Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt cô nhắm nghiền, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, Lillie bước ra từ phòng thay đồ. Trong tâm trí cô, thời gian như Za Warudo. Xung quanh đây im lặng, ngay cả với đám đông náo nhiệt kia. Mặc dù nhiều người còn đang bận cho công việc kinh doanh của họ, nhưng khá nhiều người chú ý đến vẻ ngoài tuyệt đẹp của cô. Cô mặc một chiếc váy dạ màu đỏ, vừa khit với thân hình. Một vài chàng trai chắc chắn rất thích điều đó, nhưng cô chỉ muốn gây ấn tượng với người mà cô ấy quý nhất.

"Wow ..." Cô nghe thấy một giọng nói cất lên, chắc chắn đó là cậu, cô từ từ mở mắt. Ở đó, cô thấy Satoshi đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chăm chú không giấu đi đâu được. Có được một chút tự tin, cô dần mở cả hai mắt ra.

"Vậy tớ đoán là cậu thích nó?" Cô hỏi, mặc dù thừa biết câu trả lời.

"Thích thôi ư? Tớ cực kì thích nó!" Cậu đáp lại một cách rất nhiệt tình. "Tớ chắc rằng những người khác cũng sẽ thích nó thôi." Cô biết cậu đang nói về chiếc váy cô đang mặc, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy ấm áp khi nghe người mình yêu khen vẻ ngoài của mình.

"Cậu thực sự nghĩ vậy à?" Cô hỏi, quên rằng việc nhà cô tổ chức một sự kiện là một lời nói dối.

"Tất nhiên!" Cậu đáp lại. Sau đó cậu ấy nảy ra một ý tưởng. "Chờ một chút, để tớ thử." Cậu bước đến gần và bắt đầu chạm vào tóc cô.

"C-cậu đang làm gì vậy, Satoshi ?!" Cô đỏ mặt phản kháng một cách yếu ớt khi thấy cậu đang ở rất gần. Chỉnh lại tóc cho cô, chạm vào cô. Cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên ngay lập tức và làn da trắng nõn của cô ửng đỏ rõ ràng. Cô hy vọng rằng cậu sẽ không nhận ra, nhưng cô cũng không thể kiểm soát được mức độ 'đỏ' của bản thân mình.

"Thư giãn đi. Tuy tớ không phải là một chuyên gia, nhưng tớ cũng học được một vài thứ trong quá trình đi du hành cùng với một điều phối viên và một nhà trình diễn." 

Cô bình tĩnh lại, chỉ một chút thôi, và để cậu làm nốt việc của mình. Cô không nhìn, một phần vì cô muốn bất ngờ về những gì cậu sắp cho cô thấy, cũng là vì cô không muốn nghĩ đến cảnh cậu chạm vào cô liên tục như thế này. 

"Và.........xong!" Cậu nói, kéo cô đến một chiếc gương gần đó.

"Cậu nghĩ sao?"

"Wow ..." Cô rất ấn tượng. Cậu đã chỉnh sửa lại tóc cho cô ấy, khiến cô trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, giống như cô ấy thực sự sắp đi dự một buổi tiệc vậy.

"Tớ thích lắm!"

Lillie mỉm cười với cậu, cô nhận ra rằng có lẽ cô nên nói với cậu sớm.

"Cảm ơn, không có gì đâu." Satoshi khiêm tốn đáp. "Thành thật mà nói, tớ nghĩ cậu sẽ trông thật tuyệt vời nếu cậu để tóc như thế này." Cô đỏ mặt, cậu cho rằng cô rất...đáng yêu sao?

"À, ừm..." Cô nhìn ra xa để che đi khuôn mặt màu đỏ mới tìm lại được của mình.

"C-cảm ơn cậu."

"Không vấn đề gì." Cậu đáp, hoàn toàn không biết về hành động kỳ lạ của cô.

"Trông như thế này, tớ chắc chắn cậu sẽ làm rất tốt! Đúng không Pikachu?"

"Pika-Pika!" Pokemon của cậu đáp lại như một cách để khẳng định, Rokon của Lillie cũng gật đầu đồng ý theo. Mặc dù nó không biết về bất kỳ sự kiện chính thức nào đang được gia đình cô ấy lên kế hoạch.

"Đ-đúng đấy!" Cô ấy trả lời một cách tự tin, mặc dù cô chẳng biết cậu vừa nói cái quái gì.

"Tuyệt vời! Vậy thì chọn bộ này nhé?" Cậu hỏi, một phần vì muốn mau chóng rời khỏi cửa hàng đông đúc. "Nếu chúng ta có thêm thời gian, chúng ta có thể đi ăn kem đấy." Cậu đề nghị, nhớ lại khi cậu đã đi với Mamane lúc trước.

"Kem?" Cô tự hỏi, có phải cậu đang muốn hẹn hò với cô không. Không, đó chỉ là điều ngớ ngẩn mà cô ấy nghĩ. Đó chỉ là trí tưởng tượng của cô ấy chỉ đang giở trò với cô thôi, đúng không?

"Đúng vậy" Cậu trả lời câu hỏi của cô mà không biết giông bão đang quậy tưng bừng trong đầu cô. Pikachu nhảy múa phấn khích khi nghĩ đến việc cậu có thể sẽ được thưởng thức một phần kem đó. Nhưng với cô ấy, đây có thể chính là lúc để hành động...

Nói với Satoshi ngay đi, Lillie...

Cô bắt đầu thu hút sự chú ý của cậu. Cậu nhìn cô, bối rối. Ngay cả một người lơ mơ trong chuyện tình cảm như cậu ta cũng có thể thấy rằng có điều gì đó khác biệt trong cách cô cư xử tại chính thời điểm này.

"Cậu nghĩ gì sau khi dành thời gian với tớ?" Cô hỏi, trống ngực nặng nề. Cô muốn hỏi thẳng cậu xem cậu cảm thấy như nào, nhưng cô không thể làm vậy được. Thay vào đó, cô sẽ tiếp cận một cách gián tiếp, cách này chắc chắn hiệu quả.

"Lillie, cậu bị sao vậy?" Satoshi hỏi.

"Tr-trả lời câu hỏi đi" Cô đã quyết đoán hơn, nhưng sự tự tin, hoặc thiếu tự tin của cô, đã phản bội cô ấy.

"Tất nhiên tớ thích dành thời gian bên cậu. Tớ hy vọng rằng cậu sẽ không có những suy nghĩ khác." Cậu trả lời thành thật.

"Cậu có bao giờ nghĩ rằng khoảng thời gian đó có một chút đặc biệt không?"

"Đặc biệt? Tớ chưa bao giờ thực sự nghĩ nhiều đến thế." Cậu cố gắng giải mã ý cô ấy là gì.

"T-tớ hiểu rồi." Cô đáp lại trong sự thất vọng. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Cậu ấy có thể không nói thẳng ra điều đó, nhưng với cô, câu trả lời của cậu đã quá rõ ràng. Không cần suy nghĩ, cô chạy ngay trở lại phòng thay đồ của mình.

"Lillie! Chuyện gì vậ..." Cậu cố gắng ngăn cô lại, nhưng cô đã chạy vào trước khi cậu có thể nói gì thêm. Cậu không thể cứ thế xông vào trong được. Vì vậy, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi bên ngoài. Bên trong, cô ngồi đó, không thể kìm được những giọt nước mắt bắt đầu rơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro