Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thêm 3 ngày nữa trôi qua mà cậu vẫn chưa thể trả phong bì tiền cho hắn. Cậu dự định nhờ ông chủ quán bar cậu làm đưa giúp cho hắn nhưng 3 ngày nay cậu lại xin nghỉ vì mẹ cậu có chút nghi ngờ khi cậu thường xuyên về khuya.

"Hôm nay mình nhất định phải nhờ ông chủ cho bằng được, cùng lắm thì quỳ xuống khóc lóc năn nỉ" - Cậu nhủ thầm, xốc lại balo trên vai rồi bước vào quán bar.

"Ông chủ đến chưa Heechul huynh" - Cậu hỏi Heechul huynh - người chuyên pha chế rượu của quán.

"Ông chủ chưa đến Jae à, em có muốn uống một ly không" - Heechul cầm đồ pha chế quơ quơ trước mặt cậu rồi nháy mắt với cậu.

"Thôi em không uống đâu" - Cậu cười nói rồi đi vào phía trong thay đồng phục.

"Em thật nhàm chán Jae à" - Tiếng thở dài rên rỉ của Heechul vang lên từ phía ngoài quán làm cậu mỉm cười khúc khích.

Sau khi thay đồ xong cậu đi ra ngồi cùng Heechul vừa nói chuyện vừa lau ly.

"Jaejoong à, hôm nay tiền bối của cậu có đến đây không" - Junki từ đằng xa thấy Jaejoong đang ngồi nói chuyện với Heechul thì liền đi tới.

"Tiền bối nào cơ?" - Cậu nhìn qua Junki rồi hỏi.

"Mấy hôm trước cậu phục vụ cho bàn của bạn ông chủ ấy" - Junki nói

"À, anh Yunho hơn mình một khóa ấy hả?" - Cậu nói, Junki nhanh chóng gật đầu - "Tớ cũng không biết nữa, có chuyện gì à?"

"Junki thích giám đốc Jung Yunho ở tập đoàn Jung cũng là tiền bối của em đó Jae" - Heechul vừa xem nhãn rượu vừa nói.

"Thật sao?" - Cậu thích thú hỏi - "Thế cậu đã nói cho anh ấy chưa?" - Cậu chống cằm trên tay rồi hỏi.

"Tớ chưa, tớ sợ anh ấy không thích" - Junki ngập ngừng xấu hổ nói - "Tớ sợ tớ sẽ làm anh ấy nổi giận"

"Không sao đâu, anh Yunho tốt lắm" - Cậu cười nói động viên Junki rồi kể về chuyện hắn đã giúp con chó của bác bảo vệ ở trường như thế nào.

Cả hai ngồi nói chuyện rôm rả cho đến khi khách bắt đầu đông lên nên cậu và Junki phải chạy ra phục vụ.

Đến khoảng 9h tối thì hắn đến nhưng cậu không biết vì mãi lo phục vụ khách. Hắn đi tới bàn VIP quen thuộc rồi ngồi xuống

"Thưa ngài Jung, chai rượu này chủ quán chúng tôi mời ngài" - một nhân viên cầm một chai rượu tới đặt trên bàn hắn.

Hắn nhìn về phía bàn pha chế thì nhìn thấy Yoochun mỉm cười nháy mắt với hắn, hắn hiểu ý quay sang nhìn ngân viên đang đứng bên cạnh rồi hỏi

"Phòng mấy?"

"Dạ 201 thưa ngài" - nhân viên phục vụ trả lời rồi rời đi.

Hắn ngồi nhâm nhi ly rượu sẵn tiện thưởng thức âm nhạc. Riêng ngày hôm nay quán bar có chuyên mục nhạc đặc biệt do các nhân viên quán trình bày.

"Và bây giờ giọng ca vàng của quán bar chúng tôi - Kim Jaejoong sẽ lên hát tặng các bạn một bài hát" - Tiếng MC vang lên, toàn bộ quán bar đều đồng loạt vỗ tay. Hắn nghe thấy cái tên Kim Jaejoong thì cũng ngước lên nhìn một chút.

Cậu bước lên sân khấu của quán bar rồi khuấy động không khí với ca khúc "Running to the sky". Hầu hết tất cả mọi người ở trong quán bar đều đứng dậy hưởng ứng thậm chí là hát theo cậu.

Hắn rót rượu ra uống rồi cũng tận hưởng âm nhạc, bất chợt có ai đi tới và ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn nhíu mày nhìn sang thì thấy một cậu trai trẻ khuôn mặt có thể nói là đẹp và thân hình mảnh mai đang đưa tay ra rót rượu cho hắn

"Em ngồi đây có được không?" - Junki nhìn cậu đang nháy mắt động viên trên sân khấu rồi mỉm cười nói với hắn.

"Có chuyện gì?" - Hắn trầm giọng lạnh lùng nhìn cậu trai đó rồi hỏi.

"Em...em thích anh lâu lắm rồi, anh có thể..."

"Bao nhiêu tiền?" - Junki đang nói thì hắn lên tiếng cắt ngang.

"Dạ ý anh là sao?" - Junki bất ngờ hỏi

"Ý tôi là gì không lẽ cậu không hiểu?" - Hắn nhếch môi rồi lấy tay nâng cằm Junki lên.

"Em...em không có, em chỉ...chỉ muốn..." - Junki lắp bắp.

"Lên giường với tôi?" - Hắn cười nói, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.

Hắn đứng dậy rút mạnh bàn tay đang bị Junki cầm làm Junki ngã xuống sàn va phải một chiếc bàn, ly rượu rơi xuống vỡ tan. Mọi người xung quanh xì xào nhìn Junki với ánh mắt coi thường. Junki cảm thấy bản thân đang bị hàng trăm ánh mắt nhìn vào thì vô thức co người lại.

"Junki, cậu có làm sao không?" - Cậu sau khi chứng kiến sự việc ở phía trên sân khấu thì nhanh chóng chạy xuống đỡ Junki.

"Có chuyện gì vậy ạ?" - Cậu thắc mắc nhìn lên hỏi hắn nhưng hắn không trả lời cậu.

"Nghe đây, tôi không hẹn hò với call boy" - Hắn nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Junki.

"Em...em không phải..." - Junki nghe hắn gọi mình là callboy thì vô cùng bất ngờ.

"Hay là cậu muốn tiền?" - Hắn nhếch mép cười - "Sao, mua cậu giá bao nhiêu?"

"Em không cần tiền, là vì em thích anh" - Junki hoang mang khóc vội vã giải thích cho hắn.

"Vậy tôi muốn gì cậu cũng chấp nhận" - Hắn hỏi, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.

"Vâng, vâng bất cứ cái gì em cũng đồng ý" - Junki thấy hắn có vẻ đồng ý liền vội nói.

"Bất cứ cái gì?" - Hắn hỏi lần nữa, ánh mắt trở nên đáng sợ.

"Vâng, bất cứ cái gì" - Junki chắc chắn nói.

"Vậy được, vậy hôm nay ai có nhu cầu cần giải quyết với cậu ta thì cứ thoải mái đi, miễn phí đấy"

Lời hắn vừa dứt thì tiếng reo hò vang lên, Junki và cậu sững người trước câu nói của hắn. Hắn nhếch miệng cười rồi quay trở lại bàn.

"Bốp"

Cảm thấy một bên má của hắn có chút đau nhức, hắn quay đầu nhìn người vừa đánh mình thì thấy cậu đang đứng trước mặt với ánh mắt giận dữ và 2 tay vẫn đang nắm lại thành nắm đấm

"Làm sao anh có thể nói thế với một người thích anh hả?" - Cậu tức giận nói - "Vậy mà tôi đã tưởng anh là người tốt, hóa ra cũng chỉ là một thằng khốn"

Không khí quán bar dần im lặng, không ai không biết hắn chính là con trai độc nhất của tập đoàn Jung, chưa có ai dám đánh hắn như thế chứ đừng nói là mắng hắn là thằng khốn. Junki thấy cậu đánh hắn thì vội vàng bò tới níu chân cậu lại

"Jaejoong đừng mà, là do lỗi của tớ không biết cách nói chuyện, cậu đừng thế" - Junki bật khóc ôm lấy chân cậu rồi vội vàng nói.

"Thằng khốn. Mắng hay đấy" - Hắn cười lớn rồi nói.

"Đúng, có gì sai sao? Anh đừng tưởng có tiền là mua được tất cả, vì những thằng khốn như anh mà thế giới này mới biến dạng thế này" - Cậu bực tức nói, cậu không thể ngờ người mấy hôm trước còn giúp con chó của bác bảo vệ và người đứng trước mặt cậu bây giờ lại là một người. Thế giới này đúng là không tin tưởng được.

"Tôi lại nghĩ tiền có thể mua được tất cả đấy" - Hắn mỉm cười nói rồi đưa ánh mắt về phía Junki.

"Ít nhất là không mua được tôi" - Cậu nhìn thấy ánh mắt của hắn thì liền hiểu ý hắn muốn nói gì.

Tất cả mọi người ở đây đều biết rằng Hoàng tử giới tài chính Jung Yunho ngoài tài năng kinh doanh thiên bẩm thì còn rất tàn nhẫn, không ai biết được mỗi lần hắn hẹn hò thì có bao nhiêu phần là không liên quan đến lợi ích công ty. Châm ngôn mà hắn tin tưởng chính là tiền có thể mua được tất cả, kể cả con người vậy nên việc cậu vừa phủ nhận châm ngôn sống của hắn lúc này chính là điều mà không ai dám làm.

"Không ai đoán được tương lai đâu, Kim Jaejoong" - Hắn nhìn cậu một chút rồi nói đầy tự tin cùng với một nụ cười đầy nguy hiểm - "Thế giới này không tin tưởng được"

Tất cả mọi người đều thích thú với cảnh tượng trên và đều mong muốn biết nó sẽ kết thúc như thế nào. Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ rằng phần thắng sẽ thuộc về hắn.
___________________________________

Mình bù một chương cho hôm qua 😁😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro