[Collection] [Trans] [Yulsic] Valentine's Side A & B

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Valentine’s

Bây giờ là 11:51 tối. Chắc mình lại ngủ cả ngày nữa rồi.

Mình thức dậy khi nghe tiếng chuông điện thoại reo, nhưng đầu óc vẫn váng vất và tiếng nhạc chuông văng vẳng bên tai. Lại một ngày đã hoài phí vì nghĩ về cậu. Lẽ ra mình phải biết; chờ đợi chỉ dẫn đến hụt hẫng mà thôi. Mình nhìn về phía bên phải của chiếc giường, nơi một tấm bìa đã nằm cô đơn nhiều năm qua. Khi thấy nó, nước mặt như chực tuôn rơi. Mình ghét tấm bìa ấy; nó chỉ khiến mình nhớ rằng mình đã mong chờ cậu tới mức nào. Đáng lẽ mình phải quẳng nó đi và bỏ cuộc lâu rồi, nhưng mỗi lần muốn làm vậy thì mình chỉ bật khóc mà thôi. Mình sống trong vô vọng, và đó là điều duy nhất có thể đem lại hy vọng cho mình.

Hy vọng rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ trở về bên mình.

Điện thoại lại đổ chuông. Vì không biết ai lại gọi tôi vào lúc này nên tôi đã bắt máy.

“A lô...?”

“JESS!!”

“Ờ chào...”

“Cậu vẫn còn ngủ à? JESS!? Cậu lại ngủ cả ngày nữa rồi à?”

“... Sao vậy?”

“CẬU QUÊN HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ RỒI À?!”

“Thứ hai à? Mình cũng không biết nữa...”

Tôi nói dối đấy

Hôm nay là ngày 14 tháng Hai năm 2011, hay còn gọi là Ngày Lễ Tình nhân. Vào ngày lễ này, những nhà hàng sang trọng đều được những cặp tình nhân đặt kín cả. Nó là một ngày lễ khi mà những đôi trai gái bày tỏ tình cảm của mình với người yêu bằng cách gửi thiệp, tặng hoa hay bánh kẹo.

Thật nực cười.

Tôi ghét cái ngày lễ này đến tận xương tủy. Chỉ là một ngày lễ lố bịch nào đó được đặt ra để thúc đẩy nền kinh tế phát triển và làm tiền những kẻ ngốc. Biết sao không? Vậy mà có tác dụng đó. Nhưng mà tôi không giống mấy người đó, tôi không ngu ngốc đến mức bị mắc lừa mấy cái trò này đâu. Tôi khác hẳn.

“KHÔNG!! HÔM NAY LÀ NGÀY LỄ TÌNH NHÂN ĐÓ!”

“Thì sao?”

“THÌ SAO?! Thì cậu phải biết trân trọng nó chứ gì nữa?! Sao cậu lại có thể nói vậy chứ?”

“Mình không quan tâm.”

“Có phải cậu ghen với tình cảm giữa Taeyeon và mình không vậy?” Tiffany ghẹo.

“Không.”

Tôi lại nói dối

Tiffany nói đúng. Tôi ghen. Cái cách họ ôm nhau, cách họ hôn nhau và cả cách họ thì thầm những lời yêu thương với nhau. Chỉ nhìn vậy thôi cũng đủ làm tôi rùng mình, nhưng cũng thật xót xa cùng một lúc...

Đáng lẽ tôi phải là người được ôm, hôn và được nghe những lời thì thầm giống như thế. Mà tôi nghĩ gì vậy chứ? Tôi chẳng có quyền ca thán; dù gì đi nữa tôi cũng chính là kẻ đã để vụt mất cơ hội của mình.

“Mình đùa thôi, nhưng mà cậu có ổn không vậy?”

“Tại sao không ổn?”

“Mình không biết nữa... nhưng mình thấy tội cho cậu vì phải ngồi ở nhà trong khi Taeyeon và mình đi chơi với nhau.”

“Cám ơn cậu.”

“Thật mà... mình lo lắm. Cậu quen với người khác đi. Năm nào cậu cũng ngủ suốt Ngày Lễ Tình nhân kể từ khi Yu-“

“Mình chẳng yêu ai cả.” Tôi cắt ngang câu nói của cậu ấy.

Nhưng đó mới là lời nói dối nặng nề nhất.

“SICA BABY!” Giọng nói thiên thần của cậu lúc nào cũng làm mình điêu đứng. Đó là cái biệt danh cậu đặt cho mình; mỗi lần nghe thấy nó thì mình lại đỏ cả mặt. Cậu nắm lấy tay mình kéo qua cánh đồng cỏ đầy nắng. Chúng mình đang ngồi dưới bầu trời thật xanh và cao vút, tay thì đan lại với nhau.

Kể từ lúc trưởng thành, mình rất ghét phải để tình cảm phụ thuộc vào người khác. Từ những mối quan hệ mình đã chứng kiến, người trong cuộc chỉ có thể nhận lấy đau khổ thôi. Mình chẳng cần ai cả vì mình muốn là một Jessica Jung đầy kiêu hãnh và mạnh mẽ. Mình không muốn thích ai, và cũng không muốn yêu. 

Cho đến khi cậu xuất hiện. Với nụ cười làm say mê lòng người ấy, mình đã phải lòng cậu từ lúc nào. Những lúc mình vui, cậu luôn ở bên cạnh để chia sẻ. Lúc mình buồn, cậu luôn ở cạnh mình để an ủi. Cậu đã là người bạn thân duy nhất trong đời mình. Những pháo đài kiên cố mình dày công dựng nên trong nhiều năm... đã bị cậu đạp đổ chỉ trong vài tháng. Và mình chẳng hề hay biết, rằng một phần trái tim này cậu đã cướp mất rồi.

Hôm đó là ngày 14 tháng Hai.

“Will you be my Valentine?” Cậu hỏi mình.

Khi cậu nói những từ ấy, mình chợt do dự. Mặc dù trong lòng mình thực sự muốn nổ tung vì hạnh phúc nhưng mình chỉ có thể nhìn trân trân vào cậu lúc ấy. Mình chẳng biết phải trả lời sao cả. Nhưng trên hết, mình không muốn thừa nhận tình cảm của mình. 

Và thật nhát gan, mình đã bỏ chạy.

Tin nhắn. Những cuộc gọi. Mình lờ hết cả. Mình bắt đầu xa lánh cậu vì không biết phải đối mặt với cậu sao nữa. Cậu tỏ tình thật đột ngột khiến mình ngỡ ngàng. Sao cậu không cho mình một dấu hiệu nào trước? Có vậy thì mình mới chuẩn bị được chứ.

Nhưng thật sự thì, mình chỉ sợ mà thôi.

Gần một tháng rồi mình không liên lạc với cậu. Đó là chuỗi ngày cô đơn nhất của mình; mình thường ngồi trên giường nhìn vào khoảng không vô tận. Những cảm giác, cảm xúc mình trải qua thật không thể diễn tả nổi... vì không có cậu, mình chẳng cảm thấy gì cả.

Cô đơn và trống rỗng.

Mình nhận ra mình đã yêu cậu.

Không thể cầm lòng hơn được nữa, mình đã hạ quyết tâm đầu tiên. Mình sẽ tỏ tình với cậu. Sau nhiều giờ cắt và dán, mình làm một tấm bìa chỉ với chữ YES trên đó.

Yes, I will be your Valentine.

Đứng trước cửa nhà cậu, mình hít thật sâu rồi bấm chuông. Mình đã sẵn sàng xin lỗi vì đã xử sự không phải và xin cậu tha thứ. Mình đợi và đợi, nhưng chẳng có ai cả. Không có tiếng bước chân. Chẳng có gì, ngoài âm thanh cô đơn của những cơn gió.

Mình đã quá chậm trễ.

“Jess! Cậu còn đó không vậy?”

Tôi giật mình vì tiếng gọi to của Tiffany.

“Giờ tối rồi nên... Taeyeon và mình sẽ uhm... thì... kết thúc thật tốt đẹp ấy mà... vậy mình...”

“Tạm biệt và vui vẻ với nhau đi nhé” Tôi ghẹo.

Đã 12:05 rồi, nghĩa là Ngày Lễ Tình nhân đã qua. Mình cúp máy và cố chợp mắt. Nhưng, suy nghĩ của mình chỉ hướng về cậu thôi. Mình thở dài, nhìn tấm bìa kia một lần nữa. Rồi từ từ bước ra khỏi giường và bật đèn để nhìn nó rõ hơn. Những góc của tấm bìa đã bị mòn đi, và một vài chỗ bị rách. Dù nó đã rất cũ kỹ, nhưng thứ quan trọng nhất vẫn còn nằm trên ấy. Yes. Đó là những gì mình muốn nói với cậu. Nếu mình có cơ hội để quay trở lại lúc ấy, mình sẽ nói điều này với cậu cả trăm lần, cả ngàn lần và thậm chí hàng triệu lần.

Mình tự đánh vào mặt vì cái tội lại nghĩ về cậu. Mình chẳng còn là mình nữa rồi; mình không thể điều khiển những suy nghĩ này nữa, vì chúng đều là những suy nghĩ về cậu. Cứ như thế này, mình điên mất; mình phải dừng lại thôi.

Mình bước ra phòng khách với tấm bìa trên tay, sẵn sàng xé và ném nó đi. Có điều gì đó rồi lại để mất nó còn tệ hơn là chẳng có gì. Mình đã có cậu, nhưng lại để mất cậu. Hai hàng nước mắt lăn trên má mình rồi rơi trên tấm bìa.

Mạnh mẽ lên nào. Phải làm điều này mới được. Mình tự nhủ.

Nhìn tấm bìa một lần cuối, mình thì thầm, “Tạm biệt”

Mình đã sẵn sàng xé nó ra thành từng mảnh, nhưng chuông cửa đột ngột reo. Mình không biết ai lại đến vào lúc này nữa.

Tay vẫn cầm tấm bìa ấy, mình bước ra cửa rồi mở nó ra. Cánh cửa mở rộng, rồi rộng hơn nữa cho đến khi mình nhìn thấy được người đang đứng đằng sau nó.

Là cậu.

“Sica...”

Giọng của cậu đã trầm hơn theo năm tháng, nhưng vẫn ngọt ngào như thuở nào.

Cậu vòng tay qua người mình, điều đó khiến tim mình đập thật mạnh. Mình bắt đầu khóc, và cậu cũng khóc theo. Chúng mình ôm nhau thật chặt, để nước mắt 

thấm ướt áo người đối diện.

Chẳng nói một lời nào, chỉ có lặng im.

Một lúc sau, chúng mình buông nhau ra. Cậu nhìn thật sâu vào mắt mình, như thể vẫn còn đang phân vân. Nhưng mình biết cậu muốn hỏi gì. Không để chậm trễ nữa, mình cúi xuống đất nhặt tấm bìa lên. Mình cầm nó trước mặt cậu với tất cả quyết tâm và niềm tin.

Cậu cười.

Lễ Tình nhân đã qua, nhưng có cậu ở bên, ngày nào cũng là Ngày Lễ Tình nhân cả.

_______________________________________________________________________

A Christmas Confession (Part 1)

Ngày 06 tháng Chín, 2010

Cô bạn có mái tóc nâu đậm hơi gợn sóng đó là ai vậy? Hình như là học sinh mới và học dưới mình một lớp thì phải. Em ấy cực kỳ xinh đẹp, cao ráo, tốt bụng, thông minh, rất cởi mở, và cực kỳ xinh đẹp, á quên, hình như mình nói cái đó rồi, VÀ, em ấy có một nụ cười ngô ngố có thể làm tan chảy trái tim của bất cứ ai. Hay nói một cách khác, em ấy hoàn hảo. Muốn nói chuyện và làm bạn của em ấy quá đi, nhưng mà xung quanh em ấy lúc nào cũng toàn “vệ tinh”. Trai... gái... ai cũng bám đuôi em ấy đi đủ chỗ. CHẾT TIỆT, MỌI NGƯỜI ĐỂ EM ẤY YÊN COI. BỘ KHÔNG CÓ LÒNG TỰ TRỌNG HAY SAO HẢ? Tôi sẽ không bao giờ bám người khác như sam thế đâu. Không giống những kẻ kia, tôi luôn luôn tôn trọng sự riêng tư của người khác. Haha, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một cái cớ thôi... tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ dám tiếp cận em ấy.

----------------

Ngày 14 tháng Chín, 2010

Hôm nay, cặp đôi Taeyeon và Tiffany... LẠI cãi nhau trong căn tin.

“Taeyeon à, sao cậu cứ đút cho Sunny ăn thế? Còn mình thì sao? Mình không còn quan trọng với cậu nữa à?”

“Không phải lúc nào tớ cũng đút cho cậu ăn đó sao? Với lại tay của cậu ấy đang bị gãy, mình chỉ giúp thôi chứ bộ!” Taeyeon biện minh.

“Trời đất, thiệt đó hả??! Cậu nghĩ mình sẽ tin chuyện đó hay sao? Ừ thì vậy đi, nhưng mà cậu ấy gãy có MỘT cánh tay thôi, đâu phải là HAI đâu. Bộ cậu ấy không thể dùng tay trái để ăn à? Mình ghét nhất là khi cậu viện cớ để bao che cho chính mình đấy!”

“Sao cậu không tự nhìn lại mình đi?! Lúc nào cũng hư hỏng và ích kỷ! Cậu quen được người khác nuông chiều hết mực rồi!!!” Taeyeon bật lại.

“THIỆT ĐÓ HẢ??! À MÌNH HIỂU RỒI... CẬU NÓI CHUYỆN VỚI NHỮNG CÔ GÁI KHÁC LÀ LỖI CỦA MÌNH. CẬU ĐÚT CHO NGƯỜI KHÁC ĂN CŨNG LÀ LỖI CỦA MÌNH. MẤY CÁI KHỈ GIÓ ẤY ĐỀU LÀ LỖI CỦA MÌNH. VẬY THÌ TẠI SAO CẬU LẠI QUEN MÌNH CHỨ? SAO KHÔNG CHẠY ĐẾN BÊN CẬU ẤY ĐI??!” Mặt của cây Nấm ấy bây giờ đã đỏ gắt lên vì giận dữ và ghen tuông.

“Ý KIẾN HAY LẮM. MÌNH SẼ LÀM VẬY. LẦN ĐẦU TIÊN TRONG ĐỜI MÌNH MỚI NGHE CẬU NÓI ĐƯỢC MỘT CÂU CÓ ÍCH CHO NGƯỜI KHÁC ĐÓ.”

“HAI CHỊ!!! Làm ơn đừng cãi nhau nữa!! Bọn em nhức đầu lắm rồi đây!” Hai maknae vừa bịt tai lại vừa nói.

“KHÔNG. HAI EM KHÔNG HIỂU ĐÂU. CẬU ẤY RÕ LÀ SAI LÈ LƯỠI RA. CHỊ CHỈ MUỐN SỬA LẠI THÔI.”

“NẾU KHÔNG PHẢI LÚC NÀO CẬU CŨNG MUỐN ĐƯỢC NGƯỜI KHÁC CHÚ Ý THÌ GIỮA CHÚNG TA ĐÂU CÓ VẤN ĐỀ GÌ ĐÂU.”

La mắng. Hò hét. Loạn cào cào. Mọi tiếng ồn làm tôi ù cả tai đi. Nhưng tôi cũng chẳng có dư hơi mà chú ý đến hai người kia, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của một người mà thôi. Em ấy. Mới có một tuần không gặp thôi mà dài đằng đẵng như một năm vậy. Có lẽ cảm giác này mang một ý nghĩa gì đó...

------------------

Ngày 23 tháng Chín, 2010

Taeyeon và Tiffany bắt tôi phải tham gia Câu lạc bộ Taekwondo (và vâng, họ LẠI làm lành rồi -_-). Tất nhiên là tôi kịch liệt phản đối nhưng hai người ấy đã xoay chuyển được tình thế một cách ngoạn mục. Họ bảo rằng tôi trông quá yếu đuối, nhỡ gặp phải mấy tên biến thái ngoài đường thì sao.

“Chắc vui lắm đây... hai tiếng đồng hồ làm việc không ngừng nghỉ... vui quá...” Tôi mỉa mai, buồn ngủ muốn chết được.

Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy em ấy.

O.M.G. Có phải một mũi tên Cupid đã bắn trúng tim tôi không vậy?

“Đối với những người mới vào, xin chào mừng đến vói Câu lạc bộ. Mình là Kwon Yuri, hướng dẫn viên của các bạn. Nếu có gì cần hỏi thì đừng ngại. Cứ tự nhiên nhé!”

Trời ơi, tại sao cứ phải hết câu rồi lại nở nụ cười quyến rũ ấy chứ?

Để bắt đầu buổi tập, mọi người đều phải bắt cặp cho mình. Taeyeon có Tiffany. Kangin có Leeteuk. Yoona có Seohyun. Eunhyuk có Donghae. Sunny có Sooyoung. U-Know có Jaejoong.

Tôi có... một mình.

“Ồ, giờ sao đây? Thôi chị với em thành một cặp đi ha? Hehe, xin lỗi.”

Tôi nuốt nước bọt.

“Được rồi. Chúng ta sẽ cõng nhau chạy ba vòng rồi khi nào xong thì mọi người đổi vị trí nhé.”

Tôi cứ sợ rằng mình nặng quá nhưng em ấy đã nhấc tôi lên một cách dễ dàng. Được ở trên lưng Yuri cứ như là thiên đường vậy. Tôi có cảm giác như mình là một nhân nhân vật trong mấy bộ phim tình cảm đã xem, nhưng thế này còn sướng hơn nữa. Đây là hiện thực.

-----------------

Ngày 14 tháng Mười, 2010

Tan trường ngày thứ Năm là một bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Có nhĩa là tôi được gặp và ở bên em ấy. Do tính cách rất hòa đồng của Yuri mà tôi đã bớt ngại ngùng hơn. Một cái vẫy tay trở thành một cái ôm. Một lời chào đơn giản biến thành một cuộc tán gẫu. Một ánh nhìn lướt qua nhưng lại khiến tôi như lạc vào trong mắt em ấy. 

Những lúc gặp nhau ở hành lang em ấy đều giơ tay ra high-five với tôi và chào hỏi nhau thật nhanh. Cuộc sống đối với tôi chưa bao giờ lại tươi đẹp và hạnh phúc như thế này.

------------------

Ngày 06 tháng Mười Một, 2010

Hôm nay là ngày thi SAT, tôi đã chuẩn bị cả tháng cho nó rồi. Vậy mà trong lúc làm bài tôi vẫn không thể nào thôi nghĩ về em ấy. Hình ảnh Yuri tươi cười với mình cứ lởn vởn trong đầu.

“KHÔNG!!! Không thể thế này được!! Mình phải tập trung!” Tôi tự nhủ.

Ê xí!! Tại sao mình phải nhớ em ấy? Ừ thì Yuri dễ thương và tốt bụng, nhưng đâu phải là mình thích em ấy đâu. Mình chỉ muốn làm bạn với em ấy thôi. Vậy thôi, đúng không?

Lúc về nhà, tôi đăng nhập vào AIM. Tim tôi như trật một nhịp khi thấy em ấy online (keke Sooyoung đã lén lấy nick của Yuri cho tôi... nhưng dĩ nhiên là tôi phải mua chuộc cậu ấy bằng thức ăn -_-). Tôi rất muốn nói chuyện với em ấy, nhưng làm cách nào đây?

“Em ơi, bài tập Toán về nhà hôm nay là gì vậy?” Không được, nghe như người trên trời rớt xuống vậy.

“Hey, what’s up?” Cũng không, nghe kỳ cục quá.

“Hello, đố bạn biết mình là ai xD.” Không luôn, nhiều khi Yuri còn chả buồn quan tâm nữa là.

Với lại em ấy có bao giờ tự tay cho mình nick chat đâu nào. Lỡ lại nghĩ mình là kẻ hay rình mò người khác thì sao?

Mệt quá. Nếu nói chuyện với em ấy thì chắc mình chết mất. Nhưng nếu không nói thì mình chết là cái chắc.

Phân vân mãi mà tôi vẫn không biết phải làm gì. Tôi nhớ đến một cảnh phim hôm qua mình mới xem. Cô gái đang nghĩ về chàng trai và muốn gọi điện cho cậu ấy nhưng lại rất ngại. Anh chàng cũng đang nghĩ về cô gái và muốn gọi cho nàng nhưng lại rất nhát. Nhưng đây không phải là phim; Tôi phải bám vào hiện thực mà sống chứ. Không thể nào Yuri lại nghĩ về tôi ngay lúc này. Tôi nhìn nick của em ấy một lần nữa trong vô vọng.

Nhưng lúc định offline thì một cửa sổ AIM hiện ra.

“Chị, bữa nào chị PM em để mình nói chuyện thật lâu nha xD.”

----------------

Ngày 17 tháng Mười Một, 2010

Không thể tin được mình vừa làm chuyện đó!!! Lúc đi ngang qua tủ đồ của Yuri tôi rất hay chào tạm biệt em ấy. Nhưng lần này không hiểu vì sao tôi lại ôm lấy em ấy từ phía sau. Và sau đó, mặt Yuri nhìn như đang nói “***” vậy.

Trời đất.

Tôi nghĩ tôi vừa phá hỏng một tình bạn (có khả năng) cao đẹp rồi. Và tất nhiên tôi cười thật nhanh rồi chạy biến.

Vừa ngồi trên xe buýt tôi vừa tự nguyền rủa chính mình vì chuyện vừa rồi. Vậy mà nghĩ tôi có tư cách phê bình những kẻ hay đeo bám ư? Tôi còn tệ hơn bọn họ gấp mấy lần.

“Sica! Cậu có sao không vậy?” Taeyeon hỏi.

“Có sao đâu... hahaha...” Tôi cười một cách gượng gạo.

“Hè hè, ít có lộ liễu quá ha? Lại nghĩ về em ấy nữa phải không?” Cậu ấy cười khoái trá.

“CÁI GÌ??! SAO CẬU BIẾT?!”

“Mình đã bảo rồi còn gì? Ít có lộ liễu lắm mà. Hahahahahaha, chắc giờ ai cũng biết chuyện này rồi đó.” Nhiều lúc sao tôi đón nhận kiểu cười ahjumma ấy một cách khinh bỉ.

Tôi thở dài rồi quay mặt đi. Tôi lấy chiếc iPhone ra để nhắn tin xin lỗi Yuri, đó là điều tốt nhất phải làm bây giờ.

“Hehe cho chị xin lỗi chuyện lúc nãy nha >< cứ bỏ qua hết là được rồi.”

Tôi biết rằng nếu mình không xử lý vụ này thì ngày mai gặp nhau sẽ rất ngại ngùng. Sau hai tiếng đồng hồ thì vẫn không có hồi âm. Chấm dứt hết cả rồi, tôi nghĩ thầm. Tại sao mình cứ phải phá hỏng đại sự vậy không biết.

Chợt tôi nhận được một tin nhắn.

“Không sao đâu, em thích vậy ”

-----------------

Ngày 02 tháng Mười Hai, 2010

Lại tới ngày tôi rất thích rồi, thứ Năm. Tôi đã nghe lời Tiffany, một”thiên tài thực sự”, mà học vũ đạo bài Hoot của SNSD. Cậu ấy nói là nó rất sexy và có thể khiến bất kỳ ai phải mê tôi như điếu đổ. Có thiệt không vậy trời? Nhưng nếu nhờ vậy mà Yuri sẽ thích tôi thì cũng đáng để thử chứ. Kế hoạch được thực hiện ở Câu lạc bộ Taekwondo, khi mọi người đang chờ xe đến đón về. Tiffany sẽ giả vờ bắt tôi nhảy bài Hoot cho cậu ấy xem. Lúc đầu tôi sẽ từ chối nhưng cuối cùng thì cũng nhận lời.

Nhưng kế hoạch đã thất bại hoàn toàn. Yuri phải về sớm và chẳng buồn nhìn tôi một cái. Chán ghê...

------------------

Ngày 14 tháng Mười Hai, 2010

Bạn biết tôi đã nhận ra điều gì không? Lúc đầu tôi cứ nghĩ Yuri là một cô gái thật vui vẻ và không hề lo toan điều gì trong cuộc sống. Chẳng có lý do gì để em ấy buồn cả mà. Đẹp nè, tính tình dễ thương và có kỹ năng giao tiếp rất tốt. Mọi người ai cũng quý Yuri.

Điều làm tôi bất ngờ là trong lúc đi dạo ở hành lang trường, em ấy bỗng bật khóc. Và tôi đã biết được rằng em ấy rất ghét trở thành tâm điểm của sự chú ý. Yuri nói rằng mình chưa bao giờ có một người bạn thân đúng nghĩa vì mọi người chỉ thích làm bạn với em ấy để được thơm lây, do Yuri rất được tiếng vừa học giỏi vừa xinh đẹp. Tim tôi như thắt lại khi thấy em ấy buồn như thế này.

“Thôi em đừng khóc nữa. Thấy em như thế này chị còn buồn hơn gấp trăm lần.” Đó là điều duy nhất tôi có thể nói.

------------------

Ngày 22 tháng Mười Hai, 2010

Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà đã ba tháng rồi. Chị chẳng biết phải viết tấm thiệp này như thế nào nữa, chị muốn nói với em thật nhiều điều. Chị cũng không biết tại sao lại gửi thiệp trong khi hoàn toàn có thể nói trực tiếp với em những điều này. Chị không biết... à không. Lần này thì chị đã biết chắc rồi.

Rain falls,

Seasons change,

But my love for you

Will forever remains.

Sica, 

(P.S Merry Christmas nhé, kẹo mà không ngon thì không phải là lỗi của chị đâu đó T.T)

Mình có nhìn nhầm không vậy? Chị Sica vừa tỏ tình với mình à? Vậy có nghĩa là bao ngày tháng qua, tình yêu của mình không phải là đơn phương ư?

____________________________________________________________________________

Imperfect Perfection

Từ đằng xa, một người đàn ông tiến về phía cô. Anh cao, thân hình khỏe mạnh và khuôn mặt thì gần như đẹp như một vị thần. Đôi mắt cô tập trung vào anh, long lanh như thể cô cảm nhận được một sự cuốn hút không chối từ được. Anh cũng nhận ra, rằng cô thật sự bị anh lôi cuốn. Tận dụng cơ hội khi biết điều đó, anh ngồi xuống trước mặt cô, đôi mắt đen láy chợt sáng rỡ. Cô cười ngại ngùng, và không thể nói dối rằng tim của cô không đập thình thịch vào lúc này.

Nhưng cô chợt nghĩ về một điều, một điều chẳng ai có thể nghĩ đến khi người đàn ông lịch lãm nhất thế giới đang ngồi trước mặt mình.

Cô ấy.

Cô nhớ những lúc tim cô từng đập nhanh mỗi khi nhìn thấy cô ấy, cảm giác chộn rộn trong lòng khi họ hôn nhau, và những xúc cảm chỉ từ những cái chạm thật nhẹ.

Cô cố xua đi những suy nghĩ ấy và chỉ muốn tập trung vào người đàn ông trước mặt mình. Tại sao cô lại nghĩ về cô gái ấy nữa chứ? Tất cả những cảm giác ấy đã tan biến từ lâu rồi, và cô biết điều đó.

Vào lúc này đây, trái tim cô đang đập vì anh, chứ không phải vì cô ấy.

--------------

Cô ngồi ngượng nghịu bên cạnh người ấy, sau khi người bạn bỏ cô lại một mình mà ra sàn nhảy với một người khác, một cách rất hữu ý. Chẳng ai nói một lời nào cả, chỉ im lặng, im lặng đến nỗi cô có thể nghe được cả tiếng trống ngực của mình vang lên bên tai. Nếu nói rằng cô bồn chồn không thôi thì chỉ là một lời nói tránh; cô đang căng thẳng đến tột độ.

Phải chăng là mái tóc dài đen nhánh hơi gợn sóng ở phía đuôi? Phải chăng là làn da mịn màng khao khát được người khác chạm vào? Phải chăng là đôi mắt ấy, đôi mắt dịu dàng nhưng cũng rất cương quyết?

Nhưng cô nhận ra, có thể là tất cả. Tất cả mọi điều về cô gái ấy đều hoàn hảo.

Cô muốn nhìn thật nhanh sang người con gái bên cạnh rồi quay đi ngay, nhưng có cái gì đó đã níu cô lại. Một khi ánh mắt cô đến được nơi nó muốn, cô hoàn toàn bị mê hoặc. Điều cô nhìn thấy thật quá sức chịu đựng, đẹp đến mức không một ai có thể cưỡng lại được.

Chỉ một giây, đôi mắt của họ gặp nhau, để rồi cô nhanh chóng nhìn sang hướng khác vì ngượng. Gương mặt mới vừa ửng hồng của cô giờ đây đã đỏ như gấc. Những ngón tay của cô cựa quậy không ngừng, cô muốn chú ý đến một thứ gì khác để không tập trung vào cô gái ngồi bên cạnh. Nhưng không được, sự im lặng đang giết chết cô.

“Ừm... em thân với Tiffany lắm hả?”

Cô giật mình vì câu hỏi bất chợt.

“À... dạ đúng rồi... thân lắm.” Cô dừng lại một chút, cố nghĩ ra một câu gì đó để thêm vào cuộc đối thoại.

“Tôi đoán em cũng là bạn của Taeyeon?”

“Vâng.”

“Tôi hiểu rồi...”

Có một chút im lặng rồi người con gái ấy lại lên tiếng. “Tối nay em đẹp lắm.”

“Cám ơn”

“Ahh... hai người bạn của chúng ta có vẻ bận nhỉ?”

“Vâng.”

“Họ thích nhau lắm... nên chắc cũng không sao.”

“Haha... vâng.”

“Em thích tôi không?”

“Em... Em không biết nữa.” Mặt cô lại đỏ lên.

“Xin lỗi... có hơi đường đột quá phải không?”

“Không sao đâu.”

Tiếng cười thật lớn ngày càng gần khi hai người bạn của cô trở về bàn

“BEAUTIFUL MY GIRL ~ OH OH GIRL ~ OH OH GIRL”

“TAE ĐANG NÓI VỀ EM PHẢI KHÔNG?”

“YOU’RE MY SUNSHINE, ONLY SUNSHINE. YOU MAKE ME HAPPY WHEN THE SKIES ARE GRAY.”

“VẬY HẢ? YAY! EM ĐỒNG Ý! EM ĐỒNG Ý! EM SẼ LẤY TAETAE!”

“TÔI TUYÊN BỐ HAI NGƯỜI LÀ VỢ CHỒNG!”

“BÂY GIỜ CÔ CÓ THỂ HÔN CÔ DÂU, HÔN EM ĐI TAETAE!”

“NHƯNG MỌI NGƯỜI ĐANG NHÌN KÌA.”

“ĐÓ LÀ VÌ HỌ BIẾT TAETAE RẤT HẤP DẪN ĐẤY!”

“**** YEAH BABY! I’M SOOO HOT!”

Hai người bạn của cô rõ ràng đang say mềm ra và không biết mình đang nói gì. Vì không thể bước vững nữa nên cô và người con gái ấy phải giúp họ vào xe.

Cô ngồi cạnh người ấy, trong khi hai người bạn của cô đang hát lớn đến nỗi điếc cả tai ở phía sau xe. Nhưng cô lại thích thế này hơn; tiếng ồn khó chịu kia đã 

át đi sự im lặng giữa hai người. Lúc ấy, cô thấy thật thoải mái.

Khi về đến nhà cô, sự bồn chồn quay trở lại. Không phải vì cô thấy khó chịu, mà là vì cô thấy bỏ đi thật là miễn cưỡng. Cô sợ rằng một khi đã bước vào nhà rồi thì không còn cơ hội gặp lại người ấy nữa.

Người ấy xuống xe, bước sang mở cửa cho cô. Họ đứng trước mặt nhau, ngắm nhìn nhau và mong rằng người còn lại sẽ mở lời. Im lặng, nhưng lần đầu tiên trong đêm nay, sự im lặng ấy không hề khó chịu chút nào. Chẳng có tên cho nó, chỉ là im lặng mà thôi. 

“Được gặp em tôi vui lắm.”

“Em cũng vậy.”

“Tôi sẽ còn gặp lại em chứ?”

“Em cũng mong vậy.”

“Tôi hỏi em cái này được không?”

“Được thôi...”

“Không biết là ngày mai em có bận không?” Người ấy cố nở nụ cười, nhưng rõ ràng là cô ấy cũng đang hồi hộp.

“Sao cơ?”

“Xin lỗi...”

“Không sao đâu... Em không bận.”

Gương mặt người ấy trở nên thoải mái, và cô ấy cũng tự tin hơn.

“Vậy mai em đi chơi với tôi nhé?”

“Dạ được.” Cô đỏ mặt.

--------------

Cô ngồi nhìn chiếc đồng hồ, đếm từng giây từng giây từ phút trôi qua.

Ding dong. Chuông cửa reo.

Cô nhảy ra khỏi chiếc ghế rồi chạy ào ra cửa. Hít thật sâu, cô đặt tay lên tay cầm trên cánh cửa rồi mở nó ra, một dáng người quen thuộc hiện lên.

“Chào em.” Người ấy cười ngượng ngùng.

“Chào...”

“Uhm... Tôi cũng không biết có nên mang theo chocolate hay hoa hồng không... Nếu em muốn thì tôi sẽ chạy ra mua ngay, nhanh lắm.” Cô ấy quay lưng định 

bước đi.

“Không, được rồi mà.”

Như một phản xạ, cô bước tới nắm tay cô ấy. Và cũng ngay lúc đó, người ấy quay mặt lại. Gương mặt họ giờ chỉ cách nhau vài centimet thôi. Cô nuốt nước miếng.

“Tôi hôn em được không?”

“Sao cơ?” Cô ngạc nhiên vì câu hỏi quá bất chợt.

“Xin lỗi...”

Cô chẳng biết phải trả lời ra sao.

“Em không muốn cũng không sao mà... Hãy đợi đến một khung cảnh thật lãng mạn nhé...”

“Uhm... được mà.”

“Vậy em đồng ý phải không?”

Cô gật đầu.

Họ khẽ nhìn nhau, rồi người ấy cúi xuống từ từ cho đến khi hai đôi môi chạm nhau. Tim của cô đập loạn xạ trong lồng ngực, tưởng chừng như nó sắp nhảy ra vậy. Cô có cảm giác như mình đang ở trên thiên đường.

Dĩ nhiên, cô cũng hôn lại.

--------------

Yuri bước vào nhà hàng với nụ cười thật tươi trên môi.

“Sica baby, có việc gì mà em gọi Yul ra đây vậy?”

Jessica cúi mặt xuống đất. “Em có việc muốn nói.”

Gương mặt của Yuri trở nên nghiêm túc. “Được thôi.”

“Em không giỏi nói những lời hoa mỹ, nên... em cứ nói thẳng nhé? Uhm... khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, em thề là Yul mang lại cho em những cảm giác 

em chưa bao giờ có. Em không hề biết rằng tim mình lại có thể đập nhanh như vậy cho đến khi em gặp Yul, và em thật hạnh phúc mỗi khi chúng ta ở bên nhau. Nhưng, sau một thời gian, thì mọi thứ trở nên bình thường. Khi gặp Yul, trái tim em không còn đập loạn xạ nữa. Khi chúng ta hôn nhau, em không còn cảm thấy rạo rực trong lòng nữa.”

Cô dừng lại một chút. “Em chẳng còn cảm nhận được gì nữa.”

“Yul đã làm sai gì à?” Yuri thốt lên. Cô bắt đầu mất bình tĩnh.

“Chẳng có gì cả... Yul chẳng làm gì sai cả.”

“VẬY THÌ TẠI SAO?!”

“Em không biết nữa. Em chỉ có cảm giác rằng giữa chúng ta chẳng còn gì cả.”

“Yul sẽ cố mà! Yul hứa! EM CHỈ CẦN BẢO YUL BIẾT PHẢI LÀM GÌ THÔI!”

“Yuri, không phải là chuyện cố gắng. Dù cố tới mức nào thì chúng ta cũng không thể trở về như xưa được đâu.”

“EM NÓI GÌ VẬY? SẼ ĐƯỢC MÀ!”

“Xin lỗi... là lỗi của em cả.”

“Thật sự không thể làm gì sao?”

“Không, em đã nói rồi. Không thể CỐ thích một người được.”

“Lúc trước em cũng vậy mà.”

“Đó là lúc trước thôi...”

“Yul chỉ ước gì chúng ta lại được như ngày xưa.”

“Em cũng vậy.” Cô thở dài.

--------------

Jessica nhìn vào gương một lần cuối, hài lòng với cách trang điểm của mình. Cô cũng phải công nhận rằng mình trông thật lộng lẫy.

Ding dong. Chuông cửa reo.

Cô bước ra cửa và mở nó ra. Anh ấy đang cầm một bó hoa hồng trên một tay và tay còn lại thì ôm một hộp chocolate.

“Xin lỗi nếu anh đến trễ. Anh muốn chuẩn bị thật kỹ càng.” Anh mỉm cười.

“Không sao đâu, cám ơn anh.” Cô nhận lấy bó hoa và hộp kẹo rồi đặt lên bàn.

“Em có biết một điều còn đặc biệt hơn cuộc hẹn này không?”

“Là gì vậy?”

“Là em đấy. Em trông thật đẹp.”

“Cám ơn anh.” Cô cười.

“Anh không chỉ yêu em từ cái nhìn đầu tiên đâu, mỗi lần nhìn thấy em thì anh như lại yêu em thêm một lần nữa.”

“Cám ơn anh.” Cô lại cười.

“Em sẵn sàng chưa?”

“Vâng.”

Anh tiến lại gần cô, cho đến khi tay họ chạm vào nhau. Không để lỡ cơ hội này, anh đan tay mình vào tay cô.

Họ bước đi cạnh nhau rồi dừng lại trước một tiệm café. Và như một người đàn ông lịch lãm, anh mở cửa cho cô. Cô khẽ gật đầu rồi bước vào.

Tim cô bỗng ngừng đập.

Ở góc phòng, có hai người đang ngồi đối diện nhau, rất thân mật. Cô nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích. Cô thấy xót xa, khi nhớ đến những lúc cô đã cười vì những câu chuyện hài của Yuri, những câu chuyện mà mọi người xung quanh đều thấy nhạt nhẽo.

Siết tay lại trong vô thức, cô bỗng cảm thấy một chút gì đó ghen tuông.

“Jessica, em đang nhìn ai vậy?” Anh vòng tay qua người cô.

“Dạ?” Cô quay lại phía anh, và lần đầu tiên, cô chẳng cảm nhận được gì khi nhìn anh cả.

Suốt bữa tối, cô cứ nhìn trộm sang cô ấy, mong rằng người con gái đó sẽ đáp lại ánh nhìn của mình. Tại sao Yuri không nhìn về hướng này chứ? Hơn nữa, cô muốn Yuri phải ghen vì mối quan hệ giữa cô và người đàn ông lịch lãm này.

Nhưng chẳng có gì cả. Yuri vẫn cứ chú ý vào người con gái ngồi trước mặt mình, và họ lại tiếp tục cười đùa.

Jessica hậm hực.

“Cà phê ngon không em?” Anh hỏi.

“Dạ cũng được.”

“Em trông không khỏe lắm. Hay mình đi nơi khác nhé?”

“Được rồi mà anh.”

“Em chắc không?”

“Vâng.” Cô nói thầm

“Không, em có vẻ mệt rồi. Anh nghĩ em nên về nhà nghỉ.”

Anh nắm tay cô rồi bước ra khỏi tiệm café. Khi về đến nhà, anh ôm lấy cô thì thầm, “Anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.” Cô đáp lại.

Anh cố nhìn thật sâu vào mắt cô rồi hạ vòng tay mình xuống, quấn quanh eo của cô. Khẽ nhắm mắt, anh kéo cô lại gần hơn rồi trao một nụ hôn.

Cô cố đáp lại nụ hôn ấy, nhưng sao khó khăn quá.

----------------

Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng mình, cô bỗng bật khóc. Cô bối rối vì những gì mình đang trải qua. Tại sao tim cô không còn đập liên hồi khi anh hôn cô nữa? Tại sao cô ghen khi nhìn thấy Yuri với một người con gái khác? Tại sao cô vẫn cứ nghĩ vì Yuri? Tại sao?

Hàng ngàn câu hỏi quanh quẩn trong đầu cô, những câu hỏi mà ngay cả cô cũng không thể trả lời được. Cô cứ đấm liên tục vào bức tường, cho đến khi không còn thấy đau nữa.

Bàn tay cô tê dại cả rồi, giống như trái tim của cô vậy.

------------------

Buổi sáng, cô nhìn vào gương. Đôi mắt cô cay xè, toàn thân mệt nhoài vì chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ. Cô đến tiệm café để gọi một tách, nhưng lại sợ phải nhìn thấy điều mình không muốn thấy nên cô do dự. Tay phải của cô cử động không ngừng vì bối rối, còn tay trái thì nắm chặt lấy tay cầm của cánh cửa tiệm. Nhưng ngay lúc cô mở nó ra, một người ở phía trong cũng kéo thật mạnh làm cô mất thăng bằng.

Cô ngã lên người một ai đó, và thật trùng hợp, người đó chính là cô ấy. Cô nhanh chóng đứng dậy và thì thầm lời xin lỗi, người ấy cũng đáp lại. 

“Dạo này em sao rồi?”

“Cũng tốt.” Cô nói dối. “Yul thì sao?” 

“Tôi nghĩ mình cũng khỏe.”

“Em mửng là Yul cũng đã tìm được một người.”

“Sao?”

“Em thấy Yul cùng người đó.”

“Khi nào?”

“Hôm qua.”

“Khi em đi cùng với hắn ấy hả?” Cô ấy mỉa mai.

“Vậy Yul có nhìn thấy em à? Tại sao lại không nhìn em chứ?” Cô nói, có chút giận dỗi.

“Em bảo tôi phải nhìn cái quái gì đây? NHÌN EM LẢ LƠI VỚI HẮN HẢ?”

“YUL CŨNG THẾ THÔI!”

“CÔ ẤY LÀ EM HỌ CỦA TÔI.”

Jessica bỗng im bặt.

“Dù sao thì cũng chúc may mắn, tôi mong em được hạnh phúc.”

“Không đâu.”

“Em xứng đáng mà. Đó là lý do chúng ta đã chia tay.”

“Nhưng em không thấy vậy...”

“Tại sao?”

“Em...” Jessica cúi mặt xuống đất. “Em nhớ Yul...”

“Tại sao bây giờ em lại nói điều này?” Yuri cay đắng.

“Bởi vì... em đã sai rồi...”

“Rồi sao?”

“Bởi vì... em thật ngu ngốc...”

“Gì nữa?”

“Bởi vì em nghĩ yêu cũng giống như những gì trong phim vậy...”

“Những lý do ấy đều không chính đáng.”

Yuri quay lưng lại và chuẩn bị bước đi, nhưng giọng nói của Jessica đã níu cô lại. 

“Bởi vì em vẫn còn yêu Yul.”

Yuri nhìn vào mắt của Jessica một lúc, một cách vô hồn, rồi nói.

“Chỉ có lý do ấy thôi.”

Cô chạm nhẹ vào gương mặt của Jessica, rồi cúi xuống trao một nụ hôn thật ngọt ngào. Nhưng Jessica lại đẩy cô ra, thật ngỡ ngàng.

“Yul làm sai rồi.”

“Sao?” Yuri nhìn cô bối rối.

Nhưng rồi cô cũng hiểu ra.

“Tôi hôn em được không?”

___________________________________________________________________________

Oh My God

“OH MY GOD, OH MY GOD, OH MY GOD. KWON YURI, CẬU CHẾT CHẮC RỒI!!!!” Mỗi khi cậu ấy nhấn mạnh từ ‘oh my god’, chỉ có thể có một nguy cơ thôi. Jessica Jung đang rất rất bực bội.

Tôi đang chạy lòng vòng cả căn nhà, và cậu ấy đang cầm con dao phay mà đuổi theo.

“MÌNH XIN LỖI MÀ!!”

“QUÁ TRỄ ĐỂ XIN LỖI RỒI. ĐỨNG LẠI ĐÓ, NẾU KHÔNG LÀ CHẾT ĐẤY!!”

Lẽ ra tôi nên nghĩ đến hậu quả trước khi muốn chọc cậu ấy, nhưng thật sự việc ấy có sức cám dỗ không cưỡng lại được.

“Sica...”

“Yuri...” Cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đầy yêu thương rồi từ từ khép lại. Đôi môi của cậu ấy hé mở thành hình chữ ‘o’ và ngả dần người về phía tôi.

Tôi bắt đầu hồi hộp khi gương mặt của cậu ấy chỉ cách tôi đúng năm centimet. Trong lòng tôi đang sướng muốn chết được, tôi sắp bỏ cuộc đến nơi rồi, nhưng tôi biết mình phải làm chuyện ấy ngay bây giờ.

Ngay trước khi hai đôi môi chạm nhau, tôi lùi lại và bỏ vào miệng cậu ấy một miếng dưa leo nho nhỏ. Cậu ấy mở mắt ra ngay lập tức và nhả cái miếng màu xanh kinh khủng ấy ra khỏi miệng, không quên hét một tiếng ầm trời.

Cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt mang hình viên đạn, “OH MY GOD KWON YURI, CẬU CHẾT CHẮC RỒI!!”

Và sau đó là tôi chạy lòng vòng cả căn nhà, còn Jessica thì cầm một con dao phay đuổi theo ấy mà.

Tôi chạy vào phòng khách, nơi Taeyeon, Tiffany và Sunny đang nằm như những kẻ vô công rồi nghề.

“AHHH!! Cứu mình với các cậu ơi!”

“Ôi, cậu dễ thương quá.” Taeyeon dùng cả hai tay nhéo má của Tiffany.

“Không dễ thương bằng cậu đâu.”

“Hổng dám à! Mọi người đều nói cậu dễ thương nhất.”

“Pshh... mình đâu có phải ‘mọi người’ đâu. Trong mắt mình chỉ có cậu thôi.”

“Vậy hai chúng ta cùng dễ thương nhé?”

Sunny là hy vọng cuối cùng của tôi, vì Taeyeon và Tiffany giờ đây đang lơ lửng trên chín tầng mây và chẳng thèm quan tậm chuyện gì đang xảy ra cả.

“CHẾT ĐI CHẾT ĐI!!” Sunny cũng đang bị cuốn vào trò chơi trong cái Nintendo DS của cậu ấy.

“SUNNY!!” 

“Cấm nói chuyện nghe chưa? Tui đang chơi màn cuối đây!”

Thôi rồi Lượm ơi...

Tôi nhận ra mình chỉ còn hai lựa chọn. Một, tôi có thể nhốt Jessica vào một căn phòng cho đến khi cậu ấy quên đi mọi chuyện. Mà nghe như đùa vậy. Jessica chẳng quên gì cả; đối với cậu ấy thì ‘công chúa’ trả thù mười năm chưa muộn mà. Cách hai, tôi có thể thú tội và cầu xin sự tha thứ, hay nói một cách khác là tự tử đấy.

Cách một nghe cũng được đó; tôi còn quá trẻ để chết trong tay người đẹp. Tôi lao nhanh vào phòng của mình và chuẩn bị đóng cửa. Nhưng chết người ở chỗ là Jessica đã chen chân vào khe cửa trước khi nó đóng hoàn toàn.

TRỜI ĐẤT. Chết tôi rồi!

Cậu ấy đẩy cửa ra thật mạnh làm tôi ngã ra đằng sau. Jessica Jung đang đứng trước mặt tôi, cậu ấy dập cửa vào thật mạnh rồi khóa nó lại. 

“OH MY GOD, ĐỨNG DẬY NGAY KWON YURI.”

Tôi lập tức bật dậy rồi phủi bụi khỏi quần áo. Tôi run lẩy bẩy khi nghĩ đến hình phạt mà cậu ấy dành cho mình. Cũng với đôi mắt mang hình viên đạn ấy, cậu ấy càng lúc càng tiến sát lại gần tôi. Khi nhìn thấy cậu ấy giơ tay phải lên, tôi nhắm chặt mắt lại. Chịu tát là cách duy nhất; chẳng ai có thể thoát khỏi nàng công chúa này đâu.

Nhưng lạ thay, tôi có cảm giác tay cậu ấy đang ở sau gáy của mình. Cậu ấy túm lấy tóc của tôi và... ép môi mình vào môi tôi. Một nụ hôn thật đơn giản nhưng lại khiến tôi có cảm giác như đang đạp phải dây điện trần vậy. Wow, cũng đâu đến nỗi nào, tôi nghĩ thầm. Vậy mà tôi cứ tưởng sẽ tiêu đời rồi.

Như thể cậu ấy đã đọc được ý nghĩ nghĩ cũa tôi, “Đừng tưởng cậu sẽ thoát dễ thế.”

“SICAA!! LÀM ƠN ĐI MÀ, TỚ SẼ LÀM TẤT CẢ NHỮNG GÌ CẬU BẢO!” Tôi cầu xin.

“Hừm... thiệt không? Gì cũng được à?” Cười gì mà gian thế...?

“À... ừ...” Tôi bắt đầu lùi về sau, nhưng cậu ấy cứ tiến sát lại gần. Có muốn lùi nữa cũng không được rồi. Tôi đã đụng phải chân giường.

Vào ngõ cụt rồi.

Vẫn còn nụ cười gian xảo ấy trên môi, cậu ấy dùng hai tay đẩy tôi thật nhẹ. Nhưng cái thật nhẹ ấy cũng đủ khiến tôi mất thăng bằng rồi ngã xuống giường của mình. Cậu ấy leo lên giường trườn lên người tôi cho đến khi gương mặt thiên thần ấy ở ngay trước mặt tôi và thì thầm.

“Bây giờ phải phạt cậu mới được...”

Mỗi khi Jessica nhấn mạnh từ ‘oh my god’, thì chỉ có một nguy cơ thôi.

... à quên, hai mới đúng chứ hả 

__________________________________________________________________________________________

So Far, Yet So Close

Mình di chuyển con trỏ chuột đến icon của cậu rồi double-click vào nó, mở ra một cửa sổ chat.

“Chào Yuri!”

“Chào cậu!”

“Mình xin lỗi.” 

Xin lỗi. Một từ được dùng một cách thừa thải, thường bị lạm dụng đến mức nó cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Mình rất ghét từ đó, đặc biệt là khi mọi người dùng nó với mình.

Nhưng bây giờ mình cũng chẳng khác gì. Trong hàng triệu từ trong cuốn từ điển, mình vẫn chọn từ ấy.

Có lẽ mình cũng chỉ là một kẻ đạo đức giả thôi.

“Sao cậu lại xin lỗi?” Cậu hỏi.

“Mình có một điều muốn nói với cậu.”

“Ừ, việc gì vậy?”

Mình vừa đánh xong những từ mình đã luôn muốn nói với cậu. Chỉ cần bấm vào một nút là mình có thể bày tỏ những tình cảm trong sâu thẳm con tim với cậu. Nhưng lúc định gõ ‘enter’, ngón tay mình lại nấn ná trên bàn phím, rồi ở yên đấy. Trái tim mình bảo phải bấm, nhưng lý trí thì không cho phép.

Người ta nói hãy làm theo những gì con tim mình mách bảo, và mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Toàn mấy câu ngạn ngữ, ai nghe xong cũng nghĩ cuộc đời thật dễ dàng. Nếu nó thật sự không phức tạp thì tại sao có những người phải chịu đau khổ chứ? Tại sao lại có tình yêu đơn phương? Tại sao mọi người đều không được sống trong một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu?

Một cuộc chiến giữa khối óc và con tim, giữa tình cảm và lý trí. Mình cũng chẳng biết những cảm xúc ấy bắt nguồn từ đâu, nhưng mình không còn kiểm soát được chúng nữa rồi; lý trí của mình không bắt kịp được những gì con tim mong muốn. Điều phải làm bây giờ là chỉ giữ ở mức tình bạn với cậu, và bình thường thì mình đã thực hiện nó rồi, nhưng bây giờ lại có một thứ gì đó cản đường.

“Mình yêu cậu.”

--------------------

“Awhsss, sao vậy?” Cậu lúc nào cũng bắt chuyện với mình trước.

“Có hơi kỳ một chút...”

Vì một số lý do nào đó mà mình chẳng ngại kể cho cậu bất cứ vấn đề nào cả. Dù cậu ở cách mình đến nửa vòng Trái Đất nhưng lại gần gũi còn hơn những người sống cách mình 10 phút đi bộ.

“Cậu mới kỳ đó. Haha đùa tí. Đừng giết mình.”

“-_- à mà này, cậu có bao giờ cảm thấy rằng có một chuyện gì đó không ổn không? Giống như là có ai đã nói dối hay xử sự kỳ lạ với cậu, theo hướng tiêu cực ấy?”

Khi nào có những câu hỏi mà mình không biết phải hỏi sao thì cậu luôn đặt ra giúp mình. Như thể cậu biết tất cả suy nghĩ của mình, và mình chỉ cần gợi ý cho cậu. Nói vắn tắt thì, hai ta chỉ như một mà thôi. 

“Sao cậu không nói chuyện thẳng với anh ấy?”

“Nói rồi... nhưng anh ấy lại nổi nóng nên mình không muốn bắt lỗi và khiến anh ấy nghĩ mình không tin anh ấy. Lòng tin là điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ mà, đúng không?”

“Nhưng mà, việc cố che dấu rằng cậu không tin anh ấy cũng chứng tỏ rằng cậu đang nghi ngờ anh ấy đấy.”

“Vậy mình phải làm gì bây giờ?”

“Chẳng làm gì cả.”

“Hả?”

“Mình nghĩ cậu đang cố gắng nhiều quá. Cậu không thể cố tin một người khi mà cái đầu cậu lại nghĩ ngược lại.”

“Vậy mình phải chia tay với anh ấy à?”

“Mình không trả lời được. Mình có phải cậu đâu. Nếu anh ấy thật sự yêu cậu thì chắc chắn sẽ tìm cách lấy lại lòng tin ở cậu. Có thể nói chuyện thêm một lần nữa để xóa đi những hiểu lầm, nhưng nếu anh ấy lại nổi nóng thì rõ là anh ấy không quan tâm gì đến cậu rồi. Anh ấy không đáng để cậu tin, và cũng không đáng được cậu yêu.”

Đó có phải là điều làm mình thích cậu đến vậy không? Cậu không những thấu hiểu người khác mà còn rất sáng suốt nữa. Cậu biết cậu đang nói gì, và đôi khi mình chẳng có vấn đề gì hết nhưng vẫn rất thích nghe cậu giảng giải nhiều điều. 

“Yuri... mình rất thích nói chuyện với cậu.”

“Cám ơn, mình cũng rất thích... nhưng, không phải chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi đâu.”

“Là sao?”

“Không có gì. ^^”

“Ý cậu là muốn gặp mặt mình hả?”

“Ừ... có thể hiểu như vậy.”

-----------------

“Yuri...”

“Sao rồi?”

“Cậu nói đúng.”

“Tất nhiên là mình đúng rồi! Haha đùa thôi. Là anh ấy tự nhận lỗi hay là cậu bắt quả tang?”

“Cái thứ hai ấy.”

“Giờ cậu thấy sao?”

“Hả?” 

“Cậu... buồn không?”

Sau lúc chia tay, nhất là sau khi phát hiện người yêu dấu của mình đã lừa dối mình thì đa số mọi người sẽ trải qua một thời kỳ suy sụp. Mình có phải là một ngoại lệ không vậy? Đúng là mình có nhiều cảm xúc, nhưng chúng đều không đau khổ như mình nghĩ.

“Mình không biết.”

“Vậy là không rồi. Tại cậu chưa quen với cảm giác đó thôi.”

Một lần nữa, cậu lại hiểu mình như lòng bàn tay.

“Mà không sao đâu. Nếu cậu không tin anh ấy thì duy trì mói quan hệ đó làm gì.”

Như một phản xạ, mình viết, “Mình tin cậu, Yuri à.”

Lòng tin. Cậu nói đó là điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ.

“Mình cũng vậy.”

-----------------

Nếu mình không tin nổi những người đã từng quen biết ngoài đời, thì làm sao mình có thể tin cậu, một người thật sự đang sống cách mình nửa vòng Trái Đất? Khi mình còn nhỏ, người bà cổ hủ luôn bảo mình phải cẩn thận với internet, bà kể mình nghe chuyện về những kẻ lạ bắt cóc nhiều đứa trẻ khờ dại. Bà bảo rằng nói chuyện qua internet với người lạ rất nguy hiểm và cũng không nên tin những người ấy.

Mình đấu tranh tư tưởng thật lâu, chẳng biết có nên nói với cậu điều ấy không. Thật ngu ngốc. Mình bắt đầu tưởng tượng ra một viễn cảnh khi nói với người ta mình yêu một người mà mình chưa gặp ngoài đời bao giờ cả. Tưởng tượng thôi.

Nhưng mặc kệ tất cả, mình vẫn tin cậu. Cậu luôn nói rằng lòng tin là điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ vì nếu không có nó, sự cảnh giác cứ mãi canh cánh trong lòng mình. Nếu yêu ai đó mà lại không thể tin người ấy thì chắc chắn bạn đã luôn ảo tưởng về thứ tình cảm đó. Đó không phải là tình yêu. 

Mình chẳng ngại kể cho cậu bất cứ điều gì cả, dù biết rằng cậu hoàn toàn có thể là một trong số những kẻ lạ đáng sợ kia. Chắc vì mình nghĩ cậu đang ở quá xa nên không thể trực tiếp xen vào cuộc đời mình. Ban đầu chỉ là sự vô tư nhưng dần dần, nó trở thành cảm giác an toàn và tin tưởng.

Mình hồi hộp, bám chặt vào tay ghế chờ hồi âm của cậu.

“Mình sẽ trở lại ngay.” Cậu nói.

Tim mình đập thật mạnh trong lúc ngồi chờ cậu. Từng giây từ từ trở thành nhiều phút, rồi phút cũng kéo dài thành hàng giờ. Đã hai ngày rồi, vậy mà cậu vẫn không trở lại.

Cậu đã hứa rồi... không lẽ nào, đó cũng là một lời nói dối?

Từng câu chữ của cậu khiến mình đau khổ gấp hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng triệu lần so với trước đây nữa. Cậu nói dối mình.

-------------------

Ba ngày đã trôi qua, nhưng cậu vẫn không chịu xuất hiện.

Mình bắt đầu tự hỏi rằng làm như thế có đúng không. Thổ lộ tất cả tình cảm với cậu có đáng để đánh đổi một tình bạn mà mình đã để vụt mất? Nhưng mình muốn sống thật với bản thân. Để có được lòng tin của người khác, trước hết bạn phải trao cho họ lòng tin của chính mình. Đó cũng là điều cậu luôn nói với mình. Và nếu đây là một vấn đề khác thì mình đã xin lời khuyên của cậu rồi, nhưng lần này thì không. Không một ai có thể hiểu mình như cậu, cậu hiểu mình còn hơn cả chính bản thân mình nữa.

Mình thấy thật cô đơn.

Và cũng cùng lúc đó, mình cảm thấy bị phản bội. Cậu khiến mình ngoan ngoãn nghe lời và tin tưởng cậu một cách vô thức. Rồi đến khi mình nói cho cậu tất cả những cảm xúc trong lòng thì cậu bỏ rơi mình, để lại trái tim đã tan vỡ thành trăm mảnh này.

Cuối cùng mình buộc phải rời mắt khỏi màn hình. Vô ích thôi, mình biết dẫu có nhìn mãi vào cái icon của cậu thì nó cũng sẽ không bao giờ sáng.

Mình lấy chiếc áo khoác và rời khỏi căn hộ, mong rằng tản bộ một chút sẽ khiến mình thôi nghĩ về cậu. Mình bấm nút và chờ thang máy lên.

Ding.

Khi cửa mở, có một cô gái hơi cao hơn mình một chút đang đứng trong đó. Ngay giây phút cô ấy ngước mặt lên, mình cảm giác như đôi chân không thể đứng vững được nữa. Gương mặt mình không chút cảm xúc, chỉ có thể nhìn mãi thôi.

Và cô ấy cũng có phản ứng hệt như mình.

Chúng mình đứng trước mặt nhau nhưng không ai nói một lời nào, như thể đang trò chuyện bằng ánh mắt vậy. Cánh cửa thang máy dần đóng vào, nhưng cậu đã ngăn nó lại và mở ra. Cậu kéo tay mình vào thật bất ngờ và nhanh chóng vòng tay ôm lấy mình. Lúc nào mình cũng mơ rằng cậu sẽ ôm mình thật sự, và bây giờ giấc mơ ấy đã thành hiện thực.

“Mình trở lại rồi đây.” Cậu thì thầm.

Ngay khi mình nở nụ cười, cậu lại tiếp.

“Nhưng đây là lần cuối cùng mình trở lại.”

“Tại sao?” Mình cau mày.

“Vì mình sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro