Review

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên phim: Come and Hug Me (Bước đến ôm em)
Thể loại: Melodrama, hình sự, HE.
Độ dài: 32 tập, mỗi tập 30 phút

"Con trai của kẻ gây hại, con gái của người bị hại, là nghiệt duyên hay là sự cứu rỗi cho cả hai?"

Một người bạn đã nhận xét với mình thế này "Melodrama đúng là chẳng thích hợp để xem vào mùa hè chút nào, vừa u ám, vừa sướt mướt. Nóng nực thế này là phải xem những bộ phim vui tươi, hài hước, ví như "Cớ sao nghỉ việc vậy Thư kí Kim?" ấy, để giải tỏa tâm lý chứ!" Mình đúng là cũng rất đồng ý với cách nghĩ này, nhưng cố tình, một bộ melodrama hấp dẫn, kịch tính, đau thương mà ấm áp công chiếu vào mùa hè này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mình thì mình biết làm sao 😅

Bộ phim khởi nguồn bằng câu chuyện của 12 năm trước. Một Gil Nak Won trẻ tuổi, rạng rỡ, hồn nhiên trong lứa tuổi 16 đã gặp gỡ và thương mến cậu bạn cùng lớp Yoon Na Moo ngay từ cái nhìn đầu tiên. Na Moo, nghĩa là một cái cây, là một chàng trai luôn mang lại cho người ta cảm giác nhu hòa, ấm áp. Cậu đã sống đúng như cái tên của mình, luôn biết chịu đựng và vững vàng trước mọi chuyện. Khác với Nak Won có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc, bố mẹ yêu thương, anh trai bảo bọc thì Na Moo lại vô cùng bất hạnh, mẹ mất, bố cậu tái hôn nhiều lần, người mẹ hiện tại cũng chỉ là mẹ kế, có một anh trai cục cằn, thô lỗ, chuyên gây sự đánh nhau. Nhưng nào đó đã là gì, người bố của cậu mới là kẻ đáng sợ nhất, cũng chính là bi kịch của đời cậu và cuộc đời cô gái cậu yêu, Nak Won.

Phải, bố của cậu là một kẻ tâm thần, một tên giết người hàng loạt. Vì cái ý niệm hoang đường muốn dùng bạo lực để chi phối hết thảy, để chứng tỏ sức mạnh của mình; và rồi lại muốn tạo ra một đứa con trai làm "truyền nhân" kế nghiệp mình, hắn đã coi Nak Won như phần yếu đuối của Na Moo mà quyết tâm diệt trừ cắt bỏ, hắn đã điên cuồng giết chết bố mẹ của Nak Won, và định giết luôn cả cô bé, nhưng may mắn là Na Moo đã có mặt giải cứu cô bé, đồng thời báo cảnh sát bắt hắn, rồi làm chứng trước tòa để góp phần đưa hắn vào ngục.

Cái đêm vô cùng đau khổ đó, hai đứa trẻ đã cùng nhau vượt qua, và trước khi chia lìa, Nak Won, cô gái nhỏ có trái tim thiện lương ấy đã ôm chặt lấy Na Moo và bắt cậu hứa "Cậu nhất định phải sống. Dù có thế nào, cậu cũng nhất định phải sống. Không phải lỗi của cậu. Nên cậu đừng có chết. Tuyệt đối không được. Nếu cậu mà chết, mình sẽ không tha thứ cho cậu. Hãy hứa với mình, cậu nhất định sẽ sống!" Và lời hứa đó đã giúp Na Moo chịu đựng hết thảy những nỗi ân hận dày vò, những lời đàm tiếu, trách mắng, những ánh mắt thù ghét của gia đình những nạn nhân để quật cường sống tiếp.

9 năm sau vụ án, họ gặp lại nhau. Lúc này Na Moo tốt nghiệp trường cảnh sát,  trước bao nhiêu định kiến của xã hội, cậu vẫn học giỏi và trở thành học viên xuất sắc nhất. Cậu quyết biến mình thành người mạnh mẽ hơn để đền tội cho cha, để sống thay cho những người đã bị cha cậu giết, và cũng để có sức mạnh để bảo vệ phần mềm mại, quý giá nhất trong trái tim cậu là Na Moo. Nak Won, cô gái ấy, thì đi theo nghiệp diễn. Cô cũng có một lời hứa với cậu. Họ từng nói với nhau, nếu sau này có lỡ rời xa nhau, cô muốn trở thành một người nổi tiếng, để bất kì lúc nào cậu muốn đi tìm cô, cậu đều có thể tìm được.

Nhưng gặp lại thì sao, nỗi đau để lại quá lớn, họ vẫn không thể vượt qua được chuyện xưa để ở bên nhau. Chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, dù khắc cốt ghi tâm, dù quyến luyến, nhưng rồi lại phải tiếp tục chia xa.

Lại 3 năm nữa trôi qua, lúc này Nak Won đã là một diễn viên nữ nổi tiếng với nhiều thành công, còn Na Moo cũng là một cảnh sát dày dặn, thường được biết đến như một kẻ liều mạng trong công việc. Dù thế, bao nhiêu năm qua đi, xã hội vẫn chưa hề quên được tội ác năm nào. Hai người vẫn phải sống trong sự soi mói, chỉ trỏ của mọi người. Nhưng chẳng có bất hạnh nhất, chỉ có bất hạnh hơn. Lúc này, cố tình, Nak Won bị đe dọa, hung khí tựa như chiếc búa ngày trước Yoon Hee Jae đã dùng được gửi đến cho cô. Và lại xuất hiện những người bị hại mới, bị giết bởi chính cách thức mà Yoon Hee Jae, kẻ máu lạnh giết người hàng loạt đã làm ngày xưa. Lúc này Yoon Hee Jae, bố của Na Moo đang ở trong tù, nhưng liệu gã có chỉ đạo, có nhúng tay vào những việc này không? Na Moo đã đứng ra nhận thụ lí vụ án này, qua đó, họ cũng chính thức gặp lại nhau, và một lần nữa, đối mặt với tình cảm của mình.

Thực sự, tình cảm của nam nữ chính dành cho nhau vô cùng cảm động và sâu sắc. Là thứ tình cảm vững bền không hề có chỗ cho người thứ ba hay bất kì cái gì xen vào, không ai và không gì có thể thay đổi, như cô bé Nak Won ngày xưa đã nói "Dù là có chuyện gì, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, mình vẫn thích cậu, suốt đời này", "Vậy nên dù cho chúng ta tạm thời chia tay, thì cũng không bao giờ có chuyện chia tay nhau mãi mãi đâu"... Mặc dù phần lớn bộ phim là ngược tâm, là những giọt nước mắt không ngừng rơi, nhưng mình cũng không thấy quá mệt mỏi khi xem phim. Vì họ đau khổ, nhưng họ cũng trao cho nhau sự ấm áp, chữa lành cho tâm hồn nhau, từng chút từng chút một. Mỗi khi họ ở bên nhau, dường như cả thế giới bỗng chốc thu bé lại bằng người ở trước mặt. Ánh mắt họ chỉ dành cho nha, ở trong đó là cả một bầu trời yêu thương và nhung nhớ.

Cả hai đã phải đấu tranh rất lâu trước khi quyết định thổ lộ lòng mình và đến với nhau. Có lúc mình đã cảm thấy nỗi đau và khoảng cách của họ quá lớn để họ có thể vượt qua được. Nhưng cuối cùng, thật tốt, vì họ đã làm được. Vì họ dũng cảm. Vì họ mưu cầu hạnh phúc. Cũng vì họ thương mến nhau quá nhiều.

"...
Na Moo: "Cậu đã nói khi mình cảm thấy khổ sở và không thể chịu đựng nổi, hãy tìm đến cậu phải không? Giờ mình thực sự thấy rất khổ sở. Khi thấy cậu, mình cảm thấy khổ sở. Nhưng khi không thấy cậu, mình càng cảm thấy như muốn phát điên. Mình biết mình là đứa không biết nghe lời. Mình biết nếu tiếp tục sẽ càng khủng khiếp hơn. Vì vậy nên những lời mình đang nói lúc này, mình biết là mình đã bị điên rồi. Mình biết rất rõ, nhưng mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Mình thích cậu. Mình thích cậu Nak Won à. Mình thực sự thích cậu. Thích đến mức mình muốn phát điên lên được. Thích hơn bất cứ ai..."
Nak Won: "Mình cũng thích cậu. Mình cũng biết là mình điên rồi. Nhưng mình không quan tâm. Mình thật sự rất thích cậu"
..."

Na Moo yêu Nak Won vô cùng, có lẽ giống như người cha tội phạm đã nói, cô khiến cậu trở nên yếu đuối. Nhưng cô cũng chính là nguyên nhân khiến cậu trở nên mạnh mẽ và tốt đẹp hơn. Cô là chấp niệm cả đời của cậu. Là thứ ánh sáng tốt đẹp, rực rỡ nhất soi sáng thế giới tối tăm của cậu. Đừng hỏi cậu yêu cô nhiều bao nhiêu, hãy hỏi cậu có thể sống thiếu cô không? Và câu trả lời chắc chắn là không.

16 tập phim, không có một nhân vật dư thừa, càng không hề có một phân cảnh dư thừa. Diễn xuất của tất cả các diễn viên đều xuất sắc, từ các diễn viên chính đến diễn viên phụ. Mỗi nhân vật đều có đất diễn, đều khiến người ta hoặc căm phẫn, hoặc thương cảm. Đặc biệt nhân vật người bố do diễn viên gạo cội Heo Joon Ho thủ vai. Khi giết người hắn máu lạnh, hắn cũng có cái vẻ đạo mạo tự cho mình là đúng, tự cho mình là chúa tể của kẻ yếu, Heo Joon Ho đã hóa thân vô cùng xuất sắc.

Nữ chính Nak Won, cô gái nhỏ đáng thương, bề ngoài dịu dàng, nhưng quật cường, mạnh mẽ, cô gái với nụ cười rạng rỡ tươi sáng, cả hai phiên bản thiếu nữ và phiên bản cô gái trưởng thành đã đều được diễn xuất rất thành công. Nhưng cực phẩm của phim này, không hề thiên vị chút nào đâu nhé, chính là nam chính Yoon Na Moo, do Na Da Reum diễn lúc nhỏ và Jang Ki Yong đóng lúc lớn.

Vai diễn này như được đo ni đóng giày cho hai người vậy. Chàng trai nhu hòa, có ánh mắt khiến bạn như được tắm mình trong ánh nắng xuân, chàng trai sinh ra và trưởng thành trong muôn vàn bất hạnh nhưng đã nỗ lực kiên cường sống tiếp, đấu tranh để được làm một người tốt, để không phải là tấm gương phản chiếu lại hình ảnh của người cha tàn bạo xấu xí kia, chàng trai đó đã được lột tả và khắc họa một cách trọn vẹn nhất qua Nam Da Reum và rồi Jang Ki Yong.

Không thể nghi ngờ gì nữa, Jang Ki Yong chính là chàng trai mặc quân phục cảnh sát đẹp nhất mà mình từng thấy trên màn ảnh nhỏ. Chân dài, vai rộng, vầng trán cao, gương mặt sáng sủa. Nhưng người này cũng không chỉ có cái mặt. Cậu ấy diễn cũng rất xuất sắc. Lúc là anh cảnh sát mặt ngầu khi bắt tội phạm, lúc là chàng trai nhỏ đáng thương bên người yêu, lúc là người tình ân cần, ấm áp, lúc tức giận, lúc có nguy cơ "biến đen"; tất cả đều được Jang Ki Yong biểu hiện rất tốt qua từng ánh mắt, cử chỉ và hành động. Khiến cho người xem như mình cũng giống như Nak Won, đã đem lòng yêu thương chàng trai mà mỗi lần nhìn thấy đều khiến người ta muốn khóc này 😭

Quay lại với bộ phim của chúng ta. Tuy là một bộ phim đầy bi thương, nhưng đồng thời, ở một khía cạnh nào đó, nó cũng có tác dụng chữa lành tâm hồn. Vì đối lập với tội ác, với sự máu lạnh và vô nhân tính của một số kẻ, thì lòng tốt, sự ấm áp giữa người với người cũng được tôn rõ lên. Đó là tình thương của người mẹ dành cho hai đứa con trai không máu mủ ruột già. Đó là tình người của chú cảnh sát. Đó là sự hối cải muộn màng nhưng kịp thời của người anh... Và trên hết, là tình yêu của hai bạn trẻ. Tình yêu của họ dành cho nhau đã vượt lên trên những định kiến của xã hội và người đời, nhưng hơn hết, nó vượt lên trên cả chính bản thân họ. Họ chấp nhận sống chung với quá khứ, với nỗi ân hận, với sự hổ thẹn, với niềm đau, để được ở bên nhau, và trên hết, để hạnh phúc.

Bộ phim khép lại với kết thúc viên mãn. Cái kết thúc mà một người theo bộ phim từ những ngày đầu như mình đã từng nghĩ là sẽ không bao giờ có được. Tập cuối là một tập "chữa lành" đúng nghĩa. Bạn sẽ khóc, một lần cuối, và rồi mỉm cười, mãi mãi. Tội ác cuối cùng rồi cũng sẽ khép lại, hạnh phúc đến với những người can trường dũng cảm và xứng đáng có nó.

Nói thêm một chút về ending của phim. Một trong những cảnh cuối phim là cảnh mà Na Moo và Nak Won nói “Đến đây, để mình ôm cậu” với mỗi con người lúc nhỏ của họ. Đây là hình ảnh hư cấu mang tính tượng trưng nhằm truyền tải thông điệp: Vì đến đây người xem phim mới chợt nhận ra tựa đề phim “Come and hug me” (bước đến ôm tôi) không chỉ là nam nữ chính nói với nhau mà họ còn nói với chính mình. Không ai có thể chữa lành vết thương trong lòng ta ngoài chính bản thân ta. Nỗi đau quá khứ trong mỗi chúng ta không thể biến mất hay xóa nhòa, vì vậy hãy chấp nhận và ôm lấy nó. Thật sự là một trong những cái kết phim đẹp và ý nghĩa nhất mình từng được xem.

Vậy nên, đừng vì thành kiến với melodrama, đừng vì chê diễn viên chưa đủ đẹp, chưa đủ nổi tiếng, cũng đừng vì sợ buồn sợ ngược mà bỏ qua nó. Hãy "Come and Watch it" (Bước đến xem phim), nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro