng. 

Cái quái quỷ gì thế này,

 Jessica tự hỏi bản thân mình. Nếu như cô nhớ không nhầm thì người ta gọi cô là nàng công chúa băng giá cũng có lý do cả đấy. Nhưng cô thuộc về cái thể loại công chúa băng giá nào đây chứ, khi mà cô đã nóng bừng cả hai má, hai tai, hai bàn tay và 

chính

 trái tim cô chỉ với một sự đụng chạm nhỏ đó?

Tiềm thức và ý thức của chính cô đã vừa mới đập tay nhau mừng chiến thắng rồi cười thẳng vào mặt cô.

Sau một vài đợt tự vấn thật kĩ lưỡng, một vài ngày mất ngủ, quầng thâm rộng 4 cm dưới mỗi con mắt, hàng đống câu hỏi từ các thành viên về việc chuyện gì đã xảy ra với một nàng công chúa ham ngủ mà khiến cô không ngủ nữa... à, có hai trường hợp. Nếu một nàng công chúa ham ngủ lại không ngủ, thì hoặc là do cô ấy đã bị hôn mê suốt rồi hoặc là tình yêu của cô ấy đã đến. Có vẻ như đó là trường hợp thứ hai đối với Jessica. Jessica nhớ rằng việc ngủ đã xác thực rằng cô có một chút, hay một vài chút gì đó đối với cô nàng Tiffany Hwang này rồi.

---

Vài tháng sau đó, Jessica lại nhận thấy mình mất ngủ suốt mấy ngày lần nữa. Và lại là lỗi của cô nàng Tiffany Hwang này lần nữa. Cô nàng Tiffany Hwang này, cô ấy đã không chịu buông bàn tay Jessica ra sau khi buổi concert đầu tiên của SNSD kết thúc. Chín cô gái đứng thành vòng tròn ở bên trong hậu trường, với mũi thì khụt khịt và bụng thì réo rắt. Cả chín cô gái đều không còn biết đến những tiếng hoan hô và reo hò từ những staff của mình, tiếng lách cách trong trẻo của những đôi giày cao gót và tiếng rì rầm huyên thuyên từ những khán giả đang ra về. Chín cô gái bật cười và bật khóc, và lại bật cười và lại bật khóc lần nữa. Chín cô gái đã làm như thế kéo dài rất lâu mà tưởng chừng như là bất tận cho đến khi Seohyun cất tiếng nói, 

"Unnie, bây giờ chúng ta về nhà được chưa ạ? Các tế bào da thường phát triển từ 10 giờ tối đến 2 giờ sáng đấy."

 Thế đấy, và người ta vẫn cứ nghĩ rằng Sica effect của Jessica và DdilFany của Tiffany của cô là những thứ kì quặc duy nhất về SNSD.

Jessica đang trên đường đi ra ngoài, nhưng ngay cả trước khi cô có thể đặt gót giày mình qua khỏi ngưỡng cửa thì bàn tay cô đang lồng vào bàn tay Tiffany bỗng kéo giật cô trở lại và cô, 

thực sự là không hề ngạc nhiên

, nhận thấy mình đang ở trong cái ôm thật chặt của cô gái nhỏ hơn ấy. Mùi nước hoa trên người Tiffany hòa quyện cùng với hương thơm ngọt ngào của cô ấy đã lấp đầy mũi Jessica, những giọt mồ hôi mằn mặn trên bờ vai trần của Tiffany ưu ái cho đôi môi mỏng của Jessica và Jessica cảm giác được Tiffany đang thở dài vào trong chiếc cổ ẩm ướt của cô. Cả hai người họ cứ liên tục tiếp diễn chuỗi hành động quen thuộc đó giống như là bài hát yêu thích của họ đang được phát đi phát lại, trước khi,

"Thêm một lần thế này nữa thôi và họ sẽ bắt đầu hôn nhau."

"Làm sao chị biết được vậy unnie?"

"Tin chị đi Seohyun à. Khi nào em là một Byuntae thì em sẽ tự khắc biết được những chuyện giống như vầy rất rõ."

"Có phải giống như là... một bản năng, đúng không unnie?"

"À theo mặt ngữ nghĩa thì là vậy."

"Vậy nó được gọi là gì hả unnie? Bản năng Byuntae ư?"

"Ờ... ừ em có thể gọi như thế cũng được."

"50 đôla cho sau mười phút hôn nhau, họ sẽ bắt đầu làm những hành động sờ soạng đầy hoang dại dán mác NC-17."

"Tớ theo cậu Hyoyeon!"

"Không được Sunny, cậu không theo tớ được. Cậu phải đi lấy camera đi. Chúng ta cần phải ghi hình lại vụ này. Chúng ta có thể dùng nó để đổi lại bộ sưu tập hình chúng ta đang thay đồ của Jessica."

"Khônggggg, tớ không muốn đi, tớ cũng muốn xem 

trực tiếp

 mà!"

"Taeyeon unnie, vậy là Hyoyeon unnie cũng có bản năng Byuntae phải không?"

"Một danh sách, Seohyun ạ. Hãy làm một danh sách các câu hỏi. Chị sẽ cố gắng trả lời sau. Bây giờ chị phải đi xem JeTi 

trực tiếp

 rồi."

"Trực tiếp? Trực tiếp cái gì vậy? Đây không phải Inkigayo đâu đấy! Chúng ta phải ngăn họ lại đi chứ! Lỡ như fans nhìn thấy chuyện này thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra cho Yulsic của tớ đây chứ??"

"Chị có Yoonyul của chúng ta mà unnie! Em 

cũng

 sẽ tung video này lên mạng và tạo một topic với tên gọi là 'JeTi checked yes!'"

"Nhớ là phải cắt bớt những phần mà họ không mặc quần áo nhé."

"Unnie, đã 2 giờ sáng rồi..."

"TUYỆT! Chúng ta đều đã bị vắt kiệt sức sau concert đầu tiên của chúng ta, rồi bây giờ thì couple JeTi lại đang tử tế mang đến cho chúng ta một encore 'sến-rện-sướt-mướt-đến-tận-cùng-nếu-bạn-không-bị-sởn-gai-ốc-khắp-cơ-thể-chúng-tôi-sẽ-hoàn-trả-tiền-vé' để giúp chúng ta thư giãn cơ đấy!" Đó là Sooyoung, cô ấy đã phát cáu lên và nhờ các vũ công khiêng cả hai người họ ra xe.

---

Jessica và Tiffany chăm chú ngắm nhìn nhau suốt trên đường về, đang nhớ lại cuộc nói chuyện giữa các thành viên lúc nãy.

"

Omo

, có phải chúng ta đã công khai quá mức không vậy?"

"Tớ tưởng là chúng ta đã nói là sẽ giữ bí mật luôn mà."

Họ lẽ ra nên đi tới ngồi ở băng ghế trước để có thể thấy được những nụ cười nhếch miệng đầy mỉa mai của các thành viên còn lại.

"Chậc... bí mật gì chứ? Nó không xuất hiện trên kênh tin tức không có nghĩa nó là một bí mật đâu." Lại là Sooyoung lần nữa. 

Nhận lấy đi, JeTi.

Ten Fingers Make Two Hands

Part 2

Thế rồi cuối cùng thì cũng đến lúc mối quan hệ của họ trở nên rất, rất vững chắc và gần gũi đến mức Tiffany bắt đầu nghĩ đến việc mình xứng đáng được hưởng thêm nhiều đặc quyền từ Jessica. Một trong số những đặc quyền đó là, cô đã tự cho mình cái quyền thủ tiêu những đồ vật nào của Jessica khiến cô thấy bực mình. Giống như một lần nọ Jessica đã cho cô mượn quyển sách "Eat. Pray. Love." Và sau khoảng thời gian hình như là một tuần, Tiffany đã đến gặp Jessica với một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời trên gương mặt cô.

"Jessi, tớ xin lỗi. Tớ đã làm mất quyển 'Eat. Pray. Love' của cậu rồi."

"Cậu... cái gì hả?"

"Tớ nói là tớ làm mất quyển sách 'Eat. Pray. Love.' mà cậu cho tớ mượn rồi.", Tiffany bình thản thốt lên cái sự thật đó vào tai Jessica, vẫn đang mỉm cười.

"Vậy thì tại sao cậu lại cười như thế hả? Cậu đáng lẽ phải quỳ gối xuống năn nỉ tớ tha lỗi cho chứ!"

"Bởi vì tớ đã cố tình làm mất nó đấy." 

Omo

. Có phải Tiffany đã bị rối rắm với vốn tiếng Anh của mình rồi không bởi vì cô ấy đã sống ở Hàn Quốc cũng được một khoảng thời gian khá lâu cho đến nay rồi? Cô ấy không có vẻ gì là hiểu được nghĩa của từ 'làm mất' nữa rồi.

"Cậu... cái gì hả?"

"Tớ đã cố tình làm mất nó đấy. Nói cách khác là tớ đã quăng nó đi rồi."

"Cậu... cái gì hả?"

"Cậu là giọng hát chính của Girls' Generation, vậy nên đừng có làm như kiểu một đĩa hát bị hỏng đi."

Jessica không có thời gian hay khoảng trống nào bên trong não bộ mình để hình thành nên một hàng rào phòng ngự trước những câu nói nhức nhối của Tiffany cả. Cô đã quá tức giận trước việc Tiffany đã ném quyển sách của cô đi, nên cô đã đi thẳng vào vấn đề mà mình đang nghĩ, "Tại sao cậu lại quăng nó đi hả, Tiffany 

khờ khạo

?"

"Bởi vì cậu cứ luôn nói về Liz mãi. Liz thế này, Liz thế kia. Và cậu cũng dùng ánh mắt mơ mộng khi cậu nói về cô ta giống như cách mà tớ dùng ánh mắt mơ mộng khi tớ nói về cậu vậy. Thế nên tớ đã quăng nó đi rồi."

Trong trường hợp mọi người đang thắc mắc thì, đúng vậy, Tiffany vẫn còn đang mỉm cười. Máu của Jessica đang sục sôi đến tận xương tủy và cô thực sự rất muốn ai đó gọi dùm 911, bởi vì cô đang rất sẵn sàng để đặt chiếc gậy bóng chày của Yuri vào vị trí hành động lần đầu tiên kể từ khi nó được rước về ký túc xá của họ.

"Bởi vì Liz rất là cool và tuyệt vời!"

"Nhưng cô ta đã kết hôn rồi!"

"Vậy thì có liên quan gì đến tớ chứ hả? Tớ đâu có xem Liz-tuyệt-vời như kiểu một người bạn gái đâu! Cậu Hwang Miyoung cậu!... câ... c... cậu..." Jessica nói, chỉ ngón tay trỏ của mình một cách đầy cáo buộc vào Tiffany, sẵn sàng mang đến cho cô ấy cái gì đó nhiều hơn là chỉ vài câu thức tỉnh đầu óc cô ấy. Nhưng trước khi Jessica thậm chí có thể tạo nên được từ ngữ nào trong đầu mình thì Tiffany đã nắm lấy ngón tay đang chỉ ra của cô, cắn mạnh vào nó rồi lập tức hôn nó. Nụ cười của cô ấy thậm chí còn đang nở rộng hơn nữa, Jessica đã nghĩ Tiffany chắc cũng có thể nuốt cả một con voi to lớn với cái miệng đó chứ chẳng chơi. Jessica đông cứng cả người.

Cô nàng này bị cái gì thế, có phải cô ấy đã ăn mất quả táo thối mà Sunny đã bảo mình quăng đi mà mình lại quên mất đó không? Không thể nào, Sooyoung đã ăn nó rồi, mình đã nhìn thấy cậu ta ăn nó với chính đôi mắt mơ ngủ của mình mà. Vậy thì thực sự là, cái gì đã làm hỏng đầu óc của cô ấy vậy chứ?

"Thấy chưa? Cậu gọi cô ta là 'Liz tuyệt vời'! Cậu chưa bao giờ gọi tớ là 'Tiffany tuyệt vời' cả và cậu thậm chí còn gọi tớ là Tiffany 'khờ khạo'! Tớ không thích người phụ nữ của tớ mải mê huyên thuyên tâng bốc người phụ nữ khác trước mặt tớ! Đó là chưa kể Liz đã lớn tuổi rồi, kết hôn đến hai lần, không biết cách tỏ ra dễ thương, không có mắt cười giống như cái mà tớ đang thể hiện đây này!" Tiffany nói, chỉ tay một cách đầy kiêu hãnh vào mặt mình.

"..."

"Và lưỡi của cô ta không hiểu rõ miệng cậu hơn lưỡi của chính cậu. Không giống như lưỡi của tớ đâu."

"..."

"Cứ như là cậu đang đập vào mặt tớ bằng một cái chảo mà cậu đã thất bại với món cơm chiên của cậu vậy!" Tiffany ném hết mọi từ ngữ của mình vào một Jessica đang không thể thốt nên lời. Rồi cô ấy thè lưỡi ra, 

là cái lưỡi mà hiểu rõ miệng của Jessica còn hơn cả lưỡi của chính cô đấy

, với Jessica rồi chạy đến chỗ Taeyeon, người đã không hề biết chút gì về việc đang xảy ra. Từ xa, Jessica đã nghe được tiếng cô nàng trưởng nhóm của họ bắt đầu cằn nhằn về việc họ cứ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh suốt như thế nào, và về việc cô ấy đáng lẽ phải cố gắng hơn nữa để học tiếng Anh lúc còn trên ghế nhà trường nếu cô ấy biết là sẽ gặp phải những cô nàng người Mỹ gốc Hàn điên loạn nào đó trong cùng nhóm của mình.

Jessica cũng đã không rõ cho lắm chuyện gì đang xảy ra. Cô đã cho Tiffany mượn một quyển sách, Tiffany đã quăng nó đi bởi vì cô ấy không chấp nhận cái cách mà Jessica mê mẩn cô nàng Liz-tuyệt-vời, tác giả của quyển sách, Jessica đã hét lên với Tiffany, rồi cô nàng ấy đã cắn ngón tay của Jessica rồi lại hôn nó, cô ấy đã chạy đến chỗ Taeyeon để tránh khỏi cơn thịnh nộ hứa hẹn sắp nổ ra của Jessica, Jessica đã đứng yên một chỗ như một kẻ ngốc, nhìn vào ngón tay vừa bị cắn của mình, cố gắng xâu chuỗi các chi tiết lại với nhau để nắm được bức tranh toàn cảnh sự việc mặc dù nó cũng đã không hiệu quả cho lắm, khi mà cô vẫn không thể hiểu được chút nào về tình huống này.

Vì thế, Jessica lững thững bước trở về phòng mình, vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngón tay trỏ của mình và lầm bầm với chính bản thân, "Mình vừa bị cắn bởi một kẻ hủy diệt sách tàn nhẫn, lẽ ra nó phải đau chứ. Tại sao nó lại không đau nhỉ?"

Tối hôm đó, Jessica đã đột ngột bật người dậy khỏi giường mà đã khiến cô suýt chút nữa là gãy cổ rồi. Rồi cô lại nói chuyện với ngón tay trỏ của mình lần nữa trong một khám phá vĩ đại, "Ahhh, nụ hôn của cô ấy lên ngón tay mình đã làm điều đó." Cô ngã xuống giường ngay sau đó, thậm chí là trong bóng tối, gương mặt cô vẫn thơ thẩn như mọi khi. Jessica trao cho kẻ hủy diệt sách tàn nhẫn đang nằm bên cạnh mình một nụ hôn phớt lên đỉnh mũi cô ấy, rồi cố nhét cánh tay mình xuống bên dưới cổ cô nàng ấy và ghì chặt lấy toàn bộ cơ thể cô ấy vào trong vòng tay mình. Cái lạnh mà cô nhận được từ việc từng chút nhỏ trên cơ thể của chính cô tiếp xúc với làm da của Tiffany lại khiến cô sởn hết cả gai ốc lần nữa. Thế nên cô đã ép cơ thể họ thậm chí vào gần nhau hơn thế nữa, với một nỗ lực để xua đi hết những cảm giác rợn người vừa mới nổi lên đó. Jessica thì thào như ru cả hai người họ vào giấc ngủ "Cậu là loài sinh vật gì vậy? Thực sự thì cậu là gì vậy, Tiffany? Tại sao cậu cứ khiến tớ làm những thứ khó hiểu vậy? Tớ thậm chí chỉ nói chuyện rất ít với người khác và giờ thì tớ nhận thấy mình lại đang nói chuyện với một trong những ngón tay của tớ đấy. Bà của tớ hôm nay đã lại hỏi tớ lần nữa là tớ có bị bệnh tự kỉ không đấy. Tớ đang đánh mất hết tất cả lý trí của tớ chỉ vì cậu đấy." Trớ trêu thay, Jessica đã nói lên tất cả những lời phàn nàn này với một nụ cười ngái ngủ trên gương mặt mình.

Liz-tuyệt-vời đã không nói cho Jessica biết điều này trong quyển sách của cô ấy, nhưng một người khác đã làm điều đó, rằng tình yêu làm nên những thứ khó hiểu đối với con người.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Monologues and Conversations

Tiếng chuông cửa nhà cô vang lớn lần thứ hai trong màn đêm tĩnh lặng. Cô phóng một ánh mắt giận dữ chết người vào chiếc đồng hồ đang kêu tích tắc trên tường, đã gần một giờ sáng rồi. Jessica uể oải bắt chéo hai ngón tay của mình, nhắm mắt lại và bắt đầu cầu nguyện. Làm ơn, làm ơn hãy để cho người đang đứng bên ngoài căn hộ của cô hiện giờ chỉ là một gã đàn ông say xỉn nào đó thôi, say xỉn đến mức hắn đã đọc nhầm số nhà và bấm nhầm chuông cửa. Làm ơn, làm ơn. Cứ như là cố để dạy cho cô một điều rằng cô không nên quá ao ước vào lần tới, chuông cửa nhà cô đã lập tức vang lên lần nữa. Jessica nhấp nháy mở hai mắt ra và buông một tiếng thở dài nặng trĩu mà nghe có vẻ chẳng giống một cô gái ở độ tuổi trẻ như cô cho lắm, nó nghe giống một người phụ nữ với độ tuổi lớn gấp ba lần tuổi cô hơn..

Hai ngón tay của cô vẫn còn ngoan cố bắt chéo nhau.

Jessica nheo mắt lại và hé nhìn xuyên qua cái lỗ trên cánh cửa nhà mình. Đứng bên ngoài kia chính là cơn ác mộng lúc sáng sớm lớn nhất, xinh đẹp nhất, như một thiên thần tuyệt mỹ của cô.

"Cãi nhau hai lần một tuần, không phải là nhiều quá hay sao?"

Cơn ác mộng này của Jessica có một cái tên, một cái tên xinh đẹp và đáng yêu là đằng khác. Đó chính là Tiffany. Tiffany là loại ác mộng mà Jessica gặp phải khi cô mơ màng thức giấc và là loại ác mộng mà Jessica không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chào đón nó.

Đứng bên ngoài kia chính là cơn ác mộng lúc sáng sớm lớn nhất, xinh đẹp nhất, như một thiên thần tuyệt mỹ của cô. Đứng bên ngoài kia chính là Tiffany, trông giống như tất cả những gì mà Jessica có thể đòi hỏi ở một người phụ nữ, để đem lòng yêu và mãi luôn yêu, cho đến khi thần chết tìm đến cô. Tiffany có đôi mắt màu nâu mà đã chuyển thành mờ tối dưới ánh đèn vàng trong phòng ngủ của Jessica. Tiffany có đôi môi và hàm răng biết được khi nào cần nhếch lên và khi nào cần cắn, một cái miệng biết cách ngân dài tên của Jessica bằng một giọng điệu đáng yêu để cho trái tim của Jessica có thể tan chảy hết cả xuống mặt đất một cách không thể kiểm soát. Tiffany có những ngón tay liên tục gõ theo nhịp khi Jessica chơi bản nhạc yêu thích của cô với những phím đàn piano, và có những móng tay bóng loáng màu hồng, đỏ, đen, xanh lục. Tiffany có mái tóc đã từng rất dài nhưng cô ấy đã quyết định cắt ngắn nó vào một ngày hè nóng bức bằng cây kéo cắt giấy của Jessica, mà không hề suy nghĩ gì nhiều. Tiffany có một nụ cười vô cùng chân thật, vô cùng tươi sáng, vô cùng rực rỡ đến mức có thể khiến đôi mắt và trái tim của người khác trở nên mù lòa, chính vì thế mà cả đôi mắt của Jessica lẫn trái tim của Jessica đều đã trở nên bất bình thường và mù lòa, để rồi Jessica không thể nhìn thấy gì khác ngoài nụ cười đó và chính Tiffany.

Tiffany cũng có một cô bạn gái mà cô ấy đang yêu, và cô ấy khá chắc chắn rằng cô ấy có thể mãi luôn yêu con người đó cho đến khi thần chết tìm đến cô ấy. Nhưng điều đó cũng không có tác dụng gì nhiều để ngăn cản Jessica đem lòng yêu Tiffany.

"Mình có thể vào được không hay là chúng ta nên nói chúc ngủ ngon tại đây và mình về nhà bây giờ?"

"Vào đi."

Jessica lặng lẽ đóng lại cánh cửa sau lưng họ sau khi để Tiffany vào nhà. Với mỗi một cử động của Tiffany, cô ấy lại để lại một hương thơm thoang thoảng và Jessica chắc chắn là phải hít vào cho đầy buồng phổi mình làn hương đó. Đêm nay Tiffany có mùi hương giống như những làn gió tươi mới, mằn mặn của một bãi biển vắng người và có lẽ là một chút cháy nắng vào buổi chiều muộn của Los Angeles. Jessica đoán rằng cơn ác mộng mang hình người của mình hẳn đã có một khoảng thời gian dài ngồi trên một bãi biển nào đó, với lớp cát mịn ở dưới chân cô ấy và ánh mặt trời không hề tắt của California ở phía trên mái tóc màu nâu của cô ấy, chìm sâu trong những suy nghĩ của chính mình trước khi tìm đến đây.

Trận cãi vã của họ lần này chắc cũng khá lớn đây.

Jessica lê bước quay trở vào trong phòng khách và đặt người ngồi xuống đất, lưng cô dựa vào bức tường lạnh lẽo. Cô vừa mới bán bộ ghế sofa của mình hồi thứ hai tuần trước. Bởi vì có đến hơn một hoặc hai lần gì đấy, Tiffany đã va người vào bộ ghế sofa to đùng đó khi cô ấy thức dậy lúc giữa đêm để đi lấy nước uống. Tim của Jessica đã đập thùm thụp loạn xạ cả lên trong lo lắng khi cô nghe thấy Tiffany kêu ré lên vì đau và bất cứ vết bầm nào hiển hiện trên chân cô gái ấy cũng khiến cô phải nhíu đôi mày của mình lại. Vì vậy tốt hơn hết là bộ ghế to lớn đó không nên ở trong nhà cô nữa, cô đã quyết định thế. Jessica lơ đãng bật tivi lên, mặc dù đôi mắt cô đang cẩn trọng dõi theo cô gái hiện đang cởi chiếc áo khoác len màu xám của cô ấy ra và thả nó trên bệ bếp.

Những câu hỏi kia lại đang lởn vởn trong tâm trí Jessica một lần nữa, cũng giống như mỗi lần cô nhìn Tiffany. Những câu hỏi kiểu như kể từ khi nào mà họ lại trở nên tự nhiên thoải mái khi ở bên cạnh nhau thế này. Kiểu như chính xác thì họ là gì của nhau nếu họ không đến mức là người yêu, nhưng lại hơn hẳn cái mối quan hệ chỉ là bạn bè tốt. Kiểu như liệu họ có tiến xa hơn so với mối quan hệ 'mập mờ lưng chừng' này hay không. Kiểu như họ đang có được gì, là điều gì mà lại quá phức tạp và khó hiểu đến thế. Những câu hỏi kiểu như thế, luôn có khuynh hướng nện cho đầu óc Jessica một trận nhừ tử và để mặc cô chết trong tuyệt vọng bởi vì, cô càng đòi hỏi nhiều hơn, thì cô càng trở nên không thể hiểu được và lạc lối. Điều tốt nhất Jessica có thể làm được chính là thỉnh thoảng lại ước rằng Tiffany có thể nhìn cô bằng một nửa, hoặc có thể chỉ là một phần tư cái cách mà cô nhìn Tiffany. Chỉ một phần tư nhỏ nhoi thôi, làm ơn, làm ơn đấy. Chỉ với bấy nhiêu đó thôi, và Tiffany chắc ít nhất cũng đã đổ gục trước Jessica rồi.

Từng chút từng chút một, trong khi Jessica vẫn tiếp tục xem tivi thì cô gái ấy đang nhón chân rón rén bước đến chỗ Jessica, cô ấy quỳ xuống và nắm lấy cả hai bàn tay Jessica, giang mở chúng ra và trườn người vào trong hơi ấm của Jessica. Một cách tự động, Jessica nhận thấy hai cánh tay của chính mình đang vòng quanh thân hình nhỏ bé của cô gái ấy. Cô dịu dàng ôm siết lấy cơn ác mộng mang hình người của mình khi cô nhận ra rằng cô gái ấy hiện giờ đang nằm trọn trong vòng tay cô. Ngây thơ, yếu đuối, xinh đẹp, lôi cuốn và u sầu. Những cảm giác này đã quá quen thuộc đối với Jessica rồi. Họ hẳn đã làm điều tương tự thế này cả trăm lần hoặc gấp đôi thế, lặp đi lặp lại mãi. Và bởi vì điều này đã quá quen thuộc, nên Jessica liền cầm lấy điều khiển tivi để chỉnh âm thanh nhỏ xuống một chút. Chỉ một chút thôi để cô có thể nghe được những gì Tiffany phải nói trong lúc này, nhưng làm ơn đừng quá yên lặng, để cô không phải nghe thấy tiếng nức nở đau lòng đôi lúc của cô gái ấy. Bằng cách đó, Jessica sẽ không phải khóc cùng cô ấy và cô sẽ không phải trải qua thêm một đợt ghen tức nào nữa.

"Bọn mình đã cãi nhau."

"Mình biết. Mình biết ngay khi nghe được tiếng chuông cửa và nhìn đồng hồ của mình rồi."

"Taeyeon không nghĩ là mình yêu cậu ấy."

Jessica nâng bàn tay phải của mình lên và vuốt lại phần tóc mái dày đặc của cô ấy, để lộ vầng trán cao của cô ấy. Không phí mất một giây nào để suy nghĩ, cô khẽ di chuyển đầu mình và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của cô ấy. Cái cảm giác Jessica có được mỗi khi cô hôn Tiffany thật sai trái, khi biết rằng Tiffany đang thuộc về một người khác, nhưng cảm giác đó cũng chẳng hề thua kém bất cứ ai, khi biết rằng Jessica đang ngày càng tận tâm với Tiffany và hoàn toàn vô điều kiện. Vậy nên nếu nó là sai trái, thì cứ để cho nó sai đi. Jessica chẳng màng đến và cô không mong là mình còn có thể quan tâm đến điều đó hơn nữa.

Nụ hôn ấy rất ngắn ngủi nhưng môi cô vẫn còn vương vấn nơi đó, khi cô khẽ thốt lên câu nói tiếp theo của mình.

"Mình cho rằng, cũng giống như cậu thôi, cậu ấy khá là vô tâm đối với cảm xúc của người khác. Hoặc có thể là cậu ấy không vô tâm, cậu ấy nhận thức rõ cảm giác của cậu, cậu ấy chỉ là chọn cách không để ý đến chúng thôi."

"Cậu ấy đưa về nhà một người mà cậu ấy gọi là bạn đồng nghiệp trong một chiếc áo sơmi bung cả nút và chiếc quần da bó sát để chọc tức mình."

"Mình sẽ không bao giờ làm thế nếu cậu là của mình. Giả dụ như cậu là của mình nhé, mình sẽ xem tất cả những người đàn ông và phụ nữ khác ngoài cậu như những trái dưa leo để mình không thể quay đầu lại nhìn họ lấy một giây nào cả. Mà cho dù mình có nhìn họ đi nữa thì trong mắt mình cũng chỉ có cậu và không thấy ai ngoài cậu cả. Mình thậm chí sẽ nói với tất cả mọi người mà chúng ta quen biết và có khả năng sẽ quen biết rằng cậu là của mình, để họ không dám bén mảng đến cậu."

"Cậu ấy bảo mình đừng có đến gần cậu ấy nữa."

"Nếu mình là Taeyeon, mình sẽ giữ cậu ở bên cạnh mình mỗi một giây có thể được. Và cho mỗi một giây không thể được, mình cũng sẽ ngoan ngoãn và cầu nguyện cho cậu trở về bên cạnh mình ngay khi cậu có thể."

"Cậu ấy nói là cậu ấy ghét mình."

"Vậy mình có thể nói là cậu ấy đang nói dối đấy. Bởi vì hãy tin mình đi, khi mình nói là không một ai có thể ghét cậu được cả. Mình không bao giờ có thể ghét một người như cậu được. Dù cho cậu có làm gì đi nữa hay mình có phải đau khổ vì cậu đến bao nhiêu đi nữa, mình vẫn không thể ghét cậu được. Và thực sự là không một ai có thể ghét cậu cả."

"Cậu ấy nói là mình đã làm tan vỡ trái tim cậu ấy."

"Vậy thì cậu hãy về nhà và bảo với cậu ấy thế này, 

"VẬY THÌ CẬU ĐI MÀ THỬ LÀM JESSICA XEM!"

. Mình cá là cậu ấy sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều."

Jessica chẳng làm được gì khác ngoài việc cố nặn ra một nụ cười trước những lời nói của mình khi cô cân nhắc xem cô đang tỏ ra như thế nào. Câu nói đó đáng lẽ chỉ là một câu nói đùa, nhưng nó đã được thốt ra đầy thảm bại và đầy thương xót mà bản thân cô không hề ưa chút nào. Tuy nhiên, Jessica đều rất thật lòng trong mọi lời mà cô đã nói, Taeyeon rõ ràng là nên thử và trở thành cô xem, để nếm trải được cái cảm giác dâng hiến là như thế nào, với hai cánh tay luôn sẵn sàng dang rộng và hai bàn tay luôn mở ra, để dâng hiến tất cả mọi thứ. Tất cả mọi thứ nhưng người mà cô yêu lại không hề nhận lấy bất cứ thứ gì và cô đã bị tổn thương để rồi nó trở thành những vết sẹo. Hãy thử trở thành Jessica xem, rồi Taeyeon sẽ học được một điều cho bản thân cô ấy rằng định mệnh đã thiên vị cô ấy nhiều như thế nào. Cũng như là, để học được một điều rằng trái tim tan vỡ thực sự chính là cái gì. Taeyeon không biết một chút gì về trái tim tan vỡ cả.

"Nhưng tất cả mọi đều tồi tệ mà cậu ấy đã làm với mình không hề khiến mình yêu cậu ấy ít đi chút nào cả."

"Và cậu sẽ không bao giờ yêu cậu ấy ít đi chút nào cả, nếu không nói là nhiều hơn thế nữa. Tin mình đi, mình biết cảm giác đó như thế nào mà. Nó giống thế này, cậu ấy lôi cuốn tất cả mọi cảm xúc của cậu và cậu hoàn toàn chẳng bận tâm đến điều đó. Cậu chẳng bận tâm khi mà đôi mắt cậu cứ dán chặt lấy cậu ấy mỗi khi cậu ấy bước đi. Cậu chẳng bận tâm khi mà hai chân cậu cứ bước đến bên cậu ấy ngoài tầm kiểm soát của cậu. Cậu chẳng bận tâm khi mà cậu ấy đến nhà cậu vào giữa đêm và lao vào trong vòng tay cậu để tìm một nơi ẩn náu. Cậu chẳng bận tâm khi mà cậu phải khóc gần hết cả nước mắt mỗi khi cậu ấy bỏ đi. Cậu thậm chí chẳng bận tâm khi mà tất cả những gì cậu ấy làm là khiến trái tim cậu đau nhói. Cậu thực sự chẳng bận tâm đến bất cứ điều gì khác khi đó là cậu ấy. Nên cậu vẫn cứ tiếp tục yêu và yêu mãi. Mình biết cảm giác đó như thế nào mà. Mình đã ở đó và vẫn luôn ở đó... Nhân tiện mình cũng muốn nói, hãy chắc chắn là tuần sau hai cậu sẽ không cãi nhau nhé. Mình có một chuyến công tác xa, mình sẽ không có ở đây vào một giờ sáng khi cậu gọi đâu đấy."

"Đưa mình theo cùng cậu đi, làm ơn?"

"Để làm gì? Đưa cậu theo mình để sau ba mươi phút vào trong sân bay và cậu mỉm cười với mình rồi nói với mình là cậu đã nhớ Taeyeon rồi ư? IQ của mình khá cao nên một lần đã là quá đủ để hình thành nên một bài học cho bản thân rồi, Tiffany."

Jessica cảm giác được Tiffany phát ra một tiếng thở dài và bởi vì đó là một thói quen, nó có nghĩa là màn độc thoại giữa họ đã kết thúc. Jessica chưa bao giờ đủ can đảm để gọi những cuộc nói chuyện của họ là đối thoại cả. IQ của Jessica khá cao nên cô thừa hiểu rằng hai màn độc thoại không làm nên một cuộc đối thoại. Nhìn Tiffany mà xem, tất cả những gì cô gái này đang làm chính là nêu lên những sự việc về trận cãi nhau giữa cô ấy với Taeyeon. Rồi nhìn Jessica mà xem, tất cả những gì Jessica đang làm chính là thổ lộ rằng cô yêu Tiffany một cách khổ sở và vô lý như thế nào, và thật nực cười làm sao khi mà Tiffany đang lôi cuốn hết mọi cảm xúc của cô nhưng cô lại hoàn toàn chẳng bận tâm đến điều đó. Tất cả những gì họ đang làm chính là nói ra những lời độc thoại riêng biệt của họ mà thôi.

Nó giống như thế này, Tiffany nói đoạn độc thoại của mình, và khi cô ấy ngừng lại để thở, Jessica sẽ nói phần của mình để lấp vào khoảng trống đó rồi cứ thế mà tiếp tục. Họ sẽ làm điều đó cho đến khi một trong hai người buông ra một tiếng thở dài.

Thậm chí còn chẳng có một khoảnh khắc nào ánh mắt họ chạm nhau trong suốt cả quá trình đó.

Thật quá nhiều cho những đoạn độc thoại rõ ràng sau một giờ sáng.

Jessica nhìn theo trong im lặng khi Tiffany chậm rãi tiến về phía phòng ngủ. Cô gái ấy đột nhiên dừng lại khi bàn tay cô ấy chạm đến nắm cửa, cô ấy quay lại và nhìn Jessica với ánh mắt xuyên thủng cả tâm hồn. Đây là một điều mới mẻ, hoàn toàn chẳng phải một thói quen.

"Tại sao cậu không bao giờ hỏi mình rằng mình có yêu cậu không?"

"Bởi vì đó là một câu hỏi có/không."

"Chính xác, nhưng câu trả lời đó chẳng dính dáng chút gì đến câu hỏi của mình cả."

"Bởi vì Tiffany à, nếu mình hỏi cậu, nếu cậu nói không, mình sẽ âm thầm khóc ở một nơi nào đó mà cậu không thể tìm được mình và điều đó sẽ khiến cậu phát điên lên. Nếu cậu nói dối và bảo là có, mình không muốn cậu âm thầm khóc ở một nơi nào đó mà mình không thể tìm được cậu. Điều đó sẽ khiến mình phát điên lên."

Tiffany không đưa ra một phản ứng nào có thể nhận thấy được cho câu nói đó và biến mất vào trong phòng ngủ của Jessica. Đây là một điều mới mẻ, hoàn toàn chẳng phải một thói quen, nên nó có khuynh hướng dễ dàng gây đau đớn hơn bất cứ thói quen nào mà họ đã làm. Jessica nằm dài ra trên sàn nhà. Một lý do khác nữa để bán bộ ghế sofa của cô, là để cho cô hiện giờ có thể thoải mái nằm dài ra và lăn qua lăn lại thế nào tùy thích. Bàn tay cô vô thức mò mẫm xung quanh để tìm lấy điện thoại di động của mình. Cô đặt báo thức lúc bảy giờ mà không cần suy nghĩ. Đây cũng là một thói quen. Cô sẽ phải thức dậy lúc bảy giờ sáng mai, sau đó sẽ đánh thức Tiffany, rồi gọi một chiếc taxi và đưa cô ấy về nhà, trước khi Taeyeon gọi cho cô ấy mà làm ầm lên.

"Quá nhiều cho những việc vặt vào buổi sáng." Jessica thì thầm với trần nhà đầy trung thành của mình, rồi cô giơ hai bàn tay của mình lên để che mắt lại, cảm giác được những giọt nước đang trào ra khỏi khóe mắt mình, và một vài lời nguyền rủa vẫn còn ở tận sâu trong cổ họng cô.

"Quá nhiều cho những việc vặt vào buổi sáng và sự kiệt quệ."

Nếu như nói rằng Tiffany là cơn ác mộng của Jessica là quá tồi tệ và không công bằng đối với Tiffany, vậy thì Jessica nghĩ rằng cô có thể đổi lại vị trí là bác sĩ tâm lý cho Tiffany, ngoại trừ việc Jessica sẽ không thu tiền của Tiffany, Tiffany sẽ đến mà không cần phải đặt hẹn trước, Jessica sẽ lắng nghe Tiffany nhưng không thực sự đưa ra bất cứ một giải pháp hay một sự tư vấn nào cả, Tiffany sẽ tiếp tục nói ra những suy nghĩ của mình nhưng không thực sự lắng nghe những gì Jessica phải nói. Với tất cả những điều đó, và vào cuối ngày, Tiffany sẽ thức tỉnh với một nụ cười, Jessica sẽ cần một túi đá chườm lạnh cho đôi mắt đỏ ngầu và sưng húp của mình. Tiffany sẽ rời đi, Jessica sẽ ở lại. Tiffany thỉnh thoảng sẽ nói rằng điều này lẽ ra không nên diễn ra như thế. Jessica sẽ luôn nói rằng không sao cả.

END.

------------------------------------------------------------------

"Venti Caramel Macchiato cho Batman," nhân viên pha chế của Starbucks cất giọng nói. Từ góc mắt của Jessica, cô có thể thoáng nhìn thấy một cô gái đã thu hút cô ngay từ khoảnh khắc cô ấy vừa mới bước vào, và cô ấy đang tiến thẳng đến quầy phục vụ trong khi cô thì đang ngồi ở giữa tiền sảnh.

Uyển chuyển đến thế.

Tự tin đến thế.

Cô ấy đã học ở đâu cái cách điều khiển cơ thể mình như thế này nhỉ? Cứ như cả thế giới này chính là sàn diễn của cô ấy vậy, khi mà cô ấy đã không hề che giấu phần hông đang đung đưa và phong thái đầy quyến rũ của mình.

"Wow," chính là một từ ngữ đã không thể bị níu giữ lại trong đôi môi Jessica. Cô gái này có phải là một người mẫu không nhỉ? Cô nàng tóc vàng thực sự không thể miêu tả được. Dĩ nhiên là cô ấy có chiều cao khá ổn. Mặc dù cô ấy có một dáng đi biểu diễn thời trang thật tuyệt diệu nhưng chiều cao của cô ấy vẫn chưa đủ chuẩn để làm một người mẫu chuyên nghiệp. Ít nhất thì đó là ý kiến của riêng Jessica. Nhưng thôi nào, Jessica là ai mà phàn nàn chứ? Dù sao thì cô cũng thấp hơn mà; cho nên cô gái này là một đối tượng phù hợp. 

Một nụ cười khẽ xuất hiện trên gương mặt Jessica trong khi cô đang chờ đợi nhân viên pha chế gọi tên cô gái ấy. Đây là mặt tốt của việc chờ đợi cô em họ của cô tan ca. Chỉ mới ngày đầu tiên đến đây sau khi hết giờ học ở trường đại học mà cô đã được nhìn thấy cô gái lộng lẫy này rồi. Làm sao mà cô lại có thể để vuột mất một cơ hội hoàn hảo để biết tên của cô gái này hay bất cứ cô gái nào khác với dáng vẻ như thế được chứ? Cô đã được ban cho một cơ hội tuyệt vời thế này nên chẳng có gì sai khi tận dụng nó cả, đúng không?

Đợi đã. Có phải nhân viên pha chế đã gọi 'Batman' không... vậy thì tại sao cô ấy lại đang cầm lấy ly nước?! Batman?! Jessica nhìn xung quanh. Chắc phải là người nào đó khác, đúng không? Cô gái này nên có một cái tên chứ! Nhưng không. Không có một ai đang đi về phía quầy phục vụ cả. Jessica quay nhìn lại qua vai mình; không có một nhân viên nào đang phục vụ yêu cầu nào khác cả. Vậy cô ấy thực sự là Batman ư?

Cô có nên xem cô ấy như là Batman không?

Khi Jessica nhìn lại về phía cô gái, thì cô ấy đã tiến ra ngoài cửa rồi. Cái cách mà phần hông ấy đung đưa. Thật là. Wow.

Batman hử?

~~~

Dính chặt vào chỗ ngồi giống như ngày hôm qua, laptop của Jessica thì đang ở trước mặt cô, cô không tài nào ngăn được bản thân mình chú ý đến cô gái hôm qua đang đi vào. Có điều gì đó ở cô gái này khiến cô ấy bước đi một cách vô cùng cuốn hút như thế. Nó không hoàn hảo, nhưng nó thực sự thu hút ánh mắt cô. Có phải chính là do gương mặt xinh đẹp của cô ấy đã tạo thêm nhiều điểm cộng không nhỉ? Thật lòng mà nói, các đường nét trên khuôn mặt cô ấy trông rất hài hòa và dịu dàng; có điều gì đó ở cô ấy lại mang đến một cảm giác nồng nhiệt ân cần. Chỉ một giây ngắn ngủi, ánh mắt họ đã gặp nhau khi cô gái ấy đang chờ đợi phần nước của mình, và thật quá rõ ràng, Jessica đang ngẩn người ra nhìn cô ấy. Phải. Đôi mắt kia trông như thể đang nhìn xuyên thấu vào từng ngóc ngách trong tâm hồn Jessica, mà điều đó dĩ nhiên là, trong những tình huống bình thường, sẽ khiến cô tự động quay mặt đi nhưng không phải là ngay lúc này. Nụ cười ngượng ngùng mà cô gái ấy trao cho Jessica đã cuốn sạch hết mọi cảm xúc đó. Chỉ một giây ngắn ngủi, thế nhưng, Jessica đã không thể ngăn bản thân mình có cảm giác như thể cô đã nhận được nhiều hơn thế.

"Venti Caramel Latte cho Taeyeon," cô em họ của Jessica lên tiếng gọi. Tất nhiên, cô gái đang đứng bên cạnh quầy phục vụ ấy đã nhận lấy ly cà phê.

Taeyeon? Đó là tên cô ấy ư?

Taeyeon.

Xinh đẹp. Thật giống y như cô ấy.

~~~

Jessica sẽ chủ động tấn công như thế nào đây? À, có lẽ cô nên đến chào hỏi cô ấy chăng? Nó sẽ không tệ đâu. Đây đã là ngày thứ ba cô nhìn thấy cô gái ấy, luôn là vào cùng một thời điểm.

Nếu cô thực sự muốn nói chuyện với Taeyeon thì cô nên hành động ngay bây giờ trước khi cô ấy cầm lấy ly cà phê của mình và đi mất.

Mày có thể làm được mà Jessica. Mày có thể có được bất cứ người nào mày muốn. Phải tự tin vào bản thân!

Sau một hồi dài tự thuyết phục bản thân, cô đã quyết định đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình và tiến đến chỗ Taeyeon.

"Hi, cô là khách quen ở đây, đúng không?"

Taeyeon mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu. "Đúng vậy." Khi Taeyeon cười với cô, đôi mắt của cô ấy đã khiến Jessica phải say đắm mê mẩn. Nó toát lên chính cái thần thái rõ ràng kia đã khiến Jessica không thể quay mặt đi được.

"Tôi thấy cô đến đây mỗi ngày."

"Ô," là điều duy nhất mà cô gái ấy nói.

"Tôi rất thích cặp kính Ray Ban Wayfarer của cô." Jessica chỉ vào cặp kính mát đang nằm trên bàn. "Nhưng tôi đã để ý thấy của cô là phiên bản giới hạn."

"Ô." Taeyeon giơ bàn tay của mình lên, cầm lấy cặp kính mát rồi đeo nó vào và kéo nó lên trên đầu mình. "Cô có thể mua nó ở khu trung tâm mua sắm này."

"Venti Iced Latte cho Yuri," một trong những nhân viên pha chế cất giọng.

"Là tôi," cô gái ấy liền lên tiếng. "Nhưng nếu cô thực sự muốn có cặp mắt kính phiên bản giới hạn thì thử vào khu mua sắm bên ngoài gần trường đại học kia thử xem."

Đợi đã. Không phải cô nhân viên đã gọi 'Yuri' đó sao?

"Tôi... tôi tưởng tên cô là Taeyeon chứ?"

Không nói một lời nào, cô gái ấy chỉ thản nhiên cầm lấy ly nước của mình, mỉm cười với Jessica và rời khỏi tòa nhà.

Cái gì vừa xảy ra vậy?

~~~

Không còn nghi ngờ gì nữa, nhiều ngày đã trôi qua và tên của cô gái bí ẩn ấy đã thay đổi từ Hara đến Samantha đến Sooyoung đến Spiderwoman đến Freddie rồi đến The Boy From The Grudge, và ngày hôm qua, nó là Sadako. Cô gái quen thuộc ấy đã luôn được quan sát bởi cô nàng tóc vàng này đây, người đã luôn ngồi tại một vị trí như cũ và đang tự hỏi, 

vậy hôm nay cô ấy sẽ là ai đây?

Rất muốn xác định được danh tính của cô gái ấy, Jessica đã thu hết tất cả sự can đảm của mình để một lần nữa bước đến nói chuyện với cô ấy. Cô đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình và bắt đầu tiến về phía cô gái ấy, người đang đứng xếp hàng chờ đợi.

"Hi," Jessica mỉm cười trong khi vẫy tay một cách gượng gạo. "Tên tôi là Jessica. Chúng ta đã nói chuyện với nhau mấy ngày trước đó." Bây giờ khi cô nói ra điều đó, cô mới nhận ra là nó nghe có vẻ khá là rợn tóc gáy. Cô thực sự bị cuốn hút bởi cô gái này đến mức thậm chí còn tự giới thiệu bản thân đến hai lần ư? À nhưng mà dù sao thì ai có thể trách cô được chứ? Cô gái đang ở trước mặt cô đây có đôi mắt đầy mê hoặc, Jessica đã không biết phải làm sao để quay mặt tránh đi nữa. Ô, và cô đã không muốn bắt đầu nói tới thân hình của cô gái này đâu. Wow. Các tỉ lệ trên cơ thể thật cân đối một cách quá hoàn hảo!

"Hello," cô ấy chào với một nụ cười. Thực sự là có một sức hấp dẫn không thể lẫn đi đâu được trong nụ cười của cô gái này. Có phải là vì đôi mắt đó của cô ấy không? "Cô là người mấy hôm trước." Jessica không thể ngăn bản thân mình nở một nụ cười khoe hết cả răng. Cô mừng là cô gái bí ẩn này đã nhớ đến cô.

"Chính là tôi. Jessica."

"Tôi biết rồi. Rất vui khi gặp cô."

Sau câu nói đó, cô gái đã không nói thêm lời nào nữa. Không phải phép lịch sự thông thường là giới thiệu tên mình đáp lại hay sao? Jessica đã chờ đợi điều đó, nhưng nó lại không xảy ra. "Còn cô là?"

Nụ cười của cô gái dịu đi khi cô ấy vuốt mái tóc mình sang một bên. "Tôi... tôi không biết cô có để ý không, nhưng tôi không giới thiệu tên mình với người lạ."

"Ồ." Jessica ngạc nhiên. Dĩ nhiên là cô đã để ý rằng cô gái này chưa bao giờ thực sự nói tên của mình cho nhân viên pha chế cả, nhưng cô đã nghĩ điều đó chỉ đơn giản là đùa cho vui thôi. Ai lại nghiêm túc mà nói tên mình là Batman chứ? Spiderwoman? Sadako? Vậy là để bảo vệ danh tính của cô gái này ư?

Sự tò mò trong Jessica lại càng tăng lên. Điều này không phải khá là thú vị đó sao?

"Khách hàng tiếp theo, xin mời!" Nhân viên pha chế nói, nhìn vào cô gái bí ẩn. "Ô! Khách quen! Cô đã lại đến như mọi khi. Lần này là gì nhỉ?"

Khách quen? Vậy là cả Yoona cũng không biết cô gái này là ai sao?

"Ô Jessica, chị biết cô ấy à?"

Cô gái liền di chuyển ánh nhìn của mình sang Jessica và hỏi, "Mọi người ở đây đều biết cô à? Cô thích cho biết tên mình vậy sao?" Cô gái chưa được biết tên thắc mắc.

"Ồ không! Không! Không phải! Cô hiểu lầm rồi." Jessica chỉ vào Yoona. "Con bé là em họ của tôi." Mà rốt cuộc thì tại sao lại cần phải làm rõ sự nhầm lẫn này cơ chứ? Cô ấy vẫn chỉ là một người lạ - một người lạ quyến rũ - mà thôi.

"Tôi hi vọng chị họ tôi không làm cô khó chịu." Yoona nhìn cô gái với vẻ mặt xin lỗi.

Cô ấy lắc đầu và nói, "Không có gì đâu. Cô ấy chỉ là tỏ ra thân thiện thôi."

"Ô, tốt rồi. Thế thì hôm nay chúng ta sẽ có gì đây nhỉ?"

"Món thứ tư của tôi?"

Hở? Có một loại cà phê được gọi là 'món thứ tư của tôi' hay gì đó đại loại thế sao? Liệu Jessica có nghe lầm không nhỉ?

"Vậy thì món thứ tư." Yoona viết tên thức uống được gọi lên cái ly trong suốt. Rồi cô nhìn cô gái ấy một lần nữa và hỏi, "Hôm nay tên cô là gì nào?"

"Uhmm... cái gì nghe cho ngầu nhỉ?"

Yoona bật cười và nói, "Vegeta." Cô gái ấy chỉ thản nhiên gật đầu và thế là Yoona liền viết tên lên cái ly. Em họ cô cũng tham gia vào trò chơi ngốc nghếch này à? Vegeta? Thật ư? Sao không phải là Goku vì anh ta là nhân vật chính nhỉ? Nhưng mà nghĩ lại, Vegeta cũng có chút gì đó giống Jessica. Cô chưa bao giờ ghét tính cách của anh ta cả; thực tế là, cô thích anh ta. 

(Chú thích: dành cho những bạn không biết, Vegeta chính là CaĐic trong 7 viên ngọc rồng)

"Thực ra thì Vegeta là nhân vật yêu thích của tôi." Ít nhất thì họ cũng có cái gì đó để nói chuyện.

"Tôi cũng thích anh ta. Anh ta thật là lạnh lùng và khao khát sức mạnh, và anh ta cũng rất chu đáo nữa. Đúng là một nhân vật dễ gây hiểu lầm."

"Tôi biết mà đúng không? Người ta cứ nghĩ vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta tự động khiến anh ta như một kẻ hung ác."

"Thì, anh ta đã là một kẻ hung ác."

"Này hai người, trước khi hai người thực sự bắt đầu tán gẫu về Dragon Ball, tại sao hai người không trả tiền cà phê trước đi nhỉ?", Yoona đùa.

Jessica vội lấy tiền từ trong túi của mình ra và đưa cho Yoona. Cô sẽ không để cho ngày hôm nay kết thúc mà không được biết tên cô gái này đâu. "Tôi mời."

"Không. Không cần đâu."

"Tôi đã trả tiền rồi."

"Tôi không thể nhận được."

"Mua cà phê mời tôi vào ngày mai được chứ?" Đấy, bây giờ thì cô gái bí ẩn này đã không thể làm gì khác hơn được bởi vì tiền cũng đã được trả rồi.

Có lẽ hôm nay chính là ngày cô nàng tóc vàng sẽ biết được nhiều hơn về người lạ này. Sau đó cô nhận lấy tiền thừa; ánh mắt cô vẫn còn hướng vào cô gái ấy, đang chờ đợi một câu trả lời.

Cô gái chỉ gật đầu trong khi cô ấy bắt đầu bước về phía quầy nhận nước.

"Vậy thì có lẽ lúc đó tôi sẽ không phải là một người lạ nữa, Vegeta."

Cô gái chỉ quay nhìn lại, nhưng Jessica đã có thể thấy được nụ cười rất nhẹ thoáng qua trên gương mặt cô ấy. Có lẽ hôm nay cô đã tạo được một ấn tượng tốt hơn chăng? Tốt! Vậy, ngày mai cô nên làm gì đây nhỉ?

~~~

Từ cô em họ của mình, cô đã biết được rằng cô gái bí ẩn ấy có năm loại thức uống yêu thích, mà cô ấy đã đặt tên là Món thứ nhất của tôi, Món thứ hai của tôi, Món thứ ba của tôi, Món thứ tư của tôi, và Món thứ năm của tôi. Cô đã cố hỏi Yoona về những thông tin khác hơn nữa về cô gái ấy, nhưng chẳng một ai ở Starbucks thực sự biết về cô ấy cả. À, ngoại trừ việc cô gái này là khách hàng thường xuyên khoảng ba năm nay đã được xem là một thông tin hữu ích, thì đó chính là manh mối quan trọng duy nhất của cô.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh của tiệm cà phê, cô có thể nhìn thấy cô gái ấy đã đứng ngay quầy nhận nước rồi. Gì vậy? Tại sao hôm nay cô ấy lại đến sớm năm phút vậy? Jessica đã luôn bắt gặp cô gái này bước vào tiệm cà phê trong khoảng từ 3h20 cho đến 3h25 chiều. Chưa bao giờ cô ấy đến sớm hay muộn dù chỉ một phút. Ngoại trừ hôm nay.

"Hai Venti Iced Carmel Latte cho Jessica!"

Jessica? Họ vừa gọi tên cô ư?

Cô bước đến gần hơn chỗ quầy phục vụ - nơi cô gái ấy đang đứng. "Vậy là, hôm nay cô định đánh cắp tên tôi đấy à?"

Cô gái khúc khích cười. "Tại sao lại không? Đó là một cái tên đẹp mà."

"Vậy thì," Jessica nhe răng cười. "Bởi vì cô đã đánh cắp tên tôi, cô nên cho tôi tên cô chứ."

"Cà phê của cô đây."

Jessica nhận lấy từ tay cô ấy. "Vậy là cô sẽ uống cùng tôi, đúng không?"

"Tôi... tôi thực sự không nói chuyện với người lạ." Cô ấy khẽ cắn môi.

"Dù sao thì cô cũng biết tên tôi rồi mà. Jung Jessica. Hiện đang học ở trường Đại học Hàn Quốc. Tôi hai mươi hai tuổi." Sau đó Jessica chỉ ngón tay cái qua vai mình. "Vậy là tôi không còn là người lạ nữa rồi. Uống cùng tôi nhé?"

Cô gái thở dài đầu hàng và chậm rãi gật đầu.

~~~

"Vậy, tại sao cô lại không thích cho người khác biết tên của mình?" Jessica hỏi cô gái ấy, người hôm nay được biết với cái tên Mustache Meow, trong khi cô đang nhấm nháp ly cà phê đá của mình.

Sau khi đặt ly nước của mình lên bàn trước mặt cả hai, Mustache Meow mới nói, "Tôi không thấy cần thiết phải cho người khác biết tên tôi."

"Vậy người khác chỉ biết đến cô với những cái tên ngẫu hứng à?"

"Hầu hết là vậy," cô ấy nhún vai, "Có cần thiết để họ phải biết tên tôi không khi mà tôi không thấy sự hiện diện của họ là quan trọng? Cũng như là sự hiện diện của tôi trong cuộc sống của họ?"

Jessica không biết nói gì hơn. Ai lại có thể nghĩ được điều đó chứ?

Một lần nữa, cô gái này thực sự là một điều gì đó rất lạ. Và đó chính là lý do tại sao cô đã cảm thấy thú vị ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.

"Cô có nghĩ là cho một người nào đó biết tên mình thì sự quan trọng của cô đối với họ sẽ tăng lên không?"

Cô gái tóc vàng chỉ nhún vai. "Tôi không thực sự thấy cái gì là quan trọng cả. Chỉ là phong tục thông thường khi cho một người nào đó biết tên mình trước thôi."

"Cho một hoặc hai cuộc nói chuyện phiếm ư? Rồi cô sẽ bị quên lãng, đúng không?" Cô ấy nghiêng người tới trước, cầm lấy ly cà phê của mình trên bàn, uống một ngụm thật nhanh.

Điều đó đã khiến Jessica phải suy nghĩ. Cô ấy nói thế cũng có lý, thật kì lạ. Hầu hết mọi người mà cô đã tự giới thiệu bản thân mình với họ có lẽ đã quên mất cô. Vậy thì tại sao lại phải bận tâm chuyện giới thiệu, đúng không? "Tôi hiểu." Và như thế, cuộc trò chuyện của họ đã chuyển sang những vị giáo sư kì quặc của họ, hay ít nhất là những người đủ thú vị để được nhắc đến với một ai đó.

~~~

Sau cuộc trò chuyện nho nhỏ ngày hôm qua, Jessica ngồi trong tiệm cà phê, đang chờ đợi người bạn mới không tên của mình. Rồi cô cũng đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, đang bước vào tiệm cà phê và thế là nụ cười của cô liền rực sáng.

"Hi!" Jessica chào, vẫy tay với cô gái ấy. "Hôm nay tên cô là gì?"

Cô gái cắn môi mình, ngẩng đầu nhìn lên, tự suy nghĩ một chốc. "Có lẽ," cô ấy bắt đầu nói và ngồi xuống trước mặt Jessica. "Có lẽ hôm nay tôi sẽ là Franz, Franzi nhé?" Cô ấy chờ đợi lời đáp của cô nàng tóc vàng. "Cô nghĩ sao?"

"Tôi thích nó." Cô gật đầu, biểu lộ sự đồng tình với sự lựa chọn của cô ấy. "Độc đáo."

Franzi sau đó liền nở một nụ cười, vươn đến tận đôi mắt cô ấy, tạo thành hình vầng trăng khuyết. "Tốt! Tôi cũng thích nó." Rồi cô ấy xin lỗi để đi gọi cà phê cho mình, mà Jessica sau đó đã nhận lấy từ quầy khi nó đã được làm xong.

"Hôm nay cô thế nào?" với câu nói đó, cuộc trò chuyện của họ đã bắt đầu từ việc một ngày của họ ra sao, cho đến thức ăn yêu thích của họ, rồi đến bất cứ thứ gì họ cảm thấy thích. Thật kì lạ, hai con người xa lạ này đã luôn giữ cho cuộc trò chuyện được liên tục, khiến cho đối phương cảm thấy thoải mái, cứ như thể họ là những người bạn thân thiết vậy.

"Tôi phải đi rồi," cô gái nói trong khi nhìn đồng hồ mình. "Tôi thực sự sẽ gặp rắc rối nếu tôi đến trễ."

"Tôi sẽ gặp cô ngày mai chứ?" Jessica liền hỏi, và cô gái đã gật đầu và chào tạm biệt cô.

~~~

Một vài ngày đã trôi qua, và với thói quen cũ, cả hai đã cùng tán gẫu và đã biết về nhau nhiều hơn. Họ đã uống cà phê và thỉnh thoảng, họ còn ăn điểm tâm cùng nhau. Mỗi ngày, khoảng ba mươi phút, cả hai chỉ đơn giản nói về những thứ có mối liên quan giữa họ và suốt khoảng thời gian này, tên của cô gái đã chuyển từ Franzi đến Ted đến Emma đến Eunjung đến Alexa đến Peter Parker đến Iori đến Naruto đến Tony Stark rồi đến Natasha Romanoff. Hôm nay, cô ấy đã tự giới thiệu mình là The Hulk.

"Vậy, Hulk, bài kiểm tra môn kế toán của cậu thế nào rồi?"

Cô gái thở dài, trong khi nhìn vào tập hồ sơ đặt trên bàn. "Mình nghĩ là mình đã làm rất tệ hại." Rồi cô ấy cầm lấy tập hồ sơ, lật qua những trang ghi chép của mình. Jessica đã thoáng nhìn thấy những trang giấy ghi chép được viết bằng cả tiếng Hàn và tiếng Anh. "Mình cũng đã viết một số đề cương mấy hôm trước. Mình thực sự rất tệ trong môn kế toán."

"Không phải Hulk lẽ ra là một thiên tài sao?" Cô nàng tóc vàng mang một nụ cười tự mãn. "À, may mắn cho cậu đấy, mình giỏi môn đó. Được điểm tuyệt đối học kì vừa rồi. Nên---"

Đôi mắt của The Hulk bừng sáng trong khi cô ấy lên tiếng, không để Jessica nói hết câu, "Dạy kèm cho mình đi!"

Ra vẻ điềm tĩnh, Jessica lém lỉnh nhún vai. "Chắc rồi, dù sao thì mình cũng có thời gian."

~~~

Sau khi cô nàng tóc vàng giải thích cho cô gái ấy, người hiện được biết là, Tiffany, cách để giải bài toán về lãi suất, cô liền hỏi, "Vậy bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

Tiffany gật đầu. "Dễ thật. Mình ước gì cậu là giáo sư của mình."

"Chà, nếu mình là giáo sư của cậu, thì mình cần biết tên cậu đấy."

Cô nàng bí ẩn liền khúc khích cười. "Tiffany," cô ấy nói và nở nụ cười vô cùng đáng yêu đặc trưng của cô ấy, vươn đến tận đôi mắt của cô ấy.

"Chắc rồi, 

Tiffany

. Mình hiểu là cậu vẫn không muốn cho biết tên cậu." Jessica ranh mãnh bĩu môi, giả vờ như bị thất vọng về chuyện đó. "Mình đoán là mình vẫn không quan trọng..." cô lẩm bẩm.

"Không, là thật đấy." Tiffany vẫy bàn tay mình trước mặt cô. Rồi cô ấy thu gom mọi vật dụng của mình đang nằm rải rác trên bàn và cất vào trong túi xách. Cô ấy đứng lên khỏi ghế, "Tên mình là Tiffany, người lạ à."

---------------------------------------------

Neighbor

Part 1

Jessica Jung sống trong căn hộ số 801 trên tầng 8 của tòa nhà Soshi nằm trên đại lộ Sunset.

Tiffany Hwang sống trong căn hộ số 814 trên tầng 8 của tòa nhà SM nằm trên đại lộ Sunset.

Soshi chính xác là cách SM một con đường.

Hai tầng 8 của hai tòa nhà này có độ cao cũng gần bằng nhau, điều đó khiến cho người sống ở hai tầng 8 này đều có cùng tầm nhìn như nhau, và, cũng có nghĩa là người sống ở căn hộ số 801 của Soshi có thể rõ ràng nhìn thấy người sống ở căn hộ số 814 của SM.

Đây là lý do tại sao Jessica luôn ao ước rằng cô có thể chuyển nhà đi nơi khác, ngay trong khoảnh khắc cô nhìn thấy được là ai đang sống trong căn hộ số 814 của tòa nhà SM.

---

"Jessica, cậu có muốn tớ lấy cho cậu một cái chén không?"

"Hả? Cậu vừa nói gì vậy?" Jessica bừng tỉnh rời khỏi tiết mục thường ngày của mình là quan sát người hàng xóm trong căn hộ số 814 của tòa nhà SM và quay sang nhìn thấy Sooyoung đang đặt hai giỏ tạp phẩm to đùng xuống sàn gỗ.

Sooyoung là người duy nhất đảm bảo cho cái tủ lạnh của Jessica không bị trống rỗng và để cho Jessica không bị chết đói. Để làm được điều đó, cô ấy luôn đi chợ cho Jessica hai lần một tuần, đều đặn mỗi tuần trong tháng, và tháng tới đây sẽ đánh dấu chặng đường 5 năm của cô ấy trong việc đó. Nghĩ về điều này, Jessica khá là biết ơn sự tồn tại của Sooyoung trong cuộc sống của mình, ngoại trừ việc Sooyoung luôn ăn gần sạch mọi thứ mà cô ấy đã mua về cho Jessica, khi cho rằng Jessica chẳng thích thú gì trong việc ăn uống và tiêu hóa, và tất cả những giỏ tạp phẩm kia đều được mua từ siêu thị của mẹ Sooyoung, và quan trọng nhất là, tất cả mọi thứ đều được tính tiền trực tiếp vào tài khoản ngân hàng của Jessica. À, ít nhất thì Jessica cũng giành được một tình yêu thương vô bờ bến từ mẹ của Sooyoung.

"Tớ hỏi là cậu có muốn tớ lấy cho cậu một cái chén không."

"Để làm gì?"

"Để hứng nước dãi mà cậu đang chảy ra kìa. Cậu không muốn làm ướt số giấy tờ trên bàn làm việc của cậu đâu mà phải không?"

"Tớ không có chảy nước dãi. Và cậu cần phải học cách gõ cửa trước khi vào nhà tớ đi chứ." Cô bật lại câu nói của Sooyoung một cách điềm tĩnh trước khi quay trở về với cuộc quan sát ở khung cửa sổ của mình. Đây giống như là một thói quen đối với Jessica vậy, bắt đầu vào khoảng một tháng trước, khi có một người mới chuyển đến sống trong căn hộ số 814 của SM. Một thói quen là bởi vì, mỗi ngày ít nhất một hoặc hai lần, Jessica phải ngồi ở bàn làm việc của mình, giống như hiện giờ đây, hai tay chống cằm, khuỷu tay chống trên bàn, đầu óc thì đi du lịch, phóng ánh mắt mình xuyên qua bên kia đường, để quan sát từng động thái của một dáng người trong căn hộ 814 của SM, giống y như những gì Jessica đang làm ngay lúc này. Và vấn đề là, dáng người trong căn hộ 814 của SM, người được biết là Tiffany Hwang, thực sự là một điều gì đó không hề đơn giản: vào buổi sáng, cô ấy thay bộ đồ pijama dễ thương của mình ra và mặc vào bộ trang phục công sở bó sát của mình ngay trong phòng khách của cô ấy, với tấm rèm cửa mở toang và sau khi cô ấy về nhà vào lúc chiều tối, cô ấy bước ra khỏi phòng tắm của mình với chẳng có gì trên người ngoài chiếc khăn tắm và lại mặc vào bộ đồ pijama màu hồng dễ thương của cô ấy lần nữa, vẫn với tấm rèm cửa mở toang.

Tiffany Hwang đã gắn rèm cửa cho cửa sổ của mình chắc là vì một căn nhà trông sẽ giống một căn nhà nếu nó có rèm cửa. Tuy nhiên cô ấy lại không biết cách sử dụng nó.

Tiffany Hwang hiện giờ đang đi lòng vòng trong bếp của mình, làm những việc mà Jessica cho là nấu ăn, ngoại trừ việc cô ấy trông như đang sắp sửa thiêu trụi cả căn hộ của mình để kiếm được chút tiền bảo hiểm. Tiffany Hwang, một lần nữa đang chẳng mặc gì khác ngoài bộ đồ lót màu hồng dễ thương của cô ấy, mẫu giới hạn của Victoria Secret trong năm nay. Bộ này chắc là mới mua, Jessica trước giờ chưa từng nhìn thấy Tiffany mặc nó lần nào. Tiffany Hwang để cho mái tóc nâu nhạt của mình xõa xuống và quạt nhà cô ấy đang được bật, nên tóc cô ấy đang tạo thành những làn sóng bay lượn đổ xuống đôi vai trần của cô ấy. Tiffany Hwang đang vật vã cắt một khoanh dưa leo và Jessica, lần đầu tiên trong đời mình, cho rằng có một thứ gì đó dính líu đến dưa leo lại thực sự có thể dễ thương đến vậy. Tiffany Hwang cảm giác được có ánh mắt đang dõi theo mình nên cô ấy đã nhìn lên và gửi một nụ cười nhẹ về hướng Jessica. Đây cũng vốn là một thói quen, Tiffany Hwang nhìn và mỉm cười với Jessica, nên Jessica chỉ cúi mặt và hướng sự chú ý của mình sang đống giấy tờ trên bàn làm việc mà không hề đáp lại nụ cười của cô ấy.

"Gõ cửa ư? Ôi làm ơn đi Jessica, cậu đã đưa cho mình chìa khóa nhà cậu cách đây 5 năm rồi đấy."

Trước khi Jessica nhận biết được thì Sooyoung đã đi đến bàn làm việc của Jessica và dựa người vào bức tường gần đó, cô ấy ném tầm nhìn của mình xuyên qua bên kia đường và hướng đến căn hộ của Tiffany Hwang. Jessica rất ghét mỗi lần cô cảm thấy khó chịu khi có bất cứ ai nhìn Tiffany Hwang, bởi vì nó chứng tỏ một điều gì đó. Một điều mà cô đã cố gắng hết sức để hứa rằng cô sẽ chôn vùi nó vào một góc vô cùng sâu thẳm trong tâm trí cô, một điều mà đã đe dọa đến lòng tự trọng của cô, một điều kích động tất cả những giác quan còn sót lại của cô và có lẽ cũng đã tiêu diệt hết tất cả chúng.

"Choi Sooyoung, cậu đang nhìn cái gì vậy hả?"

"Nhìn cái mà cậu đang nhìn."

"Cậu có muốn 

tớ

 đi lấy cho cậu một cái chén không?"

"Được đấy, làm ơn. Jessica, cô ấy thật nóng bỏng. Tớ tin chắc cô ấy là lý do tại sao lão già sống cạnh nhà cậu vẫn còn sống sót đấy.Ý tớ là, lão ta không thể nào chịu được thảm cảnh nhớ nhung hình ảnh này nên lão cố hết sức để tiếp tục sống đấy."

Jessica chậm rãi ngẩng đầu mình lên lần nữa và thu vào trong tầm mắt mình hình ảnh Tiffany Hwang đang dựa người vào bệ bếp và nhìn chằm chằm vào nồi cơm của cô ấy. Sự thiếu vải không cần thiết của Tiffany đang làm rất tốt trong việc dâng tặng cho Jessica một cái nhìn chuẩn xác về thân hình của cô ấy. Chúa chắc hẳn đã nổi cơn tam bành cả triệu lần hoặc hơn thế đối với những trợ lý của Người trong khi Người đang tạo ra cô nàng Tiffany này. Người hẳn đã đay nghiến họ rất nhiều để cho họ hoàn thành quá hoàn hảo cái công việc tạo ra một con người thế này. Đôi mắt tròn xoe của cô ấy đã đục thủng một lỗ trong não bộ của Jessica nhưng Jessica vẫn đã vui vẻ trao cho cô ấy trái tim mình để cô ấy có thể đục thêm một lỗ thủng khác nữa. Đôi môi đầy đặn của cô ấy đã từng rưới những nụ hôn đầy hoa bướm từ tận đỉnh đầu Jessica xuống cho đến vết sẹo trên ngón chân út của Jessica mà Tiffany đã từng hứa rằng nếu cô ấy có ở đấy thì cô ấy đã sẵn lòng nhận lấy vết sẹo đó thay cho Jessica. Chiếc cổ thon dài của cô ấy đã luôn bị nhột mỗi khi Jessica phả những hơi thở ấm nóng vào đó một cách trêu đùa và rồi Tiffany đã trả thù lại bằng cách cắn vào mũi Jessica, cho đến khi nó thực sự đau và Jessica đánh mạnh vào mặt cô ấy, rồi dùng hết mọi kiểu aegyo kinh hãi của cô để mà xin lỗi. S-line chuẩn không cần chỉnh của cô ấy mà Jessica thường lướt những ngón tay mình từ hai bờ vai của cô ấy và dừng lại ở giữa phần hông của cô ấy để kéo cô ấy vào gần hơn nếu không cô sẽ rất nhớ hơi ấm tỏa ra từ Tiffany và cô có thể sẽ không ngủ được. Tất cả những điều đó, và cả đôi chân mật ong của cô ấy vào hầu hết mỗi buổi sáng, Jessica dường như không thể nhận ra được là chúng thuộc về cô hay thuộc về Tiffany khi mà họ cứ quấn chặt lấy nhau như thế, nên cô chỉ để mặc chúng như thế và nằm lại trên giường với Tiffany suốt cả ngày.

Nhìn thấy Tiffany một lần nữa vào mỗi ngày mang lại những ký ức ngày xưa cho cô. Những ký ức mang về một Tiffany đã từng là của Jessica. Tiffany đó chính xác giống hệt như Tiffany đang sống trong căn hộ số 814 của SM hiện giờ. Tiffany đã chẳng thay đổi một chút nào. Mọi Tiffany, bây giờ và lúc trước và ai biết được là còn khi nào nữa, đều có khuynh hướng hút cạn sinh khí của Jessica và bỏ mặc cô chết khô một mình.

"Tớ biết. Vì Tiffany và tớ từng có mối quan hệ, nên tớ nhìn thấy cô ấy thậm chí còn nóng bỏng hơn nữa ấy." Jessica cuối cùng cũng lên tiếng trả lời Sooyoung sau khi chấm dứt chuỗi dài những suy nghĩ của mình. Sooyoung nhớ là mình đã ngủ gục vì chờ đợi những câu trả lời của Jessica khi họ lần đầu gặp nhau, nhưng hiện giờ cô đã quá quen với nó rồi và cô thực lòng tin rằng cô xứng đáng có được một vài giải thưởng nhảm ruồi nào đó cho việc ấy.

Họ đã từng có một mối quan hệ. Điều đó nghe thật quá cảm động và cay đắng. Lại là cảm giác khó chịu đó nữa rồi. Cô đã từng có cảm giác đó suốt khoảng thời gian khi một ai đó có chú ý đến Tiffany Hwang. Cô đã có cảm giác đó khi Yuri khen ngợi những đường cong trên cơ thể Tiffany sau khi tình cờ chứng kiến Tiffany không mặc quần áo, khi cô ấy đến nhà Jessica vào một buổi sáng. Cô đã có cảm giác đó lần nữa khi Choi Siwon, anh trai của Sooyoung đứng chết lặng và bần thần sau khi Tiffany trao cho anh ta mắt cười của cô ấy. Cô đã có cảm giác đó hết lần này đến lần khác mỗi khi cô đi cùng với Tiffany, và mọi người đi ngang qua họ đều đã phải ngoái đầu lại chỉ để nhìn Tiffany thêm một chút nữa. Và cô hiện giờ đang có cảm giác đó một lần nữa khi mà bạn thân nhất của cô, Sooyoung đang sẵn sàng cho chảy đầy một chén nước dãi trước hình ảnh quá sexy của Tiffany.

Jessica rất ghét mỗi lần cô cảm thấy khó chịu khi một ai đó nhìn Tiffany Hwang bởi vì nó chứng tỏ rằng cô đã chưa bao giờ quên được Tiffany Hwang, vẫn chưa quên được Tiffany Hwang và cũng có lẽ, sẽ không bao giờ quên được Tiffany Hwang nếu cô gái ấy cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt cô như thế này.

Jessica ước gì cô có thể chuyển đi khỏi tòa nhà Soshi để đến một nơi nào đó mà Tiffany không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt cô nữa. Cô thực sự không phải là một kẻ thích phàn nàn kêu ca hay khổ sở vì Tiffany, nhưng thật khó để nhìn thấy Tiffany trong tình huống thường xuyên thế này, với Tiffany trông như thế này, và với tất cả mọi người ở tầng 8 tòa nhà Soshi đều có thể nhìn thấy cùng một Tiffany Hwang trông vô cùng xinh đẹp và sexy và hấp dẫn và quyến rũ và làm say đắm lòng người thế này.

Thật là một thú vui nhưng cũng đồng thời là một đòn tra tấn đau đớn.

Neighbor

Part 2

Nếu việc phải chứng kiến những gì Tiffany thể hiện trong show diễn của cô ấy chính là một đòn tra tấn, việc phải biết rằng cả thế giới này đều được vé vào cổng để nhìn thấy show diễn đó chính là một đòn tra tấn, việc phải giữ cho bản thân không bùng nổ chính là một đòn tra tấn, thì đây chính là một đòn tra tấn dữ dội hơn hết dành cho Jessica, cô phải nhận thức được những gì Tiffany có thể sẽ làm tiếp theo. Cô đã học được cách sửng sốt trước việc Tiffany Hwang có thể khó đoán như thế nào. Tiffany có thể, bất thình lình quyết định rằng một chiếc áo thun ba lỗ là quá nhiều cho một ngày hè nóng bức, nên cô ấy chỉ việc cởi bỏ nó mà không hề suy nghĩ lấy một giây. Rồi Tiffany có thể bắt đầu thấy thích cái cảm giác thoái mái mà nó mang lại, nên cô ấy thỉnh thoảng còn cởi luôn chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn của mình ra, để cho chiếc áo sơmi rộng thùng thình của cô ấy làm thay luôn công việc của chiếc quần đùi. Rồi Tiffany lại cũng bất thình lình thay quần áo trong phòng khách của mình, và học cách quen dần với điều đó. Mỗi khi những chuyện như thế xảy ra, Jessica luôn bị sặc bởi chính nước bọt của mình hoặc là phun hết sữa ra, rồi khi cô nhìn sang căn hộ của Tiffany, cô gái nhỏ hơn ấy luôn đứng ở đó, sẵn sàng mỉm cười thật ngọt ngào với cô. Đến cuối cùng, Jessica cũng tự tạo cho mình một thói quen là cố gắng đoán trước những gì Tiffany có thể sẽ làm tiếp theo.

Thật không may, Chúa đứng về phía bên kia con đường, Chúa đứng về phía tòa nhà SM, Chúa đứng về phía Tiffany. Biết được rằng Tiffany không thể đoán trước cũng chẳng khiến Tiffany trở nên bớt khó đoán hơn chút nào cả.

Tiffany Hwang đang đặt hờ hai bàn tay mình quanh khóa cài của chiếc áo lót của mình. Đôi mắt lờ đờ thiếu ngủ của Jessica lập tức bật mở trước hành động của cô ấy. Jessica hi vọng cô ấy không phải đang làm những gì mà Jessica nghĩ là cô ấy đang làm. Bởi vì nếu đúng là như thế thật, thì Sooyoung có thể sẽ cần đến một cái chén to hơn nữa, lão già ở nhà kế bên có thể sẽ bị chảy máu mũi như một ngọn núi lửa phun trào, và bản thân Jessica có thể sẽ phải giết chết cả hai người họ và tất cả những người còn lại đã chứng kiến cảnh đó, trước khi cô giết chết Tiffany, hung thủ thật sự của tất cả mọi chuyện.

"Choi Sooyoung, nhắm mắt lại! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt ra!"

Ngay cả trước khi cô bạn thân nhất của mình có thể thốt lên hai từ 'tại sao', thì Jessica đã thô bạo nắm lấy chiếc áo khoác từ giá treo quần áo của mình và lao thẳng ra khỏi cửa căn hộ của mình. Mặc dù gương mặt cô không thể hiện bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào nhưng Jessica biết chắc chắn một điều, rằng Tiffany cuối cùng cũng đã thành công rồi. Nếu Tiffany muốn thử thách sự kiên nhẫn của Jessica, thì Tiffany đã thành công rồi. Nếu Tiffany muốn làm Jessica tức giận, Tiffany đã thành công rồi. Nếu Tiffany muốn cuộc sống của Jessica phải khốn khổ, Tiffany đã thành công rồi. Bất cứ điều gì mà Tiffany muốn từ Jessica, Tiffany cũng đã thành công rồi.

Kể từ ngày đầu tiên Tiffany chuyển đến sống trong tòa nhà SM, Jessica đã biết rằng mọi thứ mà Tiffany làm tất cả đều là nỗ lực của cô ấy để khiến Jesssica quay lại. Cái cách Tiffany nhìn cô với đôi mắt u buồn và khao khát. Cái cách Tiffany treo những bức ảnh của họ lên tường mà Jessica có thể nhìn thấy rõ ràng từ cửa sổ phòng cô. Cái cách Tiffany mang về nhà một nhánh hoa thược dược, loài hoa yêu thích của Jessica, mỗi ngày. Hoặc là cái cách Tiffany lên kế hoạch cho một giải pháp cực đoan như là bắt đầu gợi sự chú ý của Jessica bằng cách mặc quần áo càng ngày càng ít đi, sau khi tất cả những thứ kia có vẻ như chẳng hề hiệu quả.

Nếu đây là một kiểu trò chơi chiến lược nào đó mà họ đang chơi thì Tiffany đã chiến thắng rồi. Nếu Tiffany muốn có được sự chú ý của Jessica, thì Tiffany cuối cùng cũng đạt được rồi. Và có thể, nếu Tiffany muốn có Jessica, Tiffany có lẽ cũng đã có được Jessica rồi. Jessica đang vô hình vẫy hai lá cờ trắng đầu hàng trong cả hai tay mình rồi.

Bên trong tòa nhà Soshi, Jessica Jung đang thô bạo đấm vào dãy nút của thang máy. Cô đang chạy sang tòa nhà SM với một tâm trí nhẹ hẫng hơn rất nhiều những gì cô nghĩ là cô nên có. Một nụ cười thỉnh thoảng có thể được phát hiện trên gương mặt cô.

Bên trong tòa nhà SM, Tiffany Hwang đang quay đi khỏi khung cửa sổ của mình và đang tiến đến cửa ra vào, đứng ở đấy, chờ đợi với hai bàn tay đút trong hai túi quần đùi của mình. Một phút trước đó, cô đã nhún nhảy liên tục trên giường của mình trong sung sướng như một đứa con nít.

Cậu ấy đến rồi. Cậu ấy đến rồi.

---

Tiffany mở cánh cửa ra sau một tiếng gõ cửa lớn lần thứ hai. Trước mặt cô, là Jessica đang đứng đó, dựa lưng vào tường với đầu cúi thấp, hai vai cô ấy khẽ đưa lên đưa xuống vì thở nặng nhọc. Cô gái ấy trông như thể vừa mới hoàn thành xong cuộc chạy đua hai mươi bảy vòng quanh California để đến được đây vậy. Nụ cười của Tiffany nở trên môi cô trước hình ảnh đó. Nụ cười của cô càng lúc càng nở rộng hơn nữa cho đến khi đôi mắt cô hoàn toàn biến mất thành hai vầng trăng khuyết xinh đẹp mà các tạp chí và các bài báo phải chi một khoản tiền, chỉ để cho họ được đăng những lời ca ngợi về chủ nhân của đôi mắt ấy.

"Cuối cùng thì cũng đến."

Giọng nói của Tiffany trong trẻo và nhẹ nhàng hơn trước kia, nhưng nó vẫn rất quyến rũ và vẫn có thể hạ gục bất cứ người đàn ông nào, Jessica thầm nghĩ trong khi đang cố ổn định lại nhịp thở của mình. Cô chậm rãi ngẩng đầu mình lên để nhìn Tiffany. Cô nàng ấy đang nở nụ cười đến tận mang tai mà chỉ có Chúa mới biết tại sao. Nụ cười đó đã từng biến căn hộ của Jessica thành màu hồng bởi vì cô không thể nói không trước đề nghị của Tiffany cho bức tường màu hồng. Nụ cười đó đã từng một hoặc hai lần, hoặc có thể nhiều hơn thế nữa, hướng thẳng về Jessica mỗi lần chuông báo cháy nhà cô vang lên khi Tiffany nỗ lực thất bại trong việc nấu ăn của cô ấy. Nụ cười đó nằm trong ngăn tủ dưới cùng của cô, trong một bức ảnh, mà Jessica luôn lấy ra ngắm nhìn mỗi khi cô cảm thấy khốn khổ vì thế giới này. Nó khiến cô cảm thấy tốt hơn và cảm giác như cô vẫn còn có thể tha thứ cho thế giới này. Bởi vì dù cho thế giới này và tất cả mọi người sống trong đó có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì họ cũng không bao giờ có thể làm cô cảm thấy khốn khổ hơn Tiffany Hwang trong bức ảnh đó.

"Thực sự thì cô đang giấu trong tay áo mình kế hoạch gì vậy hả?"

"Jessica, cái tớ đang mặc hiện giờ không có tay áo nào cả." Để chứng minh quan điểm của mình, Tiffany nâng ngón tay của mình lên và chỉ vào cái mà cô ấy đang mặc. Cái mà Tiffany đang mặc hiện giờ có thể khiến cho bất cứ đứa con trai ngây ngô chưa lớn nào chạm đến tuổi dậy thì ngay lập tức. Một chiếc áo lót. Cúp áo kiểu demi. Hiệu Lacey. Viền lấp lánh. Hai dây qua vai. Quả thực là không có tay áo nào cả.

"Jessica tớ..."

"Đừng có mà Jessica này nọ với tôi." Jessica lên tiếng, thật chậm rãi, thật rõ ràng, thật cay đắng, với một quãng dừng có thể nhận thấy được giữa mỗi từ. Khi Jessica không tỏ ra chán chường, cô trông rất nghiêm túc. Chưa bao giờ là tốt khi Jessica tỏ ra nghiêm túc cả. Và bởi vì Tiffany biết điều đó, nên Jessica đã cố tình gắng hết sức để tỏ ra nghiêm túc. Nụ cười của Tiffany từ từ hạ xuống thành một vẻ lo lắng tư lự và Jessica đã phải cúi đầu mình thấp xuống hơn nữa, để chắc chắn rằng nụ cười nhếch môi trên gương mặt cô không được Tiffany nhìn thấy.

"Tiffany Hwang, tại sao cô lại làm vậy hả?"

"Tớ làm vậy bởi vì cậu đã đóng sầm cửa lại trước mặt tớ mỗi khi cậu nhìn thấy tớ ở ngưỡng cửa nhà cậu. Và tớ nghĩ nếu cậu không thích tớ đến chỗ cậu, thì có thể là vì cậu thích đến chỗ tớ. Nên tớ phải tìm cách để khiến cậu đến chỗ tớ."

"Tại sao cô lại ở đây hả?"

"Tớ ở đây để mang cậu trở về với tớ."

"Tôi không phải một thứ đồ chơi cũ rích mà cô cho bạn cô mượn khi cô có đồ chơi mới và rồi khi cô cảm thấy thích thì cô lại đến chỗ bạn mình và mang tôi trở lại đâu."

"Jessica, lúc đó tớ vẫn còn non trẻ mà."

"Điều đó không có nghĩa là cô có thể nhẫn tâm thế."

"Tớ không hề nhẫn tâm. Tớ đã rất sợ. Tớ đã không nghĩ là chúng ta có thể làm được mọi chuyện với chỉ hai chúng ta. Và tớ đã phải trả giá rất nhiều cho nhận định sai lầm của mình. Tớ đã đánh mất cậu. Tớ đã đánh mất đi người duy nhất mà tớ cảm thấy là cậu ấy có thể cho tớ cả thế giới ngay cả khi cậu ấy chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng.Và thế giới của tớ đã vỡ nát. Tớ không thể làm việc đàng hoàng bởi vì tớ không biết mình đang làm việc vì ai. Tớ không thể về nhà được nữa bởi vì người nằm trên giường tớ không phải là cậu hay bất cứ thứ gì gần gũi cậu. Tớ không thể nấu ăn bởi vì tớ sợ rằng tớ có thể phải ăn tối với một ai đó khác."

Jessica thầm mỉm cười. Những lý do của Tiffany nghe có thể là quá tầm thường, quá buồn cười và Jessica có thể vẫn sẽ cay đắng về việc Tiffany đã ngu ngốc rời xa cô, nhưng cô không thể phủ nhận rằng những lý do này đã thấm cả vào người cô giống như luồng không khí mỏng manh. Có điều gì đó trong những lý do này khiến chúng trở nên quá đáng tin, quá thật, khiến Tiffany trở nên quá xứng đáng để được tin tưởng, quá chân thành và thật thà. Một điều gì đó phải có trong những lý do này. Và điều đó khiến Jessica muốn tin tưởng Tiffany hết lần này đến lần khác, dù cho sau đó cô sẽ phải chịu đau khổ nhiều đến đâu đi nữa.

"Cô không thể nấu ăn chỉ đơn giản là vì cô không thể nấu ăn thôi."

"À, đúng là thế nhưng cậu biết tớ muốn nói gì mà." Tiffany ngước lên chỉ để bắt gặp ánh mắt Jessica đang nhìn chằm chằm vào mình. Cái cách Jessica tập trung ánh nhìn thật quá mãnh liệt đến mức Tiffany không dám dứt ra khỏi sự tiếp xúc ấy. Cái vật trong lồng ngực cô đang đập càng lúc càng nhanh hơn. Nhanh đến mức cô phải đặt một bàn tay lên ngực mình và chầm chậm xoa vuốt nó, tạo thành những vòng tròn, sợ rằng trái tim cô có thể sẽ nổ tung mất. Đầu óc cô cứ quay cuồng và quay cuồng và mọi thứ trong đầu cô giống như trong một bức tranh ghép. Tiffany thầm nguyền rủa Jessica và phép thần kỳ mà cô ấy đã phù phép vào trong cô. Không phải là Tiffany chỉ mới vừa gặp Jessica hôm qua, mà đã là nhiều năm rồi và Jessica vẫn có thể lấy đi sự bình tĩnh của cô chỉ với một ánh nhìn chằm chằm như thế. Tuy nhiên, Tiffany thực sự tin rằng cảm giác mà cô đang có hiện giờ là hoàn toàn xứng đáng. Jessica đang nhìn cô và Jessica không phải đang đứng ở bên kia đường. Jessica đang nhìn cô và họ chỉ đứng cách nhau vài bước chân mà thôi.

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi.

Jessica khẽ cười lần nữa. Hoặc có thể không nhiều đến mức như một nụ cười khẽ, cô nhếch miệng.

"Cô sẽ làm gì bây giờ khi cô gần như không còn gì để cởi nữa hả? Tôi không nghĩ tôi sẽ cảm kích điều đó nếu cô hoàn toàn khỏa thân đâu đấy. Tôi vẫn thích có chút độc chiếm hơn."

Nếu Jessica không phải đang ở trước mặt cô hiện giờ, thì Tiffany đã nhảy cẫng lên lần nữa để ăn mừng cho hạnh phúc lớn lao của mình rồi. Jessica vừa mới nói là cô ấy muốn có một chút độc chiếm từ Tiffany. Jessica vừa mới nói là cô ấy không muốn bất cứ ai khác nhìn thấy Tiffany trong trạng thái khỏa thân như thế. Jessica hiện giờ đang tỏ vẻ rất che chở cho Tiffany. Mặc dù Tiffany không hiểu nhiều cho lắm về cái gì là quan trọng và cái gì không quan trọng, chủ yếu là Jessica vừa nói rằng Tiffany vẫn có một cơ hội để giành lại cô ấy. Và chủ yếu điều đó có nghĩa là thế giới của cô sẽ không vỡ nát nữa, và cô có thể bắt đầu làm việc trở lại, và cô có thể về nhà mà không còn bất cứ nỗi sợ nào nữa, và cô vẫn không thể nấu được bất cứ món gì vì lợi ích cho căn hộ của mình. Chủ yếu là, rất có khả năng là Jessica vẫn còn yêu cô và những gì mà họ có được không chỉ là một cuộc tình xưa cũ bị lãng quên.

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi.

"Cậu nói tớ nghe xem tớ nên làm gì."

"Lại gần đây." Jessica chậm rãi thốt lên lời đề nghị của mình, thật chậm rãi, để chắc chắn rằng cô đang nhấn mạnh từng chữ để chúng có thể sẽ tạo thành gai ốc trên khắp người Tiffany. Khi Tiffany không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào của sự di chuyển, Jessica không cần sự cho phép của Tiffany nữa khi cô đưa ngón tay trỏ lên đặt ngay dưới cằm Tiffany, kéo khuôn mặt cô ấy đến gần hơn với khuôn mặt cô. "Nói cho tôi biết tôi có thể làm gì để thoát khỏi chuyện này, rồi tôi sẽ nói cho cô biết cô nên làm gì."

Nếu như Tiffany rất giỏi trong những trò chơi thiên về thể lực, giống như kiểu cởi bỏ quần áo và những thứ đại loại thế, thì không một ai có thể giỏi hơn Jessica trong những trò chơi đấu trí của cô ấy, giống như kiểu khiến cho một ai đó phải điên loạn và những thứ đại loại thế.

"Tớ không biết cậu có thể có được những gì, nhưng tớ sẽ cho cậu cơ hội rời bỏ tớ trước nếu cậu quyết định rời bỏ tớ. Bởi vì tớ không thể cho phép bản thân mình ngu ngốc lần thứ hai và vứt bỏ điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời tớ lần nữa."

Sau một vài lời giải thích nhỏ nhoi mà Tiffany đã nói, Jessica nhích một bước đến gần Tiffany hơn nữa một cách đầy nguy hiểm. Bởi vì họ đã quá gần nhau rồi, nên 'nhích một bước' của Jessica đã khiến cho khoảng cách giữa họ chỉ còn có vài inch, và Tiffany thề là cô gần như có thể cảm nhận được mùi cay của kẹo bạc hà trong miệng Jessica. Khoảng cách quá nhỏ giữa họ đang biến mất và Tiffany từ từ nhắm mắt lại, tự khích lệ bản thân mình trước những gì có thể xảy đến tiếp theo, rằng lần này cô thực sự có thể sẽ nếm được vị kẹo của Jessica. Tiffany đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần trong các bộ phim truyền hình rồi.

Đúng rồi, vững vàng lên nào Tiffany. 

Jessica phải cắn mạnh vào môi dưới của mình để ngăn một tràng cười đe dọa sắp sửa nổ ra và phá vỡ những bong bóng ảo tưởng màu hồng của Tiffany. Trong phút chốc ngay lúc này đây, Jessica đã vắt nát óc mình ra để tìm một câu trả lời đầy đủ thông tin cho mình 'Làm thế nào mà một cô gái ngốc nghếch dễ thương như thế này lại đủ can đảm để phô bày cơ thể mình cho cả thế giới như những gì cô ấy đang làm nhỉ?', rồi cô nàng tóc vàng khẽ cười, nghĩ rằng cô đang nói về Tiffany Hwang đấy. Cô nàng Tiffany này có thể vui chơi tiệc tùng thâu đêm trong một câu lạc bộ nào đó rồi sáng hôm sau cô ấy có thể tham gia ứng cử cho chức tổng thống Mỹ nhiệm kỳ tiếp theo đấy. Cô nàng Tiffany này có thể cười hàng giờ khi cô ấy nhìn thấy một chú chó kỳ quặc, cười đến khi nước mắt cô ấy ứa ra rồi cô ấy có thể trở nên bực bội ngay lập tức khi cô ấy nghĩ đến những người hàng xóm phiền phức của mình. Jessica đang nói về Tiffany Hwang đấy, có nghĩa là mọi thứ đều có khả năng xảy ra rất cao. Vì thế, Jessica đã từ bỏ việc tìm kiếm một câu trả lời và suy nghĩ trở lại về hành động tiếp theo của mình.

Jessica khẽ nghiêng đầu mình sang phải và, bắt đầu từ khóe miệng của Tiffany, môi của Jessica trượt dài theo cạnh hàm của cô gái nhỏ hơn, lên đến vành tai cô ấy. Jessica nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên cánh tay Tiffany, nơi cô có thể cảm nhận rõ ràng từng lớp gai ốc đang nổi lên. Như thể cả tòa nhà này đang cố gắng nghe trộm, Jessica liền thì thầm vào tai Tiffany một cách trêu đùa.

"Cô sẽ không có được tôi dễ dàng vậy đâu, Hwang tiểu thư à. 5 giờ chiều thứ 6, trang phục quy định là màu đen và tôi vẫn không ăn được dưa leo. Tôi trông chờ những đóa hoa và một chiếc xe hơi. Chúng ta sẽ xem cô cư xử thế nào."

Tiffany mở mắt ra trong sự xấu hổ tột cùng khi cô nhận ra rằng những gì cô đang chờ đợi vẫn còn lâu mới xảy ra. Cô thở hắt ra bởi cô đã nín thở suốt nãy giờ và hai vai cô buông thõng xuống trong thất vọng. Tuy nhiên, tâm trạng cô đã nhanh chóng được nâng lên lại khi cô thấu hiểu được những gì Jessica đã nói.

"Có phải là một... buổi hẹn hò?"

Nhìn thấy Tiffany đang hỏi mình với một gương mặt ngờ nghệch thật thà, Jessica không thể ngăn bản thân suy nghĩ rằng tất cả những điều này thật quá dễ thương đến khó mà thành sự thật. Có vẻ như cô nàng này vẫn không thể tin được rằng Jessica lại thực sự cho cô ấy một cơ hội thứ hai. Vậy nên để khiến cho sự việc được rõ ràng hơn một chút, Jessica đã di chuyển ra khỏi người Tiffany trước khi cô bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô ấy.

"Xem như đó là một lời đồng ý." Jessica đã không chờ đợi phản ứng của Tiffany, mà thay vào đó cô đã xoay ngoắt đôi dép lê của mình và bắt đầu bước ra lối dẫn xuống hành lang, bỏ lại Tiffany càng bối rối hơn nữa qua từng giây.

"VẬY LÀ CHÚNG TA ĐÃ TRỞ LẠI GIỐNG NHƯ TRƯỚC KIA Ư?"

"KHÔNG! CHƯA ĐÂU. CHÚNG TA ĐỔI NGƯỢC LẠI. TỚ SẼ NẮM QUYỀN ƯU THẾ VÀ CẬU SẼ PHẢI VÂNG LỜI!" Giọng của Jessiva vang dội xuyên khắp khu hành lang rộng lớn như thứ âm thanh tuyệt nhất mà Tiffany từng nghe thấy trong đời mình. Cô nhanh chóng đóng cửa nhà mình lại và bắt đầu đập đầu mình vào cánh cửa vì quá hạnh phúc trước những gì cô vừa mới nhận được từ Jessica. Tiffany cảm giác như thế giới này đang được dâng tặng đến ngay dưới chân cô một lần nữa.

Chính là vậy. Chính là vậy.

Bất ngờ có tiếng gõ cửa thật mạnh và thô bạo vang lên, khiến Tiffany dứt ra khỏi chuỗi hành động ăn mừng kỳ quặc của mình. Cô mở cửa ra và được chào đón bởi hình ảnh của Jessica với một nụ cười nhếch môi không thể đọc được trên gương mặt cô ấy.

"Phải đảm bảo là ngày mai cậu có ở nhà đấy. Tớ sẽ nhờ ai đó sang để thay khung cửa sổ trong suốt của cậu thành cửa kính màu. Và cũng hãy luộc vài quả trứng đi, vết bầm trên trán cậu đang hiện ra khá rõ rồi kìa." Sau đó Jessica bỏ đi lần nữa, mà không nghe thấy một lời nào từ Tiffany.

Khi Tiffany Hwang cuối cùng cũng lấy lại được các giác quan của mình, cô trườn người lên giường của mình một cách sung sướng. Cô vẫn không thể xóa sạch đi nụ cười đó ra khỏi gương mặt mình. Nhưng dù sao thì cô cũng đâu có gì phải phàn nàn.

Khi Jessica Jung cuối cùng cũng về đến nhà mình, cô nhìn sang bên kia đường để thấy Tiffany Hwang đang gửi một nụ hôn gió sang hướng căn hộ kế bên cô, là nơi lão già kia đang sống. Một tiếng gào rú nghe như chó sói vang lên ở nhà bên cạnh. Có vẻ như đó là một nụ hôn chào tạm biệt và Jessica đã không thể ngăn được nụ cười nở trên môi mình.

Sau đó Tiffany Hwang đã kéo tấm rèm cửa của mình lại.

Sau đó Jessica Jung đã ngả người ra ghế của mình và thở ra trong sự hài lòng.

END.

Cre: SSVN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro